Mật Mã

Chương 10

KhanhSN

16/12/2013

Linh dáo dác nhìn quanh phòng. Cô đang tìm bức ảnh. Chính cô cũng không hiểu hai cậu bạn của mình tìm bức ảnh đó làm gì, nhưng tò mò vẫn khiến cô cảm thấy ngạc nhiên vì chuyện bức ảnh "mất tích".

- Chẳng thấy bức ảnh ở đâu trong phòng cả!.- Linh kết luận, sau một hồi quan sát kĩ lưỡng.

Sơn ngồi lên ghế sofa. Khánh không nói gì. Cậu vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh, đứng dựa lưng vào cửa ra vào.

- Có thể lúc sáng chính thầy Nam đã quay lại và lấy nó đi rồi.- Sơn nói.

Khánh nhìn quanh căn phòng, và chắc chắn rằng bức ảnh đã không còn ở đây nữa. Cậu nhìn lên, chấp nhận sự thật rằng không thể tìm thấy gì ở đây nữa. Khuôn mặt cậu dãn ra thể hiện rõ ràng điều đó.

- Chẳng còn gì ở đây nữa cả. Về thôi!.- Khánh lên tiếng, và bước ra ngoài.

- Chúng ta cần trả lại nó cho thầy Nam!.- Sơn nói vọng ra ngoài, cố tình để Khánh nghe thấy.

Sơn rút từ trong ba lô ra cuốn sổ của mình. Linh vẫn lặng im nhìn hai cậu bạn nói chuyện. Cô cũng đang tò mò và rất muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Sơn mở cuốn sổ ra, lấy ra tờ giấy cũ lúc sáng mà Khánh đã bỏ lại.

- Ơ... Tại sao cậu có nó ?!.- Linh ngạc nhiên.- Cậu... cậu lấy cắp nó ?!.- Linh đang tỏ ra phẫn nộ trước hành động của Sơn.

- Khánh đã lấy nó.- Sơn nhìn ra cửa, rồi lại nhìn Linh.- Và bây giờ cần phải trả nó về với chủ.

Linh thật không thể tưởng tượng được những việc mà Khánh và Sơn đang làm. Hai người họ dám lấy cắp đồ, trèo tường vào trường, đọc trộm thông tin trong máy tính ở phòng văn thư, rốt cuộc là vì cái gì chứ ?! Linh đang cảm thấy vô cùng tức giận trước hành động của hai con trai đứng trước mặt cô, càng giận hơn khi một trong số họ đã lợi dụng lòng tin của cô để vào đây thực hiện những hành vi sai trái.

- Hai cậu... Hai cậu giải thích ngay cho tôi... Tại sao hai cậu lại làm thế này ?!.- Linh tức giận hét lên.

- Thôi, thôi mà Linh.- Sơn dịu giọng.- Bây giờ bọn tớ sẽ đi trả lại tờ giấy này mà!

- Bao giờ thì các cậu đi ?! >"<

- Ừm... Tối nay, tớ sẽ đến nhà thầy Nam để trả thầy. Được chưa ?!.- Sơn nói nhẹ nhàng. Cậu không muốn làm Linh tức thêm nữa. Rồi cậu quay sang Khánh.- Thế nào ?! Cậu có đi cùng không ??

- Tuỳ.- Khánh vẫn đứng ngoài cửa, nói vọng vào.



- Ừ... Vậy thì tối nay 8h tại cổng trường nhé. Tôi và cậu sẽ cùng đi. Dù gì thì tờ giấy này cũng là do cậu lấy.

- Tớ sẽ đi cùng.- Linh nhìn thẳng vào Sơn, giọng nhấn mạnh khiến Sơn tròn mắt O_O.

- Sao cơ ?! Cậu đi cùng làm gì ?! 0_o.- Sơn không hiểu nổi Linh đang muốn gì nữa.

- Tớ không tin hai cậu được nữa. Chính cậu còn vừa lừa tớ xong. Làm sao để tớ chắc chắn hai cậu sẽ đi trả thầy ?!.- Linh lớn giọng.

Khánh đứng ngoài cửa, thở dài. Đã đến nước này rồi, chẳng chuyện gì của Khánh mà Linh không biết, cho biết thêm một chút cũng chẳng sao. "Một đứa con gái như vậy thì làm được gì mà phải sợ.". Chính bản thân Khánh cũng chẳng muốn có nhiều rắc rối ở đây nữa. Cậu quay vào phòng.

- Để cậu ấy đi cùng cũng được. Đằng nào tôi cũng không biết nhà thầy hiệu trưởng ở đâu mà chỉ cho cậu.- Khánh nói với Sơn.

Sơn cười trừ. "Thôi đành vậy". Sơn nhìn đồng hồ thì giật mình: 3h50 rồi. Cậu giục hai người bạn đi về nhanh, không lại bị thầy cô nhìn thấy. Khánh chẳng để ý, cậu vẫn đi từ từ như chẳng có gì xảy ra. Cả ba đi về phía cổng. Đột nhiên, bác bảo vệ đi từ phòng bảo vệ ra, chặn lại:

- Này! Sao lúc này vào chỉ có hai cô cậu, bây giờ lại "mọc" thêm cậu này ở đâu ra ?!.- Bác bảo vệ chỉ thẳng vào Khánh.

- Ơ... bạn này...- Linh ấp úng, chẳng biết trả lời thế nào. Cô quên mất rằng Khánh không đi bằng cổng chính vào trường, "vào hai ra ba" thế này thì biết nói thế nào.

- Bạn này đi ở trong trường nghiên cứu tài liệu từ sáng bác ạ.- Sơn nói, bao che cho Khánh.

Bác bảo vệ nhìn Khánh: chẳng có chút nào mang dáng vẻ học sinh đi nghiên cứu cả. Tay chân thì gân guốc cứng rắn cứ như người suốt ngày chỉ đi đánh nhau (mà chính xác là như thế).

- Có thật cậu ở đây từ sáng chứ ?!.

Khánh quay mặt sang nhìn bác bảo vệ, trừng mắt. Rồi cậu lại bình thường trở lại.

- Vâng!.- Khánh trả lời.

- Thôi được rồi, ba cô cậu về đi.

Linh chào tạm biệt hai cậu bạn, không quên nhắc nhở tối nhớ đợi cô ở cổng trường để đi cùng. Linh đi rồi, Sơn mới quay sang Khánh:



- Cậu nợ tôi đấy nhé! Nhớ tối 8h có mặt ở đây. Tôi không muốn phải chịu hết phần trách nhiệm của cậu đâu.

Khánh "ừm" một tiếng, rồi đi thẳng. Cậu chẳng thích nói nhiều. Bây giờ, điều duy nhất khiến cậu suy nghĩ là những thông tin chiều hôm nay cậu có, và cả những thứ cậu suy đoán được. Cả Sơn và Khánh đều chung một suy nghĩ: số tiền quá lớn như vậy không thể xuất phát từ việc thu tiền học mà có, càng không thể cùng được chi ra từ một tài khoản. Ngay lúc này, cả hai đều muốn điều tra cho rõ sự việc này, càng sớm càng tốt.

***

Đúng 8h tối, Khánh và Sơn có mặt ở cổng trường. Sơn đến đây từ trước. Cậu muốn dành một chút thời gian để suy nghĩ những điều sẽ hỏi thầy Nam trong buổi tối nay. Khánh thì vẫn vậy, chẳng nói gì. Thỉnh thoảng, cậu có rút ra một điếu thuốc, nhưng lại vứt nó đi. Khi một người đàn ông mất kiên nhẫn, họ sẽ tìm đến điếu thuốc để giải sầu. Khánh mặc một bộ quần áo khá kín đáo, quần dài và áo sơ mi. Sơn cũng vậy, nhưng cậu mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng. Có thể là biết trước rằng mình sẽ đi với con gái nên cả hai chẳng ai muốn mình nhìn giống như một tên con trai vô duyên cả. Và bây giờ 8h05', bóng dáng Linh đã xuất hiện ngay phía mặt. Sơn vỗ vai Khánh.

- Cũng dễ thương đấy chứ nhỉ! ^^.- Sơn cười.

- Hừm... Xấu òm.- Khánh kết luận thẳng thừng. Cậu quay đi chỗ khác, không muốn để Sơn biết rằng mình cũng đang chú ý vào Linh.

Thật sự là Linh luôn cuốn hút người khác bởi cách ăn mặc của cô. Cô mặc một chiếc áo bó, quần lửng ôm sát đùi, tóc búi cao gọn gàng, đơn giản mà rất dễ thương. Linh tiến đến, cười tươi chào hai cậu bạn và không quên lườm một cái báo hiệu "đừng hòng mà lừa tôi lần nữa". Cả ba đi trên con đường chính của thành phố, băng qua khu chợ đêm khá náo nhiệt. Ở đây hầu hết là các quán ăn đêm, với đủ các thứ thức ăn trên đời: cơm, phở, miến, đồ nướng,... Sơn nói chuyện với Linh về rất nhiều thứ xung quanh hai bên đường, về các nhà hàng nào ngon, nên ăn ở đâu thì rẻ hay đơn giản là cách chế biến một món ăn quen thuộc nào đó, và Linh lắng nghe rất thích thú. Khánh đi sau, cậu chẳng nói gì. Không gian ban đêm cùng với sự náo nhiệt của đường phố khiến cậu nhớ nhiều về quá khứ của mình, khi mà cậu vẫn còn ở trường dân lập XYZ. Khánh lặng lẽ ngắm nhìn dòng người qua lại, chợt nảy ra ý nghĩ lát nữa khi ra về sẽ rẽ vào một hàng ăn nào đó ăn đêm.

- Nhà thầy Nam ở trong ngõ này này.- giọng nói của Linh cắt ngang mọi thứ.

Linh dẫn hai cậu bạn đi vào một lối đi khá lớn, đủ hai làn đường cho ô tô đi qua. Nhà thầy Nam nằm cách đầu lối rẽ vào khoảng 20 mét. Linh kể rằng thầy Nam chỉ ở một mình từ khá lâu rồi, và không ai biết thầy có vợ con hay không. Căn nhà nhìn khá lớn, hai tầng, với khoảng sân được làm đẹp bởi rất nhiều cây cảnh. Linh định gọi cổng, nhưng Sơn thấy cổng không khoá nên nói rằng nên đi vào rồi hãy gọi cửa. Cửa sổ tầng hai nhà thầy sáng ánh đèn, nhưng tầng một thì lại tối thui. Linh gọi cửa.

- Có thầy Nam ở nhà không ạ ??

Linh lặp lại hai ba lần, nhưng không thấy động tĩnh gì. Sơn khẽ vặn núm cửa.

- Cửa không khoá.- Sơn nói.

Sơn đẩy nhẹ cửa. Tất cả đều chìm trong bóng tối, chỉ có bóng đèn ngủ leo lét phía cầu thang trước mặt. Sơn quờ tay vào bức tường ngay giáp cửa, tìm công tắc đèn. Tắc... Tiếng công tắc bật lên.

- Á...- Linh bị cánh cửa đập ngay vào người, mất thăng bằng ngã nhào xuống.

Sơn vội đưa tay ra đỡ. Cánh cửa bị một ai đó đẩy mạnh từ phía bên trong, va vào người Linh. Khánh đẩy tung cánh cửa, chạy vào. Một bóng đen vụt qua ngay phía trước, chạy sang bên phải, bị khuất bởi bức tường. Khánh vội đuổi theo. Cậu nhìn sang bên phải, bóng đen đó đang ở trong nhà bếp, cạy cánh cửa sổ nhà bếp ra và toan lao ra ngoài. Khánh chạy nhanh theo. Nhưng không kịp, bóng đen lao ra ngoài khi Khánh đã đến sát cửa, chỉ vài xăng-ti-mét nữa là cậu túm được áo hắn. Cậu đẩy mạnh cánh cửa sổ, lao ra ngoài. Trời tối om, đèn đường không được bật. Trong ánh đèn leo lét từ trong nhà vọng ra, Khánh vươn người nhào tới, chỉ kịp túm được vạt áo phía sau nhưng bị ngay tên đó đạp một phát vào giữa ngực, khiến cậu như bị tắc thở. Bóng đen lao ra ngoài đường, phi lên xe máy và chạy mất.

Khánh ôm ngực, thở gấp, đạp mạnh vào tường nhà trong tức giận khi không tóm được tên trộm kia. Cậu đứng chống tay vào tường, dần lấy lại sức, thì bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh trên tầng hai. Khánh nhảy vụt qua cửa sổ, chạy lên theo hướng âm thanh mà cậu nghe thấy. Chạy vụt lên cầu thang, Khánh sững người khi thấy người vừa kêu lên chính là Linh, nhưng Linh đang nằm bất động trên nền đất, ngay cạnh Sơn. Cô bị ngất xỉu, khuôn mặt tím bặt. Sơn khuỵu gối dưới sàn, mặt cậu thất thần và biến sắc. Sơn trợn mắt, nhìn vào giữa căn phòng trước mặt. Khuôn mặt cậu thể hiện sự kinh hoàng tột độ. Khánh đứng im nhìn hai người, rồi cậu chạy nhanh về phía Sơn. Cậu thở dốc, mở toang cánh cửa phòng ngay trước mặt. Và một khung cảnh hãi hùng hiện ra trước mắt, khiến Khánh không thể tin nổi vào chính những gì con mắt mình nhìn thấy: một vũng máu ngay giữa căn phòng, thầy hiệu trưởng đang nằm trên đó, bị một con dao đâm xuyên qua giữa lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mật Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook