Chương 11
KhanhSN
16/12/2013
Cảnh sát trưởng Trung Kiên bước vào căn nhà vừa xảy ra án mạng. Ông làm việc trong nghề cảnh sát đã hơn 30 năm qua, mà chưa từng
gặp một trường hợp cướp của giết người dã man như vậy. Có thể tại một
nơi yên bình như thành phố này một vụ cướp vặt sảy ra đã là quá đáng lắm rồi. Vậy mà bây giờ trước mặt ông là một xác chết với một con dao lớn
trên ngực. Cảnh sát cấp dưới đang cố tìm xem có chứng cứ mà hung thủ để
xót lại, còn các bác sĩ khám nghiệm tử thi thì đang cố tìm ra dấu vết
hành hung trên các xác. Một cảnh tượng thật hỗn loạn. Trung Kiên nhìn
đồng hồ: đã 12h đêm. Ông để các đồng nghiệp ở lại hiện trường, bước
xuống tầng trệt rồi tiến ra khoảng sân trước căn nhà u ám, châm một điếu thuốc. Ông nhớ lại vụ án lớn nhất mà ông từng xử là ngăn cản một vụ ẩu
đả lớn tại trường XYZ, mà cầm đầu lại chính là tên học sinh cấp III đang ngồi trong nhà. Ông tiến vào phòng ngủ dưới tầng trệt. Một cô bé đang
nằm trên giường, ngồi cạnh đó là một cậu bé với vẻ mặt lo lắng. Khánh
đứng dựa vào tường, lặng nhìn Sơn và Linh. Cảnh sát đã tra hỏi, và cậu
cũng đã trả lời hết phần của hai người bạn kia. Khánh không thể hiện ra
ngoài bất kì cảm xúc gì, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ hiểu rằng không nên bắt chuyện với cậu lúc này.
- Khánh!.- Cảnh sát trưởng Kiên lên tiếng.
Khánh lặng lẽ nhìn sang. Cậu không muốn nói thêm gì nữa cả. Mọi chuyện đã vượt quá ngoài tầm kiểm soát, và cậu còn chưa sẵn sàng cho nó.
- Những gì cần nói, tôi đã nói hết rồi.
- Ra ngoài này, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút!
Khánh đi ra ngoài. Vị cảnh sát đáng kính này không còn xa lạ gì với cậu. Đánh nhau, gây loạn, gây thương tích cho thầy cô và học sinh trong trường,... chừng đó là quá đủ để khuôn mặt cậu in sâu vào trong đầu của vị cảnh sát trưởng này. Chỉ cho đến khi biết tin Khánh sẽ nhập học tại trường NSL, ông mới có thể yên tâm đôi chút. Vậy mà bây giờ Khánh lại dính vào một vụ án giết người.
- Tất cả những chuyện này là như thế nào ?!
- Tôi đã nói rằng tôi đã trả lời hết tất cả rồi.- Khánh giận dữ.- Nếu ông vẫn cứ muốn hỏi...
- Cậu đã gây đủ rắc rối rồi.- Cảnh sát Kiên nhìn thẳng vào Khánh, nhấn mạnh giọng.- Cậu nên nhớ lí do cậu phải đến trường NSL...
- Tôi biết là tôi đang làm gì.- Khánh trừng mắt lại.- Bây giờ là việc của các ông, và làm ơn tránh xa tôi ra.
Khánh gần như là đã quát lên. Cậu nhìn ra ngoài đường, nơi bố mẹ Linh đang đứng. Họ cũng muốn vào với con gái, nhưng Sơn đã trấn tĩnh hai người rằng hãy đợi Linh tỉnh lại, và đừng vào trong để cảnh sát làm việc. Khánh đi vào phòng, nhìn Linh. Dù đã ngủ, nhưng khuôn mặt Linh vẫn còn hiện rõ sự kinh hoàng mà cô đã trải qua. Khánh lặng im nhìn cô gái đang ngủ trước mặt mình, đột nhiên cậu cảm thấy có lỗi. Rồi Khánh nhìn sang Sơn. Có thể đây cũng là một cú sốc lớn đối với Sơn, khi cậu vẫn giữ nét mặt phảng phất sự sợ hãi. Sơn không nghĩ rằng việc cậu tò mò từ khi vào phòng thầy Nam đã dẫn cậu đến hoàn cảnh như thế này. Sơn đặt lòng bàn tay lên trán, gục mặt xuống.
Khánh nhìn. Cậu hiểu những gì mà Sơn đã trải qua. Nó thật sự khủng khiếp. Ban đầu Khánh cũng chỉ tò mò với những điều kì lạ mà cậu thấy, và cũng chỉ muốn thoả mãn trí óc của mình bằng cách làm việc một mình, nhưng dần dần cậu hiểu rằng Sơn cũng giống mình, tò mò và thích tìm sự thật. Và thậm chí, Sơn còn khá "được việc". Khánh quan sát cậu bạn ngồi trước mặt mình, và cậu cần một quyết định.
Cảnh sát Kiên vẫn đứng ngoài sân. Ông đứng im nhìn vào không gian, giữ cho đầu óc mình thoải mái. "Không nên phỏng đoán điều gì khi chưa có chứng cứ". Ông đưa điếu thuốc nữa lên miệng. Khi cần thư giãn, ông lại cần đến thuốc, và chỉ dừng hút khi nào ông bắt đầu quay trở lại công việc mà thôi.
- Thưa sếp!.- Một thanh tra chạy từ tầng hai xuống, báo cáo.
- Hả... Ừ... Tìm thấy gì rồi à ?!.- Cảnh sát Kiên cho điếu thuốc trên miệng mà ông vẫn chưa kịp châm lửa vào trong bao thuốc.
- Chúng tôi tìm thấy một vài thứ. Mời sếp lên kiểm tra!
Khánh ngồi xuống bên cạnh Sơn. Sơn vẫn đang gục mặt xuống, tay ôm mặt. Khánh nhìn Linh. Cậu thở một hơi dài, rồi đột nhiên đặt tay lên vai Sơn.
- Bình tĩnh đi! Mọi việc chưa kết thúc ở đây đâu!
- Khánh!.- Cảnh sát trưởng Kiên lên tiếng.
Khánh lặng lẽ nhìn sang. Cậu không muốn nói thêm gì nữa cả. Mọi chuyện đã vượt quá ngoài tầm kiểm soát, và cậu còn chưa sẵn sàng cho nó.
- Những gì cần nói, tôi đã nói hết rồi.
- Ra ngoài này, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút!
Khánh đi ra ngoài. Vị cảnh sát đáng kính này không còn xa lạ gì với cậu. Đánh nhau, gây loạn, gây thương tích cho thầy cô và học sinh trong trường,... chừng đó là quá đủ để khuôn mặt cậu in sâu vào trong đầu của vị cảnh sát trưởng này. Chỉ cho đến khi biết tin Khánh sẽ nhập học tại trường NSL, ông mới có thể yên tâm đôi chút. Vậy mà bây giờ Khánh lại dính vào một vụ án giết người.
- Tất cả những chuyện này là như thế nào ?!
- Tôi đã nói rằng tôi đã trả lời hết tất cả rồi.- Khánh giận dữ.- Nếu ông vẫn cứ muốn hỏi...
- Cậu đã gây đủ rắc rối rồi.- Cảnh sát Kiên nhìn thẳng vào Khánh, nhấn mạnh giọng.- Cậu nên nhớ lí do cậu phải đến trường NSL...
- Tôi biết là tôi đang làm gì.- Khánh trừng mắt lại.- Bây giờ là việc của các ông, và làm ơn tránh xa tôi ra.
Khánh gần như là đã quát lên. Cậu nhìn ra ngoài đường, nơi bố mẹ Linh đang đứng. Họ cũng muốn vào với con gái, nhưng Sơn đã trấn tĩnh hai người rằng hãy đợi Linh tỉnh lại, và đừng vào trong để cảnh sát làm việc. Khánh đi vào phòng, nhìn Linh. Dù đã ngủ, nhưng khuôn mặt Linh vẫn còn hiện rõ sự kinh hoàng mà cô đã trải qua. Khánh lặng im nhìn cô gái đang ngủ trước mặt mình, đột nhiên cậu cảm thấy có lỗi. Rồi Khánh nhìn sang Sơn. Có thể đây cũng là một cú sốc lớn đối với Sơn, khi cậu vẫn giữ nét mặt phảng phất sự sợ hãi. Sơn không nghĩ rằng việc cậu tò mò từ khi vào phòng thầy Nam đã dẫn cậu đến hoàn cảnh như thế này. Sơn đặt lòng bàn tay lên trán, gục mặt xuống.
Khánh nhìn. Cậu hiểu những gì mà Sơn đã trải qua. Nó thật sự khủng khiếp. Ban đầu Khánh cũng chỉ tò mò với những điều kì lạ mà cậu thấy, và cũng chỉ muốn thoả mãn trí óc của mình bằng cách làm việc một mình, nhưng dần dần cậu hiểu rằng Sơn cũng giống mình, tò mò và thích tìm sự thật. Và thậm chí, Sơn còn khá "được việc". Khánh quan sát cậu bạn ngồi trước mặt mình, và cậu cần một quyết định.
Cảnh sát Kiên vẫn đứng ngoài sân. Ông đứng im nhìn vào không gian, giữ cho đầu óc mình thoải mái. "Không nên phỏng đoán điều gì khi chưa có chứng cứ". Ông đưa điếu thuốc nữa lên miệng. Khi cần thư giãn, ông lại cần đến thuốc, và chỉ dừng hút khi nào ông bắt đầu quay trở lại công việc mà thôi.
- Thưa sếp!.- Một thanh tra chạy từ tầng hai xuống, báo cáo.
- Hả... Ừ... Tìm thấy gì rồi à ?!.- Cảnh sát Kiên cho điếu thuốc trên miệng mà ông vẫn chưa kịp châm lửa vào trong bao thuốc.
- Chúng tôi tìm thấy một vài thứ. Mời sếp lên kiểm tra!
Khánh ngồi xuống bên cạnh Sơn. Sơn vẫn đang gục mặt xuống, tay ôm mặt. Khánh nhìn Linh. Cậu thở một hơi dài, rồi đột nhiên đặt tay lên vai Sơn.
- Bình tĩnh đi! Mọi việc chưa kết thúc ở đây đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.