Chương 12
KhanhSN
16/12/2013
Linh giật mình tỉnh dậy. Cô dáo dác nhìn quanh, Sơn và
Khánh đang ngồi ngay trên cạnh giường. Sơn đặt tay lên vai Linh, cố gắng an ủi cô. Linh nhìn Sơn, rồi lao đến ôm chầm lấy cậu, khóc nức nở. Mọi
việc sảy ra đã khiến cho cô có một cú shock nặng. Chưa bao giờ cô phải
sợ đến như vậy. Linh không dám nhớ đến những gì mình đã nhìn thấy, chỉ
biết tựa đầu vào vai Sơn mà khóc. Khánh cũng quàng tay qua vai Linh, cho cô biết rằng bên cạnh mình vẫn còn có hai người bạn ở đây, rồi nhìn
Sơn, ra hiệu cho cậu hãy ở cạnh và an ủi Linh. Rồi Khánh đi ra ngoài.
Sơn ôm nhẹ lấy vai Linh. Cậu muốn để cho Linh cảm thấy có được sự bảo vệ. Đến cả Sơn khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng còn cảm thấy bối rối, huống hồ Linh lại là một cô gái. Bất giác, Sơn chợt nhớ lại lời nói của Khánh vừa nãy. "Bình tĩnh đi! Mọi việc chưa kết thúc ở đây đâu!". Sơn đang cố nghĩ xem Khánh muốn làm gì tiếp theo, và tại sao lại nói với Sơn như vậy ?! Với tính cách của Khánh, cậu ấy sẽ lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng mà hành động theo ý thích một mình. Chẳng lẽ cậu ấy muốn hợp tác ?! Sơn suy nghĩ mông lung, rồi bị ánh mắt đỏ hoe của Linh làm giật mình tỉnh ra. Cậu dìu Linh xuống giường, rồi đưa cô ra ngoài với bố mẹ. Bố mẹ Linh cũng đã rất lo cho con gái, khuôn mặt họ tràn đầy vẻ lo lắng và tội nghiệp. Khánh vẫn đứng ngoài sân. Cậu vẫn chưa ra về, mặc dù đã được phép. Sơn chào tạm biệt gia đình Linh rồi cũng quay vào. Sơn không biết những gì mình phỏng đoán từ câu nói của Khánh có là đúng không. Sơn tiến lại gần Khánh. Hai người đứng ngang hàng với nhau, cùng nhìn ra phía cổng. Chẳng ai nhìn ai.
- Tiếp theo, chúng ta sẽ làm gì đây ?!.- Sơn đột ngột lên tiếng. Cậu đã cố tình thêm cụm từ "chúng ta" vào trong câu nói, coi như đó là một ám hiệu dành cho Khánh.
Khánh chẳng nói gì. Cậu cười nhẹ, một nụ cười có thể thay cho chữ "đồng ý". Rồi khuôn mặt Khánh lại trở về như bình thường, lạnh tanh và chẳng có chút cảm xúc, nó chỉ toát lên rằng cậu đang suy nghĩ.
- Cần phải tìm bức ảnh.- Khánh nhìn Sơn, rồi đi lên tầng 2.
Sơn hiểu ý Khánh. Cậu cũng đi theo sau. Có vẻ cảnh sát đã tìm ra cái gì đó, và cảnh tượng ở đây khá là nhốn nháo. Sơn đi lên trước, ngỏ ý muốn tìm một vài thứ, nhưng lại bị cảnh sát đẩy ra ngoài. Trong tình cảnh này, một cậu học sinh bình thường đi vào trong hiện trường một vụ án là điều không bao giờ được cho phép. Sơn không phải là Shinichi hay Conan, cậu đành bất lực đi ra ngoài. Khánh cũng nhận ra điều này, cậu tiến ra cửa căn phòng đã xảy ra vụ án, nói lớn:
- Cần tìm một bức ảnh.- Khánh nhấn giọng.- Một bức ảnh có lồng khung, chụp một đoàn người.
Tất cả các cảnh sát tròn mắt nhìn Khánh. Chẳng ai bảo ai, tất cả nháo nhác đi tìm bức ảnh mà Khánh nói. Có thể là do lời nói của Khánh không có chút nào có vẻ lừa dối cả, hoặc cũng có thể cậu là một trong ba nhân chứng duy nhất ở đây, mà tất cả cảnh sát trong phòng đều răm rắp làm theo lời cậu. Cảnh sát trưởng Trung Kiên nhìn Khánh, hỏi.
- Bức ảnh đó có gì ?!
Khánh không trả lời. Cậu tập trung nhìn quanh căn phòng, như thể muốn nói rằng "phải tìm ra đã rồi mới có thể kết luận được". Sau một hồi lục lọi, chẳng ai tìm thấy thứ mà Khánh đã nói. Lúc này, cậu mới nói với vị cảnh sát trưởng đứng bên cạnh.
- Đó là bức ảnh của cháu. Không ai tìm thấy thì thôi vậy.- Khánh đột nhiên lễ phép lạ thường.
Nói rồi cậu đi thẳng. Chẳng ai hiểu gì. Mọi người ai đó lại bắt tay vào việc cũ của mình khi nhận ra tất cả đều vừa làm một việc vô ích.
Khánh giục Sơn đi nhanh. Hai người không xem xét gì nữa cả, mà về thẳng. Sơn lên tiếng.
- Bức ảnh không còn ở đây nữa. Tức là...
- Có người đã lấy nó.- Khánh tiếp lời.
- Lấy nó ?! Nhưng là ai mới được ?!
Khánh chẳng nói gì thêm. Cậu đi thẳng. Không ai nói gì. Cả Sơn và Khánh đều đang suy nghĩ về những sự việc tối ngày hôm nay. Kết hợp lại, chúng sẽ dẫn đến cái gì ?! Cả hai đều đang đau đầu với những lập luận của mình. Đến ngã rẽ mà hai người mỗi người phải đi về một hướng khác, Khánh mới nói.
- Bây giờ chưa nói được gì cả. Có gì, hãy để sáng mai.
Sơn gật đầu tán thành. Họ chia tay nhau, nhưng vẫn chưa dứt được sự thắc mắc luẩn quẩn trong tâm trí.
***
Linh hôm nay dậy muộn hơn mọi khi. Cô uể oải bước xuống giường. Nỗi ám ảnh vẫn còn, nhưng đã phần nào đỡ hơn đối với cô. Linh vì quá sợ nên đã nhờ mẹ ngủ cùng, nhưng mẹ cô đã dậy từ lúc nào. Linh vội đứng dậy, chuẩn bị mọi thứ để đi học và bước xuống nhà. Trang đã ở đó từ bao giờ.
- Sao vậy tiểu thư ?! Ngủ nướng giờ mới dậy à ?!.- Trang bông đùa.
- Thôi đi, tớ đang đau hết cả đầu đây TT
- Vậy à ?! Hay chiều nay sang nhà tớ chơi đi ?! Nấu ăn tối luôn.hi
- Sang nhà cậu ?!
- Ừ. Mẹ tớ đi nghỉ mát rồi. Có bố với tớ ở nhà thôi. Hai bố con cũng buồn. Sang nhà tớ nha ?! Ngủ tối lại luôn.hi
Linh gật đầu đồng ý. Lúc này thật sự là cô cần một sự vui vẻ nào đó để xoá tan đi những hình ảnh ngày hôm qua. Trang lại nói thêm.
- Rủ thêm hai cậu bạn kia tới ăn tối nữa ^^!
- Ơ... Sao lại thế O_O...
- Sao nào ?! Tớ thấy họ với cậu cũng thân thiết ghê mà. Dù sao có thêm con trai cũng vui chứ sao.
- Thân thiết hả ?! Tại họ mà tớ...- Linh lẩm nhẩm.
- Không sao mà! Dù sao thì họ cũng đi cùng cậu cả ngày hôm qua. Cả ba ở cạnh nhau sẽ an ủi nhau tốt hơn đấy.hi
Linh thừa biết cô bạn mình chỉ muốn tiếp những cậu bạn đẹp trai là chính, nên Linh cũng chẳng muốn phản đối gì. Dù sao họ cũng đã đi cùng cô cả ngày hôm qua, và thậm chí họ còn quan tâm và lo lắng cho cô nữa. Linh ậm ừ đồng ý.
Khánh và Sơn trong lớp học ngồi cạnh nhau. Cả lớp có 2 thằng con trai, không ngồi cạnh nhau thì đi đâu. Vì vậy nên có gì cả hai sẽ cùng trao đổi được. Nhưng sáng hôm nay thì không. Tiết 1, tiết 2, tiết 3,... cả hai cùng gục đầu xuống bàn ngủ. Các giáo viên thì vẫn lo lắng vì sự việc sảy ra với thầy hiệu trưởng ngày hôm qua nên cũng không để ý gì nhiều. Đợi đến hết tiết 4, khi hai cậu bạn đã lơ mơ tỉnh dậy, Trang mới tiến lại gần.
- Hai cậu chiều và tối ngày hôm nay có bận gì không ?!.- Trang hỏi nhỏ nhẹ.
Sơn nhìn lên. Khánh vẫn gục xuống bàn.
- Ừ... Tớ rảnh. Hôm nay không có lịch học thêm nào cả.- Sơn trả lời, nhưng vẫn còn chút mệt mỏi.
- Vậy... chiều nay tới nhà tớ chơi và ở lại dùng bữa tối luôn nha ?!
- Hả ?! O_o.- Sơn tròn mắt, khi tự nhiên được đề nghị như vậy.
- Hôm qua hai cậu và Linh đã trải qua những việc không may như vậy rồi, nên hôm nay tớ muốn mời cả ba tới nhà tớ chơi để quên hết những việc không may đó đi.
- À... ừ... Tớ thì được thôi. Này...- Sơn huých vai Khánh.- Thế nào ?! Có đi không ?!
- Tùy....- Khánh cứ như vừa ngủ vừa nói.
- Vậy nha ^^! Hai cậu nhớ đến đó. 3h chiều nha!
Trang hí hửng chạy về phía Linh. Lúc này Khánh mới ngẩng đầu lên nhìn Sơn, khuôn mặt đầy "mệt mỏi". Sơn vỗ vai Khánh, với ánh mắt "vô tội": "Xin lỗi! Tớ cũng chẳng biết từ chối thế nào cả!". Hai người nhìn nhau, rồi chẳng ai bảo ai, cả hai lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Sơn ôm nhẹ lấy vai Linh. Cậu muốn để cho Linh cảm thấy có được sự bảo vệ. Đến cả Sơn khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng còn cảm thấy bối rối, huống hồ Linh lại là một cô gái. Bất giác, Sơn chợt nhớ lại lời nói của Khánh vừa nãy. "Bình tĩnh đi! Mọi việc chưa kết thúc ở đây đâu!". Sơn đang cố nghĩ xem Khánh muốn làm gì tiếp theo, và tại sao lại nói với Sơn như vậy ?! Với tính cách của Khánh, cậu ấy sẽ lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng mà hành động theo ý thích một mình. Chẳng lẽ cậu ấy muốn hợp tác ?! Sơn suy nghĩ mông lung, rồi bị ánh mắt đỏ hoe của Linh làm giật mình tỉnh ra. Cậu dìu Linh xuống giường, rồi đưa cô ra ngoài với bố mẹ. Bố mẹ Linh cũng đã rất lo cho con gái, khuôn mặt họ tràn đầy vẻ lo lắng và tội nghiệp. Khánh vẫn đứng ngoài sân. Cậu vẫn chưa ra về, mặc dù đã được phép. Sơn chào tạm biệt gia đình Linh rồi cũng quay vào. Sơn không biết những gì mình phỏng đoán từ câu nói của Khánh có là đúng không. Sơn tiến lại gần Khánh. Hai người đứng ngang hàng với nhau, cùng nhìn ra phía cổng. Chẳng ai nhìn ai.
- Tiếp theo, chúng ta sẽ làm gì đây ?!.- Sơn đột ngột lên tiếng. Cậu đã cố tình thêm cụm từ "chúng ta" vào trong câu nói, coi như đó là một ám hiệu dành cho Khánh.
Khánh chẳng nói gì. Cậu cười nhẹ, một nụ cười có thể thay cho chữ "đồng ý". Rồi khuôn mặt Khánh lại trở về như bình thường, lạnh tanh và chẳng có chút cảm xúc, nó chỉ toát lên rằng cậu đang suy nghĩ.
- Cần phải tìm bức ảnh.- Khánh nhìn Sơn, rồi đi lên tầng 2.
Sơn hiểu ý Khánh. Cậu cũng đi theo sau. Có vẻ cảnh sát đã tìm ra cái gì đó, và cảnh tượng ở đây khá là nhốn nháo. Sơn đi lên trước, ngỏ ý muốn tìm một vài thứ, nhưng lại bị cảnh sát đẩy ra ngoài. Trong tình cảnh này, một cậu học sinh bình thường đi vào trong hiện trường một vụ án là điều không bao giờ được cho phép. Sơn không phải là Shinichi hay Conan, cậu đành bất lực đi ra ngoài. Khánh cũng nhận ra điều này, cậu tiến ra cửa căn phòng đã xảy ra vụ án, nói lớn:
- Cần tìm một bức ảnh.- Khánh nhấn giọng.- Một bức ảnh có lồng khung, chụp một đoàn người.
Tất cả các cảnh sát tròn mắt nhìn Khánh. Chẳng ai bảo ai, tất cả nháo nhác đi tìm bức ảnh mà Khánh nói. Có thể là do lời nói của Khánh không có chút nào có vẻ lừa dối cả, hoặc cũng có thể cậu là một trong ba nhân chứng duy nhất ở đây, mà tất cả cảnh sát trong phòng đều răm rắp làm theo lời cậu. Cảnh sát trưởng Trung Kiên nhìn Khánh, hỏi.
- Bức ảnh đó có gì ?!
Khánh không trả lời. Cậu tập trung nhìn quanh căn phòng, như thể muốn nói rằng "phải tìm ra đã rồi mới có thể kết luận được". Sau một hồi lục lọi, chẳng ai tìm thấy thứ mà Khánh đã nói. Lúc này, cậu mới nói với vị cảnh sát trưởng đứng bên cạnh.
- Đó là bức ảnh của cháu. Không ai tìm thấy thì thôi vậy.- Khánh đột nhiên lễ phép lạ thường.
Nói rồi cậu đi thẳng. Chẳng ai hiểu gì. Mọi người ai đó lại bắt tay vào việc cũ của mình khi nhận ra tất cả đều vừa làm một việc vô ích.
Khánh giục Sơn đi nhanh. Hai người không xem xét gì nữa cả, mà về thẳng. Sơn lên tiếng.
- Bức ảnh không còn ở đây nữa. Tức là...
- Có người đã lấy nó.- Khánh tiếp lời.
- Lấy nó ?! Nhưng là ai mới được ?!
Khánh chẳng nói gì thêm. Cậu đi thẳng. Không ai nói gì. Cả Sơn và Khánh đều đang suy nghĩ về những sự việc tối ngày hôm nay. Kết hợp lại, chúng sẽ dẫn đến cái gì ?! Cả hai đều đang đau đầu với những lập luận của mình. Đến ngã rẽ mà hai người mỗi người phải đi về một hướng khác, Khánh mới nói.
- Bây giờ chưa nói được gì cả. Có gì, hãy để sáng mai.
Sơn gật đầu tán thành. Họ chia tay nhau, nhưng vẫn chưa dứt được sự thắc mắc luẩn quẩn trong tâm trí.
***
Linh hôm nay dậy muộn hơn mọi khi. Cô uể oải bước xuống giường. Nỗi ám ảnh vẫn còn, nhưng đã phần nào đỡ hơn đối với cô. Linh vì quá sợ nên đã nhờ mẹ ngủ cùng, nhưng mẹ cô đã dậy từ lúc nào. Linh vội đứng dậy, chuẩn bị mọi thứ để đi học và bước xuống nhà. Trang đã ở đó từ bao giờ.
- Sao vậy tiểu thư ?! Ngủ nướng giờ mới dậy à ?!.- Trang bông đùa.
- Thôi đi, tớ đang đau hết cả đầu đây TT
- Vậy à ?! Hay chiều nay sang nhà tớ chơi đi ?! Nấu ăn tối luôn.hi
- Sang nhà cậu ?!
- Ừ. Mẹ tớ đi nghỉ mát rồi. Có bố với tớ ở nhà thôi. Hai bố con cũng buồn. Sang nhà tớ nha ?! Ngủ tối lại luôn.hi
Linh gật đầu đồng ý. Lúc này thật sự là cô cần một sự vui vẻ nào đó để xoá tan đi những hình ảnh ngày hôm qua. Trang lại nói thêm.
- Rủ thêm hai cậu bạn kia tới ăn tối nữa ^^!
- Ơ... Sao lại thế O_O...
- Sao nào ?! Tớ thấy họ với cậu cũng thân thiết ghê mà. Dù sao có thêm con trai cũng vui chứ sao.
- Thân thiết hả ?! Tại họ mà tớ...- Linh lẩm nhẩm.
- Không sao mà! Dù sao thì họ cũng đi cùng cậu cả ngày hôm qua. Cả ba ở cạnh nhau sẽ an ủi nhau tốt hơn đấy.hi
Linh thừa biết cô bạn mình chỉ muốn tiếp những cậu bạn đẹp trai là chính, nên Linh cũng chẳng muốn phản đối gì. Dù sao họ cũng đã đi cùng cô cả ngày hôm qua, và thậm chí họ còn quan tâm và lo lắng cho cô nữa. Linh ậm ừ đồng ý.
Khánh và Sơn trong lớp học ngồi cạnh nhau. Cả lớp có 2 thằng con trai, không ngồi cạnh nhau thì đi đâu. Vì vậy nên có gì cả hai sẽ cùng trao đổi được. Nhưng sáng hôm nay thì không. Tiết 1, tiết 2, tiết 3,... cả hai cùng gục đầu xuống bàn ngủ. Các giáo viên thì vẫn lo lắng vì sự việc sảy ra với thầy hiệu trưởng ngày hôm qua nên cũng không để ý gì nhiều. Đợi đến hết tiết 4, khi hai cậu bạn đã lơ mơ tỉnh dậy, Trang mới tiến lại gần.
- Hai cậu chiều và tối ngày hôm nay có bận gì không ?!.- Trang hỏi nhỏ nhẹ.
Sơn nhìn lên. Khánh vẫn gục xuống bàn.
- Ừ... Tớ rảnh. Hôm nay không có lịch học thêm nào cả.- Sơn trả lời, nhưng vẫn còn chút mệt mỏi.
- Vậy... chiều nay tới nhà tớ chơi và ở lại dùng bữa tối luôn nha ?!
- Hả ?! O_o.- Sơn tròn mắt, khi tự nhiên được đề nghị như vậy.
- Hôm qua hai cậu và Linh đã trải qua những việc không may như vậy rồi, nên hôm nay tớ muốn mời cả ba tới nhà tớ chơi để quên hết những việc không may đó đi.
- À... ừ... Tớ thì được thôi. Này...- Sơn huých vai Khánh.- Thế nào ?! Có đi không ?!
- Tùy....- Khánh cứ như vừa ngủ vừa nói.
- Vậy nha ^^! Hai cậu nhớ đến đó. 3h chiều nha!
Trang hí hửng chạy về phía Linh. Lúc này Khánh mới ngẩng đầu lên nhìn Sơn, khuôn mặt đầy "mệt mỏi". Sơn vỗ vai Khánh, với ánh mắt "vô tội": "Xin lỗi! Tớ cũng chẳng biết từ chối thế nào cả!". Hai người nhìn nhau, rồi chẳng ai bảo ai, cả hai lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.