Chương 19
KhanhSN
16/12/2013
Khánh đặt một chiếc bát nhỏ đựng những lát chanh mỏng
xuống bàn, cùng lúc cắm phích điện cho một chiếc máy sấy tóc cậu tìm
thấy trong nhà tắm. Cậu đặt tờ giấy xuống trước mặt, tay cầm một lát
chanh và bắt đầu làm việc.
- Từ từ...- Sơn ngăn lại.- Đây là một tờ giấy cũ, cậu đừng làm mạnh tay như thế chứ.
- Vậy cậu định làm thế nào ?!.- Khánh nhìn Sơn, đầy thách thức.
- Đây này...- Vừa nói, Sơn vừa lấy một lát chanh khác, cố gắng bóp thật nhẹ nhàng cho nước chanh chảy ra.
- Này... này... Cậu mà làm thế thì nước thấm làm rách giấy mất...- Khánh cũng lại vội vàng ngăn lại.
- Thì chỉ có cách làm trực tiếp thế này thôi, hơn làm như cậu. bóp "phụt" một cái.- Sơn chỉ trích.
- Thôi thôi, để tớ làm cho.- Linh ngăn hai người bạn của mình lại.
Thầy Tuấn đã đi lên phòng nghỉ trước, không quên nói rằng cả ba cứ thoải mái làm gì mình thích. Linh tìm một chiếc que có gắn bông để lấy dáy tai, nhẹ nhàng chấm vào miếng cho nước chanh thấm ướt hết miếng bông.
- Làm như thế này thì mới là nhẹ nhàng này.- Linh dùng hai ngón tay cầm chiếc que có gắn bông đã thấm ướt nước chanh, nhẹ nhàng đặt tay xuống, quệt qua lại nhẹ nhàng trên tờ giấy.
Sơn vội vàng lấy chiếc máy sấy tóc, bật công tắc cho máy chạy ở mức cao nhất. Khánh giữ chặt tờ giấy cho khỏi bay, và rồi luồng gió bắt đầu chạy qua những vết nước chanh thấm trên giấy.
- Này... này... có chữ...
Sơn và Khánh nhìn dán mắt vào tờ giấy. Cả hai đều không thể ngờ rằng việc này lại đúng được. Nét chữ dần dần hiện lên.
- Là... là một con số.- Linh nhìn kỹ, rồi nói.
Một con số hiện ra ngay sau hai con số đầu tiên. Rồi dòng tiếp theo cũng vậy. Tổng cộng có sáu dòng, và bây giờ mỗi dòng có ba con số. Sơn vội lấy bút và cuốn sổ ra chép loắng ngoắng.
- Không thể ngờ được.- Vừa chép, cậu vừa nói trong vẻ vui sướng tột cùng.
Linh lần lượt quệt chanh hết tờ giấy, nhưng không có thêm gì hiện ra. Khánh cầm tờ giấy lên, dùng máy sấy hong khô nó. Mặt cậu cũng tỏ rõ sự ngạc nhiên không kém.
- Tất cả chỉ có vậy thôi à ?!.- Linh dướn người nhìn vào trang sổ của Sơn.
- Cậu là cứu tinh của bọn tớ tối ngày hôm nay đấy Linh.
Linh cười rất vui và thích thú khi được khen như vậy. Thực ra đó là những gì chợt hiện ra trong suy nghĩ của Linh khi nghe hai cậu bạn tranh cãi. Cô cũng chẳng nghĩ là nó lại đúng.
- Đây là một mật mã.- Sơn kết luận.
- Nó vốn là một mật mã.- Khánh nói như muốn tỏ rõ ý rằng "nó đã quá hiển nhiên rồi".
Linh cũng chẳng hiểu ý nghĩa của những con số này. Cô thu dọn đồ, mang vào bếp.
- Ba con số... sẽ là...- Sơn lẩm bẩm.
- Cậu đã từng nói rằng hai con số, một con số ám chỉ thứ tự của cụm từ chứa mật mã, còn một con số ám chỉ vị trí mà mật mã nằm trong đó ?.- Khánh nhắc lại lời Sơn.
- Nhưng đó chỉ là dành cho hai con số...
- ....
- Có thể đây là một mật thư, chúng ta cần giải và hiểu được nó. Những con số này đại diện cho một ngôn ngữ nào đó mà chúng ta chưa biết...
- Vậy thì bây giờ ta cần tìm xem cái loại ngôn ngữ đó là gì...
- Một ngôn ngữ bằng số... chắc chắn không phải là một ngôn ngữ cổ rồi...
Cả hai vừa thảo luận, vừa ngẫm nghĩ. Linh cảm thấy mệt nên cô đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế sofa dài tại bàn uống nước. Sơn đắp cho Linh một tấm chăn mà thầy Tuấn đưa cho từ lúc nãy, rồi cậu lại quay lại công việc của mình. Thỉnh thoảng, Sơn có quay sang ngắm nhìn Linh. Lúc ngủ thì con gái nhìn như thiên thần vậy. Sơn bất giác cảm thấy mình thật có lỗi khi đẩy Linh vào việc này. Khi nhìn thấy nụ cười của Linh hồi nãy, cậu cảm thấy thật vui, vì một cô gái như Linh đáng lẽ bây giờ phải được nằm trên chiếc giường êm ấm ở nhà, cùng với bố mẹ, trải qua một cuộc sống êm đềm bình thường. Vậy mà chỉ vì đi cùng mình, bây giờ Linh phải ngủ ở đây mà không biết ngày mai mình sẽ ra sao. Càng nghĩ, Sơn càng cảm thấy mình thật tội lỗi. Cậu cố gạt bỏ nó sang một bên để tiếp tục suy nghĩ về những con số vừa tìm ra.
Ngoài trời mưa vẫn như trút nước, thậm trí còn có cả sấm chớp, nhưng không nhiều. Bây giờ đã là ba giờ sáng. Khánh nằm ngửa người ra ghế sofa, chợp mắt, mặt vui vẻ lạ thường.
- Cậu có thực sự chắc chắn rằng tên Huấn đó, tôi chẳng muốn gọi hắn là bố của Trang, thực sự là hung thủ giết thầy Nam không ?!.- Sơn gặng hỏi.
- Tôi chưa bao giờ nói như vậy.- Khánh vẫn như đang ngủ, vừa nói.
- Có lẽ hắn là người đứng sau tất cả chuyện này...
- Tôi cũng chưa bao giờ nói điều đó với cậu cả.- Khánh nhổm dậy, đi vào bếp và nói rằng muốn pha cà phê.
Tại đồn cảnh sát, mọi người đang tất cả trong công việc. Một vụ giết người, và bây giờ là một vụ hành hung cướp tài sản. Nạn nhân ngồi trước mặt cảnh sát trưởng chính là hiệu phó của trường THPT NSL Hoàng Huy Huấn.
- Ông có chắc chắn về những gì ông vừa nói không ?.- Trung uý Trung Kiên vặn hỏi.
- Tôi chắc chắn, thưa ông. Những thanh niên này đã đánh những người giúp việc nhà tôi khiến họ suýt nữa thì chết, thậm chí còn lấy đi của tôi một số tiền và đồ đạc trong nhà.
Trung uý đứng dậy. Ông giao nạn nhân này lại cho cấp dưới của mình chăm sóc. Ông châm một điếu thuốc, nhìn ra ngoài kính cửa sổ đang mưa gió sấm chớp.
- Tất cả đã chuẩn bị xong, thưa sếp.- Một giọng nam trẻ vang lên.
- Kết quả thế nào ?
- Dựa theo sóng điện thoại di động của tội phạm, đã xác định chính xác địa điểm mà tội phạm đang trốn.
- Tốt, bảo anh em chuẩn bị sẵn sàng đi.
Trung uý lại ngả người ra ghế, vất điếu thuốc xuống dưới sàn và dí bẹp nó. "Cậu lại gây thêm chuyện gì nữa đây ?", ông nheo mày, xoa bóp trán.
- Chúng ta không thể ở đây lâu đâu. Cậu đánh thức Linh dậy đi.- Vừa nhấp ngụm cà phê, Khánh vừa nói.
Khánh pha sẵn ba li cà phê, để khi Linh dậy cà phê sẽ giúp cô tỉnh táo hơn.
Từ đêm hôm qua đến bây giờ Linh chưa thực sự được một giấc ngủ đầy đủ. Cô vừa mới chợp mắt thì đã bị Sơn lay dậy, cùng với một khuôn mặt tội lỗi khó hiểu của Sơn. Khánh thu dọn tất cả những thứ cần thiết vào ba lô của mình, và bảo Sơn chuẩn bị sẵn sàng để đi.
- Thầy Tuấn thì sao ?
- Thầy Tuấn sẽ hiểu cho chúng ta khi đi mà không nói. Ông ấy không nhỏ mọn mà thu phí qua đêm của cậu đâu.- Khánh nói, giọng cậu như đang tả một người thân của mình.
Trời đã tạnh mưa, chỉ còn phảng phất một chút gió lạnh. Linh ngáp ngắn ngáp dài, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhưng cô chẳng dám trách móc gì hai cậu bạn vì cô biết họ cũng chỉ muốn bảo vệ cô khỏi những chuyện này. Linh đứng dậy, đi theo hai người bạn tiến ra xe.
- Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu ?.- Sơn hỏi khi Khánh nổ máy xe.
- Cậu có cầm điện thoại ở đâu không ?.- Khánh hỏi.
- Ừm....- Sơn lục trong ba lô.- Có. Sao vậy ?
- Linh, cậu có điện thoại ở đây không ?.- Khánh lại quay sang hỏi Linh.
- À... ừ... Tớ cũng có. Có chuyện gì sao ?.- Linh đang định chợp mắt tiếp trên xe thì nghe giọng Khánh gọi mình.
- Cả hai cậu tháo SIM ra đi. Cảnh sát có thể dò ra chúng ta.- Khánh bắt đầu chạy ra, nhưng không đi theo hướng cũ mà cậu đã đưa hai người bạn đến đây.
- Cảnh sát ? Tại sao lại có cảnh sát vào đây ?
- Hắn sẽ không để im cho chúng ta đâu. Trong trường hợp này, nhìn từ ngoài vào chúng ta sẽ là người có tội. Cảnh sát có thể dễ dàng dò ra chúng ta bất kì lúc nào dựa theo sóng điện thoại.
- Vậy... điện thoại của cậu ?.- Sơn hỏi tiếp.
- Tôi để ở nhà. Như vậy ít nhất cũng sẽ đánh lừa họ được một vài giờ.- Khánh giảm tốc độ xe. Chiếc xe đang đi trong một con đường đầy đất đá, xung quanh cây cối mọc rất nhiều, dường như là một con đường đi xuyên qua một cánh rừng.
- Chúng ta sẽ đi đâu đây ?.- Sơn nhìn khung cảnh xung quanh, thắc mắc.
- Đi tìm thứ có thể giải được tờ giấy này.- Khánh trả lời đầy quyết đoán.
Sơn nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là bốn giờ rưỡi sáng. Khánh bắt đầu cho chiếc xe đi vào đường nhựa lớn. Đèn đường đã tắt nhưng trời vẫn còn rất tối. Một chút ánh sáng của mặt trăng giúp Sơn nhìn được khung cảnh mờ mờ phía sau cửa kính ô tô, cậu cảm thấy có gì đó quen quen. Bên cạnh, Linh ngủ quên mất mà không biết rằng mình đang tựa đầu lên vai Sơn. Cậu không cử động gì mà ngồi yên. Cậu không muốn làm Linh thức giấc.
- Xuống xe thôi.- Khánh nói.
- Chỉ tôi và cậu thôi. Hãy để Linh nghỉ thêm một chút nữa.- Sơn nói nhỏ vừa đủ nghe. Cậu nhẹ nhàng để Linh nằm xuống ghế.
Khánh nhìn, chẳng nói gì. Cậu mở cửa xe, lấy ra một chiếc đèn pin và một vài dụng cụ gì đó. Cậu bảo Sơn cầm ba lô và đồ của mình theo, ra hiệu đi thật nhanh. Bước ra khỏi xe, Sơn chợt hiểu ra tại sao lúc nãy cậu lại thấy khung cảnh xung quanh rất quen thuộc. Trước mặt cậu là cổng trưởng THPT NSL.
Ba chiếc ô tô cảnh sát đỗ lại trước cửa nhà Khánh. Nhưng họ sớm nhận ra rằng trong nhà không có ai, và sóng điện thoại họ dò được bắt nguồn từ một chiếc điện thoại để giữa căn phòng.
- Thưa sếp, số điện thoại kia...
- Tôi biết rồi.- Cảnh sát trưởng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tiến ra xe.
- Từ từ...- Sơn ngăn lại.- Đây là một tờ giấy cũ, cậu đừng làm mạnh tay như thế chứ.
- Vậy cậu định làm thế nào ?!.- Khánh nhìn Sơn, đầy thách thức.
- Đây này...- Vừa nói, Sơn vừa lấy một lát chanh khác, cố gắng bóp thật nhẹ nhàng cho nước chanh chảy ra.
- Này... này... Cậu mà làm thế thì nước thấm làm rách giấy mất...- Khánh cũng lại vội vàng ngăn lại.
- Thì chỉ có cách làm trực tiếp thế này thôi, hơn làm như cậu. bóp "phụt" một cái.- Sơn chỉ trích.
- Thôi thôi, để tớ làm cho.- Linh ngăn hai người bạn của mình lại.
Thầy Tuấn đã đi lên phòng nghỉ trước, không quên nói rằng cả ba cứ thoải mái làm gì mình thích. Linh tìm một chiếc que có gắn bông để lấy dáy tai, nhẹ nhàng chấm vào miếng cho nước chanh thấm ướt hết miếng bông.
- Làm như thế này thì mới là nhẹ nhàng này.- Linh dùng hai ngón tay cầm chiếc que có gắn bông đã thấm ướt nước chanh, nhẹ nhàng đặt tay xuống, quệt qua lại nhẹ nhàng trên tờ giấy.
Sơn vội vàng lấy chiếc máy sấy tóc, bật công tắc cho máy chạy ở mức cao nhất. Khánh giữ chặt tờ giấy cho khỏi bay, và rồi luồng gió bắt đầu chạy qua những vết nước chanh thấm trên giấy.
- Này... này... có chữ...
Sơn và Khánh nhìn dán mắt vào tờ giấy. Cả hai đều không thể ngờ rằng việc này lại đúng được. Nét chữ dần dần hiện lên.
- Là... là một con số.- Linh nhìn kỹ, rồi nói.
Một con số hiện ra ngay sau hai con số đầu tiên. Rồi dòng tiếp theo cũng vậy. Tổng cộng có sáu dòng, và bây giờ mỗi dòng có ba con số. Sơn vội lấy bút và cuốn sổ ra chép loắng ngoắng.
- Không thể ngờ được.- Vừa chép, cậu vừa nói trong vẻ vui sướng tột cùng.
Linh lần lượt quệt chanh hết tờ giấy, nhưng không có thêm gì hiện ra. Khánh cầm tờ giấy lên, dùng máy sấy hong khô nó. Mặt cậu cũng tỏ rõ sự ngạc nhiên không kém.
- Tất cả chỉ có vậy thôi à ?!.- Linh dướn người nhìn vào trang sổ của Sơn.
- Cậu là cứu tinh của bọn tớ tối ngày hôm nay đấy Linh.
Linh cười rất vui và thích thú khi được khen như vậy. Thực ra đó là những gì chợt hiện ra trong suy nghĩ của Linh khi nghe hai cậu bạn tranh cãi. Cô cũng chẳng nghĩ là nó lại đúng.
- Đây là một mật mã.- Sơn kết luận.
- Nó vốn là một mật mã.- Khánh nói như muốn tỏ rõ ý rằng "nó đã quá hiển nhiên rồi".
Linh cũng chẳng hiểu ý nghĩa của những con số này. Cô thu dọn đồ, mang vào bếp.
- Ba con số... sẽ là...- Sơn lẩm bẩm.
- Cậu đã từng nói rằng hai con số, một con số ám chỉ thứ tự của cụm từ chứa mật mã, còn một con số ám chỉ vị trí mà mật mã nằm trong đó ?.- Khánh nhắc lại lời Sơn.
- Nhưng đó chỉ là dành cho hai con số...
- ....
- Có thể đây là một mật thư, chúng ta cần giải và hiểu được nó. Những con số này đại diện cho một ngôn ngữ nào đó mà chúng ta chưa biết...
- Vậy thì bây giờ ta cần tìm xem cái loại ngôn ngữ đó là gì...
- Một ngôn ngữ bằng số... chắc chắn không phải là một ngôn ngữ cổ rồi...
Cả hai vừa thảo luận, vừa ngẫm nghĩ. Linh cảm thấy mệt nên cô đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế sofa dài tại bàn uống nước. Sơn đắp cho Linh một tấm chăn mà thầy Tuấn đưa cho từ lúc nãy, rồi cậu lại quay lại công việc của mình. Thỉnh thoảng, Sơn có quay sang ngắm nhìn Linh. Lúc ngủ thì con gái nhìn như thiên thần vậy. Sơn bất giác cảm thấy mình thật có lỗi khi đẩy Linh vào việc này. Khi nhìn thấy nụ cười của Linh hồi nãy, cậu cảm thấy thật vui, vì một cô gái như Linh đáng lẽ bây giờ phải được nằm trên chiếc giường êm ấm ở nhà, cùng với bố mẹ, trải qua một cuộc sống êm đềm bình thường. Vậy mà chỉ vì đi cùng mình, bây giờ Linh phải ngủ ở đây mà không biết ngày mai mình sẽ ra sao. Càng nghĩ, Sơn càng cảm thấy mình thật tội lỗi. Cậu cố gạt bỏ nó sang một bên để tiếp tục suy nghĩ về những con số vừa tìm ra.
Ngoài trời mưa vẫn như trút nước, thậm trí còn có cả sấm chớp, nhưng không nhiều. Bây giờ đã là ba giờ sáng. Khánh nằm ngửa người ra ghế sofa, chợp mắt, mặt vui vẻ lạ thường.
- Cậu có thực sự chắc chắn rằng tên Huấn đó, tôi chẳng muốn gọi hắn là bố của Trang, thực sự là hung thủ giết thầy Nam không ?!.- Sơn gặng hỏi.
- Tôi chưa bao giờ nói như vậy.- Khánh vẫn như đang ngủ, vừa nói.
- Có lẽ hắn là người đứng sau tất cả chuyện này...
- Tôi cũng chưa bao giờ nói điều đó với cậu cả.- Khánh nhổm dậy, đi vào bếp và nói rằng muốn pha cà phê.
Tại đồn cảnh sát, mọi người đang tất cả trong công việc. Một vụ giết người, và bây giờ là một vụ hành hung cướp tài sản. Nạn nhân ngồi trước mặt cảnh sát trưởng chính là hiệu phó của trường THPT NSL Hoàng Huy Huấn.
- Ông có chắc chắn về những gì ông vừa nói không ?.- Trung uý Trung Kiên vặn hỏi.
- Tôi chắc chắn, thưa ông. Những thanh niên này đã đánh những người giúp việc nhà tôi khiến họ suýt nữa thì chết, thậm chí còn lấy đi của tôi một số tiền và đồ đạc trong nhà.
Trung uý đứng dậy. Ông giao nạn nhân này lại cho cấp dưới của mình chăm sóc. Ông châm một điếu thuốc, nhìn ra ngoài kính cửa sổ đang mưa gió sấm chớp.
- Tất cả đã chuẩn bị xong, thưa sếp.- Một giọng nam trẻ vang lên.
- Kết quả thế nào ?
- Dựa theo sóng điện thoại di động của tội phạm, đã xác định chính xác địa điểm mà tội phạm đang trốn.
- Tốt, bảo anh em chuẩn bị sẵn sàng đi.
Trung uý lại ngả người ra ghế, vất điếu thuốc xuống dưới sàn và dí bẹp nó. "Cậu lại gây thêm chuyện gì nữa đây ?", ông nheo mày, xoa bóp trán.
- Chúng ta không thể ở đây lâu đâu. Cậu đánh thức Linh dậy đi.- Vừa nhấp ngụm cà phê, Khánh vừa nói.
Khánh pha sẵn ba li cà phê, để khi Linh dậy cà phê sẽ giúp cô tỉnh táo hơn.
Từ đêm hôm qua đến bây giờ Linh chưa thực sự được một giấc ngủ đầy đủ. Cô vừa mới chợp mắt thì đã bị Sơn lay dậy, cùng với một khuôn mặt tội lỗi khó hiểu của Sơn. Khánh thu dọn tất cả những thứ cần thiết vào ba lô của mình, và bảo Sơn chuẩn bị sẵn sàng để đi.
- Thầy Tuấn thì sao ?
- Thầy Tuấn sẽ hiểu cho chúng ta khi đi mà không nói. Ông ấy không nhỏ mọn mà thu phí qua đêm của cậu đâu.- Khánh nói, giọng cậu như đang tả một người thân của mình.
Trời đã tạnh mưa, chỉ còn phảng phất một chút gió lạnh. Linh ngáp ngắn ngáp dài, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhưng cô chẳng dám trách móc gì hai cậu bạn vì cô biết họ cũng chỉ muốn bảo vệ cô khỏi những chuyện này. Linh đứng dậy, đi theo hai người bạn tiến ra xe.
- Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu ?.- Sơn hỏi khi Khánh nổ máy xe.
- Cậu có cầm điện thoại ở đâu không ?.- Khánh hỏi.
- Ừm....- Sơn lục trong ba lô.- Có. Sao vậy ?
- Linh, cậu có điện thoại ở đây không ?.- Khánh lại quay sang hỏi Linh.
- À... ừ... Tớ cũng có. Có chuyện gì sao ?.- Linh đang định chợp mắt tiếp trên xe thì nghe giọng Khánh gọi mình.
- Cả hai cậu tháo SIM ra đi. Cảnh sát có thể dò ra chúng ta.- Khánh bắt đầu chạy ra, nhưng không đi theo hướng cũ mà cậu đã đưa hai người bạn đến đây.
- Cảnh sát ? Tại sao lại có cảnh sát vào đây ?
- Hắn sẽ không để im cho chúng ta đâu. Trong trường hợp này, nhìn từ ngoài vào chúng ta sẽ là người có tội. Cảnh sát có thể dễ dàng dò ra chúng ta bất kì lúc nào dựa theo sóng điện thoại.
- Vậy... điện thoại của cậu ?.- Sơn hỏi tiếp.
- Tôi để ở nhà. Như vậy ít nhất cũng sẽ đánh lừa họ được một vài giờ.- Khánh giảm tốc độ xe. Chiếc xe đang đi trong một con đường đầy đất đá, xung quanh cây cối mọc rất nhiều, dường như là một con đường đi xuyên qua một cánh rừng.
- Chúng ta sẽ đi đâu đây ?.- Sơn nhìn khung cảnh xung quanh, thắc mắc.
- Đi tìm thứ có thể giải được tờ giấy này.- Khánh trả lời đầy quyết đoán.
Sơn nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là bốn giờ rưỡi sáng. Khánh bắt đầu cho chiếc xe đi vào đường nhựa lớn. Đèn đường đã tắt nhưng trời vẫn còn rất tối. Một chút ánh sáng của mặt trăng giúp Sơn nhìn được khung cảnh mờ mờ phía sau cửa kính ô tô, cậu cảm thấy có gì đó quen quen. Bên cạnh, Linh ngủ quên mất mà không biết rằng mình đang tựa đầu lên vai Sơn. Cậu không cử động gì mà ngồi yên. Cậu không muốn làm Linh thức giấc.
- Xuống xe thôi.- Khánh nói.
- Chỉ tôi và cậu thôi. Hãy để Linh nghỉ thêm một chút nữa.- Sơn nói nhỏ vừa đủ nghe. Cậu nhẹ nhàng để Linh nằm xuống ghế.
Khánh nhìn, chẳng nói gì. Cậu mở cửa xe, lấy ra một chiếc đèn pin và một vài dụng cụ gì đó. Cậu bảo Sơn cầm ba lô và đồ của mình theo, ra hiệu đi thật nhanh. Bước ra khỏi xe, Sơn chợt hiểu ra tại sao lúc nãy cậu lại thấy khung cảnh xung quanh rất quen thuộc. Trước mặt cậu là cổng trưởng THPT NSL.
Ba chiếc ô tô cảnh sát đỗ lại trước cửa nhà Khánh. Nhưng họ sớm nhận ra rằng trong nhà không có ai, và sóng điện thoại họ dò được bắt nguồn từ một chiếc điện thoại để giữa căn phòng.
- Thưa sếp, số điện thoại kia...
- Tôi biết rồi.- Cảnh sát trưởng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tiến ra xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.