Chương 20
KhanhSN
16/12/2013
Trời tối đen như mực. Khánh chọn thời điểm này vì đèn đường vừa tắt,
nhưng trời vẫn chưa kịp sáng. Chỉ có lác đác một vài bóng người đi bộ
đằng xa, nhưng đường phố vẫn im lìm không có một tiếng động.
Khánh vòng ra đằng sau trường, leo thoăn thoắt lên bờ tường. Sơn liên tưởng đến bộ môn Parkour chuyên dùng để vượt trướng ngại vật mà cậu hay thấy giới trẻ tập ở công viên. Khánh ngồi xổm trên bờ tường, ra hiệu Sơn đưa đồ đạc cho cậu. Sơn quăng ba lô của mình lên, rồi lại đưa cho Khánh cái hộp đựng những dụng cụ kì lạ của cậu. Khánh nhẹ nhàng vất đồng đồ xuống dưới đất, phía bên kia tường, rồi kéo Sơn lên. Dù chẳng nói gì, nhưng Khánh có thể biết được bức tường này quá cao để một người như Sơn có thể leo lên dễ dàng như mình.
Cả hai nhảy xuống. Sơn rõ ràng không rành lắm trong những việc này. Cậu nhảy uỵch xuống, hơi khẽ rên lên nhưng khuôn mặt được che đậy kĩ trong đêm tối thì nói lên tất cả. Khánh xách hộp đồ nghề của mình, ra hiệu cho Sơn đi tiếp, và thật nhanh. Sơn khoác lấy ba lô, nhăn nhó đi theo.
Trước mặt hai người bây giờ là tầng nhà của giáo viên. Ngoài phòng khách bên ngoài, tất cả những phòng khác đều được đứng sau một cánh cửa kim loại loại lớn, to và khoá chắc chắn. Khánh đứng tần ngần một lúc. Cậu dùng đèn pin soi kĩ từ trên xuống dưới, hòng tìm ra cấu trúc của cánh "cổng" sắt to lớn này. Khánh nhẹ nhàng cúi xuống, bảo Sơn soi sáng giúp vì lúc này cả hai tay Khánh đều bận, và chiếc đèn pin quá to để cậu có thể ngậm vào miệng mà tự soi đèn cho mình. Sơn vội vã làm theo, chăm chú nhìn Khánh.
Đúng là một bộ đồ nghề kì lạ. Một dụng cụ nào đó như một chiếc kìm đa năng, còn lại toàn là những que sắt nhỏ, chiều rộng chắc chỉ hơn chiếc kim khâu một chút, nhưng khá dài. Cánh cổng trước mặt sử dụng ba ổ khoá, nhưng vẫn là loại khoá dùng chìa tra vào rồi mở. Khánh bật công tắc trên chiếc kìm, khiến đầu chiếc kìm chợt phóng ra một tia sáng nhỏ màu đỏ. Cậu cho tia sáng vào lỗ khoá đầu tiên ở trên cùng, rồi làm gì đó giống như đang "quét" toàn bộ phần bên trong lỗ khoá. Màn hình nhỏ tí trên thân chiếc kìm chợt sáng lên, hiện ra một thứ hình ảnh gì đó. Sơn nhìn vào, chẳng hiểu gì, đứng tần tần cho đến khi Khánh ra hiệu cúi xuống soi đèn giúp Khánh vào bộ đồ nghề. Khánh lựa chọn một vài que sắt trong đó, rồi lại đứng dậy tiếp tục công việc với chiếc ổ khoá.
Cậu từ từ tra từng tiếc que sắt vào lỗ khoá. Sơn đứng soi đèn cho Khánh, cậu chợt nhận ra Khánh có đổ một chút mồ hôi. Công việc này không hề dễ dàng, thậm chí khá khó và yêu cầu độ tỉ mỉ và cẩn thận khá cao. Sơn lại thêm một bất ngờ nữa về Khánh, Khánh không hề đơn giản như như sáng này hôm qua khi cậu và Khánh đánh nhau với hội tên Quang. Mặc dù Khánh chưa nói, nhưng Sơn nhận ra khi nhìn thấy Khánh mặc đồng phục cũ của trường XYZ. Lúc đó, đơn giản Sơn chỉ nghĩ là Khánh quá hư hỏng khi học ở ngôi trường kia nên được chuyển sang đây. Nhưng từ lúc cả ba người gặp nhau tại phòng thầy hiệu trưởng, Khánh đã bộc lộ một con người khác hoàn toàn so với vẻ bề ngoài máu lạnh và giang hồ của cậu. Dường như Khánh rất thích thú với những công việc như thế này, những công việc mang đầy bí ẩn cần phải tìm ra lời giải đáp. "Giống mình", Sơn thầm nghĩ.
Cạch... Chiếc ổ khoá đầu tiên chợt bung ra, Khánh vội vã dùng cánh tay áo quệt mồ hôi trên má, rồi tiếp tục với chiếc ổ khoá thứ hai.
- Chúng mày làm thế nào mà để tất cả thoát thế hả ? Cảnh sát cũng không làm gì được sao ?.- Huy Huấn ngồi trên bàn làm việc trong phòng, quát lũ đàn em.
- Dạ... thưa sếp... chúng nó không đơn giản như mình nghĩ đâu ạ...
- Lũ ngu chúng mày thì có việc gì là đơn giản ? Tao đã phải dùng đến cảnh sát rồi mà vẫn không làm được gì...
- Dạ... bọn em...- Lũ lâu la đằng sau lí nhí, chỉ có duy nhất tên cầm đầu đứng đầu tiên đứng im, không nói gì.
- Nếu để chuyện này kéo dài, cảnh sát nhúng tay quá sâu rồi mọi việc đổ bể thì tao chặt đầu từng thằng chúng mày.
- Thưa sếp, công việc không thành công là do lỗi của em.- Tên cầm đầu cúi thấp người, nói giọng vừa kính trọng vừa hối lỗi.
Huy Huấn nghe thấy vậy thì chẳng nói thêm gì nữa. Bỗng nhiên, trên màn hình máy tính của hắn chợt sáng lên. Hắn căng mắt nhìn vào màn hình, không tin vào mắt mình.
Một máy quay trong phòng hiệu trưởng đột nhiên hoạt động. Chiếc máy quay này được lập trình chỉ hoạt động khi cửa chính của phòng từ trạng thái khoá ngoài được mở ra. Cánh cửa nhẹ nhàng bật ra, có dáng người bước vào. Màn hình chợt sáng chói, như có một ánh sáng mạnh nào đó rọi thẳng vào màn hình. Trong khoảng nửa phút, ánh sát đó cứ lắt léo xuất hiện trên màn hình, khiến hắn không thể quan sát thấy gì đang diễn ra. Rồi bỗng "bụp", màn hình tối om, chỉ hiện lên vỏn vẹn dòng chữ "Not Connected...".
- Chúng mày...- Hắn nghiến răng.- Tất cả đến trường tao, đi xem có chuyện gì xảy ra. NHANH!
Lũ đàn em rối rít chạy đi. Huy Huấn nhìn màn hình, mặt đỏ bừng.
Khánh nhảy từ cửa sổ xuống sau khi dùng một chiếc tua vít chọc vỡ màn hình của chiếc máy quay đính trên góc trần nhà.
- Cần phải nhanh lên. Hắn đã biết rồi thì không để cho chúng ta yên lâu đâu.- Khánh lên tiếng.
- Nhưng... Chúng ta sẽ làm gì ?- Sơn hỏi.
- Cho tôi mượn cuốn sổ của cậu. Nó vẫn ghi đầy đủ các con số chứ ?
Sơn mở cuốn sổ của mình, đưa cho Khánh.
- Cậu định làm gì ?.- Sơn nhắc lại câu hỏi.
- Có phải cậu đã từng nói với tôi về loại mật mã có hai con số phải không ?!.- Sơn gật đầu. Khánh tiếp tục.- Tôi nghĩ thật ra nó có tới ba con số, và nguồn của nó sẽ là một cuốn sách.- Khánh nhìn chăm chú vào giá sách của thầy hiệu trưởng.
- Một cuốn sách ?!
- Tôi đã chợt nghĩ ra khi ở phòng khách của thầy Tuấn, khi tôi nhìn vào những cuốn sách trên giá.- Khánh chỉ tay vào những con số trong cuốn sổ.- Ba con số, con số đầu tiên chỉ số trang, con số thứ hai chỉ số dòng, và con số thứ ba chỉ vị trí chữ cái.
Sơn sửng sốt, cậu nhìn lại cho thật kĩ, và nhận ra những điều đó thật đúng.
- Nếu đúng như vậy, nơi nguy hiểm nhất sẽ là nơi an toàn nhất...- Khánh nhìn lên giá sách.
- Nhưng nếu đặt ở đây thì hắn sẽ biết. Cậu không thấy có một chiếc máy quay ở kia hả ?!
- Hắn chưa hề biết, vì thầy Nam chưa từng mở quyển sách đó ra một lần nào từ khi thầy giấu nó ở đây, trừ sáng hôm qua.
- Ý cậu...
- Đúng vậy. Thầy Nam biết rằng bí mật của mình đã bị lộ, thầy cần kiểm tra lại tất cả trước khi mọi việc trở nên quá tệ.
- Vậy hắn đã biết được điều đó... Vậy tại sao hắn không đến đây mà tìm ?!
- Hắn chưa làm thế được, bởi vì hắn chưa có mật mã.- Khánh đưa cuốn sổ ra trước mặt Sơn.- Tờ giấy đã bị chúng ta lấy mất, vì thế chúng chỉ lấy được cái khung ảnh, không hơn không kém.
- Hắn có thể nhìn thấy cách thầy Nam tìm cuốn sách, và đã có thể lấy cuốn sách đó...
- Cậu nhìn xem.- Khánh chỉ tay vào chiếc máy quay nhỏ xíu được gắn trên góc trần nhà.- Chiếc máy quay nằm cùng phía với giá sách chứ không nằm đối diện, vì vậy nên góc quay không thể nhìn thấy chính xác quyển sách mà thầy Nam lấy ra cả. Ngoài ra thì chất lượng ảnh mà chiếc máy quay mang lại là vô cùng kém, cậu nhớ lại bức ảnh hôm qua thì biết, nên khó mà thấy rõ. Hơn nữa, quyển sách cũng không nằm trên giá sách...
- Vậy nó nằm ở đâu ?
Khánh đưa cho Sơn cuốn sổ. Cậu nhờ Sơn đọc hai con số của dòng đầu tiên.
- 15 và 3.- Sơn đọc.
Khánh tìm đến hàng sách thứ 3, bắt đầu đếm. Sơn chiếc đèn pin theo tay Khánh, hồi hộp. Khánh sờ xung quanh các cuốn sách. Các cuốn sách trên giá khá là đồng đều nhau về kích thước, và được xếp ngay ngắn và đứng sát nhau.
- Sẽ là cuốn sách thứ 15...- Khánh nói, dí nhẹ tay vào bìa cuốn sách, đẩy nó vào trong.
Cạch... Xoạch... Hai âm thanh vang lên, như là tiếng động cơ bên trong. Sơn tròn mắt nhìn Khánh.
- Nó... nó hoạt động...- Sơn không giấu nổi sự phấn khích.- Nhưng nếu có một cỗ máy hoạt động như vậy... Sẽ rất dễ dàng để dò ra cuốn sách, rồi đẩy nó vào trong...
- Chúng ta cần làm theo đúng thứ tự đã ghi trong tờ giấy.
Khánh cũng vui không kém, gương mặt cậu thể hiện sự kích thích vô cùng, nhưng lại đang cố kìm nén nó. Sơn đọc tiếp dòng thứ hai, dòng thứ ba. Khánh cẩn thận đếm từng bìa sách, rồi đẩy cuốn vào trong.
- 19 và 5, con số cuối cùng.
Khánh nhìn Sơn, rồi tìm đến cuốn sách thứ 19 của hàng sách thứ 5.
Cạchhhhh... Bục... Âm thanh phát lên từ đâu đó trong phòng chứ không phải trên giá sách. Cả hai đổi hướng mắt, nhìn vào bàn làm việc của thầy Nam. Chiếc bàn kín, chân bàn chỉ có gần 10 xăng ti mét. Âm thanh hình như phát ra từ hướng đó. Khánh lao người đến, tìm trên mặt bàn, ngăn tủ.
- Ở đây!
Sơn soi đèn vào bên cạnh bàn. Một lớp gỗ nhỏ được bật ra, như một ngăn tủ kín được chạm khắc vô cùng tinh xảo đến mức người ngoài nhìn vào không thể nhận ra vết giữa ngăn tủ gỗ đó và mặt của cạnh bàn. Sơn nhìn vào ngăn tủ vừa bật ra đó: trong đó có một cuốn sách cũ.
Khánh vòng ra đằng sau trường, leo thoăn thoắt lên bờ tường. Sơn liên tưởng đến bộ môn Parkour chuyên dùng để vượt trướng ngại vật mà cậu hay thấy giới trẻ tập ở công viên. Khánh ngồi xổm trên bờ tường, ra hiệu Sơn đưa đồ đạc cho cậu. Sơn quăng ba lô của mình lên, rồi lại đưa cho Khánh cái hộp đựng những dụng cụ kì lạ của cậu. Khánh nhẹ nhàng vất đồng đồ xuống dưới đất, phía bên kia tường, rồi kéo Sơn lên. Dù chẳng nói gì, nhưng Khánh có thể biết được bức tường này quá cao để một người như Sơn có thể leo lên dễ dàng như mình.
Cả hai nhảy xuống. Sơn rõ ràng không rành lắm trong những việc này. Cậu nhảy uỵch xuống, hơi khẽ rên lên nhưng khuôn mặt được che đậy kĩ trong đêm tối thì nói lên tất cả. Khánh xách hộp đồ nghề của mình, ra hiệu cho Sơn đi tiếp, và thật nhanh. Sơn khoác lấy ba lô, nhăn nhó đi theo.
Trước mặt hai người bây giờ là tầng nhà của giáo viên. Ngoài phòng khách bên ngoài, tất cả những phòng khác đều được đứng sau một cánh cửa kim loại loại lớn, to và khoá chắc chắn. Khánh đứng tần ngần một lúc. Cậu dùng đèn pin soi kĩ từ trên xuống dưới, hòng tìm ra cấu trúc của cánh "cổng" sắt to lớn này. Khánh nhẹ nhàng cúi xuống, bảo Sơn soi sáng giúp vì lúc này cả hai tay Khánh đều bận, và chiếc đèn pin quá to để cậu có thể ngậm vào miệng mà tự soi đèn cho mình. Sơn vội vã làm theo, chăm chú nhìn Khánh.
Đúng là một bộ đồ nghề kì lạ. Một dụng cụ nào đó như một chiếc kìm đa năng, còn lại toàn là những que sắt nhỏ, chiều rộng chắc chỉ hơn chiếc kim khâu một chút, nhưng khá dài. Cánh cổng trước mặt sử dụng ba ổ khoá, nhưng vẫn là loại khoá dùng chìa tra vào rồi mở. Khánh bật công tắc trên chiếc kìm, khiến đầu chiếc kìm chợt phóng ra một tia sáng nhỏ màu đỏ. Cậu cho tia sáng vào lỗ khoá đầu tiên ở trên cùng, rồi làm gì đó giống như đang "quét" toàn bộ phần bên trong lỗ khoá. Màn hình nhỏ tí trên thân chiếc kìm chợt sáng lên, hiện ra một thứ hình ảnh gì đó. Sơn nhìn vào, chẳng hiểu gì, đứng tần tần cho đến khi Khánh ra hiệu cúi xuống soi đèn giúp Khánh vào bộ đồ nghề. Khánh lựa chọn một vài que sắt trong đó, rồi lại đứng dậy tiếp tục công việc với chiếc ổ khoá.
Cậu từ từ tra từng tiếc que sắt vào lỗ khoá. Sơn đứng soi đèn cho Khánh, cậu chợt nhận ra Khánh có đổ một chút mồ hôi. Công việc này không hề dễ dàng, thậm chí khá khó và yêu cầu độ tỉ mỉ và cẩn thận khá cao. Sơn lại thêm một bất ngờ nữa về Khánh, Khánh không hề đơn giản như như sáng này hôm qua khi cậu và Khánh đánh nhau với hội tên Quang. Mặc dù Khánh chưa nói, nhưng Sơn nhận ra khi nhìn thấy Khánh mặc đồng phục cũ của trường XYZ. Lúc đó, đơn giản Sơn chỉ nghĩ là Khánh quá hư hỏng khi học ở ngôi trường kia nên được chuyển sang đây. Nhưng từ lúc cả ba người gặp nhau tại phòng thầy hiệu trưởng, Khánh đã bộc lộ một con người khác hoàn toàn so với vẻ bề ngoài máu lạnh và giang hồ của cậu. Dường như Khánh rất thích thú với những công việc như thế này, những công việc mang đầy bí ẩn cần phải tìm ra lời giải đáp. "Giống mình", Sơn thầm nghĩ.
Cạch... Chiếc ổ khoá đầu tiên chợt bung ra, Khánh vội vã dùng cánh tay áo quệt mồ hôi trên má, rồi tiếp tục với chiếc ổ khoá thứ hai.
- Chúng mày làm thế nào mà để tất cả thoát thế hả ? Cảnh sát cũng không làm gì được sao ?.- Huy Huấn ngồi trên bàn làm việc trong phòng, quát lũ đàn em.
- Dạ... thưa sếp... chúng nó không đơn giản như mình nghĩ đâu ạ...
- Lũ ngu chúng mày thì có việc gì là đơn giản ? Tao đã phải dùng đến cảnh sát rồi mà vẫn không làm được gì...
- Dạ... bọn em...- Lũ lâu la đằng sau lí nhí, chỉ có duy nhất tên cầm đầu đứng đầu tiên đứng im, không nói gì.
- Nếu để chuyện này kéo dài, cảnh sát nhúng tay quá sâu rồi mọi việc đổ bể thì tao chặt đầu từng thằng chúng mày.
- Thưa sếp, công việc không thành công là do lỗi của em.- Tên cầm đầu cúi thấp người, nói giọng vừa kính trọng vừa hối lỗi.
Huy Huấn nghe thấy vậy thì chẳng nói thêm gì nữa. Bỗng nhiên, trên màn hình máy tính của hắn chợt sáng lên. Hắn căng mắt nhìn vào màn hình, không tin vào mắt mình.
Một máy quay trong phòng hiệu trưởng đột nhiên hoạt động. Chiếc máy quay này được lập trình chỉ hoạt động khi cửa chính của phòng từ trạng thái khoá ngoài được mở ra. Cánh cửa nhẹ nhàng bật ra, có dáng người bước vào. Màn hình chợt sáng chói, như có một ánh sáng mạnh nào đó rọi thẳng vào màn hình. Trong khoảng nửa phút, ánh sát đó cứ lắt léo xuất hiện trên màn hình, khiến hắn không thể quan sát thấy gì đang diễn ra. Rồi bỗng "bụp", màn hình tối om, chỉ hiện lên vỏn vẹn dòng chữ "Not Connected...".
- Chúng mày...- Hắn nghiến răng.- Tất cả đến trường tao, đi xem có chuyện gì xảy ra. NHANH!
Lũ đàn em rối rít chạy đi. Huy Huấn nhìn màn hình, mặt đỏ bừng.
Khánh nhảy từ cửa sổ xuống sau khi dùng một chiếc tua vít chọc vỡ màn hình của chiếc máy quay đính trên góc trần nhà.
- Cần phải nhanh lên. Hắn đã biết rồi thì không để cho chúng ta yên lâu đâu.- Khánh lên tiếng.
- Nhưng... Chúng ta sẽ làm gì ?- Sơn hỏi.
- Cho tôi mượn cuốn sổ của cậu. Nó vẫn ghi đầy đủ các con số chứ ?
Sơn mở cuốn sổ của mình, đưa cho Khánh.
- Cậu định làm gì ?.- Sơn nhắc lại câu hỏi.
- Có phải cậu đã từng nói với tôi về loại mật mã có hai con số phải không ?!.- Sơn gật đầu. Khánh tiếp tục.- Tôi nghĩ thật ra nó có tới ba con số, và nguồn của nó sẽ là một cuốn sách.- Khánh nhìn chăm chú vào giá sách của thầy hiệu trưởng.
- Một cuốn sách ?!
- Tôi đã chợt nghĩ ra khi ở phòng khách của thầy Tuấn, khi tôi nhìn vào những cuốn sách trên giá.- Khánh chỉ tay vào những con số trong cuốn sổ.- Ba con số, con số đầu tiên chỉ số trang, con số thứ hai chỉ số dòng, và con số thứ ba chỉ vị trí chữ cái.
Sơn sửng sốt, cậu nhìn lại cho thật kĩ, và nhận ra những điều đó thật đúng.
- Nếu đúng như vậy, nơi nguy hiểm nhất sẽ là nơi an toàn nhất...- Khánh nhìn lên giá sách.
- Nhưng nếu đặt ở đây thì hắn sẽ biết. Cậu không thấy có một chiếc máy quay ở kia hả ?!
- Hắn chưa hề biết, vì thầy Nam chưa từng mở quyển sách đó ra một lần nào từ khi thầy giấu nó ở đây, trừ sáng hôm qua.
- Ý cậu...
- Đúng vậy. Thầy Nam biết rằng bí mật của mình đã bị lộ, thầy cần kiểm tra lại tất cả trước khi mọi việc trở nên quá tệ.
- Vậy hắn đã biết được điều đó... Vậy tại sao hắn không đến đây mà tìm ?!
- Hắn chưa làm thế được, bởi vì hắn chưa có mật mã.- Khánh đưa cuốn sổ ra trước mặt Sơn.- Tờ giấy đã bị chúng ta lấy mất, vì thế chúng chỉ lấy được cái khung ảnh, không hơn không kém.
- Hắn có thể nhìn thấy cách thầy Nam tìm cuốn sách, và đã có thể lấy cuốn sách đó...
- Cậu nhìn xem.- Khánh chỉ tay vào chiếc máy quay nhỏ xíu được gắn trên góc trần nhà.- Chiếc máy quay nằm cùng phía với giá sách chứ không nằm đối diện, vì vậy nên góc quay không thể nhìn thấy chính xác quyển sách mà thầy Nam lấy ra cả. Ngoài ra thì chất lượng ảnh mà chiếc máy quay mang lại là vô cùng kém, cậu nhớ lại bức ảnh hôm qua thì biết, nên khó mà thấy rõ. Hơn nữa, quyển sách cũng không nằm trên giá sách...
- Vậy nó nằm ở đâu ?
Khánh đưa cho Sơn cuốn sổ. Cậu nhờ Sơn đọc hai con số của dòng đầu tiên.
- 15 và 3.- Sơn đọc.
Khánh tìm đến hàng sách thứ 3, bắt đầu đếm. Sơn chiếc đèn pin theo tay Khánh, hồi hộp. Khánh sờ xung quanh các cuốn sách. Các cuốn sách trên giá khá là đồng đều nhau về kích thước, và được xếp ngay ngắn và đứng sát nhau.
- Sẽ là cuốn sách thứ 15...- Khánh nói, dí nhẹ tay vào bìa cuốn sách, đẩy nó vào trong.
Cạch... Xoạch... Hai âm thanh vang lên, như là tiếng động cơ bên trong. Sơn tròn mắt nhìn Khánh.
- Nó... nó hoạt động...- Sơn không giấu nổi sự phấn khích.- Nhưng nếu có một cỗ máy hoạt động như vậy... Sẽ rất dễ dàng để dò ra cuốn sách, rồi đẩy nó vào trong...
- Chúng ta cần làm theo đúng thứ tự đã ghi trong tờ giấy.
Khánh cũng vui không kém, gương mặt cậu thể hiện sự kích thích vô cùng, nhưng lại đang cố kìm nén nó. Sơn đọc tiếp dòng thứ hai, dòng thứ ba. Khánh cẩn thận đếm từng bìa sách, rồi đẩy cuốn vào trong.
- 19 và 5, con số cuối cùng.
Khánh nhìn Sơn, rồi tìm đến cuốn sách thứ 19 của hàng sách thứ 5.
Cạchhhhh... Bục... Âm thanh phát lên từ đâu đó trong phòng chứ không phải trên giá sách. Cả hai đổi hướng mắt, nhìn vào bàn làm việc của thầy Nam. Chiếc bàn kín, chân bàn chỉ có gần 10 xăng ti mét. Âm thanh hình như phát ra từ hướng đó. Khánh lao người đến, tìm trên mặt bàn, ngăn tủ.
- Ở đây!
Sơn soi đèn vào bên cạnh bàn. Một lớp gỗ nhỏ được bật ra, như một ngăn tủ kín được chạm khắc vô cùng tinh xảo đến mức người ngoài nhìn vào không thể nhận ra vết giữa ngăn tủ gỗ đó và mặt của cạnh bàn. Sơn nhìn vào ngăn tủ vừa bật ra đó: trong đó có một cuốn sách cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.