Mật Mã

Chương 7

KhanhSN

16/12/2013

- Cậu cũng đang nghĩ như tôi, có phải không ?

Khánh nhìn Sơn. Cậu vẫn đang nghi ngờ về câu hỏi này. "Không phải tự nhiên mà cậu ta đặt câu hỏi này cho mình". Khánh bỏ tay ra khỏi túi quần, gạt tay Sơn ra.

- Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.

- Có thật là cậu không hiểu không ?!- Sơn lùi vào trong phòng, ngồi lên ghế sofa. - Vậy thì hãy để tôi hỏi thế này: lí do cậu vào đây là gì ??

- Việc của tôi chẳng liên quan gì đến cậu.- Khánh quay lại, toan bỏ về. Cậu không muốn lằng nhằng với tên này.

- Các con số đó.- Sơn nhấn mạnh.- Cậu cũng tò mò về các con số đó, có phải không ?!

Khánh đứng khựng lại.

- Tôi đã đoán ra từ sáng. Cách cậu nhìn những con số, cả việc cậu đánh lạc hướng tôi và Linh ra khỏi tờ giấy đó, và bây giờ thì cậu vào đây trước cả tôi...

Bây giờ là hơn 12h trưa. Sân trường vắng tanh và cũng không còn ai ở trường cả. Tất cả các phòng dành cho giáo viên trong khu nhà này đều được bảo vệ đóng lại vào chiều tối, còn buổi trưa thì vẫn mở để các giáo viên ra vào cho tiện. Ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ, làm căn phòng sáng hơn bình thường. Hai chàng trai, không ai nhìn ai. Khánh đứng ở ngay cửa ra vào, lặng yên nghe Sơn nói.

- Tôi biết cậu cũng chú ý đến tờ giấy cũ đó, giống như tôi...

- Ý cậu là cái này ?!

Khánh rút từ trong túi quần ra một tờ giấy, đập xuống mặt bàn. Sơn giật mình: là tờ giấy hồi sáng.

- Cậu lấy nó từ bao giờ ?!

- Từ lúc nãy.- Khánh quay mặt nhìn ra hướng khác, trả lời nhát gừng.

- Tại sao cậu lại lấy nó ? Chúng ta còn chưa biết nó có liên quan đến việc gì ?!- Sơn hỏi lớn, khuôn mặt cậu đang biểu lộ sự xúc động mạnh.

Khánh không trả lời. Cậu tỏ vẻ không quan tâm đến lời nói vừa rồi.

- Thế này thì mọi việc sẽ hỏng hết... Cậu có biết là cậu vừa làm...

- Cậu nghĩ là thầy hiệu trưởng cất tờ giấy đó vào trong bức tranh để làm gì ?!- Khánh gắt, lần này thì cậu nhìn thẳng vào mắt Sơn.

Sơn nhìn Khánh. Cậu ngạc nhiên vì thái độ vừa rồi của người đứng trước mặt mình.



- Nó chẳng có nghĩa lí gì cả. Rất đơn giản, những con số giúp thầy ghi nhớ một hay vài sự kiện nào đó trong quá khứ, hay cũng có thể là bất cứ thứ gì mà thầy sợ rằng sẽ quên. Cậu nghĩ một hiệu trưởng như thầy Nam thì có thể che dấu điều gì ?

Sơn ngồi im. Có lẽ cậu đã nghĩ quá nhiều chăng ?!

- Đây là những con số vớ vẩn, chẳng có ý nghĩa gì cả.- Khánh cầm tờ giấy lên, rồi lại ném nó xuống mặt bàn.

- Vậy còn lí do cậu vào đây ?!

- Chẳng có lí do nào cả. Tôi muốn xem lại tờ giấy này, và giờ thì mọi chuyện chấm hết ở đây.

Khánh tiến về phía cửa, rồi bỏ về. Sơn nhìn theo. Cậu vẫn đang thắc mắc. Đem để một tờ giấy vào sau bức ảnh treo tường, đó không đơn giản là một cách để ghi nhớ. Mà nếu để ghi nhớ, tại sao thầy không ghi rõ ràng ?? Sơn cầm lấy tờ giấy. Và cậu nhẩm từng con số một.

"15 3

6 2

8 4

24 1

21 6

19 5"

- Một dãy các con số kì lạ.- Sơn nghĩ.

Cậu chợt nhớ tới bức ảnh, trong đó thầy Nam chụp chung với các giáo viên trong nhà trường. "Cũng có thể đây là ngày sinh tháng đẻ của họ". Sơn lật qua lật lại tờ giấy: một tờ giấy cũ nát, loại giấy mỏng mà từ rất lâu rồi đã không còn được sử dụng. Cậu ngồi suy ngẫm một lúc, rồi cũng chợt nhớ ra rằng mình cũng phải về, bây giờ đã quá giờ trưa rồi. "Vẫn có thể có lí do khác mà thầy đã giấu kỹ tờ giấy này vào sau bức ảnh. Cũng có thể, là dấu hiệu của một vụ làm ăn phi pháp...". Ý nghĩ đó chợt loé lên trong đầu Sơn, nhưng rồi nó lại vụt tắt đi. Có lẽ cậu đã suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, trong khi thực tế lại chẳng có gì to tát cả. Sơn chỉnh lại kính, sách cặp lên và đi về.

***

Linh bị mẹ mắng té tát, còn bố cô chỉ hỏi han xem con gái có chuyện gì mà về muộn vậy. Linh kể lại hết, lại bị mẹ mắng tiếp vì cái tội dám lẻn vào phòng thầy hiệu trưởng rồi còn suýt nữa bị bắt. Linh hậm hực, tỏ vẻ giận dỗi, bỏ lên phòng. Vì là con út nên trong nhà Linh là người được bố chiều nhất. Những lần bị ai rầy la hay mắng mỏ, Linh toàn giận dỗi bỏ lên phòng, rồi thể nào cũng được bố cũng lên dỗ dành con gái rượu. Nhưng chưa kịp mở cửa phòng, cô đã nghe thấy tiếng mẹ gọi.

- Linh! Trang nó gọi điện thoại này!

"Gọi cho mình vào giờ này, có việc gì thế nhỉ ?". Linh tự hỏi.

- Alo, tớ đây!



- Làm gì mà các anh đã tìm đến tận nhà hỏi cưới rồi thế ?!! ^^- Trang vừa cười vừa nói.

- Sao cơ ?! Anh nào ?! Sao lại hỏi cưới ?!.- Linh tròn mắt nhạc nhiên.

- Anh Sơn chứ còn anh nào.hihi

- Ơ... Sao lại thế ?! Cậu nói rõ từ đầu xem nào.

- Lúc nãy tớ đi mua đồ, thấy Sơn đi học về. Cậu ấy liền chạy ngay đến chỗ tớ để hỏi địa chỉ nhà cậu. Đã làm cho chàng si mê đến thế rồi cơ à ??- Trang nói nửa trêu nửa thực, đi cùng với điệu cười "nham hiểm".

- Này đừng có mà trêu tớ thế.- Linh hơi đỏ mặt, cô cũng ngạc nhiên không hiểu vì sao Sơn lại tìm nhà mình, có việc gì quan trọng lắm sao.- Thế cậu cho cậu ấy địa chỉ nhà tớ chưa ?

- Tất nhiên là cho rồi.hihi. Để xem hoàng tử xin đức vua và hoàng hậu cho phép cưới công chúa như thế nào nhé ^^!

- Thôi đi, suốt ngày trêu người ta >"<

Linh cúp máy. Lần nào có chuyện của cô dính với một anh chàng nào đó là Linh lại Trang trêu như vậy. Thế mà vẫn chơi thân được với nhau cơ chứ @@

....

Trang cất chiếc điện thoại di động vào túi xách. Cô cứ vừa đi vừa tủm tỉm cười cho trêu cho cô bạn thân của mình đỏ mặt được. Trang để túi đồ vào chiếc giỏ trước xe đạp điện của mình, rồi chuẩn bị về nhà. Bỗng, cô chợt thấy từ xa một dáng người quen quen. "Ai kia... hình như là cậu học sinh mới tên Khánh...". Trang chợt nhớ ra những lời mà mọi người trong lớp bàn tán sáng nay về anh chàng này. "Tốt nhất là mình nên tránh xa loại người máu me này thì hơn". Trang cúi đầu che mặt đi, định "chuồn" thẳng.

- Này!

Trang giật mình. Hình như có tiếng ai đó gọi mình.

- Này! Tôi đang gọi cậu đấy!

Trang nín thở, quay lại phía sau. Ôi thôi, đúng là Khánh rồi @@.

- Có phải cậu là người đi cùng với Linh sáng nay không ?!- Khánh tiến lại gần, hỏi.

- Ừ, đúng rồi, là tớ.- Trang lí nhí.

Khánh đứng im một lúc. Và như thể không muốn Trang tò mò nhiều về mình, Khánh lại quay mặt đi, hỏi với giọng lạnh tanh:

- Cậu biết nhà Linh ở đâu không ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mật Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook