Chương 8
KhanhSN
16/12/2013
Reng... Reng...
Mẹ Linh ra mở cửa.
- Cháu chào bác! Cháu là Sơn, bạn của Linh. Linh có nhà không ạ ?!
- Chào cháu! Cháu vào nhà đi. Cũng vừa mới có một cậu con trai vừa đến tìm Linh, hai đứa nó đang ngồi trong phòng khách kìa.
"Một cậu con trai nữa ư ...?! Chẳng lẽ... ". Sơn đi vào trong nhà. Mẹ Linh chỉ cho cậu đi vào trong phòng khách. Nhà của Linh được xây theo kiểu nhà ở Nhật Bản: từ cửa vào sẽ là đường hành lang, hai bên là các phòng như phòng khách, nhà bếp,... Bố Linh là người Việt, sống ở Nhật từ bé, quen và yêu mẹ Linh cũng là người Việt Nam tại đó rồi cả hai cùng chuyển về Việt Nam sống. Có lẽ vì cuộc sống tại Nhật Bản đã in xâu vào trong tâm trí hai người rồi nên căn nhà cũng được xây theo lối kiến trúc Nhật Bản. Trừ các phòng khác đều sử dụng bàn và ghế để ngồi, thì phòng khách lại được kê một chiếc bàn thấp để có thể ngồi bệt. Như vậy thì mùa đông ngồi trong phòng khách sẽ cảm thấy ấm cúng hơn rất nhiều.
Sơn không muốn gây ồn ào, cậu đi nhẹ, tiến đến sát cửa phòng khách thì nghe thấy tiếng Linh đang nói chuyện.
- Cậu đến đây có việc gì vậy ?!.- giọng Linh hỏi.
- À, tớ muốn xin lỗi cậu chuyện hồi sáng...
Sơn chợt nghĩ đến Khánh. "Chẳng lẽ tên đó đến đây thật ?! Mà chỉ để xin lỗi Linh thôi sao ?!". Chợt nhớ ra, Sơn biết là điều này không thể xảy ra, làm sao mà một người như Khánh lại có thể làm thế. Sơn mở cửa tiến vào.
- Chào mọi người ^^!- Sơn nở nụ cười thật tươi.
- A, Sơn. Cậu vào đây đi.- Linh cũng cười tươi theo.
Sơn vẫn giữ nguyên nụ cười đó, nhìn sang phía bên kia để xem tên con trai đó ai. Cậu tròn mắt, sắc mặt lập tức chuyển từ vui vẻ sang khó chịu. Người trước mặt cậu cũng tròn mắt không kém.
- Aaaa... mày...- Cả hai cùng đồng thanh.
Đó là Quang, tên hồi sáng vừa gây gổ với Sơn. Sơn vẫn chưa quên "mối thù" khi bị đàn em của Quang đánh cho rơi kính, còn Quang thì cũng chẳng vừa khi hồi sáng hai người còn chưa ăn thua đủ. Cả hai nhìn nhau trừng trừng, bốn con mắt như đang "phóng điện". 1 giây...2 giây...3 giây...
- Thôi thôi nào cả hai! Đã đến đây rồi thì cùng làm hoà đi chứ.- Linh chợt can thiệp, không thì lại có đánh nhau mất @@
Sơn ngồi xuống, không quên "lườm" Quang một phát. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Linh lên tiếng trước.
- Cậu đến đây có việc gì thế Sơn ??
- À, tớ có chuyện này muốn hỏi cậu...- Sơn mở ba lô, lấy ra cuốn sổ và một cây bút.
- Linh này.- Quang lên tiếng, chen vào câu nói của Sơn- Thứ 7 tuần này... cậu có bận gì không ?!
- Để tớ nhớ xem nào... Hình như là...
Chẳng đợi Linh trả lời hết câu, Sơn hỏi tiếp:
- Linh cho tớ hỏi một chút. Từ lúc cậu vào trường có thấy trường mình thay đổi gì nhiều không ??.- Sơn nói dồn dập.
- À, để tớ nhớ lại xem nào...- Linh lại suy nghĩ.
Sơn nhìn sang Quang, cười khẩy. "Để xem ai lấy được chú ý của cô ấy", Sơn nghĩ trong đầu, nhìn Quang đầy thách thức. Quang bắt đầu nóng. "Định phá đám tao hả, thằng cận ?! ". "Tao phá mày đấy, mày làm gì được tao!". "Không có Linh ở đây, thì mày chết với ông". "Có Linh ở đây thì mày chết với tao.hehe". Hai ý nghĩ cứ lần lượt xuất hiện trong đầu của hai người, như là đang đấu đá nhau ngay cả trong tâm trí vậy. Sơn lại hỏi tiếp:
- À Linh này, cậu có biết nhà trường lưu giữ sổ sách ở đâu không ?!
Linh đang định nói, thì Quang lại "nhảy vào".
- Nếu tối thứ 7 Linh không bận gì... Tớ có hai tấm vé xem phim mà chưa biết đi cùng ai... Nếu Linh không chê... Linh đi với tớ được không ?!
Đầu Linh xoay như chong chóng. Cả hai cùng hỏi khiến cô chẳng biết nói với ai trước bây giờ @@.
- Thế nào Linh ?? Cậu có đi với tớ không ??.- Quang hỏi, với giọng "van xin".
Linh không biết từ chối thế nào. Cô chẳng thích Quang tẹo nào, vì cậu ta nghịch và "hư" quá. Đang nghĩ tìm cách từ chối, thì cô chợt nghĩ đến câu hỏi vừa nãy của Sơn.
- Sơn, cậu vừa hỏi tớ nơi nhà trường cất giữ sổ sách phải không ??
- À... ừ...- Sơn không thiểu thái độ của Linh.
- Tớ cũng sắp đi mua sách ở gần trường, hay để tớ đưa cậu đến đó nhé ?!.- Linh mở nụ cười kiểu " hiểu ý tớ đi mà TT ".
- Ừ, vậy thì tốt quá! Cảm ơn Linh nhé ^^!
- Quang này, chuyện này tớ sẽ suy nghĩ, bây giờ tớ phải đi với Sơn, buổi khác cậu đến chơi nha!.- Linh cố cười thật tươi với Quang, mong cậu ấy hiểu mà "về" cho.
Sơn nhìn Quang rồi "cười đểu". Quang tức tối, chẳng nói được từ nào, chỉ kịp chào Linh rồi cũng đứng dậy theo. Linh giục Sơn đi nhanh, kẻo nhà sách... đóng cửa.
Trên đường đi, Sơn không quên cảm ơn Linh lần nữa.
- Cảm ơn Linh nhé! Cậu tốt bụng quá ^^!
- Ừ.hi :D. Không có gì đâu mà. (tớ phải là người cảm ơn cậu mới đúng TT)
Lúc này, Sơn mới có dịp để ý kỹ Linh. Ở trường thì Linh ăn mặc rất đơn giản, nhưng ở nhà thì Linh lại là một cô bé rất điệu. Hôm nay Linh mặc một chiếc váy ngắn, một chiếc áo sơ mi kẻ hồng, tóc búi cao, nhìn Linh rất dễ thương. Sơn cứ vừa ngắm vừa tần ngần mãi, đến nỗi Linh phải hỏi lớn mới làm cậu giật mình tỉnh lại. Sơn nhớ đến mục đích chính của mình. "Nếu mọi việc đúng như mình đoán..."
***
- Đó, tớ chỉ biết có vậy thôi.- Trang vừa xoay xoay li nước cam trong tay, vừa trả lời. Ai mà nghĩ Khánh lại chủ động mời cô đi thế này chứ.
Khánh nhìn Trang, với một ánh mắt "nói dối với tôi thì tức là chết":
- Cậu tả chính xác chứ ?!
- Chính xác mà, tớ đảm bảo!.- Trang cúi gằm mặt trả lời, không cả dám nhìn thẳng vào mặt Khánh nữa.
Khánh trầm ngâm. Cậu nói với Trang hãy về trước, và không quên kèm theo một lời cảm ơn "thà không có còn hơn". Cậu không muốn Trang biết được việc cậu sẽ làm sắp tới. Đúng hơn, cậu không muốn bất kỳ ai biết cả.
Đợi Trang đi khuất, Khánh đeo ba lô lên vai, và bắt đầu đi.
Mẹ Linh ra mở cửa.
- Cháu chào bác! Cháu là Sơn, bạn của Linh. Linh có nhà không ạ ?!
- Chào cháu! Cháu vào nhà đi. Cũng vừa mới có một cậu con trai vừa đến tìm Linh, hai đứa nó đang ngồi trong phòng khách kìa.
"Một cậu con trai nữa ư ...?! Chẳng lẽ... ". Sơn đi vào trong nhà. Mẹ Linh chỉ cho cậu đi vào trong phòng khách. Nhà của Linh được xây theo kiểu nhà ở Nhật Bản: từ cửa vào sẽ là đường hành lang, hai bên là các phòng như phòng khách, nhà bếp,... Bố Linh là người Việt, sống ở Nhật từ bé, quen và yêu mẹ Linh cũng là người Việt Nam tại đó rồi cả hai cùng chuyển về Việt Nam sống. Có lẽ vì cuộc sống tại Nhật Bản đã in xâu vào trong tâm trí hai người rồi nên căn nhà cũng được xây theo lối kiến trúc Nhật Bản. Trừ các phòng khác đều sử dụng bàn và ghế để ngồi, thì phòng khách lại được kê một chiếc bàn thấp để có thể ngồi bệt. Như vậy thì mùa đông ngồi trong phòng khách sẽ cảm thấy ấm cúng hơn rất nhiều.
Sơn không muốn gây ồn ào, cậu đi nhẹ, tiến đến sát cửa phòng khách thì nghe thấy tiếng Linh đang nói chuyện.
- Cậu đến đây có việc gì vậy ?!.- giọng Linh hỏi.
- À, tớ muốn xin lỗi cậu chuyện hồi sáng...
Sơn chợt nghĩ đến Khánh. "Chẳng lẽ tên đó đến đây thật ?! Mà chỉ để xin lỗi Linh thôi sao ?!". Chợt nhớ ra, Sơn biết là điều này không thể xảy ra, làm sao mà một người như Khánh lại có thể làm thế. Sơn mở cửa tiến vào.
- Chào mọi người ^^!- Sơn nở nụ cười thật tươi.
- A, Sơn. Cậu vào đây đi.- Linh cũng cười tươi theo.
Sơn vẫn giữ nguyên nụ cười đó, nhìn sang phía bên kia để xem tên con trai đó ai. Cậu tròn mắt, sắc mặt lập tức chuyển từ vui vẻ sang khó chịu. Người trước mặt cậu cũng tròn mắt không kém.
- Aaaa... mày...- Cả hai cùng đồng thanh.
Đó là Quang, tên hồi sáng vừa gây gổ với Sơn. Sơn vẫn chưa quên "mối thù" khi bị đàn em của Quang đánh cho rơi kính, còn Quang thì cũng chẳng vừa khi hồi sáng hai người còn chưa ăn thua đủ. Cả hai nhìn nhau trừng trừng, bốn con mắt như đang "phóng điện". 1 giây...2 giây...3 giây...
- Thôi thôi nào cả hai! Đã đến đây rồi thì cùng làm hoà đi chứ.- Linh chợt can thiệp, không thì lại có đánh nhau mất @@
Sơn ngồi xuống, không quên "lườm" Quang một phát. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Linh lên tiếng trước.
- Cậu đến đây có việc gì thế Sơn ??
- À, tớ có chuyện này muốn hỏi cậu...- Sơn mở ba lô, lấy ra cuốn sổ và một cây bút.
- Linh này.- Quang lên tiếng, chen vào câu nói của Sơn- Thứ 7 tuần này... cậu có bận gì không ?!
- Để tớ nhớ xem nào... Hình như là...
Chẳng đợi Linh trả lời hết câu, Sơn hỏi tiếp:
- Linh cho tớ hỏi một chút. Từ lúc cậu vào trường có thấy trường mình thay đổi gì nhiều không ??.- Sơn nói dồn dập.
- À, để tớ nhớ lại xem nào...- Linh lại suy nghĩ.
Sơn nhìn sang Quang, cười khẩy. "Để xem ai lấy được chú ý của cô ấy", Sơn nghĩ trong đầu, nhìn Quang đầy thách thức. Quang bắt đầu nóng. "Định phá đám tao hả, thằng cận ?! ". "Tao phá mày đấy, mày làm gì được tao!". "Không có Linh ở đây, thì mày chết với ông". "Có Linh ở đây thì mày chết với tao.hehe". Hai ý nghĩ cứ lần lượt xuất hiện trong đầu của hai người, như là đang đấu đá nhau ngay cả trong tâm trí vậy. Sơn lại hỏi tiếp:
- À Linh này, cậu có biết nhà trường lưu giữ sổ sách ở đâu không ?!
Linh đang định nói, thì Quang lại "nhảy vào".
- Nếu tối thứ 7 Linh không bận gì... Tớ có hai tấm vé xem phim mà chưa biết đi cùng ai... Nếu Linh không chê... Linh đi với tớ được không ?!
Đầu Linh xoay như chong chóng. Cả hai cùng hỏi khiến cô chẳng biết nói với ai trước bây giờ @@.
- Thế nào Linh ?? Cậu có đi với tớ không ??.- Quang hỏi, với giọng "van xin".
Linh không biết từ chối thế nào. Cô chẳng thích Quang tẹo nào, vì cậu ta nghịch và "hư" quá. Đang nghĩ tìm cách từ chối, thì cô chợt nghĩ đến câu hỏi vừa nãy của Sơn.
- Sơn, cậu vừa hỏi tớ nơi nhà trường cất giữ sổ sách phải không ??
- À... ừ...- Sơn không thiểu thái độ của Linh.
- Tớ cũng sắp đi mua sách ở gần trường, hay để tớ đưa cậu đến đó nhé ?!.- Linh mở nụ cười kiểu " hiểu ý tớ đi mà TT ".
- Ừ, vậy thì tốt quá! Cảm ơn Linh nhé ^^!
- Quang này, chuyện này tớ sẽ suy nghĩ, bây giờ tớ phải đi với Sơn, buổi khác cậu đến chơi nha!.- Linh cố cười thật tươi với Quang, mong cậu ấy hiểu mà "về" cho.
Sơn nhìn Quang rồi "cười đểu". Quang tức tối, chẳng nói được từ nào, chỉ kịp chào Linh rồi cũng đứng dậy theo. Linh giục Sơn đi nhanh, kẻo nhà sách... đóng cửa.
Trên đường đi, Sơn không quên cảm ơn Linh lần nữa.
- Cảm ơn Linh nhé! Cậu tốt bụng quá ^^!
- Ừ.hi :D. Không có gì đâu mà. (tớ phải là người cảm ơn cậu mới đúng TT)
Lúc này, Sơn mới có dịp để ý kỹ Linh. Ở trường thì Linh ăn mặc rất đơn giản, nhưng ở nhà thì Linh lại là một cô bé rất điệu. Hôm nay Linh mặc một chiếc váy ngắn, một chiếc áo sơ mi kẻ hồng, tóc búi cao, nhìn Linh rất dễ thương. Sơn cứ vừa ngắm vừa tần ngần mãi, đến nỗi Linh phải hỏi lớn mới làm cậu giật mình tỉnh lại. Sơn nhớ đến mục đích chính của mình. "Nếu mọi việc đúng như mình đoán..."
***
- Đó, tớ chỉ biết có vậy thôi.- Trang vừa xoay xoay li nước cam trong tay, vừa trả lời. Ai mà nghĩ Khánh lại chủ động mời cô đi thế này chứ.
Khánh nhìn Trang, với một ánh mắt "nói dối với tôi thì tức là chết":
- Cậu tả chính xác chứ ?!
- Chính xác mà, tớ đảm bảo!.- Trang cúi gằm mặt trả lời, không cả dám nhìn thẳng vào mặt Khánh nữa.
Khánh trầm ngâm. Cậu nói với Trang hãy về trước, và không quên kèm theo một lời cảm ơn "thà không có còn hơn". Cậu không muốn Trang biết được việc cậu sẽ làm sắp tới. Đúng hơn, cậu không muốn bất kỳ ai biết cả.
Đợi Trang đi khuất, Khánh đeo ba lô lên vai, và bắt đầu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.