Chương 1
Lá Óc Chó
08/09/2023
1.Tôi vừa đi học về thì nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt đang ngồi trên ghế sofa nhà mình.
Anh trai tôi giới thiệu đó là bạn gái Ngọc Chi của anh ấy.
Ngọc Chi không cao lắm nhưng trông khá xinh xắn.
Tôi lễ phép chào: “Chào chị”.
Chị ta rất nhiệt tình với tôi, miệng liên tục chào em gái, em gái thật xinh đẹp, rồi đỡ cặp sách trên lưng tôi và nói: “Em gái chắc mệt rồi nhỉ, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Tôi vừa ngồi xuống, cô ta đã bắt đầu hỏi tôi về mọi chuyện trong gia đình tôi, hỏi nhà tôi có bao nhiêu ngôi nhà, bao nhiêu chiếc ô tô, v.v.
Tôi từ trước tới giờ chưa hề quan tâm đến những thứ này nên đành nói không biết.
Sau đó cô ta phớt lờ tôi.
Sau khi tôi rời đi, anh trai đã lấy toàn bộ đồ ăn vặt ở nhà đưa cho cô ta, không để lại gì cho tôi.
Thật đáng giận, thấy sắc quên em gái.
Tôi gọi điện để cáo trạng với mẹ, mẹ nghe vậy thì liền tức giận, an ủi tôi: “Con gái à, đợi bố mẹ về sẽ dạy cho anh trai con một bài học, mẹ đã chuyển tiền cho con rồi, con mua gì ăn gì cũng được.”
Sau khi cúp máy, tôi liền nhận được tiền chuyển khoản.
Thôi, tôi đại nhân đại lượng, nhìn vào món tiền này mà tha thứ cho anh trai.
Bố mẹ tôi đi du lịch về, anh trai lại dẫn Ngọc Chi về nhà.
Mẹ tôi hỏi ý của anh trai là sao, anh ấy nói mình và Ngọc Chi là thực lòng yêu nhau, muốn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với cô ấy.
Thế là mẹ tôi tặng cho Ngọc Chi một ngàn lẻ một món quà gặp mặt.
Kết quả là đến đêm anh trai gọi điện về trách móc mẹ tôi, nói rằng bà quá keo kiệt và cho quá ít.
Mẹ tôi rất tức giận.
Bà hỏi anh ấy muốn bao nhiêu thì mới hợp lý, anh ấy nói: "Gia đình chúng ta không nghèo, nói thế nào cũng phải tầm 30.000 đến 50.000 nhân dân tệ."
Mẹ tôi nói: "Con thực sự không đau lưng khi đứng nói chuyện như vậy ư?"
Rồi bà từ chối lời đề nghị cho Ngọc Chi 30.000 nhân dân tệ của anh trai.
Vài ngày sau, anh trai tôi và Ngọc Chi tới nhà cô ấy.
Lúc trở về, anh ấy nói với mẹ, anh không có tiền và hỏi xin tiền mẹ tôi.
Nhưng trước đó mẹ tôi đã chuyển cho anh ấy 50.000 rồi.
Dưới sự chất vấn của mẹ, anh ấy đã nói ra sự thật.
Khi đến nhà Ngọc Chi, anh ấy đã mua những món quà trị giá 10.000- 20.000 nhân dân tệ cho bố mẹ Ngọc Chi và 5.000 nhân dân tệ mỗi món cho ba em trai và em gái của cô ấy.
Mẹ tôi tức giận đến mức đi vòng quanh nhà: “Lý Kiên, con thật ngu ngốc, bọn họ đang coi con là đồ ngốc đấy.”
Anh tôi vặn lại: “ Đó là chuyện nên làm mà, dù sao người ta nuôi con gái cũng không dễ dàng gì.”
“Vậy ý của con là mẹ nuôi con dễ dàng à?” Mẹ tôi hỏi lại anh trai.
Trước khi anh trả lời, điện thoại lại reo.
Là số điện thoại của Ngọc Chi.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói tức giận của Ngọc Chi vang lên: "Lý Kiên, anh đang khinh thường ai vậy? Chỉ một chút tiền như vậy, anh đang lừa ai thế? Lần trước mẹ anh cho em ít thì thôi đi, lần này anh cho bố mẹ em vẫn còn ít như vậy, anh có muốn lấy em nữa không?”
Thấy thái độ hạ giọng dỗ dành của anh trai, tôi thầm nghĩ, toang thật rồi.
Mẹ tôi trực tiếp nói với anh trai, bà không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Sau khi anh trai tôi tốt nghiệp đại học, Ngọc Chi đến nhà tôi để sống cùng anh trai.
Theo lời anh trai, anh ấy và Ngọc Chi mới ra xã hội, tiền thuê nhà quá đắt nên Ngọc Chi có thể tiết kiệm tiền thuê nhà bằng cách sống ở nhà tôi.
Mẹ tôi cãi nhau to với anh trai nhưng anh ấy không chịu nghe, nhất quyết để cô ta sống ở nhà tôi.
Bố mẹ tôi đưa tôi sang một nhà khác, bố tôi giận đến mức cắt tiền tiêu vặt của anh trai, để anh ấy tự lo cho bản thân, dù sao anh ấy cũng sắp đi làm rồi.
Chưa được vài tháng, anh trai gọi lại cho mẹ để xin lỗi rằng, nói mình đã biết sai.
2
Mẹ tôi vô cùng hiểu tính cách của anh trai, nhất định là anh ấy lại muốn xin gì đó.
Quả nhiên, anh ấy nói mình và Ngọc Chi đã thương lượng xong việc để bố mẹ hai bên đến gặp mặt và bàn bạc về chuyện hôn nhân.
Mẹ tôi lại tức giận, hỏi anh trai tại sao chuyện lớn như vậy không nói trước với bà.
Kết quả là anh trai lại nói nhà hàng đã đặt xong rồi, là buổi tối nay.
Mẹ tôi tức giận đến mức từ chối anh trai.
Bố tôi dỗ mẹ: “Vợ à, đừng giận, bộ dạng nó thế nào em còn không biết sao?"
Mẹ tôi hét lên: " Anh nhìn xem, con trai ngoan của anh đấy."
Cuối cùng chúng tôi vẫn đi, bố tôi nói dù sao thì chuyện này sớm hay muộn cũng phải làm thôi.
Lúc chúng tôi tới, tất cả mọi người đã đông đủ.
Anh trai tôi, Ngọc Chi, một cặp vợ chồng trung niên tầm năm sáu mươi tuổi, một bé gái bảy tám tuổi và hai cậu nhóc song sinh mười bảy mười tám tuổi.
Trên bàn ăn, hai cậu bé cứ tranh nhau đồ ăn, lật lên lật xuống, thấy thích món nào thì trực tiếp bưng đồ ăn ra đặt trước mặt mình.
Mẹ của Ngọc Chi cũng ngấu nghiến đồ ăn, bà ta bĩu môi, lại còn dùng đôi đũa đã liếm qua để gắp rau.
Tôi lúng túng theo dõi toàn bộ quá trình và lặng lẽ đặt đôi đũa trên tay xuống.
Sau khi ăn uống no đủ, bố mẹ Ngọc Chi bắt đầu đưa ra các điều kiện.
"Mẹ tiểu Lý à, Ngọc Chi nhà chúng tôi là sinh viên đại học đấy, nếu nhà các người muốn cưới con gái tôi, thì không phải chỉ có chút bản lĩnh là được đâu." Cha của Ngọc Chi nói.
"Đúng vậy, lễ cầu hôn, lễ đính hôn, xe hơi, nhà cửa, sính lễ, vàng, v.v., tất cả đều không thể thiếu." Mẹ Ngọc Chi đắc thắng nói: " Ngọc Chi nhà chúng tôi là sinh viên đại học đầu tiên trong làng tôi đấy, những người theo đuổi nó có thể xếp hàng từ đầu đến cuối làng."
Nói tới nói lui cũng chỉ là muốn tiền, tính toán trong mắt bà ta sáng đến mức khiến tôi đau mắt. .
Mẹ tôi còn chưa kịp nói thì anh trai đã nịnh nọt: “Dì yên tâm, con sẽ chuẩn bị sẵn mọi điều dì nói.”
Tôi lén trợn mắn, dựa vào anh á? Với đồng lương ít ỏi không đủ tiêu kia của anh trai, còn không phải là bòn rút tiền của bố mẹ à? Đúng là rất có mặt mũi nha.
Tôi liếc nhìn mẹ, mẹ tôi lúc này rất bình tĩnh, bà cười nói: “Những thứ này đúng là nhà trai chúng tôi nên chuẩn bị."
Mẹ tôi còn chưa nói xong, mẹ Ngọc Chi đã bắt đầu ra điều kiện " Chúng tôi nuôi Ngọc Chi thật không dễ, tiền trợ cấp nuôi con bé cũng phải tính, hơn nữa nó vừa mới tốt nghiệp đã kết hôn, còn chưa làm tròn đạo hiếu với vợ chồng già chúng tôi đâu, chúng tôi cũng không phải là người hay so bì tính toán, như vậy đi, từ giờ trở đi, nhà các người sẽ phải trang trải chi phí sinh hoạt cho đám em của Ngọc Chi.”
Tôi nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày của mẹ, hai tay bà đang túm chặt mép váy.
Oh, gia đình này coi nhà chúng tôi là kẻ ngốc à?
Tôi đang còn đang lo mẹ sẽ tức giận, thì bố tôi đã giải quyết ổn thỏa mọi việc.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, anh trai tôi đã mời bọn họ ở lại nhà tôi.
Mẹ tôi phớt lờ anh trai, quay người bỏ đi.
“Nó quả là có bản lãnh nhỉ, sao nào, muốn lợi dụng nhà chúng ta à? Nếu cưới con bé kia, chả lẽ phải nuôi cả gia đình cô ta ư. Đứa con trai này em không cần nữa." Vừa về đến nhà, mẹ tôi đã bắt đầu tức giận.
“Không ngờ thằng nhóc này lại ngốc đến vậy.” Bố tôi cũng thở dài.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây, thực sự phải đồng ý với yêu cầu của họ sao ạ?” Tôi hỏi.
"Hừ, nếu nó đã nguyện ý bị lợi dụng thì kệ nó đi, một xu mẹ cũng không cho nó." Mẹ tôi tức giận nói.
"Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta cứ đưa tiền cho nó, còn mọi chuyện sau này của nó sẽ không liên quan gì đến chúng ta nữa, dù sao chúng ta cũng hoàn thành trách nhiệm của mình rồi."
Anh trai tôi giới thiệu đó là bạn gái Ngọc Chi của anh ấy.
Ngọc Chi không cao lắm nhưng trông khá xinh xắn.
Tôi lễ phép chào: “Chào chị”.
Chị ta rất nhiệt tình với tôi, miệng liên tục chào em gái, em gái thật xinh đẹp, rồi đỡ cặp sách trên lưng tôi và nói: “Em gái chắc mệt rồi nhỉ, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Tôi vừa ngồi xuống, cô ta đã bắt đầu hỏi tôi về mọi chuyện trong gia đình tôi, hỏi nhà tôi có bao nhiêu ngôi nhà, bao nhiêu chiếc ô tô, v.v.
Tôi từ trước tới giờ chưa hề quan tâm đến những thứ này nên đành nói không biết.
Sau đó cô ta phớt lờ tôi.
Sau khi tôi rời đi, anh trai đã lấy toàn bộ đồ ăn vặt ở nhà đưa cho cô ta, không để lại gì cho tôi.
Thật đáng giận, thấy sắc quên em gái.
Tôi gọi điện để cáo trạng với mẹ, mẹ nghe vậy thì liền tức giận, an ủi tôi: “Con gái à, đợi bố mẹ về sẽ dạy cho anh trai con một bài học, mẹ đã chuyển tiền cho con rồi, con mua gì ăn gì cũng được.”
Sau khi cúp máy, tôi liền nhận được tiền chuyển khoản.
Thôi, tôi đại nhân đại lượng, nhìn vào món tiền này mà tha thứ cho anh trai.
Bố mẹ tôi đi du lịch về, anh trai lại dẫn Ngọc Chi về nhà.
Mẹ tôi hỏi ý của anh trai là sao, anh ấy nói mình và Ngọc Chi là thực lòng yêu nhau, muốn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với cô ấy.
Thế là mẹ tôi tặng cho Ngọc Chi một ngàn lẻ một món quà gặp mặt.
Kết quả là đến đêm anh trai gọi điện về trách móc mẹ tôi, nói rằng bà quá keo kiệt và cho quá ít.
Mẹ tôi rất tức giận.
Bà hỏi anh ấy muốn bao nhiêu thì mới hợp lý, anh ấy nói: "Gia đình chúng ta không nghèo, nói thế nào cũng phải tầm 30.000 đến 50.000 nhân dân tệ."
Mẹ tôi nói: "Con thực sự không đau lưng khi đứng nói chuyện như vậy ư?"
Rồi bà từ chối lời đề nghị cho Ngọc Chi 30.000 nhân dân tệ của anh trai.
Vài ngày sau, anh trai tôi và Ngọc Chi tới nhà cô ấy.
Lúc trở về, anh ấy nói với mẹ, anh không có tiền và hỏi xin tiền mẹ tôi.
Nhưng trước đó mẹ tôi đã chuyển cho anh ấy 50.000 rồi.
Dưới sự chất vấn của mẹ, anh ấy đã nói ra sự thật.
Khi đến nhà Ngọc Chi, anh ấy đã mua những món quà trị giá 10.000- 20.000 nhân dân tệ cho bố mẹ Ngọc Chi và 5.000 nhân dân tệ mỗi món cho ba em trai và em gái của cô ấy.
Mẹ tôi tức giận đến mức đi vòng quanh nhà: “Lý Kiên, con thật ngu ngốc, bọn họ đang coi con là đồ ngốc đấy.”
Anh tôi vặn lại: “ Đó là chuyện nên làm mà, dù sao người ta nuôi con gái cũng không dễ dàng gì.”
“Vậy ý của con là mẹ nuôi con dễ dàng à?” Mẹ tôi hỏi lại anh trai.
Trước khi anh trả lời, điện thoại lại reo.
Là số điện thoại của Ngọc Chi.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói tức giận của Ngọc Chi vang lên: "Lý Kiên, anh đang khinh thường ai vậy? Chỉ một chút tiền như vậy, anh đang lừa ai thế? Lần trước mẹ anh cho em ít thì thôi đi, lần này anh cho bố mẹ em vẫn còn ít như vậy, anh có muốn lấy em nữa không?”
Thấy thái độ hạ giọng dỗ dành của anh trai, tôi thầm nghĩ, toang thật rồi.
Mẹ tôi trực tiếp nói với anh trai, bà không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Sau khi anh trai tôi tốt nghiệp đại học, Ngọc Chi đến nhà tôi để sống cùng anh trai.
Theo lời anh trai, anh ấy và Ngọc Chi mới ra xã hội, tiền thuê nhà quá đắt nên Ngọc Chi có thể tiết kiệm tiền thuê nhà bằng cách sống ở nhà tôi.
Mẹ tôi cãi nhau to với anh trai nhưng anh ấy không chịu nghe, nhất quyết để cô ta sống ở nhà tôi.
Bố mẹ tôi đưa tôi sang một nhà khác, bố tôi giận đến mức cắt tiền tiêu vặt của anh trai, để anh ấy tự lo cho bản thân, dù sao anh ấy cũng sắp đi làm rồi.
Chưa được vài tháng, anh trai gọi lại cho mẹ để xin lỗi rằng, nói mình đã biết sai.
2
Mẹ tôi vô cùng hiểu tính cách của anh trai, nhất định là anh ấy lại muốn xin gì đó.
Quả nhiên, anh ấy nói mình và Ngọc Chi đã thương lượng xong việc để bố mẹ hai bên đến gặp mặt và bàn bạc về chuyện hôn nhân.
Mẹ tôi lại tức giận, hỏi anh trai tại sao chuyện lớn như vậy không nói trước với bà.
Kết quả là anh trai lại nói nhà hàng đã đặt xong rồi, là buổi tối nay.
Mẹ tôi tức giận đến mức từ chối anh trai.
Bố tôi dỗ mẹ: “Vợ à, đừng giận, bộ dạng nó thế nào em còn không biết sao?"
Mẹ tôi hét lên: " Anh nhìn xem, con trai ngoan của anh đấy."
Cuối cùng chúng tôi vẫn đi, bố tôi nói dù sao thì chuyện này sớm hay muộn cũng phải làm thôi.
Lúc chúng tôi tới, tất cả mọi người đã đông đủ.
Anh trai tôi, Ngọc Chi, một cặp vợ chồng trung niên tầm năm sáu mươi tuổi, một bé gái bảy tám tuổi và hai cậu nhóc song sinh mười bảy mười tám tuổi.
Trên bàn ăn, hai cậu bé cứ tranh nhau đồ ăn, lật lên lật xuống, thấy thích món nào thì trực tiếp bưng đồ ăn ra đặt trước mặt mình.
Mẹ của Ngọc Chi cũng ngấu nghiến đồ ăn, bà ta bĩu môi, lại còn dùng đôi đũa đã liếm qua để gắp rau.
Tôi lúng túng theo dõi toàn bộ quá trình và lặng lẽ đặt đôi đũa trên tay xuống.
Sau khi ăn uống no đủ, bố mẹ Ngọc Chi bắt đầu đưa ra các điều kiện.
"Mẹ tiểu Lý à, Ngọc Chi nhà chúng tôi là sinh viên đại học đấy, nếu nhà các người muốn cưới con gái tôi, thì không phải chỉ có chút bản lĩnh là được đâu." Cha của Ngọc Chi nói.
"Đúng vậy, lễ cầu hôn, lễ đính hôn, xe hơi, nhà cửa, sính lễ, vàng, v.v., tất cả đều không thể thiếu." Mẹ Ngọc Chi đắc thắng nói: " Ngọc Chi nhà chúng tôi là sinh viên đại học đầu tiên trong làng tôi đấy, những người theo đuổi nó có thể xếp hàng từ đầu đến cuối làng."
Nói tới nói lui cũng chỉ là muốn tiền, tính toán trong mắt bà ta sáng đến mức khiến tôi đau mắt. .
Mẹ tôi còn chưa kịp nói thì anh trai đã nịnh nọt: “Dì yên tâm, con sẽ chuẩn bị sẵn mọi điều dì nói.”
Tôi lén trợn mắn, dựa vào anh á? Với đồng lương ít ỏi không đủ tiêu kia của anh trai, còn không phải là bòn rút tiền của bố mẹ à? Đúng là rất có mặt mũi nha.
Tôi liếc nhìn mẹ, mẹ tôi lúc này rất bình tĩnh, bà cười nói: “Những thứ này đúng là nhà trai chúng tôi nên chuẩn bị."
Mẹ tôi còn chưa nói xong, mẹ Ngọc Chi đã bắt đầu ra điều kiện " Chúng tôi nuôi Ngọc Chi thật không dễ, tiền trợ cấp nuôi con bé cũng phải tính, hơn nữa nó vừa mới tốt nghiệp đã kết hôn, còn chưa làm tròn đạo hiếu với vợ chồng già chúng tôi đâu, chúng tôi cũng không phải là người hay so bì tính toán, như vậy đi, từ giờ trở đi, nhà các người sẽ phải trang trải chi phí sinh hoạt cho đám em của Ngọc Chi.”
Tôi nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày của mẹ, hai tay bà đang túm chặt mép váy.
Oh, gia đình này coi nhà chúng tôi là kẻ ngốc à?
Tôi đang còn đang lo mẹ sẽ tức giận, thì bố tôi đã giải quyết ổn thỏa mọi việc.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, anh trai tôi đã mời bọn họ ở lại nhà tôi.
Mẹ tôi phớt lờ anh trai, quay người bỏ đi.
“Nó quả là có bản lãnh nhỉ, sao nào, muốn lợi dụng nhà chúng ta à? Nếu cưới con bé kia, chả lẽ phải nuôi cả gia đình cô ta ư. Đứa con trai này em không cần nữa." Vừa về đến nhà, mẹ tôi đã bắt đầu tức giận.
“Không ngờ thằng nhóc này lại ngốc đến vậy.” Bố tôi cũng thở dài.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây, thực sự phải đồng ý với yêu cầu của họ sao ạ?” Tôi hỏi.
"Hừ, nếu nó đã nguyện ý bị lợi dụng thì kệ nó đi, một xu mẹ cũng không cho nó." Mẹ tôi tức giận nói.
"Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta cứ đưa tiền cho nó, còn mọi chuyện sau này của nó sẽ không liên quan gì đến chúng ta nữa, dù sao chúng ta cũng hoàn thành trách nhiệm của mình rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.