Chương 2:
Lá Óc Chó
08/09/2023
3
Hóa ra là anh trai tôi không phải do bố mẹ sinh ra, mà là được họ nhặt trên đường.
"Con gái yêu dấu, mấy năm này bố đã dành dụm được một khoản tiền kết hôn cho con và anh trai, nếu thằng nhóc kia nhất quyết muốn cưới người phụ nữ đó, thì số tiền còn lại đều cho con, một đồng nó cũng đừng mơ tới." Bố tôi đề xuất một giải pháp.
Bố tôi gọi điện cho anh trai để nói ông không đồng ý cửa hôn sự này, kết quả anh trai tôi lấy cái chết ra dọa, thậm chí còn trách móc bố mẹ tôi không tặng quà cho đối phương.
Anh ta bị mù à? Những món qùa mà mẹ tôi mang đến cho họ có giá trị hàng chục ngàn đấy.
Bố mẹ tôi hoàn toàn thất vọng về anh trai.
Bố tôi đưa cho anh ấy một tấm thẻ có 3 triệu trong đó và dặn sau này đừng đòi tiền nữa.
Anh trai tôi không đồng ý.
Tôi chứng kiến chuyện này và thầm nhủ, may mắn đó không phải là anh ruột của tôi, thật ngu ngốc.
Tôi quay lại ngôi nhà mà anh trai và Ngọc Chi đang ở để lấy đồ thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Ngọc Chi và mẹ cô ta.
“Con nên làm gì đây? Cha mẹ Lý Kiên cho anh ta ba triệu, còn nói sau này họ sẽ không cho anh ta thêm bất kì khoản tiền nào nữa." Tôi nghe thấy Ngọc Chi lo lắng nói.
"Con bé ngốc này, sao phải hoảng hốt, bố mẹ nó chỉ có một mình nó là con trai, sau này tất cả tiền bạc trong nhà chẳng phải đều thuộc về nó sao?" Mẹ cô ả tự tin nói.
Ồ, họ quên mất tôi rồi sao, tôi cũng là con của bố mẹ tôi đấy.
"Nhưng anh ta còn có em gái nữa mà?" Hóa ra Ngọc Chi vẫn nhớ tới anh trai tôi còn một đứa em gái này.
"Em gái sao? Chỉ là đồ vô dụng thôi, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách để Lý Kiên đưa ba triệu cho mình .”
Thật nực cười, đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn có người suy nghĩ như vậy.
Tôi trở về kể lại chuyện đó với mẹ, mẹ tôi như bị sét đánh, bà nói: “Nhà Thanh diệt vong lâu rồi”.
Sau đó, việc gì cần làm bố mẹ tôi đều đã làm.
Họ mang theo bà mối và sính lễ theo yêu cầu của bố mẹ Ngọc Chi để cầu hôn.
Bố mẹ Ngọc Chi đòi một triệu tiền sính lễ và một triệu tiền trợ cấp nuôi dưỡng nuôi con gái.
Kết hôn xong, ba triệu của anh trai cũng tiêu sạch.
Nhưng nhà và xe của anh ấy vẫn chưa mua được.
Anh trai tiêu hết ba triệu, bây giờ vẫn không biết xấu hổ mà xin thêm tiền của bố mẹ tôi.
Ngọc Chi còn đem chủ ý đánh lên đầu tôi.
Cô ta gọi điện cho tôi kể khổ, cô ta than vãn bản thân và anh trai tôi đang gặp khó khăn như thế nàc, nhờ tôi thuyết phục bố mẹ tôi mua nhà cho họ.
Đùa à, tiền sau này đều là của tôi, sao có thể giao cho người khác được.
Mẹ tôi sau khi biết chuyện đã gọi điện cho anh trai và mắng anh ta một trận.
Bà nói không có nhà mới, nếu còn không thành thực sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đang ở.
Sự việc cứ như vậy kết thúc.
Anh trai tôi và Ngọc Chi thành thật được một thời gian.
Nhưng không được bao lâu, họ lại bắt đầu tác quái.
Vừa mới sáng sớm đã có người gõ cửa.
Tôi ra mở cửa, một người phụ nữ chen vào, hét lớn: “Thông gia à, có tin vui, ông bà sắp có cháu trai rồi."
Ồ, hóa ra là của mẹ của Ngọc Chi.
Mặc dù mẹ tôi không thích bà ta nhưng vẫn tiếp đãi lịch sự.
Bà ta đi vòng quanh nhà tôi, một lúc sờ vào sofa, một lúc lại sờ vào rèm rồi thở dài: "Thông gia thật biết cách sống mà, nhìn chất liệu này mà xem, thật tốt biết bao.”
Mẹ tôi kìm nén sự khó chịu trong lòng, hỏi bà ta: “Bà tới đây có chuyện gì không?"
“Chuyện tốt nha, con dâu Ngọc Chi của bà đang mang thai, bà sẽ sớm có cháu trai đấy."
Mẹ tôi lén trợn mắt, lẩm bẩm: ”Cháu trai sao, còn chưa biết là trai hay gái đâu."
Bà ta nói tiếp: "Tôi hỏi bác sĩ rồi, họ nói là con trai, con bé Ngọc Chi này quả là không chịu thua kém mà, cuối cùng thì nhà các người cũng có người kế vị rồi.”
4
Mẹ tôi không khỏi nghẹn họng nói: “Con trai con gái đều giống nhau, con trai thì sao chứ, thời đại nào rồi mà vẫn còn trọng nam khinh nữ."
"Ai da, bà thông gia à, bà như vậy là không hiểu rồi. Con gái ấy à, chính là nuôi con hộ người ta, còn con trai mới chính là của nhà mình. Bà nghe tôi này, bà đừng có chiều chuộng con gái mình quá, đến cuối cùng cũng chỉ là may váy cưới cho nhà người ta thôi.”
Tôi thực sự không nghĩ tới, chủ đề lại chuyển sang tôi.
Trọng nam khinh nữ? Bản thân bà ta không phải là phụ nữ sao?
Mẹ tôi nghe vậy liền nổi giận: “Con gái của tôi, tôi muốn cưng chiều thế nào là chuyện của tôi, còn chưa đến lượt bà dạy tôi phải làm thế nào đâu.”
Thấy mẹ tôi tức giận, bà ta ngay lập tức xin lỗi: "Là lỗi của tôi. Mọi người đều nói con gái là chiếc áo bông nhỏ của cha mẹ. Là tôi lỡ lời."
"Nếu không còn chuyện gì thì bà có thể rời đi, chúng tôi còn có việc phải ra ngoài." Mẹ tôi lạnh lùng nói.
"Là thế này, Ngọc Chi đang mang, con bé cần phải tĩnh dưỡng nên đã xin nghỉ việc. Tôi muốn tìm người chăm sóc con bé, nhưng lại không yên tâm khi tìm bảo mẫu bên ngoài. Tôi đang nghĩ , chi bằng để tôi chăm sóc nó, mỗi tháng bà chỉ cần cho tôi 5.000 tệ là đủ, ngoài ra mỗi tháng bà còn phải chi thêm 5.000 tệ để mua đồ ăn bổ dưỡng cho con bé. Bà biết đấy, gia đình tôi vẫn còn có ba đứa con phải nuôi, vậy nên tôi chỉ có thể ra chút sức lực đó thôi."
Bà ta nói với vẻ mặt hợp tình hợp lý, nhưng ánh mắt lại hiện rõ sự tham lam không đáy.
Miệng tôi há ra thành hình chữ O, đây là lợi dụng tình cảm để đòi tiền ư?
Nhà tôi ra tiền, nhà bà ta ra sức, thậm chí nhà tôi còn phải trả tiền cho sức lực của bà ta?
Thật sự không biết xấu hổ.
Trong nháy mắt mặt mẹ tôi biến đen.
Nhà chúng tôi có tiền, nhưng không phải là do gió thổi mà tới.
Mẹ tôi vô cùng tức giận, bà đuổi bà ta ra ngoài.
Thấy mẹ tôi tỏ vẻ không thích, bà ta lập tức ngồi trước cửa nhà tôi và bắt đầu tru lên.
Tôi choáng váng trước hàng loạt thao tác quấy rối của bà ta, phải công nhận rằng động tác lăn lộn trên mặt đất của bà ta khá thành thạo, nhìn thoáng qua hình như đã làm rất nhiều lần.
Bà ta ngồi bệt xuống, vỗ đất khóc lóc: "Mọi người đến mà phân xử coi, gia đình này chỉ quan tâm đến con gái mà không để ý tới con trai. Con gái tôi đã rất vất vả để sinh cho nhà họ Lý được một đứa cháu trai, nhưng bọn họ không hề quan tâm. Tôi cũng bị bà già kia đuổi ra ngoài.”
Dần dần, càng lúc càng có nhiều người đến trước nhà tôi, cũng không ít người bị kỹ năng diễn xuất của bà ta lừa gạt.
Nhưng mà, mẹ tôi cũng không phải là ăn chay.
“Không phải bà nói để mọi người phân xử hộ sao. Mới sáng sớm bà đã chạy đến nhà tôi lí lẽ tôi không nên chiều chuộng con gái mình, còn nói tôi đang nuôi con gái mình hộ người khác. Sau đó, bà lại nói mỗi tháng phải đưa cho bà 5.000 tệ để chăm sóc con gái bà, và 5.000 tệ khác để mua thức ăn cho nó, bà đang nghĩ gia đình chúng tôi là kẻ ngốc sao?"
Mẹ tôi dựa vào cửa, khoanh tay, vô cùng khí thế.
Những người vây xem nghe thấy lời mẹ tôi nói, sắc mặt họ thay đổi.
Sau đó bắt đầu trách mắng bà ta: “Bà già này thoạt nhìn đã biết là người nhà quê, ảo tưởng con gái mình mang thai con trai ư, con gái thì sao chứ, con gái tôi chính là bảo bối của tôi, ai cũng không được nói như vậy.”
Chuyện đã tới nước này, nếu bà ta không đi, thì tôi thực sự khâm phục da mặt dày của bà ta.
Mẹ tôi không muốn tranh cãi với bà ta nữa nên đã nhờ bảo vệ khiêng bà ra ngoài, còn dặn ban quản lý khu nhà sau này cấm bà ta ra vào tiểu khu của chúng tôi.
Làm tốt lắm mẹ yêu ơi!
"Không được rồi, xem bộ dạng này của bọn họ, nhất định sẽ còn tới quấy rầy chúng ta, à đúng rồi, con gái à, sau này nếu bọn họ đến tìm con, con tuyệt đối không được nói chuyện với họ nhé."
Mẹ tôi nói với tôi.
"Mẹ ơi, con biết rồi mà, con không ngốc đâu." Tôi lè lưỡi.
Hóa ra là anh trai tôi không phải do bố mẹ sinh ra, mà là được họ nhặt trên đường.
"Con gái yêu dấu, mấy năm này bố đã dành dụm được một khoản tiền kết hôn cho con và anh trai, nếu thằng nhóc kia nhất quyết muốn cưới người phụ nữ đó, thì số tiền còn lại đều cho con, một đồng nó cũng đừng mơ tới." Bố tôi đề xuất một giải pháp.
Bố tôi gọi điện cho anh trai để nói ông không đồng ý cửa hôn sự này, kết quả anh trai tôi lấy cái chết ra dọa, thậm chí còn trách móc bố mẹ tôi không tặng quà cho đối phương.
Anh ta bị mù à? Những món qùa mà mẹ tôi mang đến cho họ có giá trị hàng chục ngàn đấy.
Bố mẹ tôi hoàn toàn thất vọng về anh trai.
Bố tôi đưa cho anh ấy một tấm thẻ có 3 triệu trong đó và dặn sau này đừng đòi tiền nữa.
Anh trai tôi không đồng ý.
Tôi chứng kiến chuyện này và thầm nhủ, may mắn đó không phải là anh ruột của tôi, thật ngu ngốc.
Tôi quay lại ngôi nhà mà anh trai và Ngọc Chi đang ở để lấy đồ thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Ngọc Chi và mẹ cô ta.
“Con nên làm gì đây? Cha mẹ Lý Kiên cho anh ta ba triệu, còn nói sau này họ sẽ không cho anh ta thêm bất kì khoản tiền nào nữa." Tôi nghe thấy Ngọc Chi lo lắng nói.
"Con bé ngốc này, sao phải hoảng hốt, bố mẹ nó chỉ có một mình nó là con trai, sau này tất cả tiền bạc trong nhà chẳng phải đều thuộc về nó sao?" Mẹ cô ả tự tin nói.
Ồ, họ quên mất tôi rồi sao, tôi cũng là con của bố mẹ tôi đấy.
"Nhưng anh ta còn có em gái nữa mà?" Hóa ra Ngọc Chi vẫn nhớ tới anh trai tôi còn một đứa em gái này.
"Em gái sao? Chỉ là đồ vô dụng thôi, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách để Lý Kiên đưa ba triệu cho mình .”
Thật nực cười, đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn có người suy nghĩ như vậy.
Tôi trở về kể lại chuyện đó với mẹ, mẹ tôi như bị sét đánh, bà nói: “Nhà Thanh diệt vong lâu rồi”.
Sau đó, việc gì cần làm bố mẹ tôi đều đã làm.
Họ mang theo bà mối và sính lễ theo yêu cầu của bố mẹ Ngọc Chi để cầu hôn.
Bố mẹ Ngọc Chi đòi một triệu tiền sính lễ và một triệu tiền trợ cấp nuôi dưỡng nuôi con gái.
Kết hôn xong, ba triệu của anh trai cũng tiêu sạch.
Nhưng nhà và xe của anh ấy vẫn chưa mua được.
Anh trai tiêu hết ba triệu, bây giờ vẫn không biết xấu hổ mà xin thêm tiền của bố mẹ tôi.
Ngọc Chi còn đem chủ ý đánh lên đầu tôi.
Cô ta gọi điện cho tôi kể khổ, cô ta than vãn bản thân và anh trai tôi đang gặp khó khăn như thế nàc, nhờ tôi thuyết phục bố mẹ tôi mua nhà cho họ.
Đùa à, tiền sau này đều là của tôi, sao có thể giao cho người khác được.
Mẹ tôi sau khi biết chuyện đã gọi điện cho anh trai và mắng anh ta một trận.
Bà nói không có nhà mới, nếu còn không thành thực sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đang ở.
Sự việc cứ như vậy kết thúc.
Anh trai tôi và Ngọc Chi thành thật được một thời gian.
Nhưng không được bao lâu, họ lại bắt đầu tác quái.
Vừa mới sáng sớm đã có người gõ cửa.
Tôi ra mở cửa, một người phụ nữ chen vào, hét lớn: “Thông gia à, có tin vui, ông bà sắp có cháu trai rồi."
Ồ, hóa ra là của mẹ của Ngọc Chi.
Mặc dù mẹ tôi không thích bà ta nhưng vẫn tiếp đãi lịch sự.
Bà ta đi vòng quanh nhà tôi, một lúc sờ vào sofa, một lúc lại sờ vào rèm rồi thở dài: "Thông gia thật biết cách sống mà, nhìn chất liệu này mà xem, thật tốt biết bao.”
Mẹ tôi kìm nén sự khó chịu trong lòng, hỏi bà ta: “Bà tới đây có chuyện gì không?"
“Chuyện tốt nha, con dâu Ngọc Chi của bà đang mang thai, bà sẽ sớm có cháu trai đấy."
Mẹ tôi lén trợn mắt, lẩm bẩm: ”Cháu trai sao, còn chưa biết là trai hay gái đâu."
Bà ta nói tiếp: "Tôi hỏi bác sĩ rồi, họ nói là con trai, con bé Ngọc Chi này quả là không chịu thua kém mà, cuối cùng thì nhà các người cũng có người kế vị rồi.”
4
Mẹ tôi không khỏi nghẹn họng nói: “Con trai con gái đều giống nhau, con trai thì sao chứ, thời đại nào rồi mà vẫn còn trọng nam khinh nữ."
"Ai da, bà thông gia à, bà như vậy là không hiểu rồi. Con gái ấy à, chính là nuôi con hộ người ta, còn con trai mới chính là của nhà mình. Bà nghe tôi này, bà đừng có chiều chuộng con gái mình quá, đến cuối cùng cũng chỉ là may váy cưới cho nhà người ta thôi.”
Tôi thực sự không nghĩ tới, chủ đề lại chuyển sang tôi.
Trọng nam khinh nữ? Bản thân bà ta không phải là phụ nữ sao?
Mẹ tôi nghe vậy liền nổi giận: “Con gái của tôi, tôi muốn cưng chiều thế nào là chuyện của tôi, còn chưa đến lượt bà dạy tôi phải làm thế nào đâu.”
Thấy mẹ tôi tức giận, bà ta ngay lập tức xin lỗi: "Là lỗi của tôi. Mọi người đều nói con gái là chiếc áo bông nhỏ của cha mẹ. Là tôi lỡ lời."
"Nếu không còn chuyện gì thì bà có thể rời đi, chúng tôi còn có việc phải ra ngoài." Mẹ tôi lạnh lùng nói.
"Là thế này, Ngọc Chi đang mang, con bé cần phải tĩnh dưỡng nên đã xin nghỉ việc. Tôi muốn tìm người chăm sóc con bé, nhưng lại không yên tâm khi tìm bảo mẫu bên ngoài. Tôi đang nghĩ , chi bằng để tôi chăm sóc nó, mỗi tháng bà chỉ cần cho tôi 5.000 tệ là đủ, ngoài ra mỗi tháng bà còn phải chi thêm 5.000 tệ để mua đồ ăn bổ dưỡng cho con bé. Bà biết đấy, gia đình tôi vẫn còn có ba đứa con phải nuôi, vậy nên tôi chỉ có thể ra chút sức lực đó thôi."
Bà ta nói với vẻ mặt hợp tình hợp lý, nhưng ánh mắt lại hiện rõ sự tham lam không đáy.
Miệng tôi há ra thành hình chữ O, đây là lợi dụng tình cảm để đòi tiền ư?
Nhà tôi ra tiền, nhà bà ta ra sức, thậm chí nhà tôi còn phải trả tiền cho sức lực của bà ta?
Thật sự không biết xấu hổ.
Trong nháy mắt mặt mẹ tôi biến đen.
Nhà chúng tôi có tiền, nhưng không phải là do gió thổi mà tới.
Mẹ tôi vô cùng tức giận, bà đuổi bà ta ra ngoài.
Thấy mẹ tôi tỏ vẻ không thích, bà ta lập tức ngồi trước cửa nhà tôi và bắt đầu tru lên.
Tôi choáng váng trước hàng loạt thao tác quấy rối của bà ta, phải công nhận rằng động tác lăn lộn trên mặt đất của bà ta khá thành thạo, nhìn thoáng qua hình như đã làm rất nhiều lần.
Bà ta ngồi bệt xuống, vỗ đất khóc lóc: "Mọi người đến mà phân xử coi, gia đình này chỉ quan tâm đến con gái mà không để ý tới con trai. Con gái tôi đã rất vất vả để sinh cho nhà họ Lý được một đứa cháu trai, nhưng bọn họ không hề quan tâm. Tôi cũng bị bà già kia đuổi ra ngoài.”
Dần dần, càng lúc càng có nhiều người đến trước nhà tôi, cũng không ít người bị kỹ năng diễn xuất của bà ta lừa gạt.
Nhưng mà, mẹ tôi cũng không phải là ăn chay.
“Không phải bà nói để mọi người phân xử hộ sao. Mới sáng sớm bà đã chạy đến nhà tôi lí lẽ tôi không nên chiều chuộng con gái mình, còn nói tôi đang nuôi con gái mình hộ người khác. Sau đó, bà lại nói mỗi tháng phải đưa cho bà 5.000 tệ để chăm sóc con gái bà, và 5.000 tệ khác để mua thức ăn cho nó, bà đang nghĩ gia đình chúng tôi là kẻ ngốc sao?"
Mẹ tôi dựa vào cửa, khoanh tay, vô cùng khí thế.
Những người vây xem nghe thấy lời mẹ tôi nói, sắc mặt họ thay đổi.
Sau đó bắt đầu trách mắng bà ta: “Bà già này thoạt nhìn đã biết là người nhà quê, ảo tưởng con gái mình mang thai con trai ư, con gái thì sao chứ, con gái tôi chính là bảo bối của tôi, ai cũng không được nói như vậy.”
Chuyện đã tới nước này, nếu bà ta không đi, thì tôi thực sự khâm phục da mặt dày của bà ta.
Mẹ tôi không muốn tranh cãi với bà ta nữa nên đã nhờ bảo vệ khiêng bà ra ngoài, còn dặn ban quản lý khu nhà sau này cấm bà ta ra vào tiểu khu của chúng tôi.
Làm tốt lắm mẹ yêu ơi!
"Không được rồi, xem bộ dạng này của bọn họ, nhất định sẽ còn tới quấy rầy chúng ta, à đúng rồi, con gái à, sau này nếu bọn họ đến tìm con, con tuyệt đối không được nói chuyện với họ nhé."
Mẹ tôi nói với tôi.
"Mẹ ơi, con biết rồi mà, con không ngốc đâu." Tôi lè lưỡi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.