Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 66: Đêm đáng nhớ (thịt)
Vương Khiết Băng (Yu)
26/07/2024
Đến khi đã quen dần với sự nóng bỏng kia rồi thì trong cả căn phòng bây giờ chỉ còn lại những âm thanh rên rỉ của nữ nhân, còn có thêm những tiếng thở dốc của nam nhân và sự giao thoa giữa hai thân thể.
Lúc này Thẩm Nguyệt vẫn nằm trên giường, dưới eo còn có chèn thêm một cái gối, chân thì đã sớm bị anh nắm lấy, phía dưới liên tục kích thích bằng những lần di chuyển ra vào của anh.
Thầm Nguyệt khi này cũng không còn gì đề nói, đầu óc của cô đang bắt đầu quay cuồng trong mơ hồ rồi... Rốt cuộc là đã trải qua bao lâu rồi vậy? Tại sao Quân Kinh Thương vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại chứ?
- Khốn kiếp...ha... Quân Kình Thương... Anh... Anh định.. ha... Định làm... Tới bao giờ!
Đến đây Thẩm Nguyệt còn đưa chân muốn đạp anh, nhưng Quân Kình Thương lại nắm lấy chân của cô, còn hôn chân cô một cái, nói:
Anh đã nói rồi mà, hôm nay em tiêu đời rồi!Không! Dừng... Dừng một chút...ha... Một chút thôi....Không được đâu, anh không muốn!Thầm Nguyệt bây giờ có rất nhiều câu để chửi Quân Kình Thương, nhưng cô hoàn toàn không còn hơi sức để mắng người nữa. Cô chỉ biết nằm đó rồi để mặc anh muốn làm gì thì làm!
Cơ mà Quân Kình Thương chơi với Thẩm Nguyệt không bao lâu nhưng đã bị cô dạy hư rồi, nhìn thấy vợ mình định không quan tâm đến mình, anh liền ôm cô ngồi dậy, sau đó là đem cô đi vào nhà vệ sinh, hiển nhiên anh cũng không có ý định dừng lại, chỉ là thay đổi địa điểm làm chuyện thú vị thôi.
Bà xã!Quân Kình Thương... Ha...a... Em... Em đói... Em đói...Ngoan, chút nữa anh sẽ gọi đồ ăn cho em!Không... Không muốn... Anh mau đem ra đi! Em...ha...ưm...Thẩm Nguyệt càng nói thì Quân Kình Thương lại càng hung hăng hơn, khi vào đến nhà vệ sinh thì anh cũng đóng cửa lại, nhẹ nhàng tựa lưng cô vào cửa, sau đó nói:
- Bà xã, mở miệng ra.
Thầm Nguyệt không còn đủ tỉnh táo để biết mình đang làm gì nữa rồi, nhưng khi nghe Quân Kình Thương bảo mình mở miệng thì cô cũng ngoan ngoãn mở miệng theo lời anh, đến đây Quân Kình Thương liền hôn lấy môi cô, còn đưa lưỡi chạm vào lưỡi của cô, sự dây dưa ở trên, lại thêm sự xâm nhập ở dưới, tất cả đã khiến cho Thẩm Nguyệt phải mơ hồ.
Nụ hôn dây dưa hết thúc thì cũng là lúc Quân Kình Thương dừng lại, nhưng anh không vội vã rời đi, Thẩm Nguyệt lúc này cũng đã gục ngã rồi... Cô chỉ biết dựa vào vai anh rồi thở thôi, nhưng mà... Hình như Quân Kình Thương vẫn chưa có dấu hiệu mệt thì phải?
Anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, hôn lên môi cô một cái, nói:
Em muốn ăn gì?Em... Muốn ăn... Pudding...Không được, chúng ta ăn súp trước rồi ăn pudding được không?Thẩm Nguyệt cũng gật đầu.
Khi này cô tưởng rằng Quân Kình Thương sẽ thả mình xuống để còn gọi thức ăn, nhưng ai mà có ngờ anh lại một lần nữa bế cô ra ngoài, nhưng thay vì đặt cô xuống thì anh ôm cô bằng một tay, tay còn lại thì gọi điện thoại đặt thức ăn của khách sạn.
Khi đã đặt xong anh còn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, hôn lên môi cô, nói:
- Trong khi chờ đợi, chúng ta làm thêm một chút nha?
Thẩm Nguyệt há hốc trợn mắt nhìn anh, thấy cô rất muốn phản đối mà không còn sức phản đối thì Quân Kình Thương cũng chí biết bật cười.
(…..]
Đợi khi ăn no thì Thẩm Nguyệt cũng được anh tắm rửa cho rồi để cô nằm nghỉ trưa một chút, chỉ là một chút thôi là lại bị anh đem ra ăn sạch.
Đột nhiên Thẩm Nguyệt cảm thấy hối hận rồi... Đáng lẽ ra cô không nên chơi đùa với lửa như thế!
Cuối cùng thì đêm đó cô cũng không đếm được là mình đã bị hành hạ đến bao nhiêu lần, cô chỉ biết rằng nếu như cô không nhanh chóng uống thuốc thì hẳn là sang năm sẽ thật sự có một đứa bé tên "Bách" gọi cô là mẹ mất!
Nhưng mà hình như Quân Kình Thương không quan tâm đến chuyện đó lắm, sau khi hành sự xong xuôi thì anh cũng nhẹ nhàng ôm cô rồi đi ngủ. Đến đây Thẩm Nguyệt cũng nhìn anh, nói:
Quân Kình Thương, anh định đề như vậy thật sao?Không thì sao? Em định uống thuốc tránh thai à?Cũng được mà...Nằm mơ đi!Đến đây anh cũng ôm lấy cô, sau đó đưa tay xoa xoa lưng cho cô, nói:
- Còn đau không?
Nhắc đến cái lưng thì Thẩm Nguyệt mới nhíu mày, bắt đầu bày tỏ mất bất mãn:
Đau chứ! Em đã nói là đừng làm nữa rồi mà? Sao anh cố chấp quá vậy hả?Không trách anh được.Ha? Không trách anh thì trách em à?Ừ. Do em quá mê người.Thẩm Nguyệt: "..." Ống quân nhân cục mịch của tui đâu? Khứa này là ai? Tôi không quen! •
Quân Kình Thương còn nhẹ nhàng hồn lên môi cô một cái, nói:
Anh yêu em, bà xã.Quân Kình Thương...Anh nghe?Anh... Bị đập đầu ở đâu hả?Quân Kình Thương: ".." Nhỏ này mà không phải vợ mình là mình nả nó mấy phát rồi. •
Quân Kình Thương thở dài, rồi anh cũng không trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó là ôm cô vào lòng rồi dỗ cho cô ngủ. Dù Thẩm Nguyệt vẫn còn hơi nghi hoặc, nhưng mệt mỏi cả một ngày... Cuối cùng cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của anh.
Buổi tối đó, thật sự là một đêm vô cùng đáng nhớ.
(...)
Nhưng hai người nào đó không biết rằng hiện tại bốn người nhà họ Trần như đang ngồi trên đống lửa.
Trần Kiến Quốc nói:
- Thằng nhãi đó lại đem cháu gái bảo bối của ta đi đâu nữa rồi? Giờ nào rồi mà còn chưa về!
Trần Diệp Tân nói:
- Chắc chẳn là ôm được bảo bối nên chạy mất rồi đây mà! Nhất định ngày mai con phải đến Quân gia đòi người!
Lưu Nhã Ý đã mỉm cười, nói:
- Mọi người nghĩ con nên đánh gãy chân của cậu ta, hay bẻ tay cậu ta nhỉ?
Trần An Dương: "..." Tui là ai? Đây là đâu? Nơi này đáng sợ quá, cứu bé... Huhu!
Lúc này Thẩm Nguyệt vẫn nằm trên giường, dưới eo còn có chèn thêm một cái gối, chân thì đã sớm bị anh nắm lấy, phía dưới liên tục kích thích bằng những lần di chuyển ra vào của anh.
Thầm Nguyệt khi này cũng không còn gì đề nói, đầu óc của cô đang bắt đầu quay cuồng trong mơ hồ rồi... Rốt cuộc là đã trải qua bao lâu rồi vậy? Tại sao Quân Kinh Thương vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại chứ?
- Khốn kiếp...ha... Quân Kình Thương... Anh... Anh định.. ha... Định làm... Tới bao giờ!
Đến đây Thẩm Nguyệt còn đưa chân muốn đạp anh, nhưng Quân Kình Thương lại nắm lấy chân của cô, còn hôn chân cô một cái, nói:
Anh đã nói rồi mà, hôm nay em tiêu đời rồi!Không! Dừng... Dừng một chút...ha... Một chút thôi....Không được đâu, anh không muốn!Thầm Nguyệt bây giờ có rất nhiều câu để chửi Quân Kình Thương, nhưng cô hoàn toàn không còn hơi sức để mắng người nữa. Cô chỉ biết nằm đó rồi để mặc anh muốn làm gì thì làm!
Cơ mà Quân Kình Thương chơi với Thẩm Nguyệt không bao lâu nhưng đã bị cô dạy hư rồi, nhìn thấy vợ mình định không quan tâm đến mình, anh liền ôm cô ngồi dậy, sau đó là đem cô đi vào nhà vệ sinh, hiển nhiên anh cũng không có ý định dừng lại, chỉ là thay đổi địa điểm làm chuyện thú vị thôi.
Bà xã!Quân Kình Thương... Ha...a... Em... Em đói... Em đói...Ngoan, chút nữa anh sẽ gọi đồ ăn cho em!Không... Không muốn... Anh mau đem ra đi! Em...ha...ưm...Thẩm Nguyệt càng nói thì Quân Kình Thương lại càng hung hăng hơn, khi vào đến nhà vệ sinh thì anh cũng đóng cửa lại, nhẹ nhàng tựa lưng cô vào cửa, sau đó nói:
- Bà xã, mở miệng ra.
Thầm Nguyệt không còn đủ tỉnh táo để biết mình đang làm gì nữa rồi, nhưng khi nghe Quân Kình Thương bảo mình mở miệng thì cô cũng ngoan ngoãn mở miệng theo lời anh, đến đây Quân Kình Thương liền hôn lấy môi cô, còn đưa lưỡi chạm vào lưỡi của cô, sự dây dưa ở trên, lại thêm sự xâm nhập ở dưới, tất cả đã khiến cho Thẩm Nguyệt phải mơ hồ.
Nụ hôn dây dưa hết thúc thì cũng là lúc Quân Kình Thương dừng lại, nhưng anh không vội vã rời đi, Thẩm Nguyệt lúc này cũng đã gục ngã rồi... Cô chỉ biết dựa vào vai anh rồi thở thôi, nhưng mà... Hình như Quân Kình Thương vẫn chưa có dấu hiệu mệt thì phải?
Anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, hôn lên môi cô một cái, nói:
Em muốn ăn gì?Em... Muốn ăn... Pudding...Không được, chúng ta ăn súp trước rồi ăn pudding được không?Thẩm Nguyệt cũng gật đầu.
Khi này cô tưởng rằng Quân Kình Thương sẽ thả mình xuống để còn gọi thức ăn, nhưng ai mà có ngờ anh lại một lần nữa bế cô ra ngoài, nhưng thay vì đặt cô xuống thì anh ôm cô bằng một tay, tay còn lại thì gọi điện thoại đặt thức ăn của khách sạn.
Khi đã đặt xong anh còn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, hôn lên môi cô, nói:
- Trong khi chờ đợi, chúng ta làm thêm một chút nha?
Thẩm Nguyệt há hốc trợn mắt nhìn anh, thấy cô rất muốn phản đối mà không còn sức phản đối thì Quân Kình Thương cũng chí biết bật cười.
(…..]
Đợi khi ăn no thì Thẩm Nguyệt cũng được anh tắm rửa cho rồi để cô nằm nghỉ trưa một chút, chỉ là một chút thôi là lại bị anh đem ra ăn sạch.
Đột nhiên Thẩm Nguyệt cảm thấy hối hận rồi... Đáng lẽ ra cô không nên chơi đùa với lửa như thế!
Cuối cùng thì đêm đó cô cũng không đếm được là mình đã bị hành hạ đến bao nhiêu lần, cô chỉ biết rằng nếu như cô không nhanh chóng uống thuốc thì hẳn là sang năm sẽ thật sự có một đứa bé tên "Bách" gọi cô là mẹ mất!
Nhưng mà hình như Quân Kình Thương không quan tâm đến chuyện đó lắm, sau khi hành sự xong xuôi thì anh cũng nhẹ nhàng ôm cô rồi đi ngủ. Đến đây Thẩm Nguyệt cũng nhìn anh, nói:
Quân Kình Thương, anh định đề như vậy thật sao?Không thì sao? Em định uống thuốc tránh thai à?Cũng được mà...Nằm mơ đi!Đến đây anh cũng ôm lấy cô, sau đó đưa tay xoa xoa lưng cho cô, nói:
- Còn đau không?
Nhắc đến cái lưng thì Thẩm Nguyệt mới nhíu mày, bắt đầu bày tỏ mất bất mãn:
Đau chứ! Em đã nói là đừng làm nữa rồi mà? Sao anh cố chấp quá vậy hả?Không trách anh được.Ha? Không trách anh thì trách em à?Ừ. Do em quá mê người.Thẩm Nguyệt: "..." Ống quân nhân cục mịch của tui đâu? Khứa này là ai? Tôi không quen! •
Quân Kình Thương còn nhẹ nhàng hồn lên môi cô một cái, nói:
Anh yêu em, bà xã.Quân Kình Thương...Anh nghe?Anh... Bị đập đầu ở đâu hả?Quân Kình Thương: ".." Nhỏ này mà không phải vợ mình là mình nả nó mấy phát rồi. •
Quân Kình Thương thở dài, rồi anh cũng không trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó là ôm cô vào lòng rồi dỗ cho cô ngủ. Dù Thẩm Nguyệt vẫn còn hơi nghi hoặc, nhưng mệt mỏi cả một ngày... Cuối cùng cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của anh.
Buổi tối đó, thật sự là một đêm vô cùng đáng nhớ.
(...)
Nhưng hai người nào đó không biết rằng hiện tại bốn người nhà họ Trần như đang ngồi trên đống lửa.
Trần Kiến Quốc nói:
- Thằng nhãi đó lại đem cháu gái bảo bối của ta đi đâu nữa rồi? Giờ nào rồi mà còn chưa về!
Trần Diệp Tân nói:
- Chắc chẳn là ôm được bảo bối nên chạy mất rồi đây mà! Nhất định ngày mai con phải đến Quân gia đòi người!
Lưu Nhã Ý đã mỉm cười, nói:
- Mọi người nghĩ con nên đánh gãy chân của cậu ta, hay bẻ tay cậu ta nhỉ?
Trần An Dương: "..." Tui là ai? Đây là đâu? Nơi này đáng sợ quá, cứu bé... Huhu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.