Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 67: Ghim trong đầu
Vương Khiết Băng (Yu)
27/07/2024
Không nằm ngoài dự đoán của Thẩm Nguyệt ngày hôm qua, đến buổi sáng khi thức dậy thì cô hoàn toàn không cảm nhận được cái gì nữa rồi, đến mức muốn cử động cũng khó khăn.
Nhìn thấy vợ yêu chật vật như vậy mà Quân Kình Thương chẳng những không thương xót, thay vào đó anh còn phì cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhỏ giọng nói:
- Sau này đừng tùy tiện trêu chọc anh nữa.
Thẩm Nguyệt bây giờ rất muốn hét vào mặt anh sáu chữ "MỘT LẦN LÀ QUÁ ĐỦ RỒI!"
Vì cô cũng hơi bất tiện lên Quân Kình Thương đã bế cô theo, đi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, sau đó anh cũng nhờ khách sạn chuẩn bị cho anh hai bộ quần áo mới.
Đợi khi đã xong xuôi thì anh cũng ôm vợ để rời khỏi khách sạn, nhưng hai người họ đi đến đâu là thu hút sự chú ý đến đó, đến mức này rồi thì Thẩm Nguyệt cũng chỉ biết giấu mặt đi thôi, chứ mặt mũi nào mà nhìn đời nữa!
Trải qua một đêm nồng nhiệt, Thẩm Nguyệt ngồi trong xe mới cầm được điện thoại, nhưng khi cô mở lên thì không thấy điện thoại hiển thị, cắm sạc một chút thì Thẩm Nguyệt cũng giật mình.
Ông nội đã gọi cho cô 99+, lại còn nhắn tin liên tục.
Chẳng những thể mà cả cha và mẹ cũng gọi đến cháy máy, đến nữa điện thoại không còn pin nữa.
Nhưng lúc cô nhìn sang Quân Kinh Thương, lại thấy anh vẫn rất bình thản, cô nói:
Hôm qua tới giờ ông và cha mẹ gọi cho em nhiều lắm đó. Anh không sợ khi về nhà thì họ sẽ đánh anh à?Anh đang cố gắng để họ bế cháu, chắc họ không đánh anh đâu.Gương mặt Thẩm Nguyệt liền đỏ lên... Nói ra cũng đúng ha, hôm qua hai người họ dường như là dính nhau cả một ngày, lại không có bất kỳ phòng tránh nào. Trừ khi Thẩm Nguyệt hay Quân Kình Thương bị vô sinh thì mới không dính thôi. Chứ nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi vận mệnh trúng số độc đắc!
Quân Kình Thương thấy cái miệng ngoan xinh yêu đã im lặng cũng chỉ cười, anh đưa tay nắm lấy tay của cô, sau đó còn hôn lên tay cô một cái, nói:
Tiểu Nguyệt, tuy chúng ta đã kết hôn rồi... Nhưng anh vẫn sẽ tôn trọng quyết định của em, nếu em không muốn sinh hoặc chưa muốn có em bé thì anh sẽ chuẩn bị vài biện pháp bảo hộ.Quân Kình Thương, anh nói mấy câu này không biết ngượng à?Đây là đời sống vợ chồng bình thường thôi mà, có gì mà ngượng chứ?Thầm Nguyệt cạn lời, nhưng mà nói thật thì cô cũng có chút mong chờ. Cô cũng muốn thử xem đứa bé do cô sinh ra sẽ có dáng vẻ như thế nào... Liệu nó có giống cô không ha?
- Vậy anh đã chuẩn bị tinh thần làm cha chưa?
- Vẫn luôn sẵn sàng, chỉ cần em đồng ý thôi. Một Tiểu Thẩm Nguyệt, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ khiến anh thấy mong chờ rồi.
Thẩm Nguyệt nghe anh nói mấy câu sến súa này đúng là không quen chút nào, nhưng cô vẫn hứa với anh là sẽ suy nghĩ.
Chuyện sinh con cũng không thể nói sinh là sinh được, trước đó thì cả cô và Quân Kình Thương đều phải đi tìm một lớp học đã. Nhưng mà... Liệu Quân Kình Thương có muốn đi học cùng cô không ha?
(….]
Về đến Trần gia, anh cũng bế cô đi vào nhà. Nhưng chào đón anh chính là ba cặp mắt đang hừng hực lửa hận, tựa như là đang có những mũi tên mang theo ngọn lửa uất hận muốn bắn chết anh, biến anh thành con nhím bởi những cung tên vậy.
Cơ mà khi họ thấy Thẩm Nguyệt được Quân Kình Thương bế thì cũng hiểu tại sao hôm qua hai người không về nhà. Lưu Nhã Y nhìn anh, lạnh nhạt nói:
Đưa Tiểu Nguyệt lên phòng trước đi, sau đó chúng ta nói chuyện!Vâng thưa mẹ.Vốn dĩ Lưu Nhã Ý định nói lại là "Ai là mẹ cậu?", nhưng bà ấy cũng sực nhớ đến một chuyện... Con gái vàng, con gái bạc, con gái kim cương hột xoàn của bà ấy đã đăng ký kết hôn rồi. Mà đối tượng đăng ký lại chính là cái tên này!
Nên Lưu Nhã Ý cũng không nói gì nữa, chỉ liếc nhìn anh thôi.
Lúc Quân Kình Thương đặt Thẩm Nguyệt lên giường, cô cũng nhỏ giọng nói:
- Anh sẽ không sao chứ?
Quân Kình Thương nhìn cô, sau đó anh liền hôn nhẹ lên môi của cô một cái, nói:
- Em đừng lo, dù gì anh cũng là chồng em, họ sẽ không làm gì anh đầu mà. Ngoan, đợi chút nữa anh mang đồ ăn vặt lên cho em.
Thẩm Nguyệt cũng ngoan ngoãn gật đầu, thôi thì chắc là không sao đâu, hơn nữa Quân Kình Thương bây giờ dẻo miệng như thế rồi kia mà, làm sao có chuyện gì được, bây giờ thứ mà cô nên lo là cái lưng của mình... Không biết cô phải ôm cái giường này bao lầu nữa đầy....
(...)
Khi này Quân Kình Thương cũng đã đi xuống nhà, thật ra thì nhà họ Trần cũng đã biết đêm qua hai người họ ở đâu và làm gì, họ làm căng như vậy là vì hai chuyện khác... Và đương nhiên, vì họ không muốn Thẩm Nguyệt lo lắng nên mới cố ý nặng lời với Quân Kình Thương, chứ thật ra họ không để bụng chuyện anh bế con gái của họ đi suốt đêm không về đầu.
Ai mà để bụng mấy chuyện đó chứ. Nhà họ ghim trong đầu!
Nhìn thấy vợ yêu chật vật như vậy mà Quân Kình Thương chẳng những không thương xót, thay vào đó anh còn phì cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhỏ giọng nói:
- Sau này đừng tùy tiện trêu chọc anh nữa.
Thẩm Nguyệt bây giờ rất muốn hét vào mặt anh sáu chữ "MỘT LẦN LÀ QUÁ ĐỦ RỒI!"
Vì cô cũng hơi bất tiện lên Quân Kình Thương đã bế cô theo, đi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, sau đó anh cũng nhờ khách sạn chuẩn bị cho anh hai bộ quần áo mới.
Đợi khi đã xong xuôi thì anh cũng ôm vợ để rời khỏi khách sạn, nhưng hai người họ đi đến đâu là thu hút sự chú ý đến đó, đến mức này rồi thì Thẩm Nguyệt cũng chỉ biết giấu mặt đi thôi, chứ mặt mũi nào mà nhìn đời nữa!
Trải qua một đêm nồng nhiệt, Thẩm Nguyệt ngồi trong xe mới cầm được điện thoại, nhưng khi cô mở lên thì không thấy điện thoại hiển thị, cắm sạc một chút thì Thẩm Nguyệt cũng giật mình.
Ông nội đã gọi cho cô 99+, lại còn nhắn tin liên tục.
Chẳng những thể mà cả cha và mẹ cũng gọi đến cháy máy, đến nữa điện thoại không còn pin nữa.
Nhưng lúc cô nhìn sang Quân Kinh Thương, lại thấy anh vẫn rất bình thản, cô nói:
Hôm qua tới giờ ông và cha mẹ gọi cho em nhiều lắm đó. Anh không sợ khi về nhà thì họ sẽ đánh anh à?Anh đang cố gắng để họ bế cháu, chắc họ không đánh anh đâu.Gương mặt Thẩm Nguyệt liền đỏ lên... Nói ra cũng đúng ha, hôm qua hai người họ dường như là dính nhau cả một ngày, lại không có bất kỳ phòng tránh nào. Trừ khi Thẩm Nguyệt hay Quân Kình Thương bị vô sinh thì mới không dính thôi. Chứ nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi vận mệnh trúng số độc đắc!
Quân Kình Thương thấy cái miệng ngoan xinh yêu đã im lặng cũng chỉ cười, anh đưa tay nắm lấy tay của cô, sau đó còn hôn lên tay cô một cái, nói:
Tiểu Nguyệt, tuy chúng ta đã kết hôn rồi... Nhưng anh vẫn sẽ tôn trọng quyết định của em, nếu em không muốn sinh hoặc chưa muốn có em bé thì anh sẽ chuẩn bị vài biện pháp bảo hộ.Quân Kình Thương, anh nói mấy câu này không biết ngượng à?Đây là đời sống vợ chồng bình thường thôi mà, có gì mà ngượng chứ?Thầm Nguyệt cạn lời, nhưng mà nói thật thì cô cũng có chút mong chờ. Cô cũng muốn thử xem đứa bé do cô sinh ra sẽ có dáng vẻ như thế nào... Liệu nó có giống cô không ha?
- Vậy anh đã chuẩn bị tinh thần làm cha chưa?
- Vẫn luôn sẵn sàng, chỉ cần em đồng ý thôi. Một Tiểu Thẩm Nguyệt, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ khiến anh thấy mong chờ rồi.
Thẩm Nguyệt nghe anh nói mấy câu sến súa này đúng là không quen chút nào, nhưng cô vẫn hứa với anh là sẽ suy nghĩ.
Chuyện sinh con cũng không thể nói sinh là sinh được, trước đó thì cả cô và Quân Kình Thương đều phải đi tìm một lớp học đã. Nhưng mà... Liệu Quân Kình Thương có muốn đi học cùng cô không ha?
(….]
Về đến Trần gia, anh cũng bế cô đi vào nhà. Nhưng chào đón anh chính là ba cặp mắt đang hừng hực lửa hận, tựa như là đang có những mũi tên mang theo ngọn lửa uất hận muốn bắn chết anh, biến anh thành con nhím bởi những cung tên vậy.
Cơ mà khi họ thấy Thẩm Nguyệt được Quân Kình Thương bế thì cũng hiểu tại sao hôm qua hai người không về nhà. Lưu Nhã Y nhìn anh, lạnh nhạt nói:
Đưa Tiểu Nguyệt lên phòng trước đi, sau đó chúng ta nói chuyện!Vâng thưa mẹ.Vốn dĩ Lưu Nhã Ý định nói lại là "Ai là mẹ cậu?", nhưng bà ấy cũng sực nhớ đến một chuyện... Con gái vàng, con gái bạc, con gái kim cương hột xoàn của bà ấy đã đăng ký kết hôn rồi. Mà đối tượng đăng ký lại chính là cái tên này!
Nên Lưu Nhã Ý cũng không nói gì nữa, chỉ liếc nhìn anh thôi.
Lúc Quân Kình Thương đặt Thẩm Nguyệt lên giường, cô cũng nhỏ giọng nói:
- Anh sẽ không sao chứ?
Quân Kình Thương nhìn cô, sau đó anh liền hôn nhẹ lên môi của cô một cái, nói:
- Em đừng lo, dù gì anh cũng là chồng em, họ sẽ không làm gì anh đầu mà. Ngoan, đợi chút nữa anh mang đồ ăn vặt lên cho em.
Thẩm Nguyệt cũng ngoan ngoãn gật đầu, thôi thì chắc là không sao đâu, hơn nữa Quân Kình Thương bây giờ dẻo miệng như thế rồi kia mà, làm sao có chuyện gì được, bây giờ thứ mà cô nên lo là cái lưng của mình... Không biết cô phải ôm cái giường này bao lầu nữa đầy....
(...)
Khi này Quân Kình Thương cũng đã đi xuống nhà, thật ra thì nhà họ Trần cũng đã biết đêm qua hai người họ ở đâu và làm gì, họ làm căng như vậy là vì hai chuyện khác... Và đương nhiên, vì họ không muốn Thẩm Nguyệt lo lắng nên mới cố ý nặng lời với Quân Kình Thương, chứ thật ra họ không để bụng chuyện anh bế con gái của họ đi suốt đêm không về đầu.
Ai mà để bụng mấy chuyện đó chứ. Nhà họ ghim trong đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.