Chương 59: Hoàng Anh Hoa
Thần Long
08/01/2014
Tô Châu, tiết Thanh minh sắp đến.
Chỗ này là một tửu lâu nhỏ, chỉ có hai tầng. Một đứa nha hoàn mặt vui mừng chạy lên cầu thang vừa gọi.
- Tỷ tỷ, lại có khách gọi món của tỷ kìa.
Ngồi cạnh cửa sổ có một thiếu nữ đang ngồi nhìn ra ngoài suy tư.
Căn phòng này khá đơn giản, ở góc phòng là kệ để hai cây đàn, một cây cổ tranh, một cây tì bà.
Ngô Oánh Oánh, năm trước còn là đệ nhất tài nữ của Giang Nam. Nàng bây giờ lấy tên mới Đỗ Tiểu Bích, mở một quán ăn nhỏ. Quán ăn của nàng thậm chí không có tên gì mĩ miều, khách xung quanh vẫn gọi là Đỗ muội tửu lâu.
Đỗ lão bản làm nghề gì cũng khá thành công. Đỗ muội tửu lầu tuy nhỏ, nhưng vẫn rất thu hút khách đến dùng bữa cụng ly. Thứ nhất lão bản rất dễ thương xinh tươi, tiếp đó có vài món ăn không tệ. Đặc biệt, đám sắc lang tới đây đồn nhau rằng mấy món kia đều do chính đôi tay trắng nõn của Đỗ lão bàn làm. Thế là các vị đây hôm nào cũng rồng rắn kéo nhau tới ăn, vừa ăn vừa tưởng tượng đang thưởng thức mùi vị từ bàn tay của tiểu mỹ nữ.
Thực ra, Ngô Oánh Oánh hầu như chưa bao giờ tự tay làm món. Trù nghệ của Oánh Oánh hiện tại tuy tốt hơn, nhưng còn chưa đến mức siêu cao thủ. Mấy đầu bếp ở đây nấu cũng rất ngon rồi. Quan trọng hơn, kể cả Ngô Oánh Oánh đã rũ bỏ thân phận cũ, thì sâu trong tim vẫn có sự cao ngạo. Người có thể để nàng tự tay nấu ăn, hiện tại không có.
Sau khi Lăng Phong rời Tô Châu lên kinh thành được một thời gian, Ngô Oánh Oánh quyết định rời bỏ cuộc sống trên thuyền hoa. Nàng mặc dù làm việc trên Hoa Tú phường, nhưng không thể đem so với các cô nương khác, nàng không bị khế ước quấn thân. Hơn nữa, kể cả có khế ước, thì với số tiền thưởng mà nàng dành dụm được, dư sức tự trả mà rời đi. Ngô Oánh Oánh muốn được tự do bay ra ngoài, muốn tìm sự chân thực trong cuộc sống.
Lúc đầu Ngô Oánh Oánh muốn rời xa khỏi Tô Châu, nàng không muốn bị người khác nhận ra. Nhưng nàng không cha mẹ từ nhỏ, ngoài Tô Châu không biết phải đi đâu nữa. Đối với quê hương, nàng chỉ nhớ mang máng danh tự Cát Châu phương nam. Vì vậy Ngô Oánh Oánh quyết định chỉ dời đi nhưng vẫn trong thành. Còn căn nhà nhỏ gần bờ sông nàng vẫn giữ lại, thi thoảng ghé quét dọn.
Thời gian trôi qua, cũng chẳng bị ai nhận ra, một là nàng tận lực điệu thấp, ăn mặc giản dị. Hai là vì lòng người vô tình.
Ngô Oánh Oánh làm chủ tiệm, nghe khách bàn luận cũng biết chỗ cũ của mình đã có người thay thế. Nghe đâu còn được chào đón không kém gì Ngô tài nữ khi xưa. Âu cũng là chuyện nàng đoán từ trước. Ngô Oánh Oánh lúc đó cũng chỉ cười nhẹ. Về sau biết câu chuyện của Tô Đóa Nhi bị nhục nhã, Ngô Oánh Oánh trái lại thở dài, cảm thấy mình may mắn.
Thực ra Ngô Oánh Oánh hơi bi quan quá. Vì giới thượng lưu Giang Nam vẫn xem nàng là đệ nhất, còn thường xuyên chém gió với nhau xem tài nữ đệ nhất đang ở đâu làm gì? Bởi mấy vị mỹ nữ hiện tại tuy đẹp nhưng khí chất quá tệ, chả khác gì gái thanh lâu. Đầu bài hai phường Hoa Tú Thu Cung, vừa thay thế Ngô Tô nhị mỹ mới vài tháng, nghe đâu đã đi lại với vị này vị kia cả rồi. Hơn nữa, những tác phâm đàn ca của Ngô tài nữ vẫn còn đó, chưa ai vượt qua được.
Không ai ngờ Ngô cô nương vẫn ở Tô Châu, chỉ cách chỗ cũ có vài dặm.
Đứa nha hoàn kia vẫn thao thao bất tuyệt :
- Món này của tỷ tỷ thật đơn giản, muội cũng làm được. Thế mà đám ngoài kia cứ làm như đồ ăn trong hoàng cung vậy. Cứ đem ra là tung hô.
- Bọn họ đến là để ngắm Đỗ tiểu muội, ăn bao nhiêu chứ? - Một vị phụ nhân cười chen vào nói.
- Nếu lão trẻ vài tuổi, cũng tới đây ngồi, khỏi ăn cũng được.
- Lô lão, ngươi không ăn ai cho vào? Lo bổ củi đi.
- Haha ...
Tiếng cười đùa vang lên sau bếp, vị "Đỗ tiểu muội" kia chỉ nhoẻn miệng cười, xong xuôi phân phó đám đầu bếp rồi lại quay về phòng. Nàng có thói quen ngồi bên cửa sổ, suy nghĩ điều gì đó. Nha hoàn người làm thường đùa nói nữ lão bản đang tương tư.
Đỗ muội tửu lâu này, xem ra chủ yếu sắc lang tập trung, phiền phức không ít chăng? Cũng không hẳn, tửu lâu bình dân, những người tới đây hầu hết đều bình dân chất phác, làm việc mệt mỏi thì ghé quán mà thôi. Đám quyền quý người giàu không biết tới chỗ thế này. Ngoài ra, nghe nói Hầu lão đại ở khu này cũng rất thích ăn ở đây, chả thằng láo nháo nào dám ý kiến phá lão Hầu cả.
"Ting"
Đưa tay gảy một tiếng lên cây cổ tranh, Ngô Oánh Oánh lại suy nghĩ.
Từ sau lần được Lăng Phong chỉ cho một vài kiến thức hiện đại về phối âm và luyện ngón, Ngô Oánh Oánh dần dần sáng tạo và hoàn thiện thêm rất nhiều. Từ ban đầu chỉ dùng trên cây cổ tranh, đến bây giờ nàng đã chuyển sang tì bà, vì nàng nhận thấy kỹ thuật ngón kia phù hợp với tì bà hơn hẳn. Lăng Phong nếu bây giờ có thể xem nàng biểu diễn, chắc chắn bội phục. Bởi vi hắn chỉ nói có vài thứ cơ bản, mà giờ phong cách mới của nàng đã rất hiện đại, có xu hướng như chơi guitar nhưng âm vực của tì bà. Nếu nàng đem những thứ này công bố, chỉ sợ sẽ thành âm nhạc gia đại tông sư mới của Nam Tống.
Nói ra, cũng nhờ có cây tì bà mà thi thoảng Ngô Oánh Oánh còn nhớ cái tên Lăng Phong, nếu không sợ đã quên mất. Nàng và hắn chỉ có một đoạn gặp gỡ qua loa, chưa đủ để khắc cốt khi tâm. Nói cho cùng, Phong ca cũng có hứa hẹn gì người ta đâu chứ.
Nha hoàn vừa đi lên lại hỏi.
- Tỷ tỷ, làm sao lại thất thần ra vậy?
Tiểu cô nương này tên Nhi Nhi, cũng xinh xắn, tuổi còn nhỏ, nha đầu rất thường xuyên thấy Ngô Oánh Oánh mông lung kiểu này.
- A ... ta không sao. - Ngô Oánh Oánh chỉ bâng quơ đáp.
- Tỷ lại tương tư người kia sao? Nô tỳ rất muốn gặp nha, không biết ai lại làm đại tỷ nhớ mong như vậy. - Nha hoàn tinh nghịch nói.
- Hắn sao? Chắc là quên ta rồi.
Ngô Oánh oánh tự nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác thất lạc.
Nói thế nào đi nữa, nàng ta cũng từng là tài nữ quen sống trong tung hô, tự nhiên lòi ra một tên vô lại gặp rồi cứ như không gặp. Kẻ này mấy lần khinh nàng không tài không sắc, đã vậy dám quên nàng vô cùng nhanh gọn, Ngô Oánh Oánh dĩ nhiên thấy khó chịu mà để tâm. Nàng ít ra thi thoảng còn nhớ tên hắn, còn lão Phong của chúng ta, hình như quên béng rồi thật.
Nhi Nhi ra vẻ tức giận.
- Hừ, là tên nào vô tinh như vậy, mỹ nữ mà cũng quên sao?
- Muội thật là ...
- Hihi. Quên mất, ở dưới có khách quý tới. - Bỗng Nhi Nhi vỗ đầu nhớ ra nói.
- Từ thiếu gia? - Ngô Oánh Oánh hỏi lại.
- Không phải. Là Hoàng công tử.
Từ thiếu gia chính là Từ Chính Huy, em trai Từ Nguyên, với thói quen cầm sáo trúc mà không biết thổi. Đã lâu không nhắc tới.
Từ Chính Huy cũng không tệ. Dĩ nhiên so với đại ca Từ Nguyên thì vẫn kém, nhưng so với một đống thiếu gia khác, thì có thể nói tạm được. Ít ra loại chuyện dạo phố tuyên dâm, đùa giỡn nữ tử không có làm.
Từ Chính Huy mê mệt Ngô Oánh Oánh điều này cả thành đều biết. Từ sau khi Ngô Oánh Oánh âm thầm ra đi, tưởng chừng hắn sẽ điên cuồng đi tìm, hoặc là nhanh chóng tìm mỹ nữ khác. Hóa ra đều sai, không biết lão Từ làm cách nào mà biết chỗ này có một vị cô nương khá giống Ngô tài nữ, thế là thi thoảng lại ghé. Kỳ lạ là mỗi lần tới chỉ muốn nhìn Đỗ lão bản một cái, xong rồi lắc đầu buồn bã uống rượu. Gã quên mất tiêu Ngô Oánh Oánh là cao thủ diễn xuất, hóa trang một chút giả vờ là người khác còn không dễ sao? Nói cho cùng, cái gọi là sờ sờ trước mắt càng dễ đánh lừa. Nếu Đỗ lão bản cố ý tránh Từ Chính Huy, gã sẽ sinh nghi, đằng này nàng ta cứ tự nhiên như không có. Từ Chính Huy càng về sau càng khẳng định Ngô Oánh Oánh diễm lệ rực rỡ và Đỗ lão bản này không thể là một được.
Hoàng công tử thì lại một vị khác.
Hoàng công tử tên đầy đủ Hoàng Anh Hoa, đại tài tử, xuất thân danh gia vọng tộc vùng Kiếm Nam. Người này đỗ đầu thi Hương, Giải nguyên Kiếm Nam. Nhưng không vội lên kinh, mà dành một năm đi du lịch. Lộ trình lòng vòng mất nửa năm mới đến đất Lưỡng Chiết. Nói chung qua nhiều nơi, gặp gỡ tài tử tài nữ khắp các vùng giao lưu. Làm quen thì ít mà khai chiến thì nhiều, cái gì thanh lâu thuyền hoa hội thơ đại chiến đều có.
Hoàng Anh Hoa có thực tài, và có tiền. Nam Tống rộng lớn vô cùng, người tài đâu có thiếu. Đi suốt nửa năm như gã, nếu rơi vào người khác đã chết từ chỗ nào rồi, không chết đói thì thì cũng chết nhục, hoặc bị kẻ khác chụp bao đánh rồi. Hoàng tài tử cầm kỳ thi họa đều thông, ngoài ra bình việc luận sự cũng rất thâm sâu, tiền bạc không thiếu, gia nhân đi theo cũng bá đạo. Nói chung so với đám công tử nhảm khác, anh Hoàng đây như mặt trời giữa trưa. Chẳng vậy mà ở Kiếm Nam các lão nho tên tuổi đều từng nhận định, không lâu nữa hắn sẽ thành đại trụ triều đình, thiếu nữ xin chết không đếm xuể.
Hoàng Anh Hoa ở Kiếm Nam gần như vô địch thủ. Sau một thời gian đi lại khắp các đạo phía nam, mặc dù không đến mức hoàn hảo cái gì cũng vô đối, nhưng càng đi càng nổi tiếng, xu thế trở thành đệ nhất tài tử Nam Tống, khiến đám ở kinh thành cũng đang đỏ mắt xắn tay áo chờ hắn lên để so tài cao thấp.
Chính vì là người có thực tài nên Hoàng Anh Hoa mắt cao hơn đầu. Mặc dù biểu hiện không đến mức coi trời bằng vung, nhưng riêng chuyện nữ nhân bấy lâu đều không ai lọt vào mắt. Nghe đồn ngay cả đệ nhất mỹ nữ đất Thục Đường Nhu cũng không thể làm động lòng Hoàng công tử đây.
Hoàng Anh Hoa đến Tô Châu cả tháng tưởng như không còn gì lưu luyến, tình cờ ghé tửu lầu Đỗ muội một lần thì dính luôn.
Chỗ này là một tửu lâu nhỏ, chỉ có hai tầng. Một đứa nha hoàn mặt vui mừng chạy lên cầu thang vừa gọi.
- Tỷ tỷ, lại có khách gọi món của tỷ kìa.
Ngồi cạnh cửa sổ có một thiếu nữ đang ngồi nhìn ra ngoài suy tư.
Căn phòng này khá đơn giản, ở góc phòng là kệ để hai cây đàn, một cây cổ tranh, một cây tì bà.
Ngô Oánh Oánh, năm trước còn là đệ nhất tài nữ của Giang Nam. Nàng bây giờ lấy tên mới Đỗ Tiểu Bích, mở một quán ăn nhỏ. Quán ăn của nàng thậm chí không có tên gì mĩ miều, khách xung quanh vẫn gọi là Đỗ muội tửu lâu.
Đỗ lão bản làm nghề gì cũng khá thành công. Đỗ muội tửu lầu tuy nhỏ, nhưng vẫn rất thu hút khách đến dùng bữa cụng ly. Thứ nhất lão bản rất dễ thương xinh tươi, tiếp đó có vài món ăn không tệ. Đặc biệt, đám sắc lang tới đây đồn nhau rằng mấy món kia đều do chính đôi tay trắng nõn của Đỗ lão bàn làm. Thế là các vị đây hôm nào cũng rồng rắn kéo nhau tới ăn, vừa ăn vừa tưởng tượng đang thưởng thức mùi vị từ bàn tay của tiểu mỹ nữ.
Thực ra, Ngô Oánh Oánh hầu như chưa bao giờ tự tay làm món. Trù nghệ của Oánh Oánh hiện tại tuy tốt hơn, nhưng còn chưa đến mức siêu cao thủ. Mấy đầu bếp ở đây nấu cũng rất ngon rồi. Quan trọng hơn, kể cả Ngô Oánh Oánh đã rũ bỏ thân phận cũ, thì sâu trong tim vẫn có sự cao ngạo. Người có thể để nàng tự tay nấu ăn, hiện tại không có.
Sau khi Lăng Phong rời Tô Châu lên kinh thành được một thời gian, Ngô Oánh Oánh quyết định rời bỏ cuộc sống trên thuyền hoa. Nàng mặc dù làm việc trên Hoa Tú phường, nhưng không thể đem so với các cô nương khác, nàng không bị khế ước quấn thân. Hơn nữa, kể cả có khế ước, thì với số tiền thưởng mà nàng dành dụm được, dư sức tự trả mà rời đi. Ngô Oánh Oánh muốn được tự do bay ra ngoài, muốn tìm sự chân thực trong cuộc sống.
Lúc đầu Ngô Oánh Oánh muốn rời xa khỏi Tô Châu, nàng không muốn bị người khác nhận ra. Nhưng nàng không cha mẹ từ nhỏ, ngoài Tô Châu không biết phải đi đâu nữa. Đối với quê hương, nàng chỉ nhớ mang máng danh tự Cát Châu phương nam. Vì vậy Ngô Oánh Oánh quyết định chỉ dời đi nhưng vẫn trong thành. Còn căn nhà nhỏ gần bờ sông nàng vẫn giữ lại, thi thoảng ghé quét dọn.
Thời gian trôi qua, cũng chẳng bị ai nhận ra, một là nàng tận lực điệu thấp, ăn mặc giản dị. Hai là vì lòng người vô tình.
Ngô Oánh Oánh làm chủ tiệm, nghe khách bàn luận cũng biết chỗ cũ của mình đã có người thay thế. Nghe đâu còn được chào đón không kém gì Ngô tài nữ khi xưa. Âu cũng là chuyện nàng đoán từ trước. Ngô Oánh Oánh lúc đó cũng chỉ cười nhẹ. Về sau biết câu chuyện của Tô Đóa Nhi bị nhục nhã, Ngô Oánh Oánh trái lại thở dài, cảm thấy mình may mắn.
Thực ra Ngô Oánh Oánh hơi bi quan quá. Vì giới thượng lưu Giang Nam vẫn xem nàng là đệ nhất, còn thường xuyên chém gió với nhau xem tài nữ đệ nhất đang ở đâu làm gì? Bởi mấy vị mỹ nữ hiện tại tuy đẹp nhưng khí chất quá tệ, chả khác gì gái thanh lâu. Đầu bài hai phường Hoa Tú Thu Cung, vừa thay thế Ngô Tô nhị mỹ mới vài tháng, nghe đâu đã đi lại với vị này vị kia cả rồi. Hơn nữa, những tác phâm đàn ca của Ngô tài nữ vẫn còn đó, chưa ai vượt qua được.
Không ai ngờ Ngô cô nương vẫn ở Tô Châu, chỉ cách chỗ cũ có vài dặm.
Đứa nha hoàn kia vẫn thao thao bất tuyệt :
- Món này của tỷ tỷ thật đơn giản, muội cũng làm được. Thế mà đám ngoài kia cứ làm như đồ ăn trong hoàng cung vậy. Cứ đem ra là tung hô.
- Bọn họ đến là để ngắm Đỗ tiểu muội, ăn bao nhiêu chứ? - Một vị phụ nhân cười chen vào nói.
- Nếu lão trẻ vài tuổi, cũng tới đây ngồi, khỏi ăn cũng được.
- Lô lão, ngươi không ăn ai cho vào? Lo bổ củi đi.
- Haha ...
Tiếng cười đùa vang lên sau bếp, vị "Đỗ tiểu muội" kia chỉ nhoẻn miệng cười, xong xuôi phân phó đám đầu bếp rồi lại quay về phòng. Nàng có thói quen ngồi bên cửa sổ, suy nghĩ điều gì đó. Nha hoàn người làm thường đùa nói nữ lão bản đang tương tư.
Đỗ muội tửu lâu này, xem ra chủ yếu sắc lang tập trung, phiền phức không ít chăng? Cũng không hẳn, tửu lâu bình dân, những người tới đây hầu hết đều bình dân chất phác, làm việc mệt mỏi thì ghé quán mà thôi. Đám quyền quý người giàu không biết tới chỗ thế này. Ngoài ra, nghe nói Hầu lão đại ở khu này cũng rất thích ăn ở đây, chả thằng láo nháo nào dám ý kiến phá lão Hầu cả.
"Ting"
Đưa tay gảy một tiếng lên cây cổ tranh, Ngô Oánh Oánh lại suy nghĩ.
Từ sau lần được Lăng Phong chỉ cho một vài kiến thức hiện đại về phối âm và luyện ngón, Ngô Oánh Oánh dần dần sáng tạo và hoàn thiện thêm rất nhiều. Từ ban đầu chỉ dùng trên cây cổ tranh, đến bây giờ nàng đã chuyển sang tì bà, vì nàng nhận thấy kỹ thuật ngón kia phù hợp với tì bà hơn hẳn. Lăng Phong nếu bây giờ có thể xem nàng biểu diễn, chắc chắn bội phục. Bởi vi hắn chỉ nói có vài thứ cơ bản, mà giờ phong cách mới của nàng đã rất hiện đại, có xu hướng như chơi guitar nhưng âm vực của tì bà. Nếu nàng đem những thứ này công bố, chỉ sợ sẽ thành âm nhạc gia đại tông sư mới của Nam Tống.
Nói ra, cũng nhờ có cây tì bà mà thi thoảng Ngô Oánh Oánh còn nhớ cái tên Lăng Phong, nếu không sợ đã quên mất. Nàng và hắn chỉ có một đoạn gặp gỡ qua loa, chưa đủ để khắc cốt khi tâm. Nói cho cùng, Phong ca cũng có hứa hẹn gì người ta đâu chứ.
Nha hoàn vừa đi lên lại hỏi.
- Tỷ tỷ, làm sao lại thất thần ra vậy?
Tiểu cô nương này tên Nhi Nhi, cũng xinh xắn, tuổi còn nhỏ, nha đầu rất thường xuyên thấy Ngô Oánh Oánh mông lung kiểu này.
- A ... ta không sao. - Ngô Oánh Oánh chỉ bâng quơ đáp.
- Tỷ lại tương tư người kia sao? Nô tỳ rất muốn gặp nha, không biết ai lại làm đại tỷ nhớ mong như vậy. - Nha hoàn tinh nghịch nói.
- Hắn sao? Chắc là quên ta rồi.
Ngô Oánh oánh tự nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác thất lạc.
Nói thế nào đi nữa, nàng ta cũng từng là tài nữ quen sống trong tung hô, tự nhiên lòi ra một tên vô lại gặp rồi cứ như không gặp. Kẻ này mấy lần khinh nàng không tài không sắc, đã vậy dám quên nàng vô cùng nhanh gọn, Ngô Oánh Oánh dĩ nhiên thấy khó chịu mà để tâm. Nàng ít ra thi thoảng còn nhớ tên hắn, còn lão Phong của chúng ta, hình như quên béng rồi thật.
Nhi Nhi ra vẻ tức giận.
- Hừ, là tên nào vô tinh như vậy, mỹ nữ mà cũng quên sao?
- Muội thật là ...
- Hihi. Quên mất, ở dưới có khách quý tới. - Bỗng Nhi Nhi vỗ đầu nhớ ra nói.
- Từ thiếu gia? - Ngô Oánh Oánh hỏi lại.
- Không phải. Là Hoàng công tử.
Từ thiếu gia chính là Từ Chính Huy, em trai Từ Nguyên, với thói quen cầm sáo trúc mà không biết thổi. Đã lâu không nhắc tới.
Từ Chính Huy cũng không tệ. Dĩ nhiên so với đại ca Từ Nguyên thì vẫn kém, nhưng so với một đống thiếu gia khác, thì có thể nói tạm được. Ít ra loại chuyện dạo phố tuyên dâm, đùa giỡn nữ tử không có làm.
Từ Chính Huy mê mệt Ngô Oánh Oánh điều này cả thành đều biết. Từ sau khi Ngô Oánh Oánh âm thầm ra đi, tưởng chừng hắn sẽ điên cuồng đi tìm, hoặc là nhanh chóng tìm mỹ nữ khác. Hóa ra đều sai, không biết lão Từ làm cách nào mà biết chỗ này có một vị cô nương khá giống Ngô tài nữ, thế là thi thoảng lại ghé. Kỳ lạ là mỗi lần tới chỉ muốn nhìn Đỗ lão bản một cái, xong rồi lắc đầu buồn bã uống rượu. Gã quên mất tiêu Ngô Oánh Oánh là cao thủ diễn xuất, hóa trang một chút giả vờ là người khác còn không dễ sao? Nói cho cùng, cái gọi là sờ sờ trước mắt càng dễ đánh lừa. Nếu Đỗ lão bản cố ý tránh Từ Chính Huy, gã sẽ sinh nghi, đằng này nàng ta cứ tự nhiên như không có. Từ Chính Huy càng về sau càng khẳng định Ngô Oánh Oánh diễm lệ rực rỡ và Đỗ lão bản này không thể là một được.
Hoàng công tử thì lại một vị khác.
Hoàng công tử tên đầy đủ Hoàng Anh Hoa, đại tài tử, xuất thân danh gia vọng tộc vùng Kiếm Nam. Người này đỗ đầu thi Hương, Giải nguyên Kiếm Nam. Nhưng không vội lên kinh, mà dành một năm đi du lịch. Lộ trình lòng vòng mất nửa năm mới đến đất Lưỡng Chiết. Nói chung qua nhiều nơi, gặp gỡ tài tử tài nữ khắp các vùng giao lưu. Làm quen thì ít mà khai chiến thì nhiều, cái gì thanh lâu thuyền hoa hội thơ đại chiến đều có.
Hoàng Anh Hoa có thực tài, và có tiền. Nam Tống rộng lớn vô cùng, người tài đâu có thiếu. Đi suốt nửa năm như gã, nếu rơi vào người khác đã chết từ chỗ nào rồi, không chết đói thì thì cũng chết nhục, hoặc bị kẻ khác chụp bao đánh rồi. Hoàng tài tử cầm kỳ thi họa đều thông, ngoài ra bình việc luận sự cũng rất thâm sâu, tiền bạc không thiếu, gia nhân đi theo cũng bá đạo. Nói chung so với đám công tử nhảm khác, anh Hoàng đây như mặt trời giữa trưa. Chẳng vậy mà ở Kiếm Nam các lão nho tên tuổi đều từng nhận định, không lâu nữa hắn sẽ thành đại trụ triều đình, thiếu nữ xin chết không đếm xuể.
Hoàng Anh Hoa ở Kiếm Nam gần như vô địch thủ. Sau một thời gian đi lại khắp các đạo phía nam, mặc dù không đến mức hoàn hảo cái gì cũng vô đối, nhưng càng đi càng nổi tiếng, xu thế trở thành đệ nhất tài tử Nam Tống, khiến đám ở kinh thành cũng đang đỏ mắt xắn tay áo chờ hắn lên để so tài cao thấp.
Chính vì là người có thực tài nên Hoàng Anh Hoa mắt cao hơn đầu. Mặc dù biểu hiện không đến mức coi trời bằng vung, nhưng riêng chuyện nữ nhân bấy lâu đều không ai lọt vào mắt. Nghe đồn ngay cả đệ nhất mỹ nữ đất Thục Đường Nhu cũng không thể làm động lòng Hoàng công tử đây.
Hoàng Anh Hoa đến Tô Châu cả tháng tưởng như không còn gì lưu luyến, tình cờ ghé tửu lầu Đỗ muội một lần thì dính luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.