Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Chương 47: Dị Năng Giả Kiêu Ngạo (1)

Thỏ Nguyệt Quan

07/02/2023

Tình hình của Du Tiện Khanh ngoại trừ đám người Sở Hoài, những người sống sót chạy đến lại không quan tâm.

Thời khắc chạy trốn thì ai còn quan tâm ai có bị thương hay không, loại này thời điểm này đương nhiên giữ mạng của chính mình mới là quan trọng nhất.

Tất cả mọi người lần lượt chạy trốn vào trong khách sạn, khóa cửa lại, sau đó lại đẩy sô pha cùng cái bàn đến chặn cửa lại, sau khi xác định đám tang thi không thể vào mới thả lỏng, vỗ ngực hoảng sợ không thôi.

Bên ngoài chính là những con quái vật ăn thịt người vừa ghê tởm vừa đáng sợ.

Mặc dù cửa đã bị chặn, nhưng ai biết có thể kiên trì được bao lâu, kể cả khi tang thi không vào được, trong này không có đồ ăn, vậy thì bọn họ dù không bị tang thi ăn thịt thì sau mấy ngày bọn họ cũng sẽ bị đói chết.

“Ô ô, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chết chắc rồi…”

Một đám vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết sau khi hòa hoãn lại, có người bắt đầu hoảng loạn.

Trước đó, virus truyền bá rất rộng rãi và nhanh chóng cũng chưa khiến cho người khác cảm thấy đáng sợ như vậy, hiện tại trơ mắt nhìn đồng loại trở thành đồ ăn của tang thi, hình ảnh ăn thịt người máu me đó cho dù tố chất tâm lý của ai có tốt đến đâu cũng có chút không chịu nổi.

Một đám người cả nam lẫn nữ này tuổi vẫn còn tương đổi trẻ, da thịt non mịn càng là người chưa từng chịu khổ bao giờ, đã trải một lần chạy thoát khỏi cái chết, tất cả bọn họ đều cảm thấy như muốn sụp đổ và cực kỳ sợ hãi.

Kiếp trước Sở Hoài đã sớm nhìn quen loại người này, trong lòng không có nửa điểm đồng tình nào.

Đồng tình cùng an ủi chẳng có tác dụng gì trong mạt thế này, mạt thế thật sự rất tàn khốc, người không thể thích ứng được với hoàn cảnh sống mới thì sớm hay muộn gì cũng sẽ bị đào thải, không ai có thể cứu được.

Huống chi, nhóm người này chỉ sợ cũng không phải người tốt gì.

Sở Hoài không biết đang suy nghĩ gì mà nhìn chằm chằm vào vết thương đang chảy máu trên đùi, cùng sắc mặt khó coi của Du Tiện Khanh, khóe môi gợi lên một chút ý cười nhẹ, giơ tay ý bảo đám người Viên Hạo Lâm lui ra phía sau, chờ xem kịch vui…

Nhóm người còn sống sót kia hiển nhiên cũng không phải cùng một nhóm người, vừa vào phòng đã chia thành ba nhóm.



Mấy người mặc áo khoác trắng nữ hộ sĩ ngồi dựa vào trong một góc, có mấy người có xăm hình trên người nhìn vẻ ngoài cực kỳ cường tráng đang đứng cùng nhau, còn có hai thanh niên mặc đang phục rằn ri thì đứng chung một chỗ.

Những nữ hộ sĩ đó che miệng sợ hãi khóc thút thít, những nam nhân còn lại mặc dù không khóc, nhưng cảm xúc sợ hãi thì lại không ít hơn bao nhiêu, đứng tại chỗ sắc mặt trắng bệch.

Chỉ có một người trong số đó cả người đều xăm kín mình, cơ bắp cuồn cuộn cùng hai người mặc trang phục rằn ri có phản ứng ổn nhất.

Giờ phút này, kia hai người mặc trang phục rằn ri kia đang dùng ánh mắt cực độ phẫn nộ cùng thống hận nhìn chằm chằm hai người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn kia, cắn chặt răng dường như thật hận không thể nhào lên giết chết đối phương.

Nhưng cho dù hai mắt như đang bốc hỏa, trong tay còn nắm chặt súng, hai người lại dường như có điều gì đó kiêng kị mà không dám động thủ, chỉ có thể căm tức nhìn chằm chằm như vậy.

“Phi, trừng cái gì mà trừng, còn trừng nữa ông đây băm chúng mày ra bây giờ! Có súng ống thì ghê gớm lắm chắc!”

Cái tên cơ bắp kia có hành vi cực kỳ thô lỗ, không chịu nổi ánh mắt đầy phẫn nộ của hai người kia, cho nên liền mắng trở về.

Sau đó nâng tay lên, có một chuyện cực kỳ thần kỳ đã xảy ra, chỉ thấy hai khẩu súng trên tay hai người mặc đồ rằn ri kia bị thế lực thần bí nào đó tác động vào, họng súng liền bị biến dạng.

Thấy một màn như vậy, những nữ hộ sĩ trốn trong gốc càng thêm sợ hãi, ôm nhau phát run.

“Mày!”

Sắc mặt của hai người mặc quần áo rằn ri cũng có chút trắng, dáng vẻ dù giận nhưng không thể phát tác ra được.

Hiển nhiên điều khiến cho bọn họ dù có súng cũng không dám sử dụng chính là vì tên đàn ông cơ bắp kia.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi kiêng kị của mọi người, tên kia cực kỳ đắc ý, xắn tay áo lên để lộ toàn bộ hình xăm trên bắp tay, quay đầu lại nói mới những người khác, chỉ huy.

“Sợ cái gì mà sợ, nhìn dáng vẻ hèn nhát của mấy người kìa! Chẳng phải chỉ là mấy con tang thi thôi sao, sợ con chim ấy, đi, hai người tìm đến đây tất cả các loại đồ ăn có trong nơi này, hai người đem mấy em đó qua đây, chờ khi ông đây ăn uống no đủ cũng chơi đủ rồi, sẽ ra ngoài đập chết mấy cái thứ ghê tởm ngoài kia!”

Khẩu khí của tên nam nhân kia cực kỳ kiêu ngạo, căn bản mặc kệ nơi này là của ai, trong này có người hay không, vừa vào liền tự xem mình trở thành người chỉ huy.



Cánh tay đầy cơ bắp kia hiển lộ ra bên ngoài, màn thể hiện sức mạnh kia lại là một cách rất tốt để hù dọa người khác.

Ngày đầu tiên khi mạt thế bắt đầu gần như khiến cho tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi, gần như tất cả mọi người đều còn giữ quy tắc trật tự xã hội trong đầu, sợ pháp luật, kiêng kị thể chế của quốc gia.

Cái tên này còn có thể càn rỡ như vậy ở đây vào những ngày đầu mạt thế, vậy chắc chắn trước khi mạt thế bắt đầu cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.

Mấy tên đàn em cùng vào đây với hắn ta đều nghe lời hắn ta chỉ huy, nhìn nhau một cái rồi chia nhau ra hành động.

Tìm thức ăn thì tìm thức ăn, bắt nữ nhân thì bắt nữ nhân, động tác cực kỳ thuần thục, rõ ràng bọn họ rất thường xuyên làm những chuyện này.

Mặc dù những nữ hộ sĩ kia đã sớm bị dọa đến mất hồn, nhưng tất cả đều không phải đồ ngốc, nhưng dường như họ cũng biết tên đàn ông này, biết đối phương không phải người tốt, nếu bị bắt đi thì chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp cả.

Lập tức lần lượt khóc lên chạy khắp nơi, “Không, không cần, hu hu…”

“Đồ khốn nạn, dừng tay lại! Mấy người làm như vậy chính là phạm pháp!”

Thấy vậy, hai tên nam nhân mặc trang phục rằn ri lên tiếng ngăn cản.

Nhưng tên đàn ông cường tráng kia lại chẳng quan tâm, đôi tay bóp chặt vào nhau vang lên từng tiếng răng sắc, đầy mặt tức giận.

“Ông đây phạm pháp thì đã sao? Chúng mày còn muốn báo cảnh sát đến bắt tao về sao? Tất cả quân đội đều đã bị tang thi quét sạch cả rồi, thế giới này sắp xong rồi đấy có hiểu không? Chưa từng xem phim về tang thi sao? Còn nói ông đây phạm pháp, đúng là đầu óc có vấn đề!”

“Nếu không phải vì lũ khốn nạn chúng mày, rào chắn của khu cách ly sao có thể bị phá được cơ chứ?!”

Hai người kia là người của quân đội, lúc này mắt họ đang đỏ sọc lên, tức giận không thôi.

Nghe thấy những lời này, Sở Hoài ngẩng đầu, chau mày, “Rào chắn khu cách ly bị phá rồi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook