Mạt Thế Chi Mộc Hệ Chi Phối Giả
Chương 9: Biến cố
Niên Hoa Chuyển Sinh
16/05/2022
Edit: Cacao
Không đúng, xúc cảm mềm mại dưới thân này, là…… giường?
Ánh vào mi mắt chính là từng vạt vải màn tung bay, trắng vàng đan xen lẫn nhau, thập phần quen thuộc, thật thường thấy trong mơ, thiếu niên trên giường lớn trong phòng ngủ.
Dịch chuyển không gian à?
Không, nơi này hẳn không phải là chân thật, có lẽ là cùng loại không gian với giấc mơ, hết thảy đều không thể phán đoán theo lẽ thường.
Thẩm Mộc yên lặng tự hỏi.
“Suy nghĩ gì vậy?”
Tựa hồ nhận ra anh thất thần, giọng nói kia càng tiến gần, một câu hỏi đồng dạng lại lần nữa bị hỏi ra, hơi thở nóng ấm phả vào bên tai, làm Thẩm Mộc không khoẻ mà nghiêng đầu, đem thông tin mới nhận được ghi tạc trong lòng. Bị nói không cho tới gần, lập tức liền dịch đến càng gần, này tính là ngạo kiều?
Không, cũng có thể là có thù tất báo.
Hughes nằm bên cạnh Thẩm Mộc, thân thể hai người cơ hồ sát vào nhau, tư thái thân mật, lại chỉ là bề ngoài.
Với Thẩm Mộc mà nói, thiếu niên trong mộng vốn là tồn tại cực kỳ quen thuộc, nhưng Hughes xuất hiện trước mặt hiện giờ, lại làm anh cảm thấy xa lạ. Nói đến cùng, anh được chứng kiến, vẻn vẹn chỉ là thời thơ ấu của đối phương mà thôi, làm “Thần”, thọ mệnh đương nhiên là vô cùng dài, trong dòng thời gian dài đằng đẵng, ai biết sẽ thay đổi những gì?
Phỏng đoán dựa theo cốt truyện đã xem, không gì khác ngoài thần quan, mục sư hoặc là nữ tu sĩ dã tâm bành trướng, ý đồ coi thiếu niên như con rối, mượn danh cậu cướp bóc, mưu toan thay thế…… Tóm lại, không thoát khỏi một đoạn lừa trên gạt dưới, phản bội lợi dụng.
Thiếu niên đã từng thiên chân đơn thuần, sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, có còn như ban đầu sao?
Nói ngắn gọn, Thẩm Mộc lo cậu hắc hóa.
Loại thuộc tính này ở trong anime đánh trúng điểm manh của nhiều người, nhưng gặp trong hiện thực…… Một giây liền chuyển thành phim trinh thám.
Thẩm Mộc hơi hoảng.
“Nghĩ chuyện sau khi cậu lớn lên.”
Cho dù đang tự hỏi một số chuyện, cũng không trở ngại anh trả lời, Thẩm Mộc thực hoài nghi, nếu chính mình lần thứ hai làm lơ vấn đề này, đối phương có thể làm ra việc kỳ quái gì hay không.
Hughes tựa hồ rất vừa lòng, tươi cười trên mặt càng thêm chân thành: “Quan tâm ta vậy sao?” Cậu chống người ngồi dậy, nhìn xuống Thẩm Mộc, thân ảnh che phía trên, đá ma pháp tinh mỹ phát ra ánh sáng nhu hòa, biểu tình nháy mắt trở nên âm trầm đáng sợ: “Hay là nói, quan tâm chính mình đây?”
A, xuất hiện rồi. Vào watppad để đọc bản chính chủ nha
Tuyệt kỹ biến đổi sắc mặt.
Mặt không biểu tình mà phun tào, Thẩm Mộc bình tĩnh nói: “Trên mặt ý nghĩa nào đó, chúng ta vốn dĩ chính là một người.”
Hughes chớp chớp mắt: “Sao anh biết được?”
“Khuôn mặt giống nhau như đúc, mỗi đêm đều mơ thấy, loại giả thiết này rất thường thấy.” Lượng manga anime tiểu thuyết đã đọc sau khi tốt nghiệp cao trung tăng đột biến Thẩm Mộc xác thực rất quen thuộc với loại kịch bản này. Anh không nhanh không chậm nói: “Như vậy còn muốn nói giữa hai người không có quan hệ gì, Thẩm Hạo cũng chẳng tin.”
Hughes không duy trì tư thế chống thân ngồi mà ghé vào người Thẩm Mộc: “Anh bôi đen em trai mình như vậy, hắn có biết không?”
Hiểu ngôn ngữ hiện đại, bước đầu phán đoán có thể thông qua một ít con đường tiếp xúc với ngoại giới.
Thẩm Mộc bất động thanh sắc: “Quan trọng nhất chính là, trong một giấc mộng, cậu gọi tôi là ‘nửa kia’.”
Kiếp trước kiếp này? Nhân cách thứ hai?
Tư liệu quá ít.
Lúc này Thẩm Mộc hết sức hoài niệm cái bệnh viện trước kia, đột nhiên thật muốn đi khoa thần kinh khám.
Đối với suy luận nói có sách mách có chứng này, Hughes không biểu hiện bất cứ phản ứng gì, thậm chí trực tiếp nhảy qua đề tài này, cậu cọ cọ lên ngực Thẩm Mộc, say mê mà thở dài một tiếng: “A, ấm quá.”
Thẩm Mộc: “……”
Chẳng lẽ lại lạnh?
Giọng điệu Hughes nghe như là thở dài: “Chân thật này, nhiệt độ cơ thể của nhân loại, đã rất lâu rồi.”
Cậu đột nhiên cười rộ lên, nói: “Anh hỏi quan hệ của chúng ta? Điểm này, anh không phải là người rõ ràng nhất sao?” Ngữ khí thiếu niên rụt rè, mang theo một loại hoa mỹ khó có thể miêu tả, âm điệu kéo dài, ngâm nga nói: “Phụ…… Dựa theo cách gọi của thế giới này, ba ba.”
Thẩm Mộc mộng bức.
Thật lâu sau, anh đờ đẫn nói: “Tôi còn trinh trắng, cảm ơn.”
Hughes trở mình nằm một bên, cười khanh khách nói: “Anh để lại trong thần điện thứ gì đó, nữ tu sĩ cảm ứng được sinh ra ta.”
Kịch bản rất quen thuộc.
Thẩm Mộc linh quang chợt lóe, thất thanh nói: “Chuyện tôi làm ở trong mộng, cậu đều biết?”
Đó là chuyện khi anh còn nhỏ.
Trong những năm thú vui chủ yếu là chơi trò gia đình, bởi vì Thẩm Mộc tướng mạo tinh xảo nên rất được hoan nghênh, không cần tranh giành đã lấy được nhân vật “Ba ba”, nhân vật “Ma ma” còn lại được đông đảo em gái nhà bên tranh đoạt, không ai muốn sắm vai “Hài tử”, mỗi lần đều ném lên đầu Thẩm Hạo không mấy tình nguyện.
Hai người tuy là anh em ruột, diện mạo lại một người theo ba một người theo mẹ, cũng không giống nhau lắm, hơn nữa Thẩm Hạo vẫn luôn duy trì một bộ muốn đi ngủ, một chút cũng không tích cực, Thẩm Mộc đối với người “Con trai” này rất không hài lòng. —— Anh cảm thấy, đứa bé mỗi đêm mơ thấy càng giống “Con trai” anh hơn.
Một con ma tự do tự tại, làm cái gì cũng chẳng ai thấy, vì thế lúc A Phiêu Mộc lượn lờ bên cạnh em bé, ý đồ dạy cậu gọi mình là “Ba ba”, cũng không phải chuyện gì ly kỳ.
Lịch sử đen.
Tâm tình Thẩm Mộc phức tạp cực kỳ.
Hughes rất hứng thú quan sát vẻ mặt của anh: “Làm một con ma không ai nhìn thấy, lúc anh đang nhìn mọi thứ xung quanh, tôi cũng đang nhìn anh.” Cậu buồn bã nói: “Làm linh hồn không ai nhìn thấy khác.”
Cư nhiên lại bị vây xem…… Có loại cảm giác nhục nhã PLAY …… Suốt mười chín năm, thật sự quá đủ…… Thẩm Mộc chịu một vạn điểm thương tổn, thanh máu cạn sạch, ngã ra đất không dậy nổi.
À, hẳn là nằm giường không dậy nổi.
Nói đến đây, cái giường này chất lượng thật sự quá tốt, không biết mền này làm bằng chất liệu gì, mềm mại đàn hồi, có điều đồ “Thần” dùng vốn dĩ chính là vạn trung vô nhất, huống chi đó là một đại lục ma pháp thần kỳ, thứ đồ thoải mái này phải hot ở địa cầu mới đúng.
Cố gắng nghĩ tới mấy ý nghĩ lạc đề như có như không, Thẩm Mộc miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, không tìm thấy lời gì khác để nói: “Khi còn nhỏ cậu rất đáng yêu.”
“Cảm ơn, khi anh còn nhỏ cũng rất đáng yêu.” Hughes kỹ càng tỉ mỉ mà hình dung: “Đôi mắt to tròn, cái mũi nho nhỏ, miệng cũng nho nhỏ, còn thích làm mặt nghiêm túc, rất là chọc người thích!”
…… Đủ rồi.
Khen dung mạo thế cậu không thấy chột dạ sao? Chúng ta lớn lên giống nhau như đúc đấy!
Hiển nhiên là Hughes không.
Thẩm Mộc quyết đoán chuyển đề tài: “Cậu hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?”
Hughes bĩu môi: “Cách lần làm ra thần tích anh thấy kia, mới qua một trăm năm ngắn ngủi mà thôi.”
Nhân loại nào đó chỉ có thể sống một trăm năm ngắn ngủi: “……”
Vẫy tay bái bai.
Có lẽ là tâm hữu linh tê, ngữ khí Hughes hân hoan: “Đúng rồi, anh cũng có thể sống thật lâu nha, chiếu theo cách nói của quốc gia này, là trường sinh bất lão!” Cậu nghiêm túc mà nhìn sâu vào hai mắt Thẩm Mộc: “Tôi là thần, anh là một nửa của thần, chúng ta đều không phải nhân loại đâu.”
Tư thế của bọn họ hiện giờ là nằm nghiêng, một người bên trái một người bên phải, mặt đối mặt, có thể thấy biểu tình trên mặt đối phương.
Thẩm Mộc nhíu mày, nhảy qua rối rắm của việc tạo ra thần, hỏi vấn đề chính mình nghi hoặc nhất: “Cái gọi là ‘ một nửa ’ kia, đến cùng là chuyện như thế nào?”
Hughes đang định mở miệng, biểu tình lại đột nhiên biến đổi: “Bên ngoài có chuyện, anh nên tỉnh lại.”
Thời gian phảng phất như đình trệ.
Hoặc là nói, nơi này chưa bao giờ tồn tại thời gian.
Vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Mộc như bị bấm nút dừng, thân ảnh anh chậm rãi trở nên trong suốt, giống như băng tuyết tan chảy rồi biến mất dưới ánh mặt trời, đại biểu ý thức của anh đã rời khỏi nơi này, về thế giới hiện thực.
Ngón tay thon dài nắm lấy chăn đệm, bên trên hiện ra gân xanh, Hughes phảng phất như khắc chế một nỗi thống khổ kinh khủng, lẩm bẩm: “Chờ một chút, chờ một chút, sẽ không lâu lắm…… Rất nhanh, rất nhanh thôi……”
“Anh, đừng ngủ!”
Giọng Thẩm Hạo.
Lo âu và gấp gáp, hơn nữa đè thấp vô cùng.
Xảy ra chuyện gì sao?
Thẩm Mộc mở to mắt, theo tầm mắt mọi người nhìn về phía cửa phòng.
Có người đang tông cửa.
Không phải Dương Vĩ ở trong phòng, mà là bên ngoài…… Nguy hiểm!
Thẩm Hạo thấy anh tỉnh, nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí thả lỏng hơn nhiều: “Anh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tần Ca đã nói: “Có súng thì tìm một chỗ tốt chuẩn bị tùy thời bắn, người còn lại đi lấy đồ trèo cửa sổ, mau!”
Trong tiếng Hạ Vũ nói mang nức nở: “Ta tìm hết trong phòng rồi, không có dây thừng……”
Thẩm Mộc nhanh chóng cầm lấy kéo trên bàn, cắt vải giường đơn ra.
Thẩm Hạo nghĩ nghĩ, cầm một con dao quân dụng trong túi của Lý Hòa Quang, gia nhập đội ngũ cắt ga giường.
Phương pháp dùng ga giường buộc thành dây thừng chạy trốn rất nhiều người đều nghe qua, nhưng trong lúc nguy cơ lập tức nghĩ đến, cũng không phải chuyện dễ dàng. Ít nhất Hạ Vũ và Dương Vĩ không nghĩ tới. Hai người bọn họ hoang mang chạy loạn đi tìm công cụ muốn đẩy nhanh tiến trình, bị Thẩm Mộc ghét bỏ xua tay xua chân đuổi sang một bên: “Biết thắt không?”
Dương Vĩ thành khẩn nói: “Thắt kiểu nào?”
Liên quan đến việc chạy trốn, gã cũng không dám qua loa.
Tập Na đã đi tới: “Ta làm cho, các ngươi nhìn xe.”
Hạ Vũ nhẹ giọng nói: “Có thể dạy ta không?”
Tập Na nhíu mày nhỏ đến mức khó mà phát hiện, rất nhanh liền cười nói: “Không cần nhiều người như vậy, ta làm rất nhanh.” Động tác của cô xác thật phi thường lão luyện.
Hạ Vũ muốn nói lại thôi.
Đồ ăn càng ngày càng ít, dừng ở trạm xăng lâu cũng không phải biện pháp tốt, cô ta phi thường muốn đi theo đội ngũ này, đi tới khu an toàn, nhưng không thân cũng chẳng quen, sao người ta phải dẫn theo? Bởi vậy, cô ta muốn cống hiến, chứng minh chính mình hữu dụng, đáng tiếc chính là, mỗi người ở nơi này, tựa hồ đều hữu dụng hơn cô ta.
Biết dùng súng, thông minh, có cách giải quyết, có quan hệ, có sức lực…… bách vô nhất dụng là bạch lĩnh*.
* 百无一用是白领 hỏng bt nghĩa là gì
“MD, cửa này đúng là chắc chắn!”
“Tiểu Lục, tao không làm nữa, mày tới mở khóa đi.”
“Tới đây! Đao ca anh nhường một chút.”
Mọi người nín thở chờ đợi.
Không đúng, xúc cảm mềm mại dưới thân này, là…… giường?
Ánh vào mi mắt chính là từng vạt vải màn tung bay, trắng vàng đan xen lẫn nhau, thập phần quen thuộc, thật thường thấy trong mơ, thiếu niên trên giường lớn trong phòng ngủ.
Dịch chuyển không gian à?
Không, nơi này hẳn không phải là chân thật, có lẽ là cùng loại không gian với giấc mơ, hết thảy đều không thể phán đoán theo lẽ thường.
Thẩm Mộc yên lặng tự hỏi.
“Suy nghĩ gì vậy?”
Tựa hồ nhận ra anh thất thần, giọng nói kia càng tiến gần, một câu hỏi đồng dạng lại lần nữa bị hỏi ra, hơi thở nóng ấm phả vào bên tai, làm Thẩm Mộc không khoẻ mà nghiêng đầu, đem thông tin mới nhận được ghi tạc trong lòng. Bị nói không cho tới gần, lập tức liền dịch đến càng gần, này tính là ngạo kiều?
Không, cũng có thể là có thù tất báo.
Hughes nằm bên cạnh Thẩm Mộc, thân thể hai người cơ hồ sát vào nhau, tư thái thân mật, lại chỉ là bề ngoài.
Với Thẩm Mộc mà nói, thiếu niên trong mộng vốn là tồn tại cực kỳ quen thuộc, nhưng Hughes xuất hiện trước mặt hiện giờ, lại làm anh cảm thấy xa lạ. Nói đến cùng, anh được chứng kiến, vẻn vẹn chỉ là thời thơ ấu của đối phương mà thôi, làm “Thần”, thọ mệnh đương nhiên là vô cùng dài, trong dòng thời gian dài đằng đẵng, ai biết sẽ thay đổi những gì?
Phỏng đoán dựa theo cốt truyện đã xem, không gì khác ngoài thần quan, mục sư hoặc là nữ tu sĩ dã tâm bành trướng, ý đồ coi thiếu niên như con rối, mượn danh cậu cướp bóc, mưu toan thay thế…… Tóm lại, không thoát khỏi một đoạn lừa trên gạt dưới, phản bội lợi dụng.
Thiếu niên đã từng thiên chân đơn thuần, sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, có còn như ban đầu sao?
Nói ngắn gọn, Thẩm Mộc lo cậu hắc hóa.
Loại thuộc tính này ở trong anime đánh trúng điểm manh của nhiều người, nhưng gặp trong hiện thực…… Một giây liền chuyển thành phim trinh thám.
Thẩm Mộc hơi hoảng.
“Nghĩ chuyện sau khi cậu lớn lên.”
Cho dù đang tự hỏi một số chuyện, cũng không trở ngại anh trả lời, Thẩm Mộc thực hoài nghi, nếu chính mình lần thứ hai làm lơ vấn đề này, đối phương có thể làm ra việc kỳ quái gì hay không.
Hughes tựa hồ rất vừa lòng, tươi cười trên mặt càng thêm chân thành: “Quan tâm ta vậy sao?” Cậu chống người ngồi dậy, nhìn xuống Thẩm Mộc, thân ảnh che phía trên, đá ma pháp tinh mỹ phát ra ánh sáng nhu hòa, biểu tình nháy mắt trở nên âm trầm đáng sợ: “Hay là nói, quan tâm chính mình đây?”
A, xuất hiện rồi. Vào watppad để đọc bản chính chủ nha
Tuyệt kỹ biến đổi sắc mặt.
Mặt không biểu tình mà phun tào, Thẩm Mộc bình tĩnh nói: “Trên mặt ý nghĩa nào đó, chúng ta vốn dĩ chính là một người.”
Hughes chớp chớp mắt: “Sao anh biết được?”
“Khuôn mặt giống nhau như đúc, mỗi đêm đều mơ thấy, loại giả thiết này rất thường thấy.” Lượng manga anime tiểu thuyết đã đọc sau khi tốt nghiệp cao trung tăng đột biến Thẩm Mộc xác thực rất quen thuộc với loại kịch bản này. Anh không nhanh không chậm nói: “Như vậy còn muốn nói giữa hai người không có quan hệ gì, Thẩm Hạo cũng chẳng tin.”
Hughes không duy trì tư thế chống thân ngồi mà ghé vào người Thẩm Mộc: “Anh bôi đen em trai mình như vậy, hắn có biết không?”
Hiểu ngôn ngữ hiện đại, bước đầu phán đoán có thể thông qua một ít con đường tiếp xúc với ngoại giới.
Thẩm Mộc bất động thanh sắc: “Quan trọng nhất chính là, trong một giấc mộng, cậu gọi tôi là ‘nửa kia’.”
Kiếp trước kiếp này? Nhân cách thứ hai?
Tư liệu quá ít.
Lúc này Thẩm Mộc hết sức hoài niệm cái bệnh viện trước kia, đột nhiên thật muốn đi khoa thần kinh khám.
Đối với suy luận nói có sách mách có chứng này, Hughes không biểu hiện bất cứ phản ứng gì, thậm chí trực tiếp nhảy qua đề tài này, cậu cọ cọ lên ngực Thẩm Mộc, say mê mà thở dài một tiếng: “A, ấm quá.”
Thẩm Mộc: “……”
Chẳng lẽ lại lạnh?
Giọng điệu Hughes nghe như là thở dài: “Chân thật này, nhiệt độ cơ thể của nhân loại, đã rất lâu rồi.”
Cậu đột nhiên cười rộ lên, nói: “Anh hỏi quan hệ của chúng ta? Điểm này, anh không phải là người rõ ràng nhất sao?” Ngữ khí thiếu niên rụt rè, mang theo một loại hoa mỹ khó có thể miêu tả, âm điệu kéo dài, ngâm nga nói: “Phụ…… Dựa theo cách gọi của thế giới này, ba ba.”
Thẩm Mộc mộng bức.
Thật lâu sau, anh đờ đẫn nói: “Tôi còn trinh trắng, cảm ơn.”
Hughes trở mình nằm một bên, cười khanh khách nói: “Anh để lại trong thần điện thứ gì đó, nữ tu sĩ cảm ứng được sinh ra ta.”
Kịch bản rất quen thuộc.
Thẩm Mộc linh quang chợt lóe, thất thanh nói: “Chuyện tôi làm ở trong mộng, cậu đều biết?”
Đó là chuyện khi anh còn nhỏ.
Trong những năm thú vui chủ yếu là chơi trò gia đình, bởi vì Thẩm Mộc tướng mạo tinh xảo nên rất được hoan nghênh, không cần tranh giành đã lấy được nhân vật “Ba ba”, nhân vật “Ma ma” còn lại được đông đảo em gái nhà bên tranh đoạt, không ai muốn sắm vai “Hài tử”, mỗi lần đều ném lên đầu Thẩm Hạo không mấy tình nguyện.
Hai người tuy là anh em ruột, diện mạo lại một người theo ba một người theo mẹ, cũng không giống nhau lắm, hơn nữa Thẩm Hạo vẫn luôn duy trì một bộ muốn đi ngủ, một chút cũng không tích cực, Thẩm Mộc đối với người “Con trai” này rất không hài lòng. —— Anh cảm thấy, đứa bé mỗi đêm mơ thấy càng giống “Con trai” anh hơn.
Một con ma tự do tự tại, làm cái gì cũng chẳng ai thấy, vì thế lúc A Phiêu Mộc lượn lờ bên cạnh em bé, ý đồ dạy cậu gọi mình là “Ba ba”, cũng không phải chuyện gì ly kỳ.
Lịch sử đen.
Tâm tình Thẩm Mộc phức tạp cực kỳ.
Hughes rất hứng thú quan sát vẻ mặt của anh: “Làm một con ma không ai nhìn thấy, lúc anh đang nhìn mọi thứ xung quanh, tôi cũng đang nhìn anh.” Cậu buồn bã nói: “Làm linh hồn không ai nhìn thấy khác.”
Cư nhiên lại bị vây xem…… Có loại cảm giác nhục nhã PLAY …… Suốt mười chín năm, thật sự quá đủ…… Thẩm Mộc chịu một vạn điểm thương tổn, thanh máu cạn sạch, ngã ra đất không dậy nổi.
À, hẳn là nằm giường không dậy nổi.
Nói đến đây, cái giường này chất lượng thật sự quá tốt, không biết mền này làm bằng chất liệu gì, mềm mại đàn hồi, có điều đồ “Thần” dùng vốn dĩ chính là vạn trung vô nhất, huống chi đó là một đại lục ma pháp thần kỳ, thứ đồ thoải mái này phải hot ở địa cầu mới đúng.
Cố gắng nghĩ tới mấy ý nghĩ lạc đề như có như không, Thẩm Mộc miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, không tìm thấy lời gì khác để nói: “Khi còn nhỏ cậu rất đáng yêu.”
“Cảm ơn, khi anh còn nhỏ cũng rất đáng yêu.” Hughes kỹ càng tỉ mỉ mà hình dung: “Đôi mắt to tròn, cái mũi nho nhỏ, miệng cũng nho nhỏ, còn thích làm mặt nghiêm túc, rất là chọc người thích!”
…… Đủ rồi.
Khen dung mạo thế cậu không thấy chột dạ sao? Chúng ta lớn lên giống nhau như đúc đấy!
Hiển nhiên là Hughes không.
Thẩm Mộc quyết đoán chuyển đề tài: “Cậu hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?”
Hughes bĩu môi: “Cách lần làm ra thần tích anh thấy kia, mới qua một trăm năm ngắn ngủi mà thôi.”
Nhân loại nào đó chỉ có thể sống một trăm năm ngắn ngủi: “……”
Vẫy tay bái bai.
Có lẽ là tâm hữu linh tê, ngữ khí Hughes hân hoan: “Đúng rồi, anh cũng có thể sống thật lâu nha, chiếu theo cách nói của quốc gia này, là trường sinh bất lão!” Cậu nghiêm túc mà nhìn sâu vào hai mắt Thẩm Mộc: “Tôi là thần, anh là một nửa của thần, chúng ta đều không phải nhân loại đâu.”
Tư thế của bọn họ hiện giờ là nằm nghiêng, một người bên trái một người bên phải, mặt đối mặt, có thể thấy biểu tình trên mặt đối phương.
Thẩm Mộc nhíu mày, nhảy qua rối rắm của việc tạo ra thần, hỏi vấn đề chính mình nghi hoặc nhất: “Cái gọi là ‘ một nửa ’ kia, đến cùng là chuyện như thế nào?”
Hughes đang định mở miệng, biểu tình lại đột nhiên biến đổi: “Bên ngoài có chuyện, anh nên tỉnh lại.”
Thời gian phảng phất như đình trệ.
Hoặc là nói, nơi này chưa bao giờ tồn tại thời gian.
Vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Mộc như bị bấm nút dừng, thân ảnh anh chậm rãi trở nên trong suốt, giống như băng tuyết tan chảy rồi biến mất dưới ánh mặt trời, đại biểu ý thức của anh đã rời khỏi nơi này, về thế giới hiện thực.
Ngón tay thon dài nắm lấy chăn đệm, bên trên hiện ra gân xanh, Hughes phảng phất như khắc chế một nỗi thống khổ kinh khủng, lẩm bẩm: “Chờ một chút, chờ một chút, sẽ không lâu lắm…… Rất nhanh, rất nhanh thôi……”
“Anh, đừng ngủ!”
Giọng Thẩm Hạo.
Lo âu và gấp gáp, hơn nữa đè thấp vô cùng.
Xảy ra chuyện gì sao?
Thẩm Mộc mở to mắt, theo tầm mắt mọi người nhìn về phía cửa phòng.
Có người đang tông cửa.
Không phải Dương Vĩ ở trong phòng, mà là bên ngoài…… Nguy hiểm!
Thẩm Hạo thấy anh tỉnh, nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí thả lỏng hơn nhiều: “Anh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tần Ca đã nói: “Có súng thì tìm một chỗ tốt chuẩn bị tùy thời bắn, người còn lại đi lấy đồ trèo cửa sổ, mau!”
Trong tiếng Hạ Vũ nói mang nức nở: “Ta tìm hết trong phòng rồi, không có dây thừng……”
Thẩm Mộc nhanh chóng cầm lấy kéo trên bàn, cắt vải giường đơn ra.
Thẩm Hạo nghĩ nghĩ, cầm một con dao quân dụng trong túi của Lý Hòa Quang, gia nhập đội ngũ cắt ga giường.
Phương pháp dùng ga giường buộc thành dây thừng chạy trốn rất nhiều người đều nghe qua, nhưng trong lúc nguy cơ lập tức nghĩ đến, cũng không phải chuyện dễ dàng. Ít nhất Hạ Vũ và Dương Vĩ không nghĩ tới. Hai người bọn họ hoang mang chạy loạn đi tìm công cụ muốn đẩy nhanh tiến trình, bị Thẩm Mộc ghét bỏ xua tay xua chân đuổi sang một bên: “Biết thắt không?”
Dương Vĩ thành khẩn nói: “Thắt kiểu nào?”
Liên quan đến việc chạy trốn, gã cũng không dám qua loa.
Tập Na đã đi tới: “Ta làm cho, các ngươi nhìn xe.”
Hạ Vũ nhẹ giọng nói: “Có thể dạy ta không?”
Tập Na nhíu mày nhỏ đến mức khó mà phát hiện, rất nhanh liền cười nói: “Không cần nhiều người như vậy, ta làm rất nhanh.” Động tác của cô xác thật phi thường lão luyện.
Hạ Vũ muốn nói lại thôi.
Đồ ăn càng ngày càng ít, dừng ở trạm xăng lâu cũng không phải biện pháp tốt, cô ta phi thường muốn đi theo đội ngũ này, đi tới khu an toàn, nhưng không thân cũng chẳng quen, sao người ta phải dẫn theo? Bởi vậy, cô ta muốn cống hiến, chứng minh chính mình hữu dụng, đáng tiếc chính là, mỗi người ở nơi này, tựa hồ đều hữu dụng hơn cô ta.
Biết dùng súng, thông minh, có cách giải quyết, có quan hệ, có sức lực…… bách vô nhất dụng là bạch lĩnh*.
* 百无一用是白领 hỏng bt nghĩa là gì
“MD, cửa này đúng là chắc chắn!”
“Tiểu Lục, tao không làm nữa, mày tới mở khóa đi.”
“Tới đây! Đao ca anh nhường một chút.”
Mọi người nín thở chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.