Mạt Thế Chi Mộc Hệ Chi Phối Giả
Chương 8: Dạ tập
Niên Hoa Chuyển Sinh
13/05/2022
Edit: Cacao
Trời mưa.
Thẩm Mộc nhìn ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Không biết thời tiết nơi khác thế nào, dù sao ở chỗ này, đây là trận mưa đầu tiên sau nhật thực, hoặc là nói, là trận mưa đầu sau mưa máu.
Cũng may màu sắc bình thường.
“Ha ——”
Thực khoa trương, tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Là Thẩm Hạo phát ra.
Hắn ra vẻ cảm thán: “Còn tốt còn tốt, nếu lại một trận mưa máu nữa, em thật sự không chịu nổi.”
Nhưng mà, cho dù là mưa bình thường, cũng sẽ có phiền toái.
Thẩm Mộc nói tiếp trong lòng.
“Chúng ta có phiền toái.” Tần Ca cười khổ.
Mọi người đều nhìn về phía hắn ta.
“Nói thế nào đây, cho dù là mưa bình thường, các ngươi nguyện ý bị ướt mưa sao?” Nhìn vẻ mặt đoàn người, Tần Ca buông tay: “Đúng vậy, bọn họ cũng không muốn.”
Cho dù cơn mưa hiện tại thoạt nhìn thực bình thường, nhưng vạn nhất thì sao?
Ai cũng không dám đánh cược cái vạn nhất này.
Mưa mùa hè vẫn luôn rất lớn, cho dù là trước tận thế, người bất chấp đi trong mưa như vậy cũng không nhiều lắm. Hiện giờ bệnh viện không mở cửa, thuốc lại là tài nguyên quan trọng, hơn nữa không nhất định tìm được bác sĩ và nguy cơ tứ phía rình rập, chỉ cần là người có chỉ số thông minh ở trên trục hoành, đều sẽ tận lực bảo trì thân thể khỏe mạnh.
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể cầu nguyện trận mưa này mau ngừng thôi.
Việc không như mong muốn.
Tới giờ cơm chiều rồi, mưa vẫn còn đang rơi.
Thẩm Hạo ngồi bên cạnh anh trai, nhỏ giọng nói thầm: “Mùa hè không phải giây bắn sao, sao lần này lại kéo dài như vậy?”
Thẩm Mộc: “……”
Vì mặt mũi người nào đó, anh nhịn xuống xúc động đương trường giáo huấn em trai.
—— bất luận chuyện gì đều có thể phát triển theo hướng "đen tối" như vậy, đại khái là một loại thiên phú.
Thẩm Mộc một chút cũng không thưởng thức được.
Thời gian chờ đợi luôn là dày vò, trong lúc dày vò này, bụng càng thêm đói lả —— mặc kệ người khác có thế hay không, Lý Hòa Quang chính là thế.
Lúc tham gia quân ngũ đã bồi dưỡng ra khẩu vị ăn uống tốt, đến giờ vẫn luôn đồng hành cùng hắn, thời điểm Lý Hòa Quang nhẹ nhàng xé một túi trứng kho ra ăn, phảng phất như một loại virus có tính lây truyền cực cao, những người khác cũng không tự chủ được mà thèm ăn.
Hạ Vũ lật đồ ăn ra từ một góc phòng, mỗi đêm cô ta đều nghỉ ngơi ở chỗ này, đồ vật đương nhiên đều đặt ở nơi này, Thẩm Mộc hôm nay mới đến siêu thị này nhưng có lương khô vơ vét được, chỉ còn lại mình Dương Vĩ, yên lặng mà nuốt nước miếng. Gã quay mặt đi, an ủi chính mình một bữa không ăn không đói chết người, nhưng mà cho dù mọi người ăn cái gì đều tận lực giảm nhẹ âm thanh, động tĩnh kia vẫn cứ cố chấp mà chui vào lỗ tai gã.
Qua một lát, có lẽ là cảm thấy Thẩm Hạo tuổi nhỏ dễ nói chuyện, Dương Vĩ dịch đến bên cạnh hắn, lấy lòng nói: “Người anh em, cậu xem, cậu ăn chính là đồ tôi giấu……”
Thẩm Hạo cắn một ngụm quả o liu: “Siêu thị nhà anh mở?”
“A?”
“Bảo vật vốn vô chủ, có đức tự cho là của mình.” Túm một câu không biết lấy từ trong cuốn tiểu thuyết nào ra nói, Thẩm Hạo nhìn nhìn lương khô, mắt đầy đạo lý nói: “Anh gọi một tiếng, thấy bọn nó đáp lại không?”
Dương Vĩ: “……” chỉ đăng trên watpad titicacas những chỗ khác đều là trộm cắp.
Học sinh bây giờ nói chuyện thật khó hiểu.
Người nào đó tốt nghiệp sơ trung liền trở thành dân thất nghiệp lang thang, sâu sắc cảm nhận sự tồn tại của khoảng cách thế hệ.
Người này nói không thông, không biết một người khác thế nào. Dương Vĩ rất nhanh đem hy vọng đặt lên người Thẩm Mộc, cười nịnh nọt: “Người anh em, chúng ta làm một cái giao dịch, thế nào?”
Thẩm Mộc không nói lời nào.
Người như Dương Vĩ lăn lộn trong xã hội nhiều năm, kỹ năng thiết yếu cần nắm giữ đầu tiên chính là xem sắc mặt. Đáng tiếc chính là kỹ năng này hiện giờ gặp phải đối thủ khó có thể phát huy hiệu lực, Thẩm Hạo luôn cười tủm tỉm, còn Thẩm Mộc lại ít nói ít cười, tâm tư hai anh em đều không dễ đoán.
Gã thật cẩn thận nói: “Cho tôi ít đồ ăn, tôi bảo hộ cậu, thế nào?”
Bảo hộ?
Thẩm Mộc không khỏi nghiêm túc mà đánh giá Dương Vĩ.
Bộ tóc mào gà bảy màu quá mức khác người, thế cho nên ánh mắt mọi người luôn đặt lên nó, xem nhẹ những phần khác. Nhìn kỹ, dáng người Dương Vĩ có thể gọi là tráng kiện, có thể tưởng tượng được đánh lên vẫn là giúp được hai tay. Gã mặc áo ngắn tay và quần đùi, mặc loại này đánh với tang thi hơi bất lợi, nhưng thứ giữa hai chân nhìn có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Được rồi, ở trong mắt Thẩm Mộc là rõ ràng.
Anh ngược lại cũng không bị đau mắt hột, chẳng qua, giờ này khắc này, anh rất muốn hỏi cha mẹ đối phương một chút: Đặt cái tên này cho con trai đến tột cùng là có dụng ý gì?
Sắc trời tối sầm.
Mưa lúc to lúc nhỏ, từ đầu đến cuối đều không ngừng, người dưới lầu còn chưa đi, xem ra là tính nghỉ lại một đêm.
Hạ Vũ khẩn trương vô cùng: “Bọn họ có đi lên không?”
“Yên tâm đi.” Có lẽ bởi vì đều là nữ, Tập Na rất thân thiện với Hạ Vũ, an ủi nói: “Không phải bọn họ cho rằng trong này có một con tang thi rất lợi hại sao, hẳn sẽ không xông vào. Hơn nữa phòng ngủ trên này nhỏ như vậy, cũng không đủ cho mấy người ngủ.”
Khó mà nói.
Thẩm Mộc trong lòng thầm nói tiếp.
Vừa rồi hai tên nam nhân trước cửa nhắc tới “lão đại”, thông thường, người dẫn đầu một đoàn đội, luôn có đặc quyền. Ví dụ như, có được chỗ ngủ tốt hơn. Những đoàn đội khác sẽ không mạo hiểm giảm quân số đi tìm phòng ngủ, nhưng dưới lầu không phải người thường, mà là tội phạm.
Nguy rồi.
Thẩm Mộc cảm thấy khả năng xảy ra xung đột rất lớn.
Anh liếc nhìn Tần Ca, áp xuống những lời chưa nói.
Người trong phòng, ẩn ẩn chia làm hai nhóm, một nhóm lấy Tần Ca dẫn đầu, thêm Tập Na, Vương Võ và Hạ Vũ, một nhóm khác lấy Thẩm Mộc dẫn đầu, thêm Thẩm Hạo, Lý Hòa Quang và Dương Vĩ.
Thẩm Mộc rất rõ ràng, trên thực tế và Tần Ca cũng không phải chống đối tư bản đòi lại công bằng, bởi vậy, khi Tần Ca không phạm sai lầm, anh sẽ không phát biểu ý kiến.
Không nhất thiết phải tranh quyền.
Tần Ca người này, nhìn phần nổi đã không đơn giản, phần ẩn dưới mặt nước, rất có thể càng phức tạp.
Vào đêm.
Mưa đã rất nhỏ, đáng tiếc hiển nhiên là người dưới lầu không tính đi trong đêm, mà mất đi tiếng mưa che giấu, vì phòng ngừa có người tới gần phát hiện không đúng, Dương Vĩ không thể không đau khổ tiếp tục tông cửa.
Thẩm Hạo cảm thấy gã sắp tông nát bét chính mình.
Thảm không nỡ nhìn.
Cho nên vẫn là đừng nhìn.
Thẩm Hạo xoay tầm mắt, nhìn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến gì đó, dịch đến bên sườn cửa cẩn thận nhìn xung quanh bên ngoài, sau đó ngồi xuống, cánh tay chọc chọc anh trai, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, xe của chúng ta có phải bị trộm rồi hay không?”
Thẩm Mộc không đáp lời.
“Anh?”
Thẩm Hạo kinh nghi bất định.
Thẩm Mộc ngồi trên ghế bành, nhắm hai mắt, giống như đang ngủ.
Không có người bật đèn, cũng không có ánh trăng, ít ánh mặt trời còn chưa tiêu tán ánh lên gương mặt anh càng thêm trắng nõn, lông mi rũ xuống, bộ dáng nhắm mắt có loại cảm giác an tường nói không nên lời. Nếu là trước kia, Thẩm Hạo sẽ cho rằng anh ngủ luôn ở trên ghế rồi, nhưng sau khi tận thế, nhìn thấy tư thái như vậy, trong lòng Thẩm Hạo lại dâng lên cảm giác khủng hoảng không biết tên.
“Anh……”
Hắn hơi hơi tăng âm lượng, lại gọi một tiếng.
Thanh âm hoảng loạn này dẫn tới mấy người ở đây chú ý, Lý Hòa Quang nắm lấy bả vai Thẩm Hạo: “Làm sao vậy? Tiểu Hạo.” Miệng hắn hỏi như vậy, tầm mắt lại đặt trên người Thẩm Mộc: “Chúng ta nhỏ giọng chút, anh em ngủ rồi.”
Hô hấp Thẩm Hạo có chút dồn dập, hắn hơi hơi lắc đầu, làm như trong phim hay xem, vươn một ngón tay đặt dưới mũi Thẩm Mộc, cảm giác có không khí lưu động, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chính mình cũng cảm thấy rất khó hiểu. Đối mặt với ánh mắt quan tâm của Lý Hòa Quang, Thẩm Hạo ngượng ngùng mà ngây ngô cười hai tiếng: “Ngại quá, em hơi lên cơn một tí.”
Lên cơn?
Lý Hòa Quang suy nghĩ một lúc lâu, mới lý giải từ này hẳn là chỉ động kinh: “Lại nói gở.”
Một tấm thảm lông mền đắp lên người Thẩm Mộc, ánh vào mi mắt chính là gương mặt ôn nhu tươi cười của Tập Na: “Ngủ rồi sẽ lạnh, đừng để bị cảm.”
Sau khi nhận được ánh mắt cảm kích, Tập Na từ từ quay lại, kéo cánh tay Tần Ca, giống như người tình đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, thân mật nói nhỏ bên tai hắn ta: “Thiếu gia, kia hẳn chỉ là một thiếu niên bình thường, ta đắp chăn cho hắn động tĩnh lớn như vậy, cũng không tỉnh.”
“Vốn dĩ chính là một sinh viên bình thường, còn có thể là người gì?” Tần Ca nhẹ giọng đáp lại.
“Xem ra là ta đa tâm.” Tập Na cười duyên nói: “Còn tưởng rằng người có thể làm Lý tiểu ca chịu phục thân thủ sẽ không kém chứ.”
“Việc này thuyết minh người ta đầu óc tốt.”
“A? Kỳ thật đầu óc tốt hơn Lý tiểu ca, không phải việc gì khó.”
“……”
Tần Ca theo bản năng mà nhìn thoáng qua Lý Hòa Quang, đối phương cũng không biết chính mình bị bôi đen, đang cầm một con dao quân dụng tràn ngập tình yêu mà nhìn chăm chú, ánh mắt kia như thể đang nhìn vợ mình vậy. Luyến vật mà thôi, không có gì phải đại kinh tiểu quái. Tầm mắt Tần Ca vừa chuyển, lại nhìn về phía thiếu niên trên ghế.
Tính cảnh giác thấp vậy sao?
Hay là quá mệt mỏi?
Cũng không biết bọn họ đã trải qua những gì.
Tần Ca thế mà cảm thấy có chút đau lòng.
Thẩm Mộc, hoặc là nói ý thức của anh, lúc này đang đứng trong một tòa thần điện vàng óng.
Vẫn cay mắt như cũ.
Anh thực tự nhiên mà hướng mắt về phía cảnh đẹp ý vui duy nhất tồn tại —— thiếu niên đứng trong thần điện.
Một thoáng hoảng hốt, phảng phất như có mặt gương đặt giữa hai người, hai người phản chiếu lẫn nhau, gương mặt giống nhau như đúc, phối hợp với quần áo bất đồng, một người sơ mi trắng quần hưu nhàn, mặt không gợn sóng; một người trường bào trắng hoa văn nạm vàng phức tạp, ôn nhu cười nhạt.
“Xin chào, ta là Hughes, có lẽ nên nói là…… Lần đầu gặp mặt?”
“Trên mặt ý nghĩa nào đó.”
Chỉ đăng trên ưattpad
Khi nhìn thấy người này, trong lòng đột nhiên dâng lên niềm vui sướng và thân cận khó có thể miêu tả, như là tồn tại thiếu hụt đã lâu, tìm rất lâu cuối cùng cũng xuất hiện, cả người hoàn chỉnh, cảm giác này quá mức chân thật cùng tốt đẹp, làm Thẩm Mộc…… nhanh chóng đề cao cảnh giác.
Hay là đối phương dùng mị thuật linh tinh?
Thế giới của Hughes, ngoại trừ nhân loại, còn có Tinh Linh, Long tộc các loại sinh vật, trong đó có một loại gọi là Mị Ma, trời sinh có được mị thuật, nhân loại có thể học được hay không thật ra Thẩm Mộc cũng không biết.
Tựa hồ đã nhận ra anh đã đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, Hughes mỉm cười nói: “Suy nghĩ gì vậy?”
Thanh âm gần trong gang tấc.
Cả người Thẩm Mộc run lên, đột nhiên hiểu được đám người trên mạng cả ngày kêu la “Tô đến lỗ tai mang thai” là cảm thụ gì.
Anh không khoẻ nhíu nhíu mày: “Đừng dựa gần như vậy.”
Nháy mắt tiếp theo, Thẩm Mộc nằm trên mặt đất.
Trời mưa.
Thẩm Mộc nhìn ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Không biết thời tiết nơi khác thế nào, dù sao ở chỗ này, đây là trận mưa đầu tiên sau nhật thực, hoặc là nói, là trận mưa đầu sau mưa máu.
Cũng may màu sắc bình thường.
“Ha ——”
Thực khoa trương, tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Là Thẩm Hạo phát ra.
Hắn ra vẻ cảm thán: “Còn tốt còn tốt, nếu lại một trận mưa máu nữa, em thật sự không chịu nổi.”
Nhưng mà, cho dù là mưa bình thường, cũng sẽ có phiền toái.
Thẩm Mộc nói tiếp trong lòng.
“Chúng ta có phiền toái.” Tần Ca cười khổ.
Mọi người đều nhìn về phía hắn ta.
“Nói thế nào đây, cho dù là mưa bình thường, các ngươi nguyện ý bị ướt mưa sao?” Nhìn vẻ mặt đoàn người, Tần Ca buông tay: “Đúng vậy, bọn họ cũng không muốn.”
Cho dù cơn mưa hiện tại thoạt nhìn thực bình thường, nhưng vạn nhất thì sao?
Ai cũng không dám đánh cược cái vạn nhất này.
Mưa mùa hè vẫn luôn rất lớn, cho dù là trước tận thế, người bất chấp đi trong mưa như vậy cũng không nhiều lắm. Hiện giờ bệnh viện không mở cửa, thuốc lại là tài nguyên quan trọng, hơn nữa không nhất định tìm được bác sĩ và nguy cơ tứ phía rình rập, chỉ cần là người có chỉ số thông minh ở trên trục hoành, đều sẽ tận lực bảo trì thân thể khỏe mạnh.
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể cầu nguyện trận mưa này mau ngừng thôi.
Việc không như mong muốn.
Tới giờ cơm chiều rồi, mưa vẫn còn đang rơi.
Thẩm Hạo ngồi bên cạnh anh trai, nhỏ giọng nói thầm: “Mùa hè không phải giây bắn sao, sao lần này lại kéo dài như vậy?”
Thẩm Mộc: “……”
Vì mặt mũi người nào đó, anh nhịn xuống xúc động đương trường giáo huấn em trai.
—— bất luận chuyện gì đều có thể phát triển theo hướng "đen tối" như vậy, đại khái là một loại thiên phú.
Thẩm Mộc một chút cũng không thưởng thức được.
Thời gian chờ đợi luôn là dày vò, trong lúc dày vò này, bụng càng thêm đói lả —— mặc kệ người khác có thế hay không, Lý Hòa Quang chính là thế.
Lúc tham gia quân ngũ đã bồi dưỡng ra khẩu vị ăn uống tốt, đến giờ vẫn luôn đồng hành cùng hắn, thời điểm Lý Hòa Quang nhẹ nhàng xé một túi trứng kho ra ăn, phảng phất như một loại virus có tính lây truyền cực cao, những người khác cũng không tự chủ được mà thèm ăn.
Hạ Vũ lật đồ ăn ra từ một góc phòng, mỗi đêm cô ta đều nghỉ ngơi ở chỗ này, đồ vật đương nhiên đều đặt ở nơi này, Thẩm Mộc hôm nay mới đến siêu thị này nhưng có lương khô vơ vét được, chỉ còn lại mình Dương Vĩ, yên lặng mà nuốt nước miếng. Gã quay mặt đi, an ủi chính mình một bữa không ăn không đói chết người, nhưng mà cho dù mọi người ăn cái gì đều tận lực giảm nhẹ âm thanh, động tĩnh kia vẫn cứ cố chấp mà chui vào lỗ tai gã.
Qua một lát, có lẽ là cảm thấy Thẩm Hạo tuổi nhỏ dễ nói chuyện, Dương Vĩ dịch đến bên cạnh hắn, lấy lòng nói: “Người anh em, cậu xem, cậu ăn chính là đồ tôi giấu……”
Thẩm Hạo cắn một ngụm quả o liu: “Siêu thị nhà anh mở?”
“A?”
“Bảo vật vốn vô chủ, có đức tự cho là của mình.” Túm một câu không biết lấy từ trong cuốn tiểu thuyết nào ra nói, Thẩm Hạo nhìn nhìn lương khô, mắt đầy đạo lý nói: “Anh gọi một tiếng, thấy bọn nó đáp lại không?”
Dương Vĩ: “……” chỉ đăng trên watpad titicacas những chỗ khác đều là trộm cắp.
Học sinh bây giờ nói chuyện thật khó hiểu.
Người nào đó tốt nghiệp sơ trung liền trở thành dân thất nghiệp lang thang, sâu sắc cảm nhận sự tồn tại của khoảng cách thế hệ.
Người này nói không thông, không biết một người khác thế nào. Dương Vĩ rất nhanh đem hy vọng đặt lên người Thẩm Mộc, cười nịnh nọt: “Người anh em, chúng ta làm một cái giao dịch, thế nào?”
Thẩm Mộc không nói lời nào.
Người như Dương Vĩ lăn lộn trong xã hội nhiều năm, kỹ năng thiết yếu cần nắm giữ đầu tiên chính là xem sắc mặt. Đáng tiếc chính là kỹ năng này hiện giờ gặp phải đối thủ khó có thể phát huy hiệu lực, Thẩm Hạo luôn cười tủm tỉm, còn Thẩm Mộc lại ít nói ít cười, tâm tư hai anh em đều không dễ đoán.
Gã thật cẩn thận nói: “Cho tôi ít đồ ăn, tôi bảo hộ cậu, thế nào?”
Bảo hộ?
Thẩm Mộc không khỏi nghiêm túc mà đánh giá Dương Vĩ.
Bộ tóc mào gà bảy màu quá mức khác người, thế cho nên ánh mắt mọi người luôn đặt lên nó, xem nhẹ những phần khác. Nhìn kỹ, dáng người Dương Vĩ có thể gọi là tráng kiện, có thể tưởng tượng được đánh lên vẫn là giúp được hai tay. Gã mặc áo ngắn tay và quần đùi, mặc loại này đánh với tang thi hơi bất lợi, nhưng thứ giữa hai chân nhìn có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Được rồi, ở trong mắt Thẩm Mộc là rõ ràng.
Anh ngược lại cũng không bị đau mắt hột, chẳng qua, giờ này khắc này, anh rất muốn hỏi cha mẹ đối phương một chút: Đặt cái tên này cho con trai đến tột cùng là có dụng ý gì?
Sắc trời tối sầm.
Mưa lúc to lúc nhỏ, từ đầu đến cuối đều không ngừng, người dưới lầu còn chưa đi, xem ra là tính nghỉ lại một đêm.
Hạ Vũ khẩn trương vô cùng: “Bọn họ có đi lên không?”
“Yên tâm đi.” Có lẽ bởi vì đều là nữ, Tập Na rất thân thiện với Hạ Vũ, an ủi nói: “Không phải bọn họ cho rằng trong này có một con tang thi rất lợi hại sao, hẳn sẽ không xông vào. Hơn nữa phòng ngủ trên này nhỏ như vậy, cũng không đủ cho mấy người ngủ.”
Khó mà nói.
Thẩm Mộc trong lòng thầm nói tiếp.
Vừa rồi hai tên nam nhân trước cửa nhắc tới “lão đại”, thông thường, người dẫn đầu một đoàn đội, luôn có đặc quyền. Ví dụ như, có được chỗ ngủ tốt hơn. Những đoàn đội khác sẽ không mạo hiểm giảm quân số đi tìm phòng ngủ, nhưng dưới lầu không phải người thường, mà là tội phạm.
Nguy rồi.
Thẩm Mộc cảm thấy khả năng xảy ra xung đột rất lớn.
Anh liếc nhìn Tần Ca, áp xuống những lời chưa nói.
Người trong phòng, ẩn ẩn chia làm hai nhóm, một nhóm lấy Tần Ca dẫn đầu, thêm Tập Na, Vương Võ và Hạ Vũ, một nhóm khác lấy Thẩm Mộc dẫn đầu, thêm Thẩm Hạo, Lý Hòa Quang và Dương Vĩ.
Thẩm Mộc rất rõ ràng, trên thực tế và Tần Ca cũng không phải chống đối tư bản đòi lại công bằng, bởi vậy, khi Tần Ca không phạm sai lầm, anh sẽ không phát biểu ý kiến.
Không nhất thiết phải tranh quyền.
Tần Ca người này, nhìn phần nổi đã không đơn giản, phần ẩn dưới mặt nước, rất có thể càng phức tạp.
Vào đêm.
Mưa đã rất nhỏ, đáng tiếc hiển nhiên là người dưới lầu không tính đi trong đêm, mà mất đi tiếng mưa che giấu, vì phòng ngừa có người tới gần phát hiện không đúng, Dương Vĩ không thể không đau khổ tiếp tục tông cửa.
Thẩm Hạo cảm thấy gã sắp tông nát bét chính mình.
Thảm không nỡ nhìn.
Cho nên vẫn là đừng nhìn.
Thẩm Hạo xoay tầm mắt, nhìn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến gì đó, dịch đến bên sườn cửa cẩn thận nhìn xung quanh bên ngoài, sau đó ngồi xuống, cánh tay chọc chọc anh trai, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, xe của chúng ta có phải bị trộm rồi hay không?”
Thẩm Mộc không đáp lời.
“Anh?”
Thẩm Hạo kinh nghi bất định.
Thẩm Mộc ngồi trên ghế bành, nhắm hai mắt, giống như đang ngủ.
Không có người bật đèn, cũng không có ánh trăng, ít ánh mặt trời còn chưa tiêu tán ánh lên gương mặt anh càng thêm trắng nõn, lông mi rũ xuống, bộ dáng nhắm mắt có loại cảm giác an tường nói không nên lời. Nếu là trước kia, Thẩm Hạo sẽ cho rằng anh ngủ luôn ở trên ghế rồi, nhưng sau khi tận thế, nhìn thấy tư thái như vậy, trong lòng Thẩm Hạo lại dâng lên cảm giác khủng hoảng không biết tên.
“Anh……”
Hắn hơi hơi tăng âm lượng, lại gọi một tiếng.
Thanh âm hoảng loạn này dẫn tới mấy người ở đây chú ý, Lý Hòa Quang nắm lấy bả vai Thẩm Hạo: “Làm sao vậy? Tiểu Hạo.” Miệng hắn hỏi như vậy, tầm mắt lại đặt trên người Thẩm Mộc: “Chúng ta nhỏ giọng chút, anh em ngủ rồi.”
Hô hấp Thẩm Hạo có chút dồn dập, hắn hơi hơi lắc đầu, làm như trong phim hay xem, vươn một ngón tay đặt dưới mũi Thẩm Mộc, cảm giác có không khí lưu động, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chính mình cũng cảm thấy rất khó hiểu. Đối mặt với ánh mắt quan tâm của Lý Hòa Quang, Thẩm Hạo ngượng ngùng mà ngây ngô cười hai tiếng: “Ngại quá, em hơi lên cơn một tí.”
Lên cơn?
Lý Hòa Quang suy nghĩ một lúc lâu, mới lý giải từ này hẳn là chỉ động kinh: “Lại nói gở.”
Một tấm thảm lông mền đắp lên người Thẩm Mộc, ánh vào mi mắt chính là gương mặt ôn nhu tươi cười của Tập Na: “Ngủ rồi sẽ lạnh, đừng để bị cảm.”
Sau khi nhận được ánh mắt cảm kích, Tập Na từ từ quay lại, kéo cánh tay Tần Ca, giống như người tình đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, thân mật nói nhỏ bên tai hắn ta: “Thiếu gia, kia hẳn chỉ là một thiếu niên bình thường, ta đắp chăn cho hắn động tĩnh lớn như vậy, cũng không tỉnh.”
“Vốn dĩ chính là một sinh viên bình thường, còn có thể là người gì?” Tần Ca nhẹ giọng đáp lại.
“Xem ra là ta đa tâm.” Tập Na cười duyên nói: “Còn tưởng rằng người có thể làm Lý tiểu ca chịu phục thân thủ sẽ không kém chứ.”
“Việc này thuyết minh người ta đầu óc tốt.”
“A? Kỳ thật đầu óc tốt hơn Lý tiểu ca, không phải việc gì khó.”
“……”
Tần Ca theo bản năng mà nhìn thoáng qua Lý Hòa Quang, đối phương cũng không biết chính mình bị bôi đen, đang cầm một con dao quân dụng tràn ngập tình yêu mà nhìn chăm chú, ánh mắt kia như thể đang nhìn vợ mình vậy. Luyến vật mà thôi, không có gì phải đại kinh tiểu quái. Tầm mắt Tần Ca vừa chuyển, lại nhìn về phía thiếu niên trên ghế.
Tính cảnh giác thấp vậy sao?
Hay là quá mệt mỏi?
Cũng không biết bọn họ đã trải qua những gì.
Tần Ca thế mà cảm thấy có chút đau lòng.
Thẩm Mộc, hoặc là nói ý thức của anh, lúc này đang đứng trong một tòa thần điện vàng óng.
Vẫn cay mắt như cũ.
Anh thực tự nhiên mà hướng mắt về phía cảnh đẹp ý vui duy nhất tồn tại —— thiếu niên đứng trong thần điện.
Một thoáng hoảng hốt, phảng phất như có mặt gương đặt giữa hai người, hai người phản chiếu lẫn nhau, gương mặt giống nhau như đúc, phối hợp với quần áo bất đồng, một người sơ mi trắng quần hưu nhàn, mặt không gợn sóng; một người trường bào trắng hoa văn nạm vàng phức tạp, ôn nhu cười nhạt.
“Xin chào, ta là Hughes, có lẽ nên nói là…… Lần đầu gặp mặt?”
“Trên mặt ý nghĩa nào đó.”
Chỉ đăng trên ưattpad
Khi nhìn thấy người này, trong lòng đột nhiên dâng lên niềm vui sướng và thân cận khó có thể miêu tả, như là tồn tại thiếu hụt đã lâu, tìm rất lâu cuối cùng cũng xuất hiện, cả người hoàn chỉnh, cảm giác này quá mức chân thật cùng tốt đẹp, làm Thẩm Mộc…… nhanh chóng đề cao cảnh giác.
Hay là đối phương dùng mị thuật linh tinh?
Thế giới của Hughes, ngoại trừ nhân loại, còn có Tinh Linh, Long tộc các loại sinh vật, trong đó có một loại gọi là Mị Ma, trời sinh có được mị thuật, nhân loại có thể học được hay không thật ra Thẩm Mộc cũng không biết.
Tựa hồ đã nhận ra anh đã đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, Hughes mỉm cười nói: “Suy nghĩ gì vậy?”
Thanh âm gần trong gang tấc.
Cả người Thẩm Mộc run lên, đột nhiên hiểu được đám người trên mạng cả ngày kêu la “Tô đến lỗ tai mang thai” là cảm thụ gì.
Anh không khoẻ nhíu nhíu mày: “Đừng dựa gần như vậy.”
Nháy mắt tiếp theo, Thẩm Mộc nằm trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.