Chương 627: Căn cứ kỳ quái
Đông Trùng Hạ Uyển
29/11/2021
"Đây là căn cứ nhỏ?!"
Thiệu Văn kinh ngạc, tin tức này rõ ràng không khớp cho lắm! Không phải nói căn cứ nhỏ Thiều Quang này không đến năm ngàn người sao?
Từ bên ngoài nhìn vào thấy thế nào cũng hơn năm ngàn người mà...
"Chúng ta không có chạy sai đường..."
Thiệu Văn nhìn nhìn bản đồ, phương hướng đúng, có lẽ không có vấn đề, đây chính là căn cứ bọn họ muốn tìm.
Vì sao tin tức bên trên không tiến hành đổi mới?
Nhớ đến bây giờ tín hiệu đình trệ, có đôi khi rất nhiều tin tức không thể trao đổi rõ ràng, Thiệu Văn chỉ có thể suy đoán nguyên nhân là do tin tức không thông, nhưng đối với nơi này vẫn giữ lại một tia cảnh giác.
Cô quay đầu nói khẽ với Ôn Dao: "Dao Dao, em có thể bảo Đại Hoàng đêm nay không nên vào căn cứ hay không?"
Thiệu Văn nói đơn giản nguyên nhân một lần, cô hoài nghi căn cứ này có vấn đề, nhưng lại không dám xác định, Đại Hoàng lưu ở bên ngoài có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Ôn Dao đồng ý, đối với Đại Hoàng mà nói, nói không chừng ở bên ngoài càng thêm tự do hơn.
Thiệu Văn lại để người trên hai xe quân đội ở ngoài, cùng đợi với Đại Hoàng ở bên ngoài, cũng dặn dò bọn họ nếu cô không liên lạc với bọn họ, hơn nữa ngày hôm sau không nhìn thấy bọn họ đi ra căn cứ, nhất định phải báo cáo với Ôn Minh.
Tuy Thiệu Văn cảm thấy có Dao Dao ở đây vấn đề có thể sẽ không lớn lắm, nhưng cho dù nói thế nào, cũng phải chuẩn bị mọi thứ mới tốt.
Chiếc xe từ từ chạy đến gần tường thành, có thể nhìn thấy ánh lửa trên tường thành, cổng tường thành mở rộng, tất cả nhìn có vẻ không có bất cứ vấn đề gì.
Thiệu Văn bọn họ tiến đến gần cánh cổng, chỉ có hai chiếc xe từ trong căn cứ đi ra, từ trên xe nhảy xuống bốn năm người mấy người, bước nhanh về phía bọn họ.
Đầu lĩnh chính là một gã đàn ông trung niên bụng phệ hơn bốn mươi tuổi, trong hoàn cảnh tận thế thiếu ăn thiếu mặc mà gã có thể còn nhiều thịt như vậy, chứng tỏ cuộc sống của gã rất thoải mái.
Hắn cười tủm tỉm nói với Thiệu Văn: "Là căn cứ trưởng Ôn phái người đến đấy à, không nghĩ đến bây giờ các người mới đến. Một đường khổ cực rồi, mau vào!"
Giọng điệu gã đàn ông trung niên thân mật, trong lời nói có hơi nịnh nọt, nhưng lại không khiến người ta phản cảm.
Hắn tự xưng là thư ký của căn cứ trưởng, tên là Tống Huy.
Tống Huy mời Thiệu Văn ngồi lên xe hắn, Thiệu Văn nghĩ nghĩ, dẫn theo Ôn Dao đổi xe.
Trên mặt Tống Huy vẫn luôn duy trì nụ cười tủm tỉm, hắn kín đáo nhìn Ôn Dao, cũng không nói gì thêm, nụ cười càng tươi rói hơn.
"Cô gọi tôi Tiểu Tống là được rồi, bây giờ trời đã tối, tôi dẫn mọi người đi ăn cơm trước, có vấn đề gì cũng có thể hỏi tôi."
Tống Huy lại để Thiệu Văn một người mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi gọi mình Tiểu Tống, nửa điểm cũng không thấy ngại ngùng.
"Không cần, trên đường chúng tôi đã ăn rồi."
Lúc ấy Thiệu Văn đã để tất cả mọi người ăn dịch dinh dưỡng rồi, cũng không yên tâm ăn những thứ kiaa.
Đã có hoài nghi, tự nhiên phải cẩn thận khắp nơi.
"Như vậy à, chúng tôi đều đã chuẩn bị xong, có muốn ăn thêm chút gì đó không?"
Thiệu Văn kiên trì không cần làm phiền như vậy, Tống Huy chỉ có thể từ bỏ, ngược lại nhắc đến căn cứ trưởng của bọn hắn: "Thật xấu hổ quá, căn cứ trưởng chúng tôi đã mang theo đội ngũ tinh ăn của căn cứ đi ra ngoài rồi, vốn nói muốn chờ các người đến, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, chỉ là nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ ngày mai sẽ trở về thôi."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tống Huy khoát khoát tay: "Không phải chuyện lớn gì đâu, hai ngày trước có người trở về nói cách nơi này hơn mấy chục km trong trấn nhỏ có Zombie cấp bậc cao dẫn theo một đám Zombie, vì an nguy của căn cứ, nên căn cứ trưởng đã dẫn người đi điều tra rõ ràng rồi, nếu như được, cũng hy vọng có thể tiêu diệt chúng."
Thiệu Văn cười cười: "Căn cứ trưởng thật sự là một người có trách nhiệm, vậy mà không để ý an nguy của mình tự dẫn người đi ra ngoài, cần chúng ta trợ giúp gì không?"
"Không cần không cần, căn cứ trưởng chúng tôi rất lợi hại đấy, căn cứ được như bây giờ là vì có anh ấy đấy."
Thiệu Văn lại trò chuyện đơn giản với hắn vài câu, sau đó đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đánh giá căn cứ này rõ ràng không phù hợp với tin tức nhận được.
Có khả năng bởi vì trời sắp tối, trên đường cũng không có bao nhiêu người đi đi lại lại, kiến trúc nhà cửa bao phủ bên trong ánh hoàng hôn, ngẫu nhiên Thiệu Văn còn có thể nhìn thấy bóng người chợt lóe bên ô cửa sổ.
Trong nhà có người trốn sau cửa sổ nhìn bọn họ, nhưng không ai đi đến, trên đường đều im ắng, hoàn toàn khác hẳn những căn cứ bọn họ đã đi qua trước đó.
"Thư ký Tống, người trong căn cứ đâu?"
"Hiện tại buổi tối không có hoạt động giải trí gì, khi trời tối mọi người đều vào nhà cả rồi, ngủ sớm dậy sớm nha."
Tống Huy tiến thêm một bước giải thích nói: "Hơn nữa bây giờ vật tư thiếu thốn, ngủ sớm cũng giảm bớt vận động, như vậy tiêu hao cũng ít, không dễ dàng đói."
Thiệu Văn nhẹ gật đầu, đối với cách nói này biểu thị sự hoài nghi.
Coi như căn cứ Hoa Nam, ngoại trừ năm đầu tiên vật tư khan hiếm, không thể không dựa vào việc đi ra ngoài thu thập đủ loại vật tư để vượt qua, sau này dựa vào chăn nuôi một vài dị thú cấp thấp có năng lực sinh cản mạnh và Viện Nông Khoa nghiên cứu trồng trọt dị thực có thể ăn được, đồ ăn cũng ngày càng nhiều.
Bây giờ tuy kém hơn trước tận thế, nhưng ít nhất cơ bản đã không còn người chết đói —— chỉ cần chịu khó làm việc.
Căn cứ nhỏ phụ thuộc căn cứ lớn có sự tự chủ quản lý, thường cách một khoảng thời gian sẽ báo cáo tình hình, căn cứ lớn sẽ vẫn chuyện một phần vật tư trợ giúp, căn cứ này khác với những căn cứ bọn họ vừa đến, theo kiến trúc nhìn lại có lẽ thực lực không tệ, theo lý mà nói không đến mức thảm như vậy.
Nhưng tin tức căn cứ Hoa Nam nhận được cũng không thể hiện được chỗ nào không đúng, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?
Xe chạy vào trong, bọn họ tiến vào trong căn cứ, làm cho Thiệu Văn kinh ngạc chính là, mảnh đất trung tâm lại có điện.
Tuy nhà cửa sáng đèn không nhiều lắm, nhưng nói rõ căn cứ có hệ thống điện lực.
Tống Huy vốn chuẩn bị cho bọn họ chính là một gian phòng thuê, thậm chí không phải cùng một chỗ, Thiệu Văn lập tức nói hy vọng có thể cùng ở chung một chỗ, bọn họ không kén chỗ ngủ, ngủ trên sàn nhà đều được.
Tống Huy cười tủm tỉm con mắt mở ra thêm chút ít, thấy Thiệu Văn kiên trì, hắn chỉ có thể cười nói: "Thế đội trưởng Thiệu chờ một lát, tôi lập tức sắp xếp ngay."
Tống Huy phân phó người phía dưới vài câu, nửa giờ sau dẫn bọn họ đi vào một căn biệt thự độc lập ba tầng: "Đây là nơi chúng tôi vừa mới dọn ra, đội trưởng Thiệu các người suốt dọc đường khổ cực, đêm nay nên nghỉ ngơi thật tốt."
"Làm phiền thư ký Tống rồi."
"Không phiền, không phiền."
Đợi một đoàn người Tống Huy đi ra, nụ cười yếu ớt trên mặt Thiệu Văn lập tức biến mất, cô híp híp mắt, ra hiệu tất cả mọi người tập hợp ở phòng khách lầu một.
"Dao Dao?"
Thiệu Văn biết Ôn Dao có thứ gì đó có thể ngăn cản những người khác nghe lén, bây giờ cô cảm thấy căn cứ này rất không đúng, muốn sớm chuẩn bị.
"Được rồi." Ôn Dao mở thiết bị đề phòng nghe lén Thor đưa ra.
Thiệu Văn gật đầu, sau đó hỏi một đám binh sĩ đang vây quanh ngồi cùng nhau: "Các người có phát hiện căn cứ này không ổn hay không."
Thiệu Văn vốn chỉ dẫn năm mươi người đi ra ngoài, trừ người dẫn căn cứ Lan Đóa và người ở lại bên ngoài, ở đây chỉ còn hai mươi người, hơn nữa có mười bảy người là binh sĩ bình thường.
"Hình như có điểm gì là lạ, đoạn đường này trên đường đều không thấy người này, dường như mọi người đều đi trốn."
"Hơn nữa căn cứ này nhìn có vẻ tốt hơn những căn cứ chúng ta đến nhiều lắm, không có khả năng ít người như vậy."
"Tôi cảm thấy nơi này có chút u ám đấy."
Các binh sĩ bảy mồm tám lưỡi bàn tán thảo luận cách nhìn của mình, đa phần mọi người đều cảm thấy căn cứ này quả thật có vấn đề, nhưng vấn đề cụ thể là gì mọi người không rõ ràng cho lắm.
Thiệu Văn quay đầu nhìn về phía Ôn Dao đang ngồi dưới đất thắt Tiểu Tiểu thành nơ bướm: "Dao Dao, em cứ nói đi?"
Thiệu Văn kinh ngạc, tin tức này rõ ràng không khớp cho lắm! Không phải nói căn cứ nhỏ Thiều Quang này không đến năm ngàn người sao?
Từ bên ngoài nhìn vào thấy thế nào cũng hơn năm ngàn người mà...
"Chúng ta không có chạy sai đường..."
Thiệu Văn nhìn nhìn bản đồ, phương hướng đúng, có lẽ không có vấn đề, đây chính là căn cứ bọn họ muốn tìm.
Vì sao tin tức bên trên không tiến hành đổi mới?
Nhớ đến bây giờ tín hiệu đình trệ, có đôi khi rất nhiều tin tức không thể trao đổi rõ ràng, Thiệu Văn chỉ có thể suy đoán nguyên nhân là do tin tức không thông, nhưng đối với nơi này vẫn giữ lại một tia cảnh giác.
Cô quay đầu nói khẽ với Ôn Dao: "Dao Dao, em có thể bảo Đại Hoàng đêm nay không nên vào căn cứ hay không?"
Thiệu Văn nói đơn giản nguyên nhân một lần, cô hoài nghi căn cứ này có vấn đề, nhưng lại không dám xác định, Đại Hoàng lưu ở bên ngoài có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Ôn Dao đồng ý, đối với Đại Hoàng mà nói, nói không chừng ở bên ngoài càng thêm tự do hơn.
Thiệu Văn lại để người trên hai xe quân đội ở ngoài, cùng đợi với Đại Hoàng ở bên ngoài, cũng dặn dò bọn họ nếu cô không liên lạc với bọn họ, hơn nữa ngày hôm sau không nhìn thấy bọn họ đi ra căn cứ, nhất định phải báo cáo với Ôn Minh.
Tuy Thiệu Văn cảm thấy có Dao Dao ở đây vấn đề có thể sẽ không lớn lắm, nhưng cho dù nói thế nào, cũng phải chuẩn bị mọi thứ mới tốt.
Chiếc xe từ từ chạy đến gần tường thành, có thể nhìn thấy ánh lửa trên tường thành, cổng tường thành mở rộng, tất cả nhìn có vẻ không có bất cứ vấn đề gì.
Thiệu Văn bọn họ tiến đến gần cánh cổng, chỉ có hai chiếc xe từ trong căn cứ đi ra, từ trên xe nhảy xuống bốn năm người mấy người, bước nhanh về phía bọn họ.
Đầu lĩnh chính là một gã đàn ông trung niên bụng phệ hơn bốn mươi tuổi, trong hoàn cảnh tận thế thiếu ăn thiếu mặc mà gã có thể còn nhiều thịt như vậy, chứng tỏ cuộc sống của gã rất thoải mái.
Hắn cười tủm tỉm nói với Thiệu Văn: "Là căn cứ trưởng Ôn phái người đến đấy à, không nghĩ đến bây giờ các người mới đến. Một đường khổ cực rồi, mau vào!"
Giọng điệu gã đàn ông trung niên thân mật, trong lời nói có hơi nịnh nọt, nhưng lại không khiến người ta phản cảm.
Hắn tự xưng là thư ký của căn cứ trưởng, tên là Tống Huy.
Tống Huy mời Thiệu Văn ngồi lên xe hắn, Thiệu Văn nghĩ nghĩ, dẫn theo Ôn Dao đổi xe.
Trên mặt Tống Huy vẫn luôn duy trì nụ cười tủm tỉm, hắn kín đáo nhìn Ôn Dao, cũng không nói gì thêm, nụ cười càng tươi rói hơn.
"Cô gọi tôi Tiểu Tống là được rồi, bây giờ trời đã tối, tôi dẫn mọi người đi ăn cơm trước, có vấn đề gì cũng có thể hỏi tôi."
Tống Huy lại để Thiệu Văn một người mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi gọi mình Tiểu Tống, nửa điểm cũng không thấy ngại ngùng.
"Không cần, trên đường chúng tôi đã ăn rồi."
Lúc ấy Thiệu Văn đã để tất cả mọi người ăn dịch dinh dưỡng rồi, cũng không yên tâm ăn những thứ kiaa.
Đã có hoài nghi, tự nhiên phải cẩn thận khắp nơi.
"Như vậy à, chúng tôi đều đã chuẩn bị xong, có muốn ăn thêm chút gì đó không?"
Thiệu Văn kiên trì không cần làm phiền như vậy, Tống Huy chỉ có thể từ bỏ, ngược lại nhắc đến căn cứ trưởng của bọn hắn: "Thật xấu hổ quá, căn cứ trưởng chúng tôi đã mang theo đội ngũ tinh ăn của căn cứ đi ra ngoài rồi, vốn nói muốn chờ các người đến, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, chỉ là nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ ngày mai sẽ trở về thôi."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tống Huy khoát khoát tay: "Không phải chuyện lớn gì đâu, hai ngày trước có người trở về nói cách nơi này hơn mấy chục km trong trấn nhỏ có Zombie cấp bậc cao dẫn theo một đám Zombie, vì an nguy của căn cứ, nên căn cứ trưởng đã dẫn người đi điều tra rõ ràng rồi, nếu như được, cũng hy vọng có thể tiêu diệt chúng."
Thiệu Văn cười cười: "Căn cứ trưởng thật sự là một người có trách nhiệm, vậy mà không để ý an nguy của mình tự dẫn người đi ra ngoài, cần chúng ta trợ giúp gì không?"
"Không cần không cần, căn cứ trưởng chúng tôi rất lợi hại đấy, căn cứ được như bây giờ là vì có anh ấy đấy."
Thiệu Văn lại trò chuyện đơn giản với hắn vài câu, sau đó đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đánh giá căn cứ này rõ ràng không phù hợp với tin tức nhận được.
Có khả năng bởi vì trời sắp tối, trên đường cũng không có bao nhiêu người đi đi lại lại, kiến trúc nhà cửa bao phủ bên trong ánh hoàng hôn, ngẫu nhiên Thiệu Văn còn có thể nhìn thấy bóng người chợt lóe bên ô cửa sổ.
Trong nhà có người trốn sau cửa sổ nhìn bọn họ, nhưng không ai đi đến, trên đường đều im ắng, hoàn toàn khác hẳn những căn cứ bọn họ đã đi qua trước đó.
"Thư ký Tống, người trong căn cứ đâu?"
"Hiện tại buổi tối không có hoạt động giải trí gì, khi trời tối mọi người đều vào nhà cả rồi, ngủ sớm dậy sớm nha."
Tống Huy tiến thêm một bước giải thích nói: "Hơn nữa bây giờ vật tư thiếu thốn, ngủ sớm cũng giảm bớt vận động, như vậy tiêu hao cũng ít, không dễ dàng đói."
Thiệu Văn nhẹ gật đầu, đối với cách nói này biểu thị sự hoài nghi.
Coi như căn cứ Hoa Nam, ngoại trừ năm đầu tiên vật tư khan hiếm, không thể không dựa vào việc đi ra ngoài thu thập đủ loại vật tư để vượt qua, sau này dựa vào chăn nuôi một vài dị thú cấp thấp có năng lực sinh cản mạnh và Viện Nông Khoa nghiên cứu trồng trọt dị thực có thể ăn được, đồ ăn cũng ngày càng nhiều.
Bây giờ tuy kém hơn trước tận thế, nhưng ít nhất cơ bản đã không còn người chết đói —— chỉ cần chịu khó làm việc.
Căn cứ nhỏ phụ thuộc căn cứ lớn có sự tự chủ quản lý, thường cách một khoảng thời gian sẽ báo cáo tình hình, căn cứ lớn sẽ vẫn chuyện một phần vật tư trợ giúp, căn cứ này khác với những căn cứ bọn họ vừa đến, theo kiến trúc nhìn lại có lẽ thực lực không tệ, theo lý mà nói không đến mức thảm như vậy.
Nhưng tin tức căn cứ Hoa Nam nhận được cũng không thể hiện được chỗ nào không đúng, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?
Xe chạy vào trong, bọn họ tiến vào trong căn cứ, làm cho Thiệu Văn kinh ngạc chính là, mảnh đất trung tâm lại có điện.
Tuy nhà cửa sáng đèn không nhiều lắm, nhưng nói rõ căn cứ có hệ thống điện lực.
Tống Huy vốn chuẩn bị cho bọn họ chính là một gian phòng thuê, thậm chí không phải cùng một chỗ, Thiệu Văn lập tức nói hy vọng có thể cùng ở chung một chỗ, bọn họ không kén chỗ ngủ, ngủ trên sàn nhà đều được.
Tống Huy cười tủm tỉm con mắt mở ra thêm chút ít, thấy Thiệu Văn kiên trì, hắn chỉ có thể cười nói: "Thế đội trưởng Thiệu chờ một lát, tôi lập tức sắp xếp ngay."
Tống Huy phân phó người phía dưới vài câu, nửa giờ sau dẫn bọn họ đi vào một căn biệt thự độc lập ba tầng: "Đây là nơi chúng tôi vừa mới dọn ra, đội trưởng Thiệu các người suốt dọc đường khổ cực, đêm nay nên nghỉ ngơi thật tốt."
"Làm phiền thư ký Tống rồi."
"Không phiền, không phiền."
Đợi một đoàn người Tống Huy đi ra, nụ cười yếu ớt trên mặt Thiệu Văn lập tức biến mất, cô híp híp mắt, ra hiệu tất cả mọi người tập hợp ở phòng khách lầu một.
"Dao Dao?"
Thiệu Văn biết Ôn Dao có thứ gì đó có thể ngăn cản những người khác nghe lén, bây giờ cô cảm thấy căn cứ này rất không đúng, muốn sớm chuẩn bị.
"Được rồi." Ôn Dao mở thiết bị đề phòng nghe lén Thor đưa ra.
Thiệu Văn gật đầu, sau đó hỏi một đám binh sĩ đang vây quanh ngồi cùng nhau: "Các người có phát hiện căn cứ này không ổn hay không."
Thiệu Văn vốn chỉ dẫn năm mươi người đi ra ngoài, trừ người dẫn căn cứ Lan Đóa và người ở lại bên ngoài, ở đây chỉ còn hai mươi người, hơn nữa có mười bảy người là binh sĩ bình thường.
"Hình như có điểm gì là lạ, đoạn đường này trên đường đều không thấy người này, dường như mọi người đều đi trốn."
"Hơn nữa căn cứ này nhìn có vẻ tốt hơn những căn cứ chúng ta đến nhiều lắm, không có khả năng ít người như vậy."
"Tôi cảm thấy nơi này có chút u ám đấy."
Các binh sĩ bảy mồm tám lưỡi bàn tán thảo luận cách nhìn của mình, đa phần mọi người đều cảm thấy căn cứ này quả thật có vấn đề, nhưng vấn đề cụ thể là gì mọi người không rõ ràng cho lắm.
Thiệu Văn quay đầu nhìn về phía Ôn Dao đang ngồi dưới đất thắt Tiểu Tiểu thành nơ bướm: "Dao Dao, em cứ nói đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.