Chương 626: Nhện nữ
Đông Trùng Hạ Uyển
29/11/2021
Theo như cô gái kia nói, tơ nhện này ngâm trong chất lỏng đặc chế kia sẽ trở nên mềm mại như tơ, dùng nó may thành quần áo không chỉ nhẹ nhàng,
hơn nữa còn có tác dụng phòng ngự nhất định.
Nhưng những con nhện này nhả tơ mỗi ngày có hạn, muốn làm một bộ quần áo phải tốn không ít thời gian.
Thiệu Văn thấy cô ấy dường như rất dễ nói chuyện, không khỏi hỏi cô ấy thêm không ít vấn đề.
Cô gái không nói cho các cô biết tên, chỉ nói tất cả mọi người gọi cô ấy là nhện nữ, tiếng phổ thông của cô ấy rất tiêu chuẩn, hơn nữa ăn nói ưu nhã, đều giải đáp đa phần vấn đề của Thiệu Văn.
"Tôi phát hiện người nơi này dường như không hoan nghênh chúng tôi cho lắm, giống như có chút bài xích."
"Cũng không phải chỉ đối với các người như thế, trước đó cũng có người ngoài tiến vào căn cứ châm ngòi ly gián, xảy ra một số chuyện. Hơn nữa đa phần mọi người ở đây đều là người dân tộc, tính bài ngoại (* bài trừ người ngoài) là chắc chắn rồi." Nhện nữ nhàn nhạt nói ra.
Thiệu Văn: "Các người cảm thấy dọn đến căn cứ mới thế nào? Chỗ đó càng lớn lại an toàn hơn, còn có điện nước, thuận tiện hơn nơi này của các người nhiều."
"Tôi thì không sao cả, dù sao ở đâu cũng đều được, nhưng có ít người chắc chắn không bỏ được, nhưng lời Phàn Kỳ Thụy vẫn có uy tín nhất định đấy, chỉ cần hắn và mấy quản sự đồng ý, vậy cơ bản không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa bởi vì đã trải qua tận thế, tất cả mọi người rất đoàn kết."
Nhện nữ thu thập xong tất cả các tơ nhện, tiếp tục nói: "Hơn nữa thật ra có người từ sớm đã rất tò mò về căn cứ Hoa Nam, đặc biệt là những loại thuốc kia của các người."
Thật ra lúc Nhện nữ nghe được tin tức di chuyển, cũng rất ủng hộ đấy, tuy bây giờ căn cứ bọn hắn nhìn như rất an toàn, nhưng cô cảm nhận được sự uy hiếp từ rừng rậm, trong khoảng thời gian này những thực vật biến dị kia lại bắt đầu xảy ra dị biến, hơn nữa dị thú cũng càng ngày càng nhiều rồi, đó cũng không phải một dấu hiệu tốt.
Phòng ngự của căn cứ bọn hắn cũng không được tốt, trước đó đều nhở về những dị thú thuần phục được kia, cô cảm thấy tình hình về sau sẽ càng ngày càng nguy hiểm.
Nếu dời vào căn cứ mới, cô nghĩ những vấn đề này nhất định sẽ giải quyết dễ dàng hơn đấy.
Nói xong những lời này, nhện nữ đứng dậy, cô lấy ra một cây sáo làm từ xương kỳ dị thổi vài tiếng, Thiệu Văn liền nhìn thấy những con nhện kia xột xoạt rời khỏi bãi đất trống, bò về một hướng khác.
Thấy Thiệu Văn tò mò, Nhện nữ giải thích nói: "Nhện là loài vật ăn tạp, ăn một vài côn trùng và thực vật, chúng tự mình vào rừng rậm săn mồi."
"Cô có thể khống chế tất cả các loại nhện?"
Thiệu Văn vô cùng tò mò rồi, những con nhện kia thật sự rất nghe lời, hơn nữa theo như tên của cô ấy, Thiệu Văn nhịn không được suy đoán.
"Nếu cô cảm thấy không tiện..."
"Không có gì bất tiện cả." Nhện nữ khoát khoát tay: "Trước kia bị một con nhện độc biến dị cắn qua, thiếu chút nữa chết rồi, sau khi khỏe lại có thể khống chế chỉ huy một vài con nhện, nhưng còn phải xem đẳng cấp cùng phẩm chất của bọn chúng, không phải tất cả đều nghe lời."
Thiệu Văn gật gật đầu, trong lòng suy đoán có thể lừa gạt cô ấy nhập ngũ hay không.
Cô cảm thấy năng lực này rất thực dụng, đặc biệt diện tích rừng rậm bao phủ tỉnh Vân lớn đến thế này!
Lại tùy ý trò chuyện thêm vài câu, Thiệu Văn dẫn theo Ôn Dao tiến về phía trước đi sang nơi khác, đại khái dạo một vòng trọn căn cứ, cô phát hiện ở đây không có quân đội gì cả, có thể nói toàn dân đều là giai binh rồi.
Trẻ con cũng không nhiều, chỉ thấy bốn năm đứa, nhưng ngược lại cô nhìn thấy hai phụ nữ có thai nâng cao bụng to ngồi ở cửa ra vào trò chuyện với những người khác.
Nói tóm lại, căn cứ này có khả năng vì có dị thủ bảo hộ, nên trình độ cuộc sống cũng coi như tạm được.
Thời điểm chạng vạng tối, Phàn Kỳ Thụy đốt một đống lửa làm một bữa tiệc lớn chiêu đãi đoàn người Thiệu Văn, đồ ăn vẫn rất phong phú đấy, trong đó còn có thịt nướng cùng loại với dê, nhưng thể tích còn lớn hơn dê bình thường.
Căn cứ Lan Đóa không có điện, sau khi trời tối toàn bộ căn cứ bao phủ trong bóng đêm, chỉ có bó đuốc tuần tra không ngừng xuyên thẳng qua khắp các căn cứ, chỗ sâu trong rừng rậm ngẫu nhiên sẽ truyền đến vài tiếng thú rống, loáng thoáng nghe không rõ ràng.
Một đêm vô sự, sáng sớm hôm sau, Phàn Kỳ Thụy dẫn theo mấy người cùng bọn Thiệu Văn đồng loạt xuất phát.
Căn cứ Lan Đóa cũng không có xe, coi như trước kia có, bây giờ cũng đã sớm vì không còn nhiêu liệu mà báo hỏng cả rồi, thời điểm bọn hắn ra ngoài sẽ cưỡi dị thú, bởi vậy lúc này đây mấy người bọn hắn lên đường là Thiệu Văn dành ra hai chiếc xe quân đội chở bọn hắn.
Đến chỗ ngã ba, Thiệu Văn dặn dò xong chiến sĩ lái xe, sau đó để hai chiếc xe quân đội kia một mình tiến về căn cứ mới.
Căn cứ Lan Đóa chỉ là một trong những căn cứ nhỏ cô nhận nhiệm vụ lần này, cô còn phải đi đến mấy căn cứ nhỏ nữa, không có nhiều thời gian tiêu tốn trên người bọn họ, hơn nữa tối hôm qua cô đã thông báo tình huống đặc biệt ở đây cho Ôn Minh biết, cô tin tưởng chỉ cần bọn người Phàn Kỳ Thụy đến căn cứ mới, Ôn Minh nhất định sẽ thuyết phục được bọn hắn, những chuyện còn lại không cần cô quan tâm.
Dựa theo bản đồ tiến thẳng về phía trước, trên đường cũng không gặp phải sinh vật biến dị tấn công, Thiệu Văn nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Dao ngồi bên cạnh, hoài nghi có phải nguyên nhân do Đại Hoàng bên ngoài hay không.
Mặc kệ nguyên nhân gì, đường xá thông thuận cũng là chuyện tốt, đã chậm trễ một ngày, căn cứ nhỏ khác có chút xa, bọn họ phải nắm chặc thời gian.
Căn cứ nhỏ thứ hai rất thuận lợi, rất rõ ràng nhìn ra bọn hắn trôi qua không tốt bằng căn cứ Lan Đóa, căn cứ này thành lập trong thành phố hoang phế, sinh vật biến dị cũng nhiều, nhưng vật tư có thể dùng cũng không nhiều lắm, đa phần mọi người đều xanh xao vàng vọt cả, nhìn thấy một đoàn người Thiệu Văn quả thật giống như thấy được cứu tinh, không nói được vài lời đã không thể chờ đợi được vui lòng chuyển dời đến căn cứ mới.
Theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều căn cứ nhỏ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị loại bỏ.
Bọn hắn cũng không có phương tiện giao thông để tiến về căn cứ mới, ngay từ đầu Thiệu Văn không ngờ đến điều này, bọn hắn lái xe cũng không thể chở được nhiều người như vậy, chỉ thể thể trấn an bọn hắn trước, lại để dị năng giả không gian đi theo phân phát đồ ăn nhất định cho bọn hắn, nói cho bọn hắn biết mấy ngày sau sẽ có người đến đón bọn hắn.
Tuy người ở căn cứ nhỏ này nhìn có vẻ gầy như que củi, một ngọn gió cũng có thể thổi bay, nhưng bây giờ căn cứ xây dựng thiếu người rất nhiều, được một người đỡ một người, tin tưởng bọn hắn đi đến căn cứ mới nhất định tìm được giá trị của mình, nhiệt tình dốc sức đấy!
Lúc bọn Thiệu Văn đến căn cứ thứ ba mới phát hiện nơi đó đã biến thành một mảnh phế tích, xem ra đã bị diệt một thời gian rồi.
Nhưng Ôn Dao phát ra tín hiệu chỉ là thông báo một hướng, nói cách khác bọn họ cũng không nắm rõ tình huống cụ thể của mấy căn cứ khác, mà cách khoảng thời gian căn cứ Hoa Nam vận chuyển vật tư qua cũng đã hơn mấy tháng rồi, tin tức lạc hậu cũng là chuyện không còn cách nào.
Thiệu Văn phái người điều tra tình hình toàn bộ căn cứ phế tích một lần, xác định không còn ai may mắn sống sót, sau đó quyết định lập tức xuất phát: "Chúng ta nên nhanh chóng tiến về căn cứ thứ tư phía trước, căn cứ kia hình như lớn hơn một chút, tốc độ nhanh một chút như vậy chúng ta có thể thuận tiện qua đêm ở bên kia."
Trước giây phút mặt trời xuống núi, cuối cùng bọn họ đã đến bên ngoài tường vây căn cứ thứ tư.
So với mấy căn cứ trước đó nhìn thấy, tường vây căn cứ này cao ngất cứng rắn, trong sắc trời lờ mờ tối toàn bộ thân tường sơn màu đen, xa xa nhìn lại, phảng phất như một người khổng lồ đang đứng vững.
Nhưng những con nhện này nhả tơ mỗi ngày có hạn, muốn làm một bộ quần áo phải tốn không ít thời gian.
Thiệu Văn thấy cô ấy dường như rất dễ nói chuyện, không khỏi hỏi cô ấy thêm không ít vấn đề.
Cô gái không nói cho các cô biết tên, chỉ nói tất cả mọi người gọi cô ấy là nhện nữ, tiếng phổ thông của cô ấy rất tiêu chuẩn, hơn nữa ăn nói ưu nhã, đều giải đáp đa phần vấn đề của Thiệu Văn.
"Tôi phát hiện người nơi này dường như không hoan nghênh chúng tôi cho lắm, giống như có chút bài xích."
"Cũng không phải chỉ đối với các người như thế, trước đó cũng có người ngoài tiến vào căn cứ châm ngòi ly gián, xảy ra một số chuyện. Hơn nữa đa phần mọi người ở đây đều là người dân tộc, tính bài ngoại (* bài trừ người ngoài) là chắc chắn rồi." Nhện nữ nhàn nhạt nói ra.
Thiệu Văn: "Các người cảm thấy dọn đến căn cứ mới thế nào? Chỗ đó càng lớn lại an toàn hơn, còn có điện nước, thuận tiện hơn nơi này của các người nhiều."
"Tôi thì không sao cả, dù sao ở đâu cũng đều được, nhưng có ít người chắc chắn không bỏ được, nhưng lời Phàn Kỳ Thụy vẫn có uy tín nhất định đấy, chỉ cần hắn và mấy quản sự đồng ý, vậy cơ bản không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa bởi vì đã trải qua tận thế, tất cả mọi người rất đoàn kết."
Nhện nữ thu thập xong tất cả các tơ nhện, tiếp tục nói: "Hơn nữa thật ra có người từ sớm đã rất tò mò về căn cứ Hoa Nam, đặc biệt là những loại thuốc kia của các người."
Thật ra lúc Nhện nữ nghe được tin tức di chuyển, cũng rất ủng hộ đấy, tuy bây giờ căn cứ bọn hắn nhìn như rất an toàn, nhưng cô cảm nhận được sự uy hiếp từ rừng rậm, trong khoảng thời gian này những thực vật biến dị kia lại bắt đầu xảy ra dị biến, hơn nữa dị thú cũng càng ngày càng nhiều rồi, đó cũng không phải một dấu hiệu tốt.
Phòng ngự của căn cứ bọn hắn cũng không được tốt, trước đó đều nhở về những dị thú thuần phục được kia, cô cảm thấy tình hình về sau sẽ càng ngày càng nguy hiểm.
Nếu dời vào căn cứ mới, cô nghĩ những vấn đề này nhất định sẽ giải quyết dễ dàng hơn đấy.
Nói xong những lời này, nhện nữ đứng dậy, cô lấy ra một cây sáo làm từ xương kỳ dị thổi vài tiếng, Thiệu Văn liền nhìn thấy những con nhện kia xột xoạt rời khỏi bãi đất trống, bò về một hướng khác.
Thấy Thiệu Văn tò mò, Nhện nữ giải thích nói: "Nhện là loài vật ăn tạp, ăn một vài côn trùng và thực vật, chúng tự mình vào rừng rậm săn mồi."
"Cô có thể khống chế tất cả các loại nhện?"
Thiệu Văn vô cùng tò mò rồi, những con nhện kia thật sự rất nghe lời, hơn nữa theo như tên của cô ấy, Thiệu Văn nhịn không được suy đoán.
"Nếu cô cảm thấy không tiện..."
"Không có gì bất tiện cả." Nhện nữ khoát khoát tay: "Trước kia bị một con nhện độc biến dị cắn qua, thiếu chút nữa chết rồi, sau khi khỏe lại có thể khống chế chỉ huy một vài con nhện, nhưng còn phải xem đẳng cấp cùng phẩm chất của bọn chúng, không phải tất cả đều nghe lời."
Thiệu Văn gật gật đầu, trong lòng suy đoán có thể lừa gạt cô ấy nhập ngũ hay không.
Cô cảm thấy năng lực này rất thực dụng, đặc biệt diện tích rừng rậm bao phủ tỉnh Vân lớn đến thế này!
Lại tùy ý trò chuyện thêm vài câu, Thiệu Văn dẫn theo Ôn Dao tiến về phía trước đi sang nơi khác, đại khái dạo một vòng trọn căn cứ, cô phát hiện ở đây không có quân đội gì cả, có thể nói toàn dân đều là giai binh rồi.
Trẻ con cũng không nhiều, chỉ thấy bốn năm đứa, nhưng ngược lại cô nhìn thấy hai phụ nữ có thai nâng cao bụng to ngồi ở cửa ra vào trò chuyện với những người khác.
Nói tóm lại, căn cứ này có khả năng vì có dị thủ bảo hộ, nên trình độ cuộc sống cũng coi như tạm được.
Thời điểm chạng vạng tối, Phàn Kỳ Thụy đốt một đống lửa làm một bữa tiệc lớn chiêu đãi đoàn người Thiệu Văn, đồ ăn vẫn rất phong phú đấy, trong đó còn có thịt nướng cùng loại với dê, nhưng thể tích còn lớn hơn dê bình thường.
Căn cứ Lan Đóa không có điện, sau khi trời tối toàn bộ căn cứ bao phủ trong bóng đêm, chỉ có bó đuốc tuần tra không ngừng xuyên thẳng qua khắp các căn cứ, chỗ sâu trong rừng rậm ngẫu nhiên sẽ truyền đến vài tiếng thú rống, loáng thoáng nghe không rõ ràng.
Một đêm vô sự, sáng sớm hôm sau, Phàn Kỳ Thụy dẫn theo mấy người cùng bọn Thiệu Văn đồng loạt xuất phát.
Căn cứ Lan Đóa cũng không có xe, coi như trước kia có, bây giờ cũng đã sớm vì không còn nhiêu liệu mà báo hỏng cả rồi, thời điểm bọn hắn ra ngoài sẽ cưỡi dị thú, bởi vậy lúc này đây mấy người bọn hắn lên đường là Thiệu Văn dành ra hai chiếc xe quân đội chở bọn hắn.
Đến chỗ ngã ba, Thiệu Văn dặn dò xong chiến sĩ lái xe, sau đó để hai chiếc xe quân đội kia một mình tiến về căn cứ mới.
Căn cứ Lan Đóa chỉ là một trong những căn cứ nhỏ cô nhận nhiệm vụ lần này, cô còn phải đi đến mấy căn cứ nhỏ nữa, không có nhiều thời gian tiêu tốn trên người bọn họ, hơn nữa tối hôm qua cô đã thông báo tình huống đặc biệt ở đây cho Ôn Minh biết, cô tin tưởng chỉ cần bọn người Phàn Kỳ Thụy đến căn cứ mới, Ôn Minh nhất định sẽ thuyết phục được bọn hắn, những chuyện còn lại không cần cô quan tâm.
Dựa theo bản đồ tiến thẳng về phía trước, trên đường cũng không gặp phải sinh vật biến dị tấn công, Thiệu Văn nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Dao ngồi bên cạnh, hoài nghi có phải nguyên nhân do Đại Hoàng bên ngoài hay không.
Mặc kệ nguyên nhân gì, đường xá thông thuận cũng là chuyện tốt, đã chậm trễ một ngày, căn cứ nhỏ khác có chút xa, bọn họ phải nắm chặc thời gian.
Căn cứ nhỏ thứ hai rất thuận lợi, rất rõ ràng nhìn ra bọn hắn trôi qua không tốt bằng căn cứ Lan Đóa, căn cứ này thành lập trong thành phố hoang phế, sinh vật biến dị cũng nhiều, nhưng vật tư có thể dùng cũng không nhiều lắm, đa phần mọi người đều xanh xao vàng vọt cả, nhìn thấy một đoàn người Thiệu Văn quả thật giống như thấy được cứu tinh, không nói được vài lời đã không thể chờ đợi được vui lòng chuyển dời đến căn cứ mới.
Theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều căn cứ nhỏ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị loại bỏ.
Bọn hắn cũng không có phương tiện giao thông để tiến về căn cứ mới, ngay từ đầu Thiệu Văn không ngờ đến điều này, bọn hắn lái xe cũng không thể chở được nhiều người như vậy, chỉ thể thể trấn an bọn hắn trước, lại để dị năng giả không gian đi theo phân phát đồ ăn nhất định cho bọn hắn, nói cho bọn hắn biết mấy ngày sau sẽ có người đến đón bọn hắn.
Tuy người ở căn cứ nhỏ này nhìn có vẻ gầy như que củi, một ngọn gió cũng có thể thổi bay, nhưng bây giờ căn cứ xây dựng thiếu người rất nhiều, được một người đỡ một người, tin tưởng bọn hắn đi đến căn cứ mới nhất định tìm được giá trị của mình, nhiệt tình dốc sức đấy!
Lúc bọn Thiệu Văn đến căn cứ thứ ba mới phát hiện nơi đó đã biến thành một mảnh phế tích, xem ra đã bị diệt một thời gian rồi.
Nhưng Ôn Dao phát ra tín hiệu chỉ là thông báo một hướng, nói cách khác bọn họ cũng không nắm rõ tình huống cụ thể của mấy căn cứ khác, mà cách khoảng thời gian căn cứ Hoa Nam vận chuyển vật tư qua cũng đã hơn mấy tháng rồi, tin tức lạc hậu cũng là chuyện không còn cách nào.
Thiệu Văn phái người điều tra tình hình toàn bộ căn cứ phế tích một lần, xác định không còn ai may mắn sống sót, sau đó quyết định lập tức xuất phát: "Chúng ta nên nhanh chóng tiến về căn cứ thứ tư phía trước, căn cứ kia hình như lớn hơn một chút, tốc độ nhanh một chút như vậy chúng ta có thể thuận tiện qua đêm ở bên kia."
Trước giây phút mặt trời xuống núi, cuối cùng bọn họ đã đến bên ngoài tường vây căn cứ thứ tư.
So với mấy căn cứ trước đó nhìn thấy, tường vây căn cứ này cao ngất cứng rắn, trong sắc trời lờ mờ tối toàn bộ thân tường sơn màu đen, xa xa nhìn lại, phảng phất như một người khổng lồ đang đứng vững.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.