Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 113: Chiến tranh của đồ tham ăn

Đông Trùng Hạ Uyển

30/08/2021

Tiếng gào thét kia thậm chí hù dọa không ít chim bay, mấy binh lính cũng đều nhíu mày.

"Nơi này có mãnh thú cỡ lớn nào sao?" Một binh sĩ hỏi Thạch Lỗi, dù sao Thạch Lỗi ở chỗ này đã nhiều năm, một vài tình huống cơ bản có lẽ rõ ràng hơn so với bọn hắn.

"Ở đây có không ít động vật hoang dã, đại phần đều là động vật quý hiếm, có đôi khi chúng tôi còn cần bảo vệ chúng.

Ở đây cũng có không ít dã thú có tính công kích, nhưng ngọn núi này không có nhiều, bởi vì chúng ta sẽ định kỳ thăm dò, dọa chạy không ít động vật." Thạch Lỗi hồi đáp.

"Nếu muốn nói đến mãnh thú cỡ lớn, chúng tôi từng nhìn thấy gấu và hổ, nhưng đều cách xa nơi đây lắm, ở ngọn núi khác."

"Nhưng cảm thấy âm thanh này cách chúng ta không xa lắm, giống như ở trên núi này."

Mấy người đang bàn luận với nhau, Thạch Lỗi liền nhìn thấy Ôn Dao đi thẳng về phía trước.

"Ối, phía trước nguy hiểm lắm! Mau trở lại!"

Ôn Dao mắt điếc tai ngơ tiếp tục đi lên phía trước, phía trước sóng năng lượng dao động kịch liệt, hai thú biến dị đánh nhau, trong đó có một con là Tiểu Tiểu.

Chậc, xem ra Tiểu Tiểu gặp được kình địch nha, với tư cách một chủ nhân tốt, đương nhiên cô phải đi xem cuộc chiến rồi.

Thạch Lỗi thấy Ôn Dao không quay đầu lại, vội vàng muốn tiến lên ngăn cô lại, nhưng bị binh lính bên người kéo lại.

Những người khác cũng không lo lắng như Thạch Lỗi, bọn hắn đã chứng kiến dị năng của cô bé này, mình cũng không nhất định đánh thắng được cô.

Bọn hắn theo phía sau Ôn Dao, chuẩn bị cùng cô đi xem xem.

Thạch Lỗi khó hiểu, nhưng vẫn đi theo.

Trên đường Mạn Mạn trở về rồi, Thạch Lỗi nhìn thấy một gốc cây thực vật biến dị to lớn kia lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa nổ súng.

Kết quả lại nhìn thấy thực vật biến dị lớn như vậy từ từ càng biến càng nhỏ, cuối cùng trở về bộ dạng to bằng nắm tay bò lên trên bờ vai cô bé.

Nhìn nhìn lại vẻ mặt những người khác không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, hắn mới biết thì ra đó là sủng vật cô bé đó nuôi dưỡng.

Bây giờ cô bé đều nghịch thiên như vậy sao!

Tốc độ Ôn Dao chạy không nhanh, thậm chí còn thỉnh thoảng dừng lại đào đào cỏ, hái hái hoa, vô cùng nhàn nhã thích ý.

Từng đợt tiếng thú gào thét không ngừng truyền đến, Ôn Dao lại vẫn không nhanh không chậm đi tới, thấy thế Thạch Lỗi đi phía sau hận không thể trực tiếp ôm cô chạy đến phía trước rồi.



Tiếp đó tốc độ Ôn Dao mới nhanh chút, hai mươi phút sau bọn hắn đi đến nơi phát ra tiếng gào thét, mà tình trạng chiến đấu trong đó đã tiến vào giai đoạn gay cấn rồi.

Một con cọp vằn cao hai mét nhảy dựng lên, đánh về phía Tiểu Tiểu bên kia.

Đuôi dài Tiểu Tiểu hất lên, hơn mười mũi băng trùy theo cái đuôi cùng một chỗ bay về phía hổ biến dị.

Hổ biến dị vội vàng uốn éo thân dưới trên không trung, tránh thoát đa phần công kích, nhưng vẫn có một mũi băng trùy đâm mạnh vào trên lưng hổ biến dị.

Hổ biến dị bị đau gào thét một tiếng, hai luồng gió lốc cỡ nhỏ phóng tới Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu linh hoạt tránh khỏi, ai ngờ gió lốc không biến mất, mà tiếp tục đuổi theo Tiểu Tiểu.

Trên người hổ biến dị đã có không ít vết thương rồi, đa phần đều là bị mũi băng nhọn gây thương tích, còn có một vài chỗ da lông bên ngoài giống như bị ăn mòn, lộ ra máu thịt đỏ tươi bên trong.

Sau khi đáp xuống hai mắt hổ biến dị đỏ bừng, nó há to mồm hét lớn một tiếng, trong miệng phát ra một cỗ sóng âm hầu như mắt thường có thể thấy được, giống như gợn sóng bình thường nghiền về phía Tiểu Tiểu bỗ trợ cho gió lốc trước đó.

Sóng âm này lại đồng dạng đánh úp về phía đoàn người Ôn Dao, Ôn Dao giơ tay lên, màn nước cực lớn hiện ra trước mặt bọn họ, ngăn cản được công kích của sóng âm.

Bây giờ hổ biến dị rất bực bội, vốn nó đang an an ổn ổn sống tốt trong núi rừng này đấy, thậm chí một ngày nào đó đột nhiên biến lớn lên, còn có sức mạnh thần kỳ.

Vì vậy nó trở thành con thú lợi hại nhất trong núi rừng này, đợi đến lúc bắt nạt hết một lượt những con thú biến dị khác, sau đó nó nghĩ đến đám thú hai chân bên ngọn núi này.

Bọn thú hai chân đáng ghét này không chỉ bắt bọn nó chạy tới núi khác, còn thỉnh thoảng xuất hiện hù dọa chúng.

Tuy bọn thú hai chân mặc quần áo giống như nhau này không có bắt giết bọn nó, nhưng nó vẫn quyết định muốn đến dọa dọa bọn hắn, tốt nhất dọa bọn hắn chạy đi, phải biết đỉnh núi này vốn chính là địa bàn của nó!

Ai biết nó vừa qua đã thấy một con đại bạch xà quấn lấy một con lợn rừng biến dị, hổ biến dị chưa từng thấy qua Tiểu Tiểu, vừa liếc liền nhận ra Tiểu Tiểu là con thú từ bên ngoài đến, quan trọng nhất là, trên người nó có hơi thở khó nghe của thú hai chân!

Hổ biến dị phát hỏa, bọn thú hai chân này quá đáng, chiếm núi của nó không ít, còn mang đến một gia hỏa lợi hại đoạt lương thực của nó.

Không thể nhẫn nhịn!

Hổ biến dị rống to về phía Tiểu Tiểu, bảo Tiểu Tiểu thả đồ ăn của nó ra, cút khỏi địa bàn của nó.

Tiểu Tiểu là ai? Nó chính là đồ tham ăn á!

Thế mà lại bảo đồ tham ăn buông tha đồ ăn đã đến tay, điều này có thể sao?

Không có khả năng!



Vì vậy hai con thú biến dị bắt đầu đánh đập tàn nhẫn, ngay từ đầu cũng còn không dốc hết toàn lực, thăm dò là chiếm đa số.

Kết quả càng đánh hỏa khí càng lớn, song phương ra tay càng ngày càng nặng, cuối cùng quả thực chính là tử thù, nhất định phải giết chết đối phương mới được.

Tiểu Tiểu vội vàng tránh né công kích của hai luồng gió lốc, lập tức sóng âm vọt về hướng nó, chỉ có thể nhanh chóng dựng nên tấm màn băng.

Vội vàng phóng thích tấm màn băng nên cũng không thể nào chắc chắn, rất nhanh đã bị sóng âm xông đến đánh vỡ.

Không kịp trốn tránh Tiểu Tiểu bị sóng âm chấn đến đầu óc choáng váng, động tác cũng chậm một nhịp, va chạm vào gió lốc.

Lân phiến Tiểu Tiểu vốn cứng rắn đã có không ít vết thương, còn có hai đường vết thương vô cùng sâu, có một đường thậm chí rất gần với bảy tấc.

Gió lốc đánh tới khiến trên người Tiểu Tiểu lần nữa có thêm mấy đường vết thương nữa.

Đồng tử màu vàng của Tiểu Tiểu càng phát ra âm lãnh, nó gắt gao chằm chằm đánh về phía hổ biến dị, lửa giận trong lòng trùng thiên.

Thú bốn chân chết tiệt, đần độn, rõ ràng đoạt đồ ăn của nó, còn làm bị thương lân phiến xinh đẹp của nó, nó nhất định phải giết chết nó!!

"Bảo chúng nó đừng đánh nữa..." Thạch Lỗi nhìn hình ảnh sắp lưỡng bại câu thương này, giọng điệu đầy lo lắng.

"Lão hổ kia là động vật bảo vệ đấy, đừng đánh chết ah."

"Thạch Đầu, bây giờ là tận thế, đã không còn luật pháp bảo hộ động vật, hơn nữa con này là lão hổ biến dị đấy." Binh sĩ bên tay trái hắn nhắc nhở.

Thạch Lỗi sửng sốt rồi mới kịp phản ứng, đúng rồi, bây giờ là tận thế.

Nhưng hắn vẫn muốn chúng đừng đánh nữa, mấy năm nay bọn hắn vẫn luôn bảo hộ những động vật này, mặc dù chúng nó biến dị rồi, nhưng hắn vẫn không đành lòng thấy bọn nó chết!

Ôn Dao không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn xem tất cả trước mắt.

Hổ biến dị vào lúc Tiểu Tiểu bị sóng âm công kích chấn trụ lần nữa đánh về phía Tiểu Tiểu, đồng thời bốn phía của nó lóe ra vô số lưỡi dao gió màu xanh.

Thân hình Tiểu Tiểu linh hoạt tránh né công kích lưỡi dao gió, bên ngoài thân thể xuất hiện một tầng băng bảo vệ chính mình, còn thỉnh thoảng dùng đuôi đánh vài cái về phía hổ biến dị.

Mà móng vuốt sắc bén của hổ biến dị mấy lần đập đến trên người Tiểu Tiểu, mặc dù không cắt ra miệng vết thương, thế nhưng lực đạo cực lớn kia cũng làm thân thể Tiểu Tiểu chấn động đau đớn đến khó chịu.

Nhìn chuẩn thời cơ, Tiểu Tiểu cuốn chặt lấy hổ biến dị, không ngừng dùng lực siết chặt, đồng thời cúi đầu táp tới hổ biến dị.

Mà hổ biến dị nhẫn nhục chịu đựng đau đớn thân thể, ngay lúc Tiểu Tiểu cúi đầu đồng thời cũng há to mồm táp tới bảy tấc của Tiểu Tiểu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Ôn Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook