Chương 114: Dụ dỗ hổ biến dị
Đông Trùng Hạ Uyển
30/08/2021
Mắt thấy hai con thú biến dị muốn lưỡng bại câu thương, Thạch Lỗi sắp phát điên, con rắn kia không phải sủng vật của cô bé sao, sao cô có thể trơ mắt ếch nhìn nó bị thương thậm chí chết vậy chứ!
Hàm răng sắc bén của hổ biến dị đã đụng chạm tới tầng ánh sáng băng lạnh trên lân phiến Tiểu Tiểu, mà răng nanh sáng lạnh của Tiểu Tiểu cũng đồng dạng kề sát da lông hổ biến dị.
Ranh giới chỉ như ngàn cân treo sợi tóc, hai quả cầu nước liên tiếp không ngừng đập vào trên đầu bọn nó, lực đạo vô cùng lớn khiến đầu bọn nó nện lệch hướng, hàm răng hai bên sát qua da đối phương, cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì.
Tiểu Tiểu bị nện mộng bức rồi, còn chưa lấy lại tinh thần, trong đầu liền truyền đến mệnh lệnh của Ôn Dao, nó không tình nguyện buông lỏng thân thể ra, còn thừa cơ hội hung hăng quất đuôi vào mặt hổ biến dị.
Hổ biến dị vốn bị quả cầu nước nện có chút choáng váng, sau đó phát giác lực đạo quấn trên người buông lỏng ra, thân thể cũng rơi xuống, không đợi nó thở một ngụm, mặt lại bị hung ác quất một cái.
Lần này đánh tỉnh nó, nó lắc lắc đại não, hét lớn một tiếng lần nữa đánh tới Tiểu Tiểu.
Đáng tiếc vừa nhảy lên thân thể rất nhanh đã bị mấy dây thừng nước trói lại, mất cân bằng khiến nó ngã từ trên không xuống, không ngừng nện trên mặt đất, có điều lớp cỏ dại dày đặc giảm xóc không ít cho nó, khiến nó không bị va chạm quá lớn.
Hổ biến dị lúc này mới phát hiện chung quanh rõ ràng nhiều hơn mấy người, một trong số đó trước kia từng gặp qua, còn có một người có hơi thở giống hệt trên người con rắn trắng kia.
Ôn Dao mang theo những người khác đi về hướng Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy chủ nhân nhà mình ra, vội vàng cọ đến bên cạnh của cô bắt đầu làm nũng cáo trạng:
【Hu hu hu, chủ nhân, thằng ngốc này bắt nạt ta, đoạt đồ ăn của ta, còn làm bị thương lân phiến xinh đẹp của ta nữa!】
Nói xong lắc lắc thân thể thể hiện miệng vết thương của nó cho Ôn Dao thấy rõ:【Chủ nhân, người nhất định phải báo thù cho ta!】
Thạch Lỗi nhìn Đại Bạch xà vốn đằng đằng sát khí lập tức biến thành cô vợ bé chịu nhiều ủy khuất, cảm thấy có chút cay mắt, chuyển biến này có phải quá nhanh rồi hay không.
Ôn Dao tùy ý vỗ vỗ đầu Tiểu Tiểu, quay người bắt đầu quan sát hổ biến dị bị cô trói lại.
Mà vốn nên uy phong lẫm lẫm sâm lâm chi vương bây giờ quả thật có chút chật vật.
Trên bộ lông xinh đẹp vàng trắng giao nhau có không ít chỗ bị nọc độc của Tiểu Tiểu ăn mòn biến thành màu đen, trên người còn có vô số miệng vết thương, bên trên bộ lông đầy vết máu loang lổ.
Trên mặt bị Tiểu Tiểu quất có một dấu vết lớn thật dài, nhìn bên ngoài càng thêm dữ tợn.
Đôi mắt đỏ bừng trước đó bây giờ đã khôi phục bình thường, cùng giống như Tiểu Tiểu đều là màu vàng kim óng ánh, nó cảnh giác nhìn chằm chằm vào Ôn Dao, không biết cô muốn làm gì.
"Cái kia..." Thạch Lỗi muốn mở miệng lại không biết nên nói cái gì, hắn không nghĩ tới cô bé lợi hại như vậy, vừa ra tay liền chế trụ được hai con thú biến dị.
Hắn muốn cô thả hổ biến dị, rồi lại biết rõ chính mình không có tư cách yêu cầu người khác.
【Chủ nhân, giết nó! Buổi trưa chúng ta có thịt hổ ăn!】Tiểu Tiểu ở một bên khuyến khích Ôn Dao.
Hừ, lại dám đoạt đồ đạc của ta, thế nhưng ta có hậu đài đấy nhé!
Đáng tiếc Ôn Dao hoàn toàn không để ý đến Tiểu Tiểu, cô đi vòng quanh bên hổ biến dị vài vòng, ánh mắt kia khiến hổ biến dị có chút sợ hãi.
Ừm, hình thể phù hợp, thân thể to lớn, tứ chi hữu lực, còn là hệ phong đấy.
Ôn Dao thoả mãn gật đầu.
Cô duỗi tay trái về phía hổ biến dị, mở lòng bàn tay ra, bên trong có mấy viên tinh hạch.
Cái này trong núi rừng thú Zombie không có nhiều, tuy hổ biến dị cũng ăn hết không ít thú biến dị, nhưng tinh hạch trong đầu chúng cũng khác, năng lượng cũng không nhiều, bởi vậy hổ biến dị cũng không biết đây là cái gì.
Nhưng nó có thể cảm giác được cái này là đồ tốt, nhưng thú con này có lòng tốt như vậy sao?
Một bên Tiểu Tiểu nhìn thấy chủ nhân không chỉ không giúp nó báo thù, lại còn cho tên kia tinh hạch! Cái kia đều là đồ ăn của nó đấy!!!
Đây là ý gì? Chủ nhân đứng núi này trông núi nọ rồi hả? Chuẩn bị đổi khế ước thú rồi hả?
Ngay từ đầu hổ biến dị cũng không có ý định ăn, nhưng ánh mắt nó liếc xéo qua thấy ánh mắt phẫn nộ của Tiểu Tiểu, giống như có ý định xông lên đoạt vật kia lại.
Nó vội vàng dùng đầu lưỡi cuốn một cái, đem tinh hạch trong lòng bàn tay Ôn Dao nuốt xuống, đồng thời cho Tiểu Tiểu một ánh mắt đắc ý.
Tinh hạch vào trong bụng không bao lâu, nó cũng cảm giác được một luồng năng lượng ấm áp tuôn ra, năng lượng tiêu hao trong cơ thể trước đó từ từ hồi phục, vết thương trên người cũng không còn đau như vậy nữa.
Nó (con hổ) lại dám ăn khẩu phần lương thực của nó!
Tiểu Tiểu muốn nổ, nó còn chưa kịp phát tác, đã bị Ôn Dao nhanh tay lẹ mắt đút mấy viên tinh hạch đến trong miệng.
Ăn hết tinh hạch Tiểu Tiểu tạm thời yên tĩnh trở lại, nó hung hăng trừng mắt liếc nhìn hổ biến dị, sau đó bắt đầu hấp thu tinh hạch.
Hổ biến dị cảm giác được năng lượng của mình khôi phục một nửa, nó mạnh mẽ phát ra mấy đạo lưỡi dao gió muốn cắt dây thừng nước trên người.
Đáng tiếc lưỡi dao gió xuyên qua dây thừng nước không có bất kỳ hiệu quả, nó vẫn bị trói chặt chẽ.
Hổ biến dị xấu hổ nhìn Ôn Dao, giả vờ như cái gì cũng không có xảy ra chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Nó không ngu ngốc, nó biết đại khái tên thú con nhân loại này có ý gì, không phải muốn nhận nó làm sủng vật sao!
Nhưng nó là vương giả núi rừng, làm sao có thể nhận một thú con nhân loại làm chủ nhân!
Cho dù thực lực cô cường đại cũng vô dụng! Có đồ ăn ngon cũng không được, nó sẽ không vì cái này mà buông tha cho tự do đâu!
Hổ biến dị quyết định, nhất định không thể bị hấp dẫn! Nhân loại không có thứ gì tốt!
Ôn Dao vươn tay ra lần nữa, lần này trong tay chính là một viên tinh hạch màu xanh lớn hơn một chút, đây là tinh hạch hệ phong cấp hai.
Hổ biến dị nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm vào viên tinh hạch kia, trong lòng càng không ngừng đấu tranh dữ dội.
Không đợi nó quyết định xong, Ôn Dao trực tiếp thu tay về, mời Tiểu Tiểu ở bên trên là được rồi.
Hổ biến dị trợn tròn mắt, cứ như vậy đi rồi hả? Nó còn không có quyết định xong mà! Còn có, có thể buông nó ra vậy sao!
Đám binh sĩ chung quanh đang xem náo nhiệt đến vui vẻ cũng mộng bức rồi, cài này xong rồi? Chẳng lẽ không có dẫn dụ thêm lần nữa sao?
Tiểu Tiểu rất vui vẻ, trả lại ánh mắt vênh váo tự đắc trước đó cho hổ biến dị.
Chủ nhân không có ý định thu thằng ngốc kia thật sự là quá tuyệt vời, vốn có có một Mạn Mạn đoạt đồ ăn với nó, nó xem như trẻ con nên không thèm so đo, nhưng lại xuất hiện một gia hỏa không kém gì nó thì nó tuyệt không đồng ý!
Mắt thấy Ôn Dao đã đi một khoảng cách ngắn rồi, vài binh sĩ nhanh chóng đuổi kịp.
Chờ bọn hắn đi thật xa, dây thừng nước trên người hổ biến dị mới hóa thành một vũng nước chảy xuống.
Hổ biến dị đứng lên quăng nước trên người đi, nhìn qua hướng Ôn Dao rời đi quấn quýt hồi lâu, cuối cùng vẫn quay người chạy tới chỗ sâu trong cánh rừng.
Nhóm binh sĩ vừa đi vừa đánh giá người đi trước nhất Ôn Dao, không hiểu sao cô lại từ bỏ, bọn họ đều cảm thấy chỉ cần dụ dỗ một lần nữa nói không chừng liền thành công á.
Ôn Dao bình tĩnh tiếp tục thu nhặt hoa hoa cỏ cỏ, gần đây cô thi hành nguyên tắc trao đổi ngang giá, dưa hái xanh không ngọt, cái này không được, đổi một cái khác là được rồi, cô chỉ đơn thuần muốn một con gì đó làm tọa kỵ thay cho việc đi bộ mà thôi.
Hơn nữa, không biết có một từ gọi là "lạt mềm buộc chặt" sao?
Cô ghét bỏ nhìn Tiểu Tiểu, thân hình vừa dài vừa mảnh hoàn toàn làm tọa kỵ không dễ dàng mà, đợi đến lúc cô có thể ngồi trên đỉnh đầu của nó còn không biết đến bao giờ nữa, có ghi gái trinh đã trở thành đàn bà rồi.
Tiểu Tiểu bị ánh mắt chủ nhân nhìn có chút thương tâm, oa oa, chủ nhân quả nhiên bắt đầu ghét bỏ nó rồi sao.
Thấy được thực lực của Ôn Dao, Thạch Lỗi cũng không bắt buộc mang cô trở về căn cứ nữa, chỉ hỏi cô có mang theo đồ ăn hay không, sau đó dặn dò cô trước khi mặt trời lặn nhất định phải trở về căn cứ, sau đó đi cùng với các chiến hữu trở về.
Ôn Dao chờ bọn hắn đi rồi thay đổi hướng khác đi tới nơi cách căn cứ xa hơn, tìm nơi cây cối không nhiều lắm, có đất trống bằng phẳng hơn thì ngồi xuống, gọi Mạn Mạn cùng Tiểu Tiểu đi chung quanh giúp cô canh gác, sau đó lấy ra dụng cụ chế tạo thuốc trong nhẫn không gian bắt đầu thử chế thuốc.
Cô sợ trong quá trình luyện chế xảy ra nổ tung, cho nên vẫn cách xa một chút mới tốt.
Hàm răng sắc bén của hổ biến dị đã đụng chạm tới tầng ánh sáng băng lạnh trên lân phiến Tiểu Tiểu, mà răng nanh sáng lạnh của Tiểu Tiểu cũng đồng dạng kề sát da lông hổ biến dị.
Ranh giới chỉ như ngàn cân treo sợi tóc, hai quả cầu nước liên tiếp không ngừng đập vào trên đầu bọn nó, lực đạo vô cùng lớn khiến đầu bọn nó nện lệch hướng, hàm răng hai bên sát qua da đối phương, cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì.
Tiểu Tiểu bị nện mộng bức rồi, còn chưa lấy lại tinh thần, trong đầu liền truyền đến mệnh lệnh của Ôn Dao, nó không tình nguyện buông lỏng thân thể ra, còn thừa cơ hội hung hăng quất đuôi vào mặt hổ biến dị.
Hổ biến dị vốn bị quả cầu nước nện có chút choáng váng, sau đó phát giác lực đạo quấn trên người buông lỏng ra, thân thể cũng rơi xuống, không đợi nó thở một ngụm, mặt lại bị hung ác quất một cái.
Lần này đánh tỉnh nó, nó lắc lắc đại não, hét lớn một tiếng lần nữa đánh tới Tiểu Tiểu.
Đáng tiếc vừa nhảy lên thân thể rất nhanh đã bị mấy dây thừng nước trói lại, mất cân bằng khiến nó ngã từ trên không xuống, không ngừng nện trên mặt đất, có điều lớp cỏ dại dày đặc giảm xóc không ít cho nó, khiến nó không bị va chạm quá lớn.
Hổ biến dị lúc này mới phát hiện chung quanh rõ ràng nhiều hơn mấy người, một trong số đó trước kia từng gặp qua, còn có một người có hơi thở giống hệt trên người con rắn trắng kia.
Ôn Dao mang theo những người khác đi về hướng Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy chủ nhân nhà mình ra, vội vàng cọ đến bên cạnh của cô bắt đầu làm nũng cáo trạng:
【Hu hu hu, chủ nhân, thằng ngốc này bắt nạt ta, đoạt đồ ăn của ta, còn làm bị thương lân phiến xinh đẹp của ta nữa!】
Nói xong lắc lắc thân thể thể hiện miệng vết thương của nó cho Ôn Dao thấy rõ:【Chủ nhân, người nhất định phải báo thù cho ta!】
Thạch Lỗi nhìn Đại Bạch xà vốn đằng đằng sát khí lập tức biến thành cô vợ bé chịu nhiều ủy khuất, cảm thấy có chút cay mắt, chuyển biến này có phải quá nhanh rồi hay không.
Ôn Dao tùy ý vỗ vỗ đầu Tiểu Tiểu, quay người bắt đầu quan sát hổ biến dị bị cô trói lại.
Mà vốn nên uy phong lẫm lẫm sâm lâm chi vương bây giờ quả thật có chút chật vật.
Trên bộ lông xinh đẹp vàng trắng giao nhau có không ít chỗ bị nọc độc của Tiểu Tiểu ăn mòn biến thành màu đen, trên người còn có vô số miệng vết thương, bên trên bộ lông đầy vết máu loang lổ.
Trên mặt bị Tiểu Tiểu quất có một dấu vết lớn thật dài, nhìn bên ngoài càng thêm dữ tợn.
Đôi mắt đỏ bừng trước đó bây giờ đã khôi phục bình thường, cùng giống như Tiểu Tiểu đều là màu vàng kim óng ánh, nó cảnh giác nhìn chằm chằm vào Ôn Dao, không biết cô muốn làm gì.
"Cái kia..." Thạch Lỗi muốn mở miệng lại không biết nên nói cái gì, hắn không nghĩ tới cô bé lợi hại như vậy, vừa ra tay liền chế trụ được hai con thú biến dị.
Hắn muốn cô thả hổ biến dị, rồi lại biết rõ chính mình không có tư cách yêu cầu người khác.
【Chủ nhân, giết nó! Buổi trưa chúng ta có thịt hổ ăn!】Tiểu Tiểu ở một bên khuyến khích Ôn Dao.
Hừ, lại dám đoạt đồ đạc của ta, thế nhưng ta có hậu đài đấy nhé!
Đáng tiếc Ôn Dao hoàn toàn không để ý đến Tiểu Tiểu, cô đi vòng quanh bên hổ biến dị vài vòng, ánh mắt kia khiến hổ biến dị có chút sợ hãi.
Ừm, hình thể phù hợp, thân thể to lớn, tứ chi hữu lực, còn là hệ phong đấy.
Ôn Dao thoả mãn gật đầu.
Cô duỗi tay trái về phía hổ biến dị, mở lòng bàn tay ra, bên trong có mấy viên tinh hạch.
Cái này trong núi rừng thú Zombie không có nhiều, tuy hổ biến dị cũng ăn hết không ít thú biến dị, nhưng tinh hạch trong đầu chúng cũng khác, năng lượng cũng không nhiều, bởi vậy hổ biến dị cũng không biết đây là cái gì.
Nhưng nó có thể cảm giác được cái này là đồ tốt, nhưng thú con này có lòng tốt như vậy sao?
Một bên Tiểu Tiểu nhìn thấy chủ nhân không chỉ không giúp nó báo thù, lại còn cho tên kia tinh hạch! Cái kia đều là đồ ăn của nó đấy!!!
Đây là ý gì? Chủ nhân đứng núi này trông núi nọ rồi hả? Chuẩn bị đổi khế ước thú rồi hả?
Ngay từ đầu hổ biến dị cũng không có ý định ăn, nhưng ánh mắt nó liếc xéo qua thấy ánh mắt phẫn nộ của Tiểu Tiểu, giống như có ý định xông lên đoạt vật kia lại.
Nó vội vàng dùng đầu lưỡi cuốn một cái, đem tinh hạch trong lòng bàn tay Ôn Dao nuốt xuống, đồng thời cho Tiểu Tiểu một ánh mắt đắc ý.
Tinh hạch vào trong bụng không bao lâu, nó cũng cảm giác được một luồng năng lượng ấm áp tuôn ra, năng lượng tiêu hao trong cơ thể trước đó từ từ hồi phục, vết thương trên người cũng không còn đau như vậy nữa.
Nó (con hổ) lại dám ăn khẩu phần lương thực của nó!
Tiểu Tiểu muốn nổ, nó còn chưa kịp phát tác, đã bị Ôn Dao nhanh tay lẹ mắt đút mấy viên tinh hạch đến trong miệng.
Ăn hết tinh hạch Tiểu Tiểu tạm thời yên tĩnh trở lại, nó hung hăng trừng mắt liếc nhìn hổ biến dị, sau đó bắt đầu hấp thu tinh hạch.
Hổ biến dị cảm giác được năng lượng của mình khôi phục một nửa, nó mạnh mẽ phát ra mấy đạo lưỡi dao gió muốn cắt dây thừng nước trên người.
Đáng tiếc lưỡi dao gió xuyên qua dây thừng nước không có bất kỳ hiệu quả, nó vẫn bị trói chặt chẽ.
Hổ biến dị xấu hổ nhìn Ôn Dao, giả vờ như cái gì cũng không có xảy ra chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Nó không ngu ngốc, nó biết đại khái tên thú con nhân loại này có ý gì, không phải muốn nhận nó làm sủng vật sao!
Nhưng nó là vương giả núi rừng, làm sao có thể nhận một thú con nhân loại làm chủ nhân!
Cho dù thực lực cô cường đại cũng vô dụng! Có đồ ăn ngon cũng không được, nó sẽ không vì cái này mà buông tha cho tự do đâu!
Hổ biến dị quyết định, nhất định không thể bị hấp dẫn! Nhân loại không có thứ gì tốt!
Ôn Dao vươn tay ra lần nữa, lần này trong tay chính là một viên tinh hạch màu xanh lớn hơn một chút, đây là tinh hạch hệ phong cấp hai.
Hổ biến dị nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm vào viên tinh hạch kia, trong lòng càng không ngừng đấu tranh dữ dội.
Không đợi nó quyết định xong, Ôn Dao trực tiếp thu tay về, mời Tiểu Tiểu ở bên trên là được rồi.
Hổ biến dị trợn tròn mắt, cứ như vậy đi rồi hả? Nó còn không có quyết định xong mà! Còn có, có thể buông nó ra vậy sao!
Đám binh sĩ chung quanh đang xem náo nhiệt đến vui vẻ cũng mộng bức rồi, cài này xong rồi? Chẳng lẽ không có dẫn dụ thêm lần nữa sao?
Tiểu Tiểu rất vui vẻ, trả lại ánh mắt vênh váo tự đắc trước đó cho hổ biến dị.
Chủ nhân không có ý định thu thằng ngốc kia thật sự là quá tuyệt vời, vốn có có một Mạn Mạn đoạt đồ ăn với nó, nó xem như trẻ con nên không thèm so đo, nhưng lại xuất hiện một gia hỏa không kém gì nó thì nó tuyệt không đồng ý!
Mắt thấy Ôn Dao đã đi một khoảng cách ngắn rồi, vài binh sĩ nhanh chóng đuổi kịp.
Chờ bọn hắn đi thật xa, dây thừng nước trên người hổ biến dị mới hóa thành một vũng nước chảy xuống.
Hổ biến dị đứng lên quăng nước trên người đi, nhìn qua hướng Ôn Dao rời đi quấn quýt hồi lâu, cuối cùng vẫn quay người chạy tới chỗ sâu trong cánh rừng.
Nhóm binh sĩ vừa đi vừa đánh giá người đi trước nhất Ôn Dao, không hiểu sao cô lại từ bỏ, bọn họ đều cảm thấy chỉ cần dụ dỗ một lần nữa nói không chừng liền thành công á.
Ôn Dao bình tĩnh tiếp tục thu nhặt hoa hoa cỏ cỏ, gần đây cô thi hành nguyên tắc trao đổi ngang giá, dưa hái xanh không ngọt, cái này không được, đổi một cái khác là được rồi, cô chỉ đơn thuần muốn một con gì đó làm tọa kỵ thay cho việc đi bộ mà thôi.
Hơn nữa, không biết có một từ gọi là "lạt mềm buộc chặt" sao?
Cô ghét bỏ nhìn Tiểu Tiểu, thân hình vừa dài vừa mảnh hoàn toàn làm tọa kỵ không dễ dàng mà, đợi đến lúc cô có thể ngồi trên đỉnh đầu của nó còn không biết đến bao giờ nữa, có ghi gái trinh đã trở thành đàn bà rồi.
Tiểu Tiểu bị ánh mắt chủ nhân nhìn có chút thương tâm, oa oa, chủ nhân quả nhiên bắt đầu ghét bỏ nó rồi sao.
Thấy được thực lực của Ôn Dao, Thạch Lỗi cũng không bắt buộc mang cô trở về căn cứ nữa, chỉ hỏi cô có mang theo đồ ăn hay không, sau đó dặn dò cô trước khi mặt trời lặn nhất định phải trở về căn cứ, sau đó đi cùng với các chiến hữu trở về.
Ôn Dao chờ bọn hắn đi rồi thay đổi hướng khác đi tới nơi cách căn cứ xa hơn, tìm nơi cây cối không nhiều lắm, có đất trống bằng phẳng hơn thì ngồi xuống, gọi Mạn Mạn cùng Tiểu Tiểu đi chung quanh giúp cô canh gác, sau đó lấy ra dụng cụ chế tạo thuốc trong nhẫn không gian bắt đầu thử chế thuốc.
Cô sợ trong quá trình luyện chế xảy ra nổ tung, cho nên vẫn cách xa một chút mới tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.