Chương 635: Đại Hoàng trở về
Đông Trùng Hạ Uyển
29/11/2021
Lúc nhìn thấy Ôn Dao đầu tiên, bước chân tên dẫn đầu liền chậm lại, hắn
lén lút đánh giá mấy lần, không tìm được người mình muốn tìm.
Trong lòng của hắn thoáng lộp bộp một phát, đã có dự cảm bất tường, sắc mặt hắn đầy ngưng trọng, bước chân cũng dần dần chậm, rất nhanh đã bị đám người vượt qua, cuối cùng được như ý nguyện che dấu trong đám người.
Hắn cũng không ngốc, lúc đầu muốn chạy đến cũng vì muốn ở trước mặt người kia xây dựng lên hình tượng trung thành, vì gia tăng một tầng đảm bảo cho cuộc sống tương lai sau này của mình.
Ai ngờ đâu chỉ nhìn thấy cô bé có thể là dị năng giả cấp cao kia!
Những người khác hiện đang ở đâu hắn đã không còn muốn biết, dựa theo xu thế này, bọn hắn làm mọi chuyện rất nhanh sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng, căn cứ này cũng không còn an toàn nữa rồi, hắn phải thừa dịp tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng nhanh chóng rời khỏi đây mới được!
Ngay khi cả người mình đã lùi đến vòng ngoài của đám người, cả người hắn cong lại quay người chạy sang hướng khác!
Hắn biết rõ người đàn ông kia đã đem dấu vật tư căn cứ ở nơi nào, thừa dịp không có người chú ý, hắn đi trước đến chỗ đó lấy đồ đạc đi. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Có mấy người chú ý tới động tác của hắn, bọn hắn liếc nhau, lén lút đi theo phía sau.
Mặc kệ bọn hắn làm trò gì, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bọn hắn biết rõ kẻ vừa lén lút chạy đi kia chính là người luôn không lợi không dậy sớm, cho dù nói thế nào, theo sau hắn sẽ không sai lầm gì đâu đấy.
Đám người lúc còn cách Ôn Dao một khoảng rất xa đã dừng lại, không ai dám đến gần, những người này cũng không biết chuyện gì xảy ra, vì sao sân nhỏ đang hoàn hảo đột nhiên biến thành như vậy.
Nhưng bọn hắn biết rõ nhà này của ai, biết rõ bên trong là những người nào.
Nhìn Ôn Dao trấn định tự nhiên ngồi ở đó, bọn hắn không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.
Chẳng lẽ... Những người nơi này đều chết hết rồi?!
Vậy bọn họ...
Không ít người ánh mắt lập loè đánh giá Ôn Dao, trong đầu nhiều cách nghĩ lần lượt xuất hiện, nhưng những người khác trở ngại Ôn Dao quá mức bình tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn không có người làm chim đầu đàn.
Ôn Dao không để ý ánh mắt dò xét chung quanh, Ôn Dao cau mày móc một chiếc đồng hồ trong túi ra xem, phát hiện đã nhanh đến giữa trưa. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Thời gian dài như vậy còn không chưa giải quyết xong?
Chó săn biến dị không biết vì sao Ôn Dao vẫn ngồi ở chỗ này, nhưng nó sắm vai sủng vậy trung thành và tận tâm, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào người chung quanh.
Đột nhiên, nó cảm nhận được cái gì, thân thể vốn đang ngồi xổm phút chốc đứng lên, nó ngửa đầu, cả người kéo căng quá chặt chẽ, làm ra tư thế công kích, như lâm vào đại địch nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó trên bầu trời.
Chó săn biến dị khác thường cũng dẫn đến sự chú ý của những người khác, bọn hắn cũng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của đối phương, phát hiện nơi chân trời có thứ gì đó bay đến nhanh chóng.
Chỉ vài giây đồng hồ, thứ kia đã hoàn toàn hiện rõ trước mắt bọn hắn.
Đó là một con hổ biến dị khổng lồ mọc cánh, bộ lông màu vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa ra ánh hào quang chói mắt, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Mọi người ngơ ngác nhìn hổ biến dị càng ngày càng đến gần, đột nhiên có người kịp phản ứng, quát to một tiếng: "Có phải dị thú đẳng cấp cao tấn công người của chúng ta bên ngoài căn cứ hay không?!"
Có người có tin tức linh thông đã biết trước đó căn cứ giống trống khua chiêng phái người ra ngoài là vì dị thú cấp cao, bây giờ đột nhiên có dị thú bay về hướng căn cứ bọn hắn, chẳng lẽ người phái đi đều đã chết cả rồi?!
Nó đến báo thù hay sao?
"Chạy mau!"
Mặc kệ dị thú cấp cao đến làm gì, nhìn tư thế đã biết không có ý tốt, đa phần thực lực của bọn hắn đều không được, người cao tay ở căn cứ đều không đối phó được dị thú, bọn hắn cũng không trông cậy mình có thể làm được cái gì, trốn khỏi cái chết mới là mấu chốt quan trọng nhất đấy!
Vốn đám người đang tụ tập cùng nhau ngay lập tức giải tán, từng người đều chạy trối chết.
Có nhiều cách nghĩ hơn cũng không trọng yếu bằng mạng nhỏ của mình!
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ sân nhỏ cũng chỉ còn lại Ôn Dao và chó săn biến dị.
Nhìn Ôn Dao ngồi ở đó không có bất kỳ động tác nào, chó săn biến dị nóng nảy.
Cmn! Đại gia hỏa lợi hại đến rồi đó! Đánh không lại a!
Chủ nhân mới này có phải choáng váng rồi hay không?! Làm sao còn không chịu chạy!
Nó lo lắng kêu hai tiếng về phía Ôn Dao, cắn góc áo Ôn Dao muốn kéo Ôn Dao đi.
"Rẹt —— "
Quần áo Ôn Dao bị hàm răng sắc nhọn của chó săn biến xé rách một góc áo.
Chó săn biến dị cứng đờ người, nó cẩn thận từng li từng tí ngẩng lên đầu, đúng lúc nhìn thẳng vào ánh mắt lành lạnh của Ôn Dao.
Tuy Ôn Dao không lộ ra bất cứ không vui gì, nhưng chó săn biến dị lại cảm nhận được một luồng rét lạnh, động tác của nó cứng ngắc đặt góc áo bị xé rách ở đầu gối Ôn Dao, sau đó rụt rụt cổ, thành thành thật thật ngồi xổm trên mặt đất.
Hu hu hu, vì sao cảm thấy chủ nhân mình tìm được có chút đáng sợ thế này...
Một trận gió nhấc lên, lập tức góc áo bị gió thổi đi, không còn thấy bóng dáng.
Đây là lúc Đại Hoàng đáp xuống đất mang theo dòng khí lãng, nó thu hồi đôi cánh, ánh mắt đã rơi vào trên người chó săn biến dị. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Từ rất xa nó đã cảm nhận được hơi thở của dị thú khác, chủ nhân nhà nó nhất định thừa dịp nó không ở bên cạnh thông đồng với những tiểu yêu tinh khác!
Ánh mắt Đại Hoàng tràn ngập tính uy hiếp làm cho cả thân thể chó săn biến dị run rẩy không ngừng, nó chịu đựng sự sợ hãi trong lòng, run rẩy như cái sàng chắn phía trước Ôn Dao.
Nếu đã chạy không thoát, hôm nay có khả năng nhắn nhủ tại đây rồi, cho dù nói thế nào, có chết cũng phải chết vĩ đại!
Vẻ mặt chó săn biến dị y hệt xả thân vì đại nghĩa kia, làm cho bản thân nó cũng bị chính mình làm cảm động muốn khóc!
Đại Hoàng dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá toàn bộ mọi mặt của chó săn biến dị, sau đó thả lại trái tim vào chỗ cũ.
Thực lực quá yếu, lớn lên cũng không đẹp, lại không có gì đặc biệt, bộ dạng còn ngu xuẩn, chủ nhân chắc chắn sẽ không thu!
Phải biết trước đó lúc bọn họ ở trong rừng rậm gặp được không ít dị thú không biết xấu hổ tự cho mình rất lợi hại rất đẹp rồi tự đề cử bản thân muốn làm sủng vật của chủ nhân nhà mình!
Thế nhưng chủ nhân không đồng ý với một con nào ~
Trong lòng Đại Hoàng lên án những con dị thú không biết xấu hổ kia, còn đắc ý cho rằng ánh mắt mình tốt, ra tay sớm, hoàn toàn đã quên hành vi vả mặt của chính mình lúc trước.
Đại Hoàng xác định chó săn biến dị không có bất kỳ uy hiếp nào, liền hừ lạnh một tiếng, không hề liếc nhìn đối phương nữa, đi đến bên người Ôn Dao thân mật cọ cọ vào Ôn Dao, thậm chí còn làm nũng để Ôn Dao xem nơi bị thương của nó, nhất định phải chủ nhân sờ sờ mới có thể tốt lên.
Mắt chó săn biến dị nhìn thấy tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, đầu óc không cách nào xoay chuyển được.
Chẳng lẽ mình thật vất vả chọn ra chủ nhân lại chính là chủ nhân của đại gia hỏa này sao?!
Không! Nó không muốn thừa nhận sự thật này đâu!
Ôn Dao không chú ý đến vẻ mặt chó săn biến dị, Ôn Dao đang hỏi Đại Hoàng kết quả của bên kia, biết được đám người kia người chết đều đã chết, bắt cũng đã bắt, các quân nhân không có người chết, đang chỉnh đốn ở tại chỗ, Ôn Dao yên lòng.
Tuy Đại Hoàng rất chán ghét nhân loại, nhưng vì trước kia đã có kinh nghiệm bảo hộ binh sĩ, đối với việc tham gia quân ngũ coi như đã thấy qua, bởi vậy lần này đối với mệnh lệnh của Ôn Dao nó cũng chấp hành rất triệt để.
Trong lòng của hắn thoáng lộp bộp một phát, đã có dự cảm bất tường, sắc mặt hắn đầy ngưng trọng, bước chân cũng dần dần chậm, rất nhanh đã bị đám người vượt qua, cuối cùng được như ý nguyện che dấu trong đám người.
Hắn cũng không ngốc, lúc đầu muốn chạy đến cũng vì muốn ở trước mặt người kia xây dựng lên hình tượng trung thành, vì gia tăng một tầng đảm bảo cho cuộc sống tương lai sau này của mình.
Ai ngờ đâu chỉ nhìn thấy cô bé có thể là dị năng giả cấp cao kia!
Những người khác hiện đang ở đâu hắn đã không còn muốn biết, dựa theo xu thế này, bọn hắn làm mọi chuyện rất nhanh sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng, căn cứ này cũng không còn an toàn nữa rồi, hắn phải thừa dịp tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng nhanh chóng rời khỏi đây mới được!
Ngay khi cả người mình đã lùi đến vòng ngoài của đám người, cả người hắn cong lại quay người chạy sang hướng khác!
Hắn biết rõ người đàn ông kia đã đem dấu vật tư căn cứ ở nơi nào, thừa dịp không có người chú ý, hắn đi trước đến chỗ đó lấy đồ đạc đi. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Có mấy người chú ý tới động tác của hắn, bọn hắn liếc nhau, lén lút đi theo phía sau.
Mặc kệ bọn hắn làm trò gì, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bọn hắn biết rõ kẻ vừa lén lút chạy đi kia chính là người luôn không lợi không dậy sớm, cho dù nói thế nào, theo sau hắn sẽ không sai lầm gì đâu đấy.
Đám người lúc còn cách Ôn Dao một khoảng rất xa đã dừng lại, không ai dám đến gần, những người này cũng không biết chuyện gì xảy ra, vì sao sân nhỏ đang hoàn hảo đột nhiên biến thành như vậy.
Nhưng bọn hắn biết rõ nhà này của ai, biết rõ bên trong là những người nào.
Nhìn Ôn Dao trấn định tự nhiên ngồi ở đó, bọn hắn không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.
Chẳng lẽ... Những người nơi này đều chết hết rồi?!
Vậy bọn họ...
Không ít người ánh mắt lập loè đánh giá Ôn Dao, trong đầu nhiều cách nghĩ lần lượt xuất hiện, nhưng những người khác trở ngại Ôn Dao quá mức bình tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn không có người làm chim đầu đàn.
Ôn Dao không để ý ánh mắt dò xét chung quanh, Ôn Dao cau mày móc một chiếc đồng hồ trong túi ra xem, phát hiện đã nhanh đến giữa trưa. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Thời gian dài như vậy còn không chưa giải quyết xong?
Chó săn biến dị không biết vì sao Ôn Dao vẫn ngồi ở chỗ này, nhưng nó sắm vai sủng vậy trung thành và tận tâm, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào người chung quanh.
Đột nhiên, nó cảm nhận được cái gì, thân thể vốn đang ngồi xổm phút chốc đứng lên, nó ngửa đầu, cả người kéo căng quá chặt chẽ, làm ra tư thế công kích, như lâm vào đại địch nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó trên bầu trời.
Chó săn biến dị khác thường cũng dẫn đến sự chú ý của những người khác, bọn hắn cũng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của đối phương, phát hiện nơi chân trời có thứ gì đó bay đến nhanh chóng.
Chỉ vài giây đồng hồ, thứ kia đã hoàn toàn hiện rõ trước mắt bọn hắn.
Đó là một con hổ biến dị khổng lồ mọc cánh, bộ lông màu vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa ra ánh hào quang chói mắt, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Mọi người ngơ ngác nhìn hổ biến dị càng ngày càng đến gần, đột nhiên có người kịp phản ứng, quát to một tiếng: "Có phải dị thú đẳng cấp cao tấn công người của chúng ta bên ngoài căn cứ hay không?!"
Có người có tin tức linh thông đã biết trước đó căn cứ giống trống khua chiêng phái người ra ngoài là vì dị thú cấp cao, bây giờ đột nhiên có dị thú bay về hướng căn cứ bọn hắn, chẳng lẽ người phái đi đều đã chết cả rồi?!
Nó đến báo thù hay sao?
"Chạy mau!"
Mặc kệ dị thú cấp cao đến làm gì, nhìn tư thế đã biết không có ý tốt, đa phần thực lực của bọn hắn đều không được, người cao tay ở căn cứ đều không đối phó được dị thú, bọn hắn cũng không trông cậy mình có thể làm được cái gì, trốn khỏi cái chết mới là mấu chốt quan trọng nhất đấy!
Vốn đám người đang tụ tập cùng nhau ngay lập tức giải tán, từng người đều chạy trối chết.
Có nhiều cách nghĩ hơn cũng không trọng yếu bằng mạng nhỏ của mình!
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ sân nhỏ cũng chỉ còn lại Ôn Dao và chó săn biến dị.
Nhìn Ôn Dao ngồi ở đó không có bất kỳ động tác nào, chó săn biến dị nóng nảy.
Cmn! Đại gia hỏa lợi hại đến rồi đó! Đánh không lại a!
Chủ nhân mới này có phải choáng váng rồi hay không?! Làm sao còn không chịu chạy!
Nó lo lắng kêu hai tiếng về phía Ôn Dao, cắn góc áo Ôn Dao muốn kéo Ôn Dao đi.
"Rẹt —— "
Quần áo Ôn Dao bị hàm răng sắc nhọn của chó săn biến xé rách một góc áo.
Chó săn biến dị cứng đờ người, nó cẩn thận từng li từng tí ngẩng lên đầu, đúng lúc nhìn thẳng vào ánh mắt lành lạnh của Ôn Dao.
Tuy Ôn Dao không lộ ra bất cứ không vui gì, nhưng chó săn biến dị lại cảm nhận được một luồng rét lạnh, động tác của nó cứng ngắc đặt góc áo bị xé rách ở đầu gối Ôn Dao, sau đó rụt rụt cổ, thành thành thật thật ngồi xổm trên mặt đất.
Hu hu hu, vì sao cảm thấy chủ nhân mình tìm được có chút đáng sợ thế này...
Một trận gió nhấc lên, lập tức góc áo bị gió thổi đi, không còn thấy bóng dáng.
Đây là lúc Đại Hoàng đáp xuống đất mang theo dòng khí lãng, nó thu hồi đôi cánh, ánh mắt đã rơi vào trên người chó săn biến dị. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Từ rất xa nó đã cảm nhận được hơi thở của dị thú khác, chủ nhân nhà nó nhất định thừa dịp nó không ở bên cạnh thông đồng với những tiểu yêu tinh khác!
Ánh mắt Đại Hoàng tràn ngập tính uy hiếp làm cho cả thân thể chó săn biến dị run rẩy không ngừng, nó chịu đựng sự sợ hãi trong lòng, run rẩy như cái sàng chắn phía trước Ôn Dao.
Nếu đã chạy không thoát, hôm nay có khả năng nhắn nhủ tại đây rồi, cho dù nói thế nào, có chết cũng phải chết vĩ đại!
Vẻ mặt chó săn biến dị y hệt xả thân vì đại nghĩa kia, làm cho bản thân nó cũng bị chính mình làm cảm động muốn khóc!
Đại Hoàng dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá toàn bộ mọi mặt của chó săn biến dị, sau đó thả lại trái tim vào chỗ cũ.
Thực lực quá yếu, lớn lên cũng không đẹp, lại không có gì đặc biệt, bộ dạng còn ngu xuẩn, chủ nhân chắc chắn sẽ không thu!
Phải biết trước đó lúc bọn họ ở trong rừng rậm gặp được không ít dị thú không biết xấu hổ tự cho mình rất lợi hại rất đẹp rồi tự đề cử bản thân muốn làm sủng vật của chủ nhân nhà mình!
Thế nhưng chủ nhân không đồng ý với một con nào ~
Trong lòng Đại Hoàng lên án những con dị thú không biết xấu hổ kia, còn đắc ý cho rằng ánh mắt mình tốt, ra tay sớm, hoàn toàn đã quên hành vi vả mặt của chính mình lúc trước.
Đại Hoàng xác định chó săn biến dị không có bất kỳ uy hiếp nào, liền hừ lạnh một tiếng, không hề liếc nhìn đối phương nữa, đi đến bên người Ôn Dao thân mật cọ cọ vào Ôn Dao, thậm chí còn làm nũng để Ôn Dao xem nơi bị thương của nó, nhất định phải chủ nhân sờ sờ mới có thể tốt lên.
Mắt chó săn biến dị nhìn thấy tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, đầu óc không cách nào xoay chuyển được.
Chẳng lẽ mình thật vất vả chọn ra chủ nhân lại chính là chủ nhân của đại gia hỏa này sao?!
Không! Nó không muốn thừa nhận sự thật này đâu!
Ôn Dao không chú ý đến vẻ mặt chó săn biến dị, Ôn Dao đang hỏi Đại Hoàng kết quả của bên kia, biết được đám người kia người chết đều đã chết, bắt cũng đã bắt, các quân nhân không có người chết, đang chỉnh đốn ở tại chỗ, Ôn Dao yên lòng.
Tuy Đại Hoàng rất chán ghét nhân loại, nhưng vì trước kia đã có kinh nghiệm bảo hộ binh sĩ, đối với việc tham gia quân ngũ coi như đã thấy qua, bởi vậy lần này đối với mệnh lệnh của Ôn Dao nó cũng chấp hành rất triệt để.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.