Chương 634: Tầng hầm ngầm
Đông Trùng Hạ Uyển
29/11/2021
Trong đầu người đàn ông lộn xộn một mảnh, cả người ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới điều gì, mạnh ngẩng đầu nhìn lại, cô bé vốn đang cuối đầu lúc này dùng đôi mắt to đen nhánh tỏa sáng nhìn mình, tay phải Ôn Dao có chút nâng lên, trong lòng bàn tay nổi lơ lửng một đoàn chất lỏng màu đỏ nhạt.
Đó là...
Trong lòng người đàn ông lấy làm kinh ngạc, trên mặt cũng không tự chủ lộ ra biểu cảm khiếp sợ.
Đương nhiên hắn biết rõ dị năng đạt tới trình độ nhất định trừ khống chế dị năng của bản thân còn có thể khống chế được vật chất cùng loại khác, nhưng cần có lực khống chế rất mạnh, cũng không phải dị năng giả cấp cao nào cũng có thể làm được điều này.
Cô bé trước mắt này không chỉ làm được, hơn nữa tốc độ cực nhanh, thậm chí lúc hắn không nhận thức được đã khống chế chất lỏng thuốc kia!
Yêu nghiệt này ở đây ra vậy hả?!
Người đàn ông biết rõ lần này đã thua thảm rồi, cũng không nghĩ những gì khác, quay người định nhảy ra từ chỗ cửa sổ phía sau.
Lưu lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt.
Ở đây đã không ở nổi nửa, hắn biết rõ chính mình đã làm cái gì hơn một năm qua, cảm thấy bản thân không thể rơi vào trong tay bọn họ!
Lý tưởng rất tốt đẹp đấy, thực tế lại rất gian nan, ngay vào lúc người đàn ông xoay người, trong nháy mắt đó một đường đao nước hẹp dài bay đi về phía sau lưng của hắn!
Cho dù hắn có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm cùng bản năng chiến đấu tránh thoát được ba đường công kích, nhưng bắp chân trái cùng eo phía bên phải đều bị đao nước đánh trúng, cả người hắn đổ về phía trước, hung hăng đánh lên vách tường duy nhất còn hoàn hảo.
"Oanh —— " truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Vốn vách tường đã lung lay sắp đổ bị trọng lực va đập nháy mắt sụp đổ, cả người người đàn ông chôn vùi tận sâu bên dưới.
Ôn Dao liền giật mình, cái này cũng không nên trách Ôn Dao rồi, Ôn Dao cũng không nghĩ đến vách tường kia lại yếu ớt như vậy, mới đè có chút xíu đã sụp đổ rồi.
Ôn Dao dùng tinh thần lực kiểm tra, phát hiện tuy hơi thở đối phương yếu ớt, nhưng còn sống, chỉ có điều đã ngất đi.
Những người khác đã bị công kích của đối phương đánh bay, sống chết không rõ, ai biết bay đến chỗ nào rồi, Ôn Dao cũng không có ý định đuổi theo.
Cá lớn nhất đều đã ở chỗ này, những tôm tép nhãi nhép kia cũng không cần quản!
"Uông ô ~ "
Ôn Dao cảm giác ống quần của mình bị cái gì đó giật giật, Ôn Dao cúi đầu xem xét, con chó săn biến dị kia đứng đối diện Ôn Dao lộ ra mỉm cười nịnh nọt, chân chó không tả nổi.
Trước đó đa phần lực chú ý của Ôn Dao đều đặt trên người đàn ông kia và hộp lập phương kim loại, không chú ý quá nhiều đến những người khác, không nghĩ tới con chó săn biến dị này lại không bị vòi rồng tung bay, còn có thể chạy tới đây tìm Ôn Dao làm nũng.
Ôn Dao lặng yên nhìn cái đuôi dao động vô cùng vui sướng của con chó biến dị, đôi mắt có chút chớp chớp, muốn nhìn xem đến cùng nó muốn làm gì.
Chó săn biến dị kêu hai tiếng về phía Ôn Dao, sau đó đứng dậy đi về phía trước vài bước, vừa đi còn quay đầu lại nhìn Ôn Dao, ra hiệu Ôn Dao nhanh đuổi theo.
Ôn Dao nhìn thoáng qua vị trí đống đá vụn kia, xác định người đàn ông bị đè bên dưới trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại được, nhấc chân liền đi theo.
Ngược lại Ôn Dao muốn nhìn đối phương đến cùng muốn làm cái gì.
Chó săn biến dị dẫn Ôn Dao đi vào trong tòa nhà hai tầng khác gần đó, có lẽ bị vòi rồng ảnh hưởng trên nóc nhà rơi xuống không ít thứ.
Ôn Dao đi theo nó vào nhà, sau đó dưới sự dẫn dắt của nó đi tới trước cửa một gian tầng hầm ngầm.
Xem ra trong tầng hầm này có vật gì tốt rồi. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Ôn Dao phóng xuất tinh thần lực dò xét xuyên qua cánh cửa một phe, lộ ra một biểu lộ rực rở.
Ôn Dao thấy chó săn biến dị ngồi xổm một bên chảy nước miếng, khích lệ nói: "Làm tốt lắm."
Cho dù giọng điệu Ôn Dao vô cùng bình thản, nhưng chó săn biến dị đạt đucợ sự khích lệ vô cùng hưng phấn.
Ah ah ah ah! Cô ấy khen ta rồi kìa!!! Cô ấy nhất định cảm thấy ta rất hữu dụng!
Ta đây có phải có thể đi theo cô ấy rồi không?!
Chó săn biến dị cảm thấy mình đã tự tìm cho bản thân chủ nhân mới rất tốt, nó cảm giác chính mình nhất định để lại ấn tượng sâu sắc với chủ nhân mới của mình rồi!
Chó săn biến dị tự cảm thấy vô cùng hài lòng căn bản không biết mình chỉ là một bên tình nguyện, nó rơi vào tưởng tưởng tốt đẹp với chủ nhân mới của mình, hoàn toàn không biết rất nhanh sẽ có thú đến dạy dỗ nó biết làm thú vật thế nào!
Bởi vì sợ liên lụy đến toàn bộ căn nhà, lần này Ôn Dao không làm thao tác đơn giản nổ tung cánh cửa, mà tốn chút thời gian dùng tinh thần lực điều khiển mở cánh cửa sắt ra.
Trong tầng hầm rộng rãi bày ra đủ loại vật tư, Ôn Dao đi đến một đống rương đặt trong góc riêng lẻ, mở ra chiếc rương nằm trước nhất, lộ ra từng ống thuốc được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Ôn Dao lấy ra một ống thuốc kiểm tra, phát hiện đúng là thuốc khôi phục thể lực phẩm chất thấp nhất căn cứ sản xuất ra, thậm chí rương bên cạnh còn ghi số thứ tự.
Mở một chiếc rương khác, bên trong tất cả đều là các loại thuốc.
Trong đó nhiều nhất là thuốc khôi phục thể lực, tiếp đến là thuốc khôi phục dị năng, thuốc khôi phục tinh thần lực, ít nhất chính là thuốc bộc phát, tất cả đều là vật tư quân nhu phẩm chất khá thấp căn cứ phụ cấp cho các căn cứ nhỏ.
Ôn Dao còn phát hiện trong xó góc khác một ít tinh thạch phẩm chất thấp và tinh hạch.
Dạo qua một vòng, Ôn Dao không chút khách sáo thu hết tất cả đồ đạc vào trong không gian, Ôn Dao cảm thấy đây đều là người đàn ông kia tu hú chiếm chổ chim thước, lúc căn cứ Hoa Nam tiếp tế vật tư đã chiếm lấy dấu đi, nhiều đồ đạc như thế tự nhiên không thể để lại cho bọn hắn, mang về cho anh trai cũng được.
Nhưng đã lâu như vậy lại không có ai phát hiện, nếu không phải lần này bọn họ đến đây, tình huống như vậy kéo dài bao lâu thật khó nói.
Thu hết đồ đạc, Ôn Dao về đến mặt đất, lúc này, Ôn Dao nghe được xa xa truyền đến âm thanh ồn ào náo động, dường như có không ít người chạy đến nơi này.
"Thật chậm."
Ôn Dao xem lại thời gian, phát hiện vòi rồng kia thổi tung nhà cửa đến bây giờ đã qua hơn hai mươi phút, đến lúc này mới có người chạy đến. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Thật ra chuyện này không thể trách được bọn hắn, đa phần tay thiện nghệ ở căn cứ đều bị phái ra ngoài, cộng thêm Đại Hoàng làm ra động tĩnh lớn như vậy, lục tục ngo ngoe lại có không ít người ra căn cứ, bây giờ trong căn cứ đa phần đều là người bình thường.
Hơn nữa đám người này đã chưởng quản căn cứ hơn một năm rồi, xây dựng ảnh hưởng rất nặng, tất cả mọi người không dám phản kháng, đặc biệt ở đại viện này, người bình thường cũng không dám tới gần.
Cho dù ở đây đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng cũng không ai dám đến đây xem xét, đa phần mọi người đều đóng chặt cửa nhà, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Vẫn là trước đó có một người bị đánh bay may mắn, rơi xuống một bụi cỏ, không bao lâu đã tỉnh lại, lúc này mới đi tìm một ít người đến.
Đợi một phần người cả gan bước vào đại viên, mới phát hiện trong sân xuất hiện một mảng lớn đất trống, vốn đang đứng trong sân nhỏ đại viện cũng không thấy nữa rồi!
Chỉ để lại một ít tàn vách tường vụn vặt, cây đại thụ trong sân cũng bị nghiêng ngả, có vài cây nhỏ còn bị nhổ tận gốc, toàn bộ sân nhỏ dường như bị vòi rồng cướp sạch không còn.
Mà vốn vị trí sân nhỏ chỉ chừa một đống đá vụn, trên hòn đá lớn nhất có một cô bé khoảng mười hai mười ba tuổi đang ngồi, bên người còn có một con chó lớn ngồi cạnh.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới điều gì, mạnh ngẩng đầu nhìn lại, cô bé vốn đang cuối đầu lúc này dùng đôi mắt to đen nhánh tỏa sáng nhìn mình, tay phải Ôn Dao có chút nâng lên, trong lòng bàn tay nổi lơ lửng một đoàn chất lỏng màu đỏ nhạt.
Đó là...
Trong lòng người đàn ông lấy làm kinh ngạc, trên mặt cũng không tự chủ lộ ra biểu cảm khiếp sợ.
Đương nhiên hắn biết rõ dị năng đạt tới trình độ nhất định trừ khống chế dị năng của bản thân còn có thể khống chế được vật chất cùng loại khác, nhưng cần có lực khống chế rất mạnh, cũng không phải dị năng giả cấp cao nào cũng có thể làm được điều này.
Cô bé trước mắt này không chỉ làm được, hơn nữa tốc độ cực nhanh, thậm chí lúc hắn không nhận thức được đã khống chế chất lỏng thuốc kia!
Yêu nghiệt này ở đây ra vậy hả?!
Người đàn ông biết rõ lần này đã thua thảm rồi, cũng không nghĩ những gì khác, quay người định nhảy ra từ chỗ cửa sổ phía sau.
Lưu lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt.
Ở đây đã không ở nổi nửa, hắn biết rõ chính mình đã làm cái gì hơn một năm qua, cảm thấy bản thân không thể rơi vào trong tay bọn họ!
Lý tưởng rất tốt đẹp đấy, thực tế lại rất gian nan, ngay vào lúc người đàn ông xoay người, trong nháy mắt đó một đường đao nước hẹp dài bay đi về phía sau lưng của hắn!
Cho dù hắn có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm cùng bản năng chiến đấu tránh thoát được ba đường công kích, nhưng bắp chân trái cùng eo phía bên phải đều bị đao nước đánh trúng, cả người hắn đổ về phía trước, hung hăng đánh lên vách tường duy nhất còn hoàn hảo.
"Oanh —— " truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Vốn vách tường đã lung lay sắp đổ bị trọng lực va đập nháy mắt sụp đổ, cả người người đàn ông chôn vùi tận sâu bên dưới.
Ôn Dao liền giật mình, cái này cũng không nên trách Ôn Dao rồi, Ôn Dao cũng không nghĩ đến vách tường kia lại yếu ớt như vậy, mới đè có chút xíu đã sụp đổ rồi.
Ôn Dao dùng tinh thần lực kiểm tra, phát hiện tuy hơi thở đối phương yếu ớt, nhưng còn sống, chỉ có điều đã ngất đi.
Những người khác đã bị công kích của đối phương đánh bay, sống chết không rõ, ai biết bay đến chỗ nào rồi, Ôn Dao cũng không có ý định đuổi theo.
Cá lớn nhất đều đã ở chỗ này, những tôm tép nhãi nhép kia cũng không cần quản!
"Uông ô ~ "
Ôn Dao cảm giác ống quần của mình bị cái gì đó giật giật, Ôn Dao cúi đầu xem xét, con chó săn biến dị kia đứng đối diện Ôn Dao lộ ra mỉm cười nịnh nọt, chân chó không tả nổi.
Trước đó đa phần lực chú ý của Ôn Dao đều đặt trên người đàn ông kia và hộp lập phương kim loại, không chú ý quá nhiều đến những người khác, không nghĩ tới con chó săn biến dị này lại không bị vòi rồng tung bay, còn có thể chạy tới đây tìm Ôn Dao làm nũng.
Ôn Dao lặng yên nhìn cái đuôi dao động vô cùng vui sướng của con chó biến dị, đôi mắt có chút chớp chớp, muốn nhìn xem đến cùng nó muốn làm gì.
Chó săn biến dị kêu hai tiếng về phía Ôn Dao, sau đó đứng dậy đi về phía trước vài bước, vừa đi còn quay đầu lại nhìn Ôn Dao, ra hiệu Ôn Dao nhanh đuổi theo.
Ôn Dao nhìn thoáng qua vị trí đống đá vụn kia, xác định người đàn ông bị đè bên dưới trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại được, nhấc chân liền đi theo.
Ngược lại Ôn Dao muốn nhìn đối phương đến cùng muốn làm cái gì.
Chó săn biến dị dẫn Ôn Dao đi vào trong tòa nhà hai tầng khác gần đó, có lẽ bị vòi rồng ảnh hưởng trên nóc nhà rơi xuống không ít thứ.
Ôn Dao đi theo nó vào nhà, sau đó dưới sự dẫn dắt của nó đi tới trước cửa một gian tầng hầm ngầm.
Xem ra trong tầng hầm này có vật gì tốt rồi. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Ôn Dao phóng xuất tinh thần lực dò xét xuyên qua cánh cửa một phe, lộ ra một biểu lộ rực rở.
Ôn Dao thấy chó săn biến dị ngồi xổm một bên chảy nước miếng, khích lệ nói: "Làm tốt lắm."
Cho dù giọng điệu Ôn Dao vô cùng bình thản, nhưng chó săn biến dị đạt đucợ sự khích lệ vô cùng hưng phấn.
Ah ah ah ah! Cô ấy khen ta rồi kìa!!! Cô ấy nhất định cảm thấy ta rất hữu dụng!
Ta đây có phải có thể đi theo cô ấy rồi không?!
Chó săn biến dị cảm thấy mình đã tự tìm cho bản thân chủ nhân mới rất tốt, nó cảm giác chính mình nhất định để lại ấn tượng sâu sắc với chủ nhân mới của mình rồi!
Chó săn biến dị tự cảm thấy vô cùng hài lòng căn bản không biết mình chỉ là một bên tình nguyện, nó rơi vào tưởng tưởng tốt đẹp với chủ nhân mới của mình, hoàn toàn không biết rất nhanh sẽ có thú đến dạy dỗ nó biết làm thú vật thế nào!
Bởi vì sợ liên lụy đến toàn bộ căn nhà, lần này Ôn Dao không làm thao tác đơn giản nổ tung cánh cửa, mà tốn chút thời gian dùng tinh thần lực điều khiển mở cánh cửa sắt ra.
Trong tầng hầm rộng rãi bày ra đủ loại vật tư, Ôn Dao đi đến một đống rương đặt trong góc riêng lẻ, mở ra chiếc rương nằm trước nhất, lộ ra từng ống thuốc được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Ôn Dao lấy ra một ống thuốc kiểm tra, phát hiện đúng là thuốc khôi phục thể lực phẩm chất thấp nhất căn cứ sản xuất ra, thậm chí rương bên cạnh còn ghi số thứ tự.
Mở một chiếc rương khác, bên trong tất cả đều là các loại thuốc.
Trong đó nhiều nhất là thuốc khôi phục thể lực, tiếp đến là thuốc khôi phục dị năng, thuốc khôi phục tinh thần lực, ít nhất chính là thuốc bộc phát, tất cả đều là vật tư quân nhu phẩm chất khá thấp căn cứ phụ cấp cho các căn cứ nhỏ.
Ôn Dao còn phát hiện trong xó góc khác một ít tinh thạch phẩm chất thấp và tinh hạch.
Dạo qua một vòng, Ôn Dao không chút khách sáo thu hết tất cả đồ đạc vào trong không gian, Ôn Dao cảm thấy đây đều là người đàn ông kia tu hú chiếm chổ chim thước, lúc căn cứ Hoa Nam tiếp tế vật tư đã chiếm lấy dấu đi, nhiều đồ đạc như thế tự nhiên không thể để lại cho bọn hắn, mang về cho anh trai cũng được.
Nhưng đã lâu như vậy lại không có ai phát hiện, nếu không phải lần này bọn họ đến đây, tình huống như vậy kéo dài bao lâu thật khó nói.
Thu hết đồ đạc, Ôn Dao về đến mặt đất, lúc này, Ôn Dao nghe được xa xa truyền đến âm thanh ồn ào náo động, dường như có không ít người chạy đến nơi này.
"Thật chậm."
Ôn Dao xem lại thời gian, phát hiện vòi rồng kia thổi tung nhà cửa đến bây giờ đã qua hơn hai mươi phút, đến lúc này mới có người chạy đến. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Thật ra chuyện này không thể trách được bọn hắn, đa phần tay thiện nghệ ở căn cứ đều bị phái ra ngoài, cộng thêm Đại Hoàng làm ra động tĩnh lớn như vậy, lục tục ngo ngoe lại có không ít người ra căn cứ, bây giờ trong căn cứ đa phần đều là người bình thường.
Hơn nữa đám người này đã chưởng quản căn cứ hơn một năm rồi, xây dựng ảnh hưởng rất nặng, tất cả mọi người không dám phản kháng, đặc biệt ở đại viện này, người bình thường cũng không dám tới gần.
Cho dù ở đây đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng cũng không ai dám đến đây xem xét, đa phần mọi người đều đóng chặt cửa nhà, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Vẫn là trước đó có một người bị đánh bay may mắn, rơi xuống một bụi cỏ, không bao lâu đã tỉnh lại, lúc này mới đi tìm một ít người đến.
Đợi một phần người cả gan bước vào đại viên, mới phát hiện trong sân xuất hiện một mảng lớn đất trống, vốn đang đứng trong sân nhỏ đại viện cũng không thấy nữa rồi!
Chỉ để lại một ít tàn vách tường vụn vặt, cây đại thụ trong sân cũng bị nghiêng ngả, có vài cây nhỏ còn bị nhổ tận gốc, toàn bộ sân nhỏ dường như bị vòi rồng cướp sạch không còn.
Mà vốn vị trí sân nhỏ chỉ chừa một đống đá vụn, trên hòn đá lớn nhất có một cô bé khoảng mười hai mười ba tuổi đang ngồi, bên người còn có một con chó lớn ngồi cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.