Chương 749: Giải trừ
Đông Trùng Hạ Uyển
03/02/2022
Edit: Trang Nguyễn
Tinh thần lực còn tác dụng không?
Tin tức tốt là —— còn.
Tin tức xấu là —— không đủ.
Cái gì không đủ?
Thời gian không đủ.
Tinh thần lực không đủ.
Ôn Dao thử qua rồi, sau khi tinh thần lực thăm dò, kết cấu tuyến đường phức tạp quấn khiến Ôn Dao muốn choáng luôn.
Hơn nữa chương trình tự hủy này căn bản không đơn giản như trong tưởng tượng, thời điểm nó mới khởi động, tất cả chương trình trên toàn bộ tinh hạm đều vận chuyển, coi như hủy phòng điều khiển chính cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Ôn Dao hít sâu một hơi, để bản thân bình tỉnh lại, đừng để ánh đèn đỏ lập lòe cùng tiếng cảnh báo trong phòng điều khiển chính ảnh hưởng, sau đó bắt đầu đem đồ vật trong không gian Thor cho đều đổ ra hết.
Đồ vật trên trái đất không dùng được, người ngoài hành tinh cho luôn luôn có chút tác dụng chứ?
Ôn Dao ngồi xổm trên mặt đất lật tìm từng thứ một, Tiểu Tiểu ở một bên cũng bị không khí khẩn trương này lây nhiễm, chăm chú nhìn theo động tác của Ôn Dao, không dám quấy rầy Ôn Dao.
Cái này không được, cái này không được, cái này cũng không được!
Đa phần đồ vật Thor cho đều là một ít đồ chơi thú vị, tuy trước mắt trình đồ khoa học kỹ thuật của nó cao hơn trái đất rất nhiều, nhưng căn bản không có tác dụng ở chỗ này!
Thời điểm Ôn Dao nắm trong tay một vật, Ôn Dao ngẩn người.
Đây là một viên cầu nhỏ kim loại, nhìn giống như một món đồ chơi, nhưng Ôn Dao bỗng dưng nhớ đến, ngày Thor rời đi đã lén lút đưa thứ này cho Ôn Dao đấy. truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Lúc ấy nét mặt của hắn rất ý vị sâu xa, chỉ nói đó là một kinh hỉ, sau này Ôn Dao nhất định sẽ cần dùng đến, muốn Ôn Dao nghiên cứu kỹ càng, còn nói chờ mong lần gặp mặt tiếp theo cùng Ôn Dao.
Nhưng khi đó Ôn Dao không để ý, tùy ý nhìn xem, hơn nữa xoa bóp chốt mở bên trên cũng không thấy có phản ứng, cho nên liền quăng thẳng vào không gian, sau đó không còn quản đến nó.
Bây giờ nhìn lại quả cầu kim loại nhỏ này, trong đầu Ôn Dao nhớ lại lời Thor nói.
Chẳng lẽ... Hắn đoán được cái gì?
Ôn Dao chuyển quả cầu nhỏ lòng vòng trong tay, lần nữa đè lên cái nút khảm trên mặt quả cầu nhỏ.
Lúc ấy còn không có bất kỳ phản ứng nào giờ đây quả cầu nhỏ từ từ bay lên, trôi nổi giữa không trung, trong ánh mắt Ôn Dao bắt đầu rất nhanh biến đổi hình thái, trực tiếp biến thành một người máy xinh xắn tinh xảo.
Ngay sau đó, giọng nói có chút quen thuộc vang lên: "Chủ nhân, cái tên bại hoại này! Người lại..."
Karl sững sờ nhìn Ôn Dao trước mắt, nó nhìn chung quanh một chút, phát hiện căn bản mình không ở trong chiến hạm quen thuộc.
"Tại sao tôi lại ở chỗ này? Cô có thấy chủ nhân của tôi đâu không?"
Ôn Dao nhận ra tiểu người máy có bộ dáng lạ lẫm này chính là Karl—— trí não tư nhân của Thor.
Ôn Dao không nói hai lời, đứng thẳng dậy bước nhanh về phía trước một bước, sau đó đưa tay bắt lấy, trực tiếp chộp lấy Karl vào lòng bàn tay.
"Cô làm gì thế? Cô mau buông tôi ra!"
Ôn Dao bước nhanh đến trước đài điều khiển, đưa Karl không ngừng giãy dụa để xuống đài điều khiển: "Gỡ bỏ chương trình này!"
Karl quay đầu lại muốn nói tiếp cái gì đó, còn chưa mở miệng, đã bị Ôn Dao vỗ đầu một cái: "Nhanh lên! Không có thời gian!"
Lúc này Karl mới quay đầu nhìn về phía đài điều khiển dưới chân cùng với màn hình điện tử trước mắt, sau đó bị ký tự bên trên kinh trụ.
"Trời ạ! Cô đang làm gì đó?! Lại còn khởi động hệ thống tự bạo của tinh hạm, cách lúc nổ còn chưa đến hai phút!!! Cô có ý định tự sát hả?!"
Từ trong miệng Karl xác định chính xác chiếc tinh hạm này sắp tự bạo, Ôn Dao cũng không ngoài ý muốn, đã sớm đoán được, không phải sao?
Nhưng Karl xuất hiện quả thật là niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.
"Giao cho mi đó."
Karl chấn kinh rồi: "Cô đang nói đùa sao? Còn chưa đến hai phút lại giao cho tôi kết thúc một chương trình tự bạo?! Cô muốn chết cũng đừng kéo theo tôi chứ!"
"Không nói đùa." Ôn Dao lắc đầu, mỉm cười với Karl: "Nếu tôi chết tan xác, cũng sẽ kéo theo mi đấy."
Karl với tư cách tiểu người máy nên trên mặt cũng không có biểu lộ gì rõ ràng, nhưng Ôn Dao vẫn nhận ra biểu lộ sợ hãi từ đó, lập tức cảm thấy mình như một kỹ nữ bất lương trùm phản diện.
Nhưng Ôn Dao vẫn đầy lòng tốt nhắc nhở: "Mi vừa mới lãng phí vài giây rồi đấy."
Karl lập tức quay đầu trở lại, bắt đầu hết sức chăm chú nghiên cứu hệ thống tự bạo đang tiến vào giai đoạn đếm ngược cuối cùng.
Tuy tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Karl biết rõ cô bé trái đất này đều nói sự thật, nếu nó không giải quyết, Ôn Dao nhất định sẽ lôi kéo nó chết cùng đấy!
Nó mới không muốn chết đâu!
Nó còn muốn đi tìm chủ nhân!
Karl bắt đầu bận rộn lu bù lên, vừa bận rộn vừa trong miệng không ngừng phàn nàn: "Đây là tinh hạm hơn trăm năm trước, còn là tinh hạm đã trải qua tư nhân cải tạo nữa, hệ thống này cũng quá lỗi thời rồi! Còn..." truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Karl liên miên cằn nhằn nói một đống, cũng không nhất định Ôn Dao phải trả lời, cũng chỉ vì nó bị Ôn Dao uy hiếp mà có chút khó chịu.
Ôn Dao nhìn Karl đang ngồi trên đài điều khiển một thiết bị bán cầu trong suốt sáng lên, bên trong bán cầu không ngừng lóe ra ánh sáng màu đỏ.
Tuy Karl không có bất kỳ động tác nào của nó, nhưng Ôn Dao biết rõ, Karl đang tiến hành phá giải hệ thống phòng ngự của tinh hạm, sau đó kết thúc chương trình tự bạo của tinh hạm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dĩ vãng cảm thấy một giây rất ngắn ngủi, nhưng trong giờ phút này trở nên đặc biệt dài đăng đẳng.
Ánh sáng màu đỏ còn đang lóe lên, ký tự trên màn hình đang không ngừng nhảy lên, Karl không mở miệng nói chuyện nữa, mà tập trung tất cả tinh thần lên trên hệ thống của tinh hạm.
Đột nhiên, Karl cao giọng hô lên: "Còn một bước cuối cùng, phải có vân tay của người có quyền hạm trên tinh hạm này! Bằng không tôi có tốn nhiều thời gian hơn cũng vô ích! Hơn nữa không có thời gian ah!"
Ôn Dao lập tức vung ra một cây roi nước, trực tiếp quấn lấy O'neill núp ở trong góc, Ôn Dao một phát bắt được tay phải của Karl, đặt xuống vị trí Karl nhường ra —— bên dưới viên bán cầu kia.
Không đến mười giây sau, ánh sáng màu đỏ lập lòe ngừng lại, ký tự trên màn hình cũng không nhảy nhót nữa, giọng nữ điện tử vang lên: "Chương trình tự bạo đã gỡ bỏ."
"Phù ——" Karl thở phào nhẹ nhỏm, còn vô cùng có tính người lau lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, miệng đầy may mắn: "Trời ạ, chỉ còn kém một chút, thiếu chút nữa đã thất bại rồi, làm tôi sợ muốn chết!"
Kalr vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của chính mình: "Ta còn chưa muốn chết đâu, ta còn muốn đi tìm chủ nhân của mình nữa, đúng rồi, chủ nhân của ta đâu rồi?!"
Karl nhớ đến mục đích của chính mình, nó trôi nổi giữa không trung, có chút hất cằm, con mắt tản ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt nhìn thẳng vào Ôn Dao: "Cô biết chủ nhân của tôi đi đâu không?"
Ôn Dao có chút nhướng nhướng mày, tên Thor này đang làm gì thế, lại đem Karl cho mình, thế nhưng Karl là quang não của hắn đấy!
Hơn nữa hắn lại không nói cùng Ôn Dao, cũng không nói với Karl, cứ lặng lẽ như vậy cho mình, nếu như không phải có lần này, Ôn Dao còn không biết lúc nào mới phát hiện ra.
"Hắn trở về rồi."
"Trở về là sao?" Trong lòng Karl dâng lên dự cảm xấu.
Ôn Dao không trả lời, nhưng trong ánh mắt để lộ ý tứ dù cho Karl chỉ là quang não nhưng cũng hiểu ngay.
"Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Chủ nhân làm sao có thể bỏ lại tôi trở về Tinh Minh kia chứ?!"
Chương 750: Mục đích của Thor
Tinh thần lực còn tác dụng không?
Tin tức tốt là —— còn.
Tin tức xấu là —— không đủ.
Cái gì không đủ?
Thời gian không đủ.
Tinh thần lực không đủ.
Ôn Dao thử qua rồi, sau khi tinh thần lực thăm dò, kết cấu tuyến đường phức tạp quấn khiến Ôn Dao muốn choáng luôn.
Hơn nữa chương trình tự hủy này căn bản không đơn giản như trong tưởng tượng, thời điểm nó mới khởi động, tất cả chương trình trên toàn bộ tinh hạm đều vận chuyển, coi như hủy phòng điều khiển chính cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Ôn Dao hít sâu một hơi, để bản thân bình tỉnh lại, đừng để ánh đèn đỏ lập lòe cùng tiếng cảnh báo trong phòng điều khiển chính ảnh hưởng, sau đó bắt đầu đem đồ vật trong không gian Thor cho đều đổ ra hết.
Đồ vật trên trái đất không dùng được, người ngoài hành tinh cho luôn luôn có chút tác dụng chứ?
Ôn Dao ngồi xổm trên mặt đất lật tìm từng thứ một, Tiểu Tiểu ở một bên cũng bị không khí khẩn trương này lây nhiễm, chăm chú nhìn theo động tác của Ôn Dao, không dám quấy rầy Ôn Dao.
Cái này không được, cái này không được, cái này cũng không được!
Đa phần đồ vật Thor cho đều là một ít đồ chơi thú vị, tuy trước mắt trình đồ khoa học kỹ thuật của nó cao hơn trái đất rất nhiều, nhưng căn bản không có tác dụng ở chỗ này!
Thời điểm Ôn Dao nắm trong tay một vật, Ôn Dao ngẩn người.
Đây là một viên cầu nhỏ kim loại, nhìn giống như một món đồ chơi, nhưng Ôn Dao bỗng dưng nhớ đến, ngày Thor rời đi đã lén lút đưa thứ này cho Ôn Dao đấy. truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Lúc ấy nét mặt của hắn rất ý vị sâu xa, chỉ nói đó là một kinh hỉ, sau này Ôn Dao nhất định sẽ cần dùng đến, muốn Ôn Dao nghiên cứu kỹ càng, còn nói chờ mong lần gặp mặt tiếp theo cùng Ôn Dao.
Nhưng khi đó Ôn Dao không để ý, tùy ý nhìn xem, hơn nữa xoa bóp chốt mở bên trên cũng không thấy có phản ứng, cho nên liền quăng thẳng vào không gian, sau đó không còn quản đến nó.
Bây giờ nhìn lại quả cầu kim loại nhỏ này, trong đầu Ôn Dao nhớ lại lời Thor nói.
Chẳng lẽ... Hắn đoán được cái gì?
Ôn Dao chuyển quả cầu nhỏ lòng vòng trong tay, lần nữa đè lên cái nút khảm trên mặt quả cầu nhỏ.
Lúc ấy còn không có bất kỳ phản ứng nào giờ đây quả cầu nhỏ từ từ bay lên, trôi nổi giữa không trung, trong ánh mắt Ôn Dao bắt đầu rất nhanh biến đổi hình thái, trực tiếp biến thành một người máy xinh xắn tinh xảo.
Ngay sau đó, giọng nói có chút quen thuộc vang lên: "Chủ nhân, cái tên bại hoại này! Người lại..."
Karl sững sờ nhìn Ôn Dao trước mắt, nó nhìn chung quanh một chút, phát hiện căn bản mình không ở trong chiến hạm quen thuộc.
"Tại sao tôi lại ở chỗ này? Cô có thấy chủ nhân của tôi đâu không?"
Ôn Dao nhận ra tiểu người máy có bộ dáng lạ lẫm này chính là Karl—— trí não tư nhân của Thor.
Ôn Dao không nói hai lời, đứng thẳng dậy bước nhanh về phía trước một bước, sau đó đưa tay bắt lấy, trực tiếp chộp lấy Karl vào lòng bàn tay.
"Cô làm gì thế? Cô mau buông tôi ra!"
Ôn Dao bước nhanh đến trước đài điều khiển, đưa Karl không ngừng giãy dụa để xuống đài điều khiển: "Gỡ bỏ chương trình này!"
Karl quay đầu lại muốn nói tiếp cái gì đó, còn chưa mở miệng, đã bị Ôn Dao vỗ đầu một cái: "Nhanh lên! Không có thời gian!"
Lúc này Karl mới quay đầu nhìn về phía đài điều khiển dưới chân cùng với màn hình điện tử trước mắt, sau đó bị ký tự bên trên kinh trụ.
"Trời ạ! Cô đang làm gì đó?! Lại còn khởi động hệ thống tự bạo của tinh hạm, cách lúc nổ còn chưa đến hai phút!!! Cô có ý định tự sát hả?!"
Từ trong miệng Karl xác định chính xác chiếc tinh hạm này sắp tự bạo, Ôn Dao cũng không ngoài ý muốn, đã sớm đoán được, không phải sao?
Nhưng Karl xuất hiện quả thật là niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.
"Giao cho mi đó."
Karl chấn kinh rồi: "Cô đang nói đùa sao? Còn chưa đến hai phút lại giao cho tôi kết thúc một chương trình tự bạo?! Cô muốn chết cũng đừng kéo theo tôi chứ!"
"Không nói đùa." Ôn Dao lắc đầu, mỉm cười với Karl: "Nếu tôi chết tan xác, cũng sẽ kéo theo mi đấy."
Karl với tư cách tiểu người máy nên trên mặt cũng không có biểu lộ gì rõ ràng, nhưng Ôn Dao vẫn nhận ra biểu lộ sợ hãi từ đó, lập tức cảm thấy mình như một kỹ nữ bất lương trùm phản diện.
Nhưng Ôn Dao vẫn đầy lòng tốt nhắc nhở: "Mi vừa mới lãng phí vài giây rồi đấy."
Karl lập tức quay đầu trở lại, bắt đầu hết sức chăm chú nghiên cứu hệ thống tự bạo đang tiến vào giai đoạn đếm ngược cuối cùng.
Tuy tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Karl biết rõ cô bé trái đất này đều nói sự thật, nếu nó không giải quyết, Ôn Dao nhất định sẽ lôi kéo nó chết cùng đấy!
Nó mới không muốn chết đâu!
Nó còn muốn đi tìm chủ nhân!
Karl bắt đầu bận rộn lu bù lên, vừa bận rộn vừa trong miệng không ngừng phàn nàn: "Đây là tinh hạm hơn trăm năm trước, còn là tinh hạm đã trải qua tư nhân cải tạo nữa, hệ thống này cũng quá lỗi thời rồi! Còn..." truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Karl liên miên cằn nhằn nói một đống, cũng không nhất định Ôn Dao phải trả lời, cũng chỉ vì nó bị Ôn Dao uy hiếp mà có chút khó chịu.
Ôn Dao nhìn Karl đang ngồi trên đài điều khiển một thiết bị bán cầu trong suốt sáng lên, bên trong bán cầu không ngừng lóe ra ánh sáng màu đỏ.
Tuy Karl không có bất kỳ động tác nào của nó, nhưng Ôn Dao biết rõ, Karl đang tiến hành phá giải hệ thống phòng ngự của tinh hạm, sau đó kết thúc chương trình tự bạo của tinh hạm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dĩ vãng cảm thấy một giây rất ngắn ngủi, nhưng trong giờ phút này trở nên đặc biệt dài đăng đẳng.
Ánh sáng màu đỏ còn đang lóe lên, ký tự trên màn hình đang không ngừng nhảy lên, Karl không mở miệng nói chuyện nữa, mà tập trung tất cả tinh thần lên trên hệ thống của tinh hạm.
Đột nhiên, Karl cao giọng hô lên: "Còn một bước cuối cùng, phải có vân tay của người có quyền hạm trên tinh hạm này! Bằng không tôi có tốn nhiều thời gian hơn cũng vô ích! Hơn nữa không có thời gian ah!"
Ôn Dao lập tức vung ra một cây roi nước, trực tiếp quấn lấy O'neill núp ở trong góc, Ôn Dao một phát bắt được tay phải của Karl, đặt xuống vị trí Karl nhường ra —— bên dưới viên bán cầu kia.
Không đến mười giây sau, ánh sáng màu đỏ lập lòe ngừng lại, ký tự trên màn hình cũng không nhảy nhót nữa, giọng nữ điện tử vang lên: "Chương trình tự bạo đã gỡ bỏ."
"Phù ——" Karl thở phào nhẹ nhỏm, còn vô cùng có tính người lau lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, miệng đầy may mắn: "Trời ạ, chỉ còn kém một chút, thiếu chút nữa đã thất bại rồi, làm tôi sợ muốn chết!"
Kalr vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của chính mình: "Ta còn chưa muốn chết đâu, ta còn muốn đi tìm chủ nhân của mình nữa, đúng rồi, chủ nhân của ta đâu rồi?!"
Karl nhớ đến mục đích của chính mình, nó trôi nổi giữa không trung, có chút hất cằm, con mắt tản ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt nhìn thẳng vào Ôn Dao: "Cô biết chủ nhân của tôi đi đâu không?"
Ôn Dao có chút nhướng nhướng mày, tên Thor này đang làm gì thế, lại đem Karl cho mình, thế nhưng Karl là quang não của hắn đấy!
Hơn nữa hắn lại không nói cùng Ôn Dao, cũng không nói với Karl, cứ lặng lẽ như vậy cho mình, nếu như không phải có lần này, Ôn Dao còn không biết lúc nào mới phát hiện ra.
"Hắn trở về rồi."
"Trở về là sao?" Trong lòng Karl dâng lên dự cảm xấu.
Ôn Dao không trả lời, nhưng trong ánh mắt để lộ ý tứ dù cho Karl chỉ là quang não nhưng cũng hiểu ngay.
"Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Chủ nhân làm sao có thể bỏ lại tôi trở về Tinh Minh kia chứ?!"
Chương 750: Mục đích của Thor
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.