Chương 748: Tự bạo
Đông Trùng Hạ Uyển
03/02/2022
Edit: Trang Nguyễn
Bên này đang "tự gϊếŧ lẫn nhau", bên kia cũng không sống khá giả.
Vốn bọn hắn trước sau giáp kích Ôn Dao ngăn chặn Ôn Dao ở hành lang này, còn tưởng rằng đối phương có chạy đằng trời cũng khó thoát, nhưng không ngờ đối phương còn có một dị thú hệ băng!
Bọn hắn đa phần chỉ là hộ vệ bình thường nhất trên tinh hạm, không thức tỉnh dị năng, đều luyện thể thuật.
Sức chiến đấu chủ yếu đều dựa vào trang bị cùng vũ khí trên người, ai nghĩ trên trái đất còn có một người đủ các phương diện khắc bọn hắn tồn tại như vậy chứ.
Vấn đề trọng yếu nhất là, lại còn là đứa oắt con mười mấy tuổi!
Tiểu Tiểu trốn trong phòng, vừa rồi nó không cẩn thận bốc đầu lên một cái, một tia laser bay qua lân phiến trên đỉnh đầu nó, dọa làm nó rụt đầu trở về ngay.
Thứ này đánh người có chút đau á!
Nhìn thoáng qua vòng phòng hộ bảo vệ chủ nhân cẩn thận, Tiểu Tiểu có chút hâm mộ. Lại cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc đuôi của mình đang cuốn lấy O'neill, trong mắt Tiểu Tiểu hiện lên một tia ghét bỏ, cố nhịn xuống cỗ xúc động mãnh liệt muốn ném hắn ra bên ngoài.
Đều tại hắn, làm hại chính mình vừa rồi không thể đứng bên người chủ nhân!
Tiểu Tiểu tùy ý hất O'neill văng lên tường, sau đó thân thể bắt đầu nhỏ đi, cuối cùng biến thành một con rắn nhỏ dài hơn mười cm.
Ai cũng không chú ý đến đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một con rắn nhỏ, chờ đội trưởng bọn hắn phát giác chân mình dường như bị cái gì đó đông cứng lại, một người đứng ở cuối cùng đã hoàn toàn biến thành một bức tượng băng rồi.
Sau khi Ôn Dao giải quyết xong đám người chắn bên hành lang bên trái, vừa nghiêng đầu qua, đã phát hiện bên phải đều bị Tiểu Tiểu đông lạnh lại hết rồi.
Ôn Dao vỗ vỗ đầu Tiểu Tiểu, ra hiệu nó mang theo O'neill.
Hộ vệ cả tinh hạm đều ở đây, bây giờ cũng là lúc đi đến phòng điều khiển chính rồi.
Trong lòng hạm trưởng tạm thời hoang mang rối loạn đấy, một giây hắn cũng không thể bình tĩnh được, tổng đang nghĩ những người phái đi ra ngoài kia thế nào rồi, có bắt được cô bé trái đất kia và cứu được giáo sư hay không?
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai tiểu đội trưởng đi bắt người không có bất kỳ trả lời nào.
Vẫn còn đang đánh nhau, hay là bọn hắn đã bị...
Hạm trưởng tạm thời từ chối khả năng suy nghĩ này, hắn không tin bọn hắn còn không đánh lại một oắt con trái đất, cho dù những người may mắn còn sống sót như bọn hắn không phải là lực lượng đội hộ vệ cao cấp nhất trong tinh hạm này.
Lúc này, Liliane truyền đến một video cho hắn, bên trên video chính là hình ảnh Ôn Dao mang theo Tiểu Tiểu đi xuyên quan lối thoát hiểm tiến vào khu A, chỉ cần đến trung ương khu A, leo thẳng lên cầu thang là có thể đến phòng điều khiển chính rồi!
Nhìn đối phương thuần thục lợi dụng con rắn lớn kia kéo lấy O'neill mở cánh cửa ra, hạm trưởng tạm thời quả thật không thể tin tưởng vào hai mắt của mình. truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy đối phương nhìn thoáng qua dụng cụ giám sát, đây là đang khiêu khích mà!
Xem ra hai đội hộ vệ đi bắt Ôn Dao đã lành ít dữ nhiều rồi, trong lòng hạm trưởng nghẹn khuất một trận.
Nếu như bọn hắn vẫn còn mọi người ở đó, thì đâu đến phiên thổ dân trái đất này nghênh ngang xông tới như vậy?!
Bởi vì không có kế hoạch sớm rời khỏi, một vài hệ thống trên tinh hạm còn chưa kịp sửa chữa, trọng điểm nhất đều tập trung ở khu C thí nghiệm rồi, bây giờ hắn muốn rời khỏi trái đất cũng không được. Hạm trưởng tạm thời cắn chặt răng, khó khăn quyết định.
Nghĩ đến nếu tinh hạm bị người trái đất chiếm được, chính mình cũng không rời khỏi được, hạm trưởng tạm thời rốt cuộc hạ quyết tâm.
"Liliane, khởi động hệ thống tự bạo!"
"Đã nhận, khởi động hệ thống tự bạo, khoảng cách đến lúc tự bạo nổ tung còn mười phút."
Ra hết mệnh lệnh, hạm trưởng tạm thời tiếp tục đi ra khỏi phòng điều khiển chính, hắn một đường chạy vội, cuối cùng ngồi trên một chiếc chiến cơ có tạo hình nhỏ gọn, chỉ có thể chứa hai người.
Ôn Dao vẫn còn dựa theo trí nhớ có được của O'neill đi theo con đường nhất định đến phòng điều khiển chính, đột nhiên, trong lòng Ôn Dao nhảy dựng, dường như cảm nhận được cái gì.
Mặc dù cảm giác này lướt qua ngay lập tức, nhưng Ôn Dao biết rõ, đây không phải ảo giác.
Chẳng lẽ xảy ra biến cố gì mà mình không biết?
Ôn Dao nhíu mày, tăng nhanh tốc độ.
Đợi khi Ôn Dao mở cánh cửa phòng điều khiển chính ra, cả phòng ánh sáng màu đỏ xông thẳng vào mắt Ôn Dao, nhìn trên đài điều khiển lóe ra còi báo động màu đỏ, còn trên màn hình hiển thị ký tự màu đỏ dù Ôn Dao xem không hiểu nhưng nó không ngừng biến hóa, Ôn Dao cảm thấy nặng nề.
Thứ này dường như đếm ngược!
Trên mặt đất.
Ngay từ đầu Đại Hoàng vẫn đang tìm kiếm xung quanh lối ra vào có thể đi vào bên dưới, thế nhưng vòng vo tầm vài vòng, cũng không phát hiện bất cứ dấu hiệu nào.
Vừa bắt đầu nó còn có thể cảm giác vị trí đại khái của Tiểu Tiểu, nhưng từ lúc Tiểu Tiểu càng xâm nhập vào trong, sau đó nó không cảm giác được Tiểu Tiểu nữa rồi, dù sao giữa bọn chúng không có khế ước liên hệ gì cả.
Ngược lại cảm giác chủ nhân càng ngày càng mạnh hơn, tuy nhiên cũng không mạnh bao nhiêu.
Đang lúc nó nghĩ có nên đi về tìm người hay không, liền phát hiện mặt đất có chút rung rung, vô số động vật nhỏ bị cả kinh chạy trốn bốn phía.
Đại Hoàng nhìn bao quát từ giữa không trung, phát hiện toàn bộ mặt đất như bị lưỡi dao sắc bén cắt cát đá thành một hình vuông.
Hình vuông lặn xuống, một con đường cựa lớn xuất hiện trước mắt Đại Hoàng.
Một màn này khiến Đại Hoàng ngây ngẩn cả người, sau đó nó hưng phấn lên, đây chẳng lẽ là con đường nó tìm kiếm nãy giờ?
Nhưng còn không đợi Đại Hoàng lao xuống, vài chiếc chiến cơ màu đen bay ra từ chỗ con đường đó, mục tiêu chính là Đại Hoàng.
Mắt thấy không ổn, tự nhiên Đại Hoàng cũng không khách sáo, nhưng mới giao thủ chưa đến hai lần, đối phương lại đột nhiên rút lui.
Bởi vì động tác rút lui của đối phương quá mức đột nhiên, đợi đến khi Đại Hoàng phản ứng đuổi theo, lối đi kia ngay ở trước mắt Đại Hoàng đóng chặt lại!
Đại Hoàng giận điên lên, nó dùng móng vuốt hung hăng cào mạnh trên mặt đất, nhưng ngoại trừ đào ra một đống cát, cái gì cũng đều không có.
Đại Hoàng dứt khoát nằm sấp ở nơi này, nó cũng không tin đối phương sẽ không ra ngoài!
Cũng không biết đã qua bao lâu, nơi này một lần nữa truyền đến rung rung quen thuộc, Đại Hoàng lập tức đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi có con đường xuất hiện trước đó.
Không để Đại Hoàng thất vọng, con đường nhìn thấy trước đó xuất hiện một lần nữa.
Lần này từ trong con đường bay ra một chiếc chiến cơ bạc đen giao nhau, người trên chiến cơ căn bản không chú ý đến Đại Hoàng, tốc độ kéo nhanh nhất, cả chiến cơ hóa thành một vệt sáng, trực tiếp biến mất ngay trước mắt Đại Hoàng.
Con đường bắt đầu đóng lại, Đại Hoàng nhìn thoáng qua hướng chiến cơ biến mất, hai cánh mở ra, vào lúc con đường hoàn toàn đóng lại nó đã vọt thẳng vào trong...
Ôn Dao nhìn xem ký tự không ngừng biến hóa, tuy trên mặt không có bao nhiêu biến hóa, trái tim lại dường như sắp nhảy ra ngoài.
Đáng chết, thứ này nhất định là đếm ngược nổ tung đây mà, chính là kẻ duy nhất ở trong phòng điều khiển chính làm ra!
Bây giờ Ôn Dao có muốn chạy cũng không cách nào chạy thoát, Ôn Dao sợ chính mình còn chưa chạy ra khỏi tinh hạm đã nổ tung rồi.
Một chiếc tinh hạm lớn như vậy nổ tung, Ôn Dao cũng không dám bảo đảm mình có thể sống sót trong quá trình nổ tung này, nói không chừng xương cốt cũng không còn.
Đã chạy không thoát, thế thì cũng chỉ còn cách ngăn cản, phải làm cho ký tự không ngừng nhảy này dừng lại, tự nhiên tất cả đều giải quyết dễ dàng.
Nhưng vấn đề bây giờ chính là, cho dù trước tận thế trình độ máy tính của Ôn Dao không tệ, nhưng Ôn Dao cũng không nắm chắc mình có thể ngăn cản tinh hạm có trình độ khoa học kỹ thuật cao hơn trái đất n lần bạo tạc nổ tung nha!
Tinh thần lực còn tác dụng không?
Chương 749: Giải trừ
Bên này đang "tự gϊếŧ lẫn nhau", bên kia cũng không sống khá giả.
Vốn bọn hắn trước sau giáp kích Ôn Dao ngăn chặn Ôn Dao ở hành lang này, còn tưởng rằng đối phương có chạy đằng trời cũng khó thoát, nhưng không ngờ đối phương còn có một dị thú hệ băng!
Bọn hắn đa phần chỉ là hộ vệ bình thường nhất trên tinh hạm, không thức tỉnh dị năng, đều luyện thể thuật.
Sức chiến đấu chủ yếu đều dựa vào trang bị cùng vũ khí trên người, ai nghĩ trên trái đất còn có một người đủ các phương diện khắc bọn hắn tồn tại như vậy chứ.
Vấn đề trọng yếu nhất là, lại còn là đứa oắt con mười mấy tuổi!
Tiểu Tiểu trốn trong phòng, vừa rồi nó không cẩn thận bốc đầu lên một cái, một tia laser bay qua lân phiến trên đỉnh đầu nó, dọa làm nó rụt đầu trở về ngay.
Thứ này đánh người có chút đau á!
Nhìn thoáng qua vòng phòng hộ bảo vệ chủ nhân cẩn thận, Tiểu Tiểu có chút hâm mộ. Lại cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc đuôi của mình đang cuốn lấy O'neill, trong mắt Tiểu Tiểu hiện lên một tia ghét bỏ, cố nhịn xuống cỗ xúc động mãnh liệt muốn ném hắn ra bên ngoài.
Đều tại hắn, làm hại chính mình vừa rồi không thể đứng bên người chủ nhân!
Tiểu Tiểu tùy ý hất O'neill văng lên tường, sau đó thân thể bắt đầu nhỏ đi, cuối cùng biến thành một con rắn nhỏ dài hơn mười cm.
Ai cũng không chú ý đến đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một con rắn nhỏ, chờ đội trưởng bọn hắn phát giác chân mình dường như bị cái gì đó đông cứng lại, một người đứng ở cuối cùng đã hoàn toàn biến thành một bức tượng băng rồi.
Sau khi Ôn Dao giải quyết xong đám người chắn bên hành lang bên trái, vừa nghiêng đầu qua, đã phát hiện bên phải đều bị Tiểu Tiểu đông lạnh lại hết rồi.
Ôn Dao vỗ vỗ đầu Tiểu Tiểu, ra hiệu nó mang theo O'neill.
Hộ vệ cả tinh hạm đều ở đây, bây giờ cũng là lúc đi đến phòng điều khiển chính rồi.
Trong lòng hạm trưởng tạm thời hoang mang rối loạn đấy, một giây hắn cũng không thể bình tĩnh được, tổng đang nghĩ những người phái đi ra ngoài kia thế nào rồi, có bắt được cô bé trái đất kia và cứu được giáo sư hay không?
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai tiểu đội trưởng đi bắt người không có bất kỳ trả lời nào.
Vẫn còn đang đánh nhau, hay là bọn hắn đã bị...
Hạm trưởng tạm thời từ chối khả năng suy nghĩ này, hắn không tin bọn hắn còn không đánh lại một oắt con trái đất, cho dù những người may mắn còn sống sót như bọn hắn không phải là lực lượng đội hộ vệ cao cấp nhất trong tinh hạm này.
Lúc này, Liliane truyền đến một video cho hắn, bên trên video chính là hình ảnh Ôn Dao mang theo Tiểu Tiểu đi xuyên quan lối thoát hiểm tiến vào khu A, chỉ cần đến trung ương khu A, leo thẳng lên cầu thang là có thể đến phòng điều khiển chính rồi!
Nhìn đối phương thuần thục lợi dụng con rắn lớn kia kéo lấy O'neill mở cánh cửa ra, hạm trưởng tạm thời quả thật không thể tin tưởng vào hai mắt của mình. truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy đối phương nhìn thoáng qua dụng cụ giám sát, đây là đang khiêu khích mà!
Xem ra hai đội hộ vệ đi bắt Ôn Dao đã lành ít dữ nhiều rồi, trong lòng hạm trưởng nghẹn khuất một trận.
Nếu như bọn hắn vẫn còn mọi người ở đó, thì đâu đến phiên thổ dân trái đất này nghênh ngang xông tới như vậy?!
Bởi vì không có kế hoạch sớm rời khỏi, một vài hệ thống trên tinh hạm còn chưa kịp sửa chữa, trọng điểm nhất đều tập trung ở khu C thí nghiệm rồi, bây giờ hắn muốn rời khỏi trái đất cũng không được. Hạm trưởng tạm thời cắn chặt răng, khó khăn quyết định.
Nghĩ đến nếu tinh hạm bị người trái đất chiếm được, chính mình cũng không rời khỏi được, hạm trưởng tạm thời rốt cuộc hạ quyết tâm.
"Liliane, khởi động hệ thống tự bạo!"
"Đã nhận, khởi động hệ thống tự bạo, khoảng cách đến lúc tự bạo nổ tung còn mười phút."
Ra hết mệnh lệnh, hạm trưởng tạm thời tiếp tục đi ra khỏi phòng điều khiển chính, hắn một đường chạy vội, cuối cùng ngồi trên một chiếc chiến cơ có tạo hình nhỏ gọn, chỉ có thể chứa hai người.
Ôn Dao vẫn còn dựa theo trí nhớ có được của O'neill đi theo con đường nhất định đến phòng điều khiển chính, đột nhiên, trong lòng Ôn Dao nhảy dựng, dường như cảm nhận được cái gì.
Mặc dù cảm giác này lướt qua ngay lập tức, nhưng Ôn Dao biết rõ, đây không phải ảo giác.
Chẳng lẽ xảy ra biến cố gì mà mình không biết?
Ôn Dao nhíu mày, tăng nhanh tốc độ.
Đợi khi Ôn Dao mở cánh cửa phòng điều khiển chính ra, cả phòng ánh sáng màu đỏ xông thẳng vào mắt Ôn Dao, nhìn trên đài điều khiển lóe ra còi báo động màu đỏ, còn trên màn hình hiển thị ký tự màu đỏ dù Ôn Dao xem không hiểu nhưng nó không ngừng biến hóa, Ôn Dao cảm thấy nặng nề.
Thứ này dường như đếm ngược!
Trên mặt đất.
Ngay từ đầu Đại Hoàng vẫn đang tìm kiếm xung quanh lối ra vào có thể đi vào bên dưới, thế nhưng vòng vo tầm vài vòng, cũng không phát hiện bất cứ dấu hiệu nào.
Vừa bắt đầu nó còn có thể cảm giác vị trí đại khái của Tiểu Tiểu, nhưng từ lúc Tiểu Tiểu càng xâm nhập vào trong, sau đó nó không cảm giác được Tiểu Tiểu nữa rồi, dù sao giữa bọn chúng không có khế ước liên hệ gì cả.
Ngược lại cảm giác chủ nhân càng ngày càng mạnh hơn, tuy nhiên cũng không mạnh bao nhiêu.
Đang lúc nó nghĩ có nên đi về tìm người hay không, liền phát hiện mặt đất có chút rung rung, vô số động vật nhỏ bị cả kinh chạy trốn bốn phía.
Đại Hoàng nhìn bao quát từ giữa không trung, phát hiện toàn bộ mặt đất như bị lưỡi dao sắc bén cắt cát đá thành một hình vuông.
Hình vuông lặn xuống, một con đường cựa lớn xuất hiện trước mắt Đại Hoàng.
Một màn này khiến Đại Hoàng ngây ngẩn cả người, sau đó nó hưng phấn lên, đây chẳng lẽ là con đường nó tìm kiếm nãy giờ?
Nhưng còn không đợi Đại Hoàng lao xuống, vài chiếc chiến cơ màu đen bay ra từ chỗ con đường đó, mục tiêu chính là Đại Hoàng.
Mắt thấy không ổn, tự nhiên Đại Hoàng cũng không khách sáo, nhưng mới giao thủ chưa đến hai lần, đối phương lại đột nhiên rút lui.
Bởi vì động tác rút lui của đối phương quá mức đột nhiên, đợi đến khi Đại Hoàng phản ứng đuổi theo, lối đi kia ngay ở trước mắt Đại Hoàng đóng chặt lại!
Đại Hoàng giận điên lên, nó dùng móng vuốt hung hăng cào mạnh trên mặt đất, nhưng ngoại trừ đào ra một đống cát, cái gì cũng đều không có.
Đại Hoàng dứt khoát nằm sấp ở nơi này, nó cũng không tin đối phương sẽ không ra ngoài!
Cũng không biết đã qua bao lâu, nơi này một lần nữa truyền đến rung rung quen thuộc, Đại Hoàng lập tức đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi có con đường xuất hiện trước đó.
Không để Đại Hoàng thất vọng, con đường nhìn thấy trước đó xuất hiện một lần nữa.
Lần này từ trong con đường bay ra một chiếc chiến cơ bạc đen giao nhau, người trên chiến cơ căn bản không chú ý đến Đại Hoàng, tốc độ kéo nhanh nhất, cả chiến cơ hóa thành một vệt sáng, trực tiếp biến mất ngay trước mắt Đại Hoàng.
Con đường bắt đầu đóng lại, Đại Hoàng nhìn thoáng qua hướng chiến cơ biến mất, hai cánh mở ra, vào lúc con đường hoàn toàn đóng lại nó đã vọt thẳng vào trong...
Ôn Dao nhìn xem ký tự không ngừng biến hóa, tuy trên mặt không có bao nhiêu biến hóa, trái tim lại dường như sắp nhảy ra ngoài.
Đáng chết, thứ này nhất định là đếm ngược nổ tung đây mà, chính là kẻ duy nhất ở trong phòng điều khiển chính làm ra!
Bây giờ Ôn Dao có muốn chạy cũng không cách nào chạy thoát, Ôn Dao sợ chính mình còn chưa chạy ra khỏi tinh hạm đã nổ tung rồi.
Một chiếc tinh hạm lớn như vậy nổ tung, Ôn Dao cũng không dám bảo đảm mình có thể sống sót trong quá trình nổ tung này, nói không chừng xương cốt cũng không còn.
Đã chạy không thoát, thế thì cũng chỉ còn cách ngăn cản, phải làm cho ký tự không ngừng nhảy này dừng lại, tự nhiên tất cả đều giải quyết dễ dàng.
Nhưng vấn đề bây giờ chính là, cho dù trước tận thế trình độ máy tính của Ôn Dao không tệ, nhưng Ôn Dao cũng không nắm chắc mình có thể ngăn cản tinh hạm có trình độ khoa học kỹ thuật cao hơn trái đất n lần bạo tạc nổ tung nha!
Tinh thần lực còn tác dụng không?
Chương 749: Giải trừ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.