Chương 648: Hạt điều cay quá thời hạn
Đông Trùng Hạ Uyển
29/11/2021
Đối mặt với sự lo lắng của Cố Thiên Hành, Tiểu Tiểu lười biếng lắc lắc chei6c1 đuôi, không muốn phản ứng đến đối phương.
Dưới cái nhìn của Tiểu Tiểu, chủ nhân nhà mình lợi hại nhất, nếu chủ nhân nhà mình không giải quyết được, như vậy bọn hắn có đi cũng vô dụng mà thôi, hoàn toàn là tặng đầu người.
Hơn nữa, nó căn bản không cảm giác được chủ nhân nhà mình gặp nguy hiểm, được chứ!
Thấy Tiểu Tiểu không phản ứng đến hắn, Cố Thiên Hành lại khuyên bảo một hồi lâu, đáng tiếc, Tiểu Tiểu đối với hắn rất xa cách.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, thậm chí Cố Thiên Hành còn cảm thấy ánh mắt Tiểu Tiểu nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
Cố Thiên Hành nói không đả động được Tiểu Tiểu, giá trị võ lực lại không bằng Tiểu Tiểu, hắn chỉ đành từ bỏ, về gian phòng của bọn hắn.
Tuy ở nơi này có không ít phòng, nhưng bọn hắn đã có thói quen mấy người cùng ở chung một chỗ, giữa lúc đó cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Bởi vậy bọn hắn chọn căn phòng lớn nhất, một giường duy nhất tặng cho Nguyễn Thị Ngọc, năm người khác tìm chăn bông trải ra đất nằm ngủ.
Thấy Cố Thiên Hành cau mày đi vào phòng, mấy người đã biết chuyện tiến triển không thuận lợi cho lắm.
Hàn Lập nhích sang bên cạnh chừa chỗ, đợi Cố Thiên Hành ngồi xuống, sau đó trấn an Cố Thiên Hành: "Doanh trưởng, anh đừng lo lắng, con rắn trắng kia đã không lo lắng, em nghĩ cô bé đó chắc không có chuyện gì đâu, chỉ trễ một ngày mà thôi, nói không chừng có chuyện làm chậm trễ thời gian."
"Đúng vậy, em thấy cô bé ấy lợi hại như vậy, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì." Lưu Nghị cũng ở một bên phụ họa nói.
Vẻ mặt Cố Thiên Hành ngưng trọng cũng không vì vậy giãn ra bao nhiêu: "Có lợi hại bao nhiêu cũng chỉ là cô bé mười mấy tuổi thôi! Trước tận thế cô bé như thế có lẽ còn chưa tốt nghiệp tiểu học đâu đấy."
Với tư cách người luôn dẫn đội trong hoàn cảnh phức tạp sinh sống tại biên giới Địa Khu hơn hai năm, Cố Thiên Hành luôn luôn bảo hộ người khác, lần này lại bị một cô bé bảo hộ, làm cho hắn cứ cảm thấy có chút là lạ.
Ngay từ đầu ở đây cũng có một căn cứ nhỏ, trong căn cứ ngoại trừ người Hoa quốc, cũng không ít người nước N chạy đến đây.
Cố Thiên Hành cũng không phải căn cứ trưởng, ngay lúc đó căn cứ trưởng là một gã thiếu tướng có quân hàm cao nhất trong coi biên cảnh này.
Đáng tiếc sau này bởi vì luân phiên gặp phải dị thú cùng bầy Zombie tấn công, căn cứ bị phá hư nghiêm trọng phá hư, nhân viên thương vong nghiêm trọng, tất cả mọi người mỏi mệt không chịu nổi, cuối cùng căn cứ vào một lần Zombie công thành đã rơi vào tay giặc, căn cứ trưở cùng đa phần người trong căn cứ chết trận, lúc ấy hắn mang theo một đội ngoài ra bên ngoài làm nhiệm vụ thanh lý mà tránh được một kiếp.
Hắn mang theo khoảng năm sáu mươi người sinh sống ở biên giới, sau này lục tục ngo ngoe gặp được người từ căn cứ lúc ấy trốn đến, cuối cùng có hơn một trăm người, nhưng đến bây giờ cũng chỉ còn lại sáu người bọn hắn.
"Doanh trưởng Cố, nếu anh thật sự lo lắng, nếu không anh lén lút đi ra ngoài? Bọn em có thể giúp anh phân tán sự chú ý của con rắn kia, chúng ta nhiều người như vậy, nó nhìn không hết đâu!"
Thấy Cố Thiên Hành không yên lòng, Lưu Nghị không khỏi đề nghị nói.
"Không được!" Cố Thiên Hành không chút nghĩ ngợi liền từ chối đề nghị này: "Người ta không để chúng ta đi ra ngoài là có ý tốt, lo lắng an nguy của chúng ta. Nếu anh muốn đi ra ngoài, anh sẽ tìm cách lấy được sự đồng ý của đối phương, mà không phải dùng cách này!"
"Em đồng ý với cách nói của doanh trưởng Cố, chúng ta không thể tùy tiện chà đạp lòng tốt của người ta, doanh trưởng, chúng ta đợi thêm một ngày nữa, nếu như ngày mai cô bé ấy còn chưa trở về, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp."
Cố Thiên Hành nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy.
"Được rồi, người hiền đều có trời giúp, em thấy cô bé kia chính là một người có phúc, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, ở đây em có một bao hạt điều cay, các người có muốn ăn hay không!" Hàn Lập móc ra một bao hạt điều cay trong ba lô, quơ quơ trước mặt mấy người.
Lưu Nghị mở to hai mắt hưng phấn hô lên: "Anh Hàn, anh tìm được từ nơi này hay sao? Tại sao em không phát hiện?"
Hàn Lập cười hì hì: "Trước đó chúng ta chỉ chăm chú tìm kiếm ở các nhà khác một lần, nơi này còn có nhiều chỗ chưa tìm kỹ, buổi sáng anh cũng lơ đãng phát hiện ra đấy, còn có một vài món đồ ăn vặt khác đây này, anh hoài nghi trong phòng này có trẻ con ẩn nấp đấy."
"Vậy cũng tốt, em đã rất lâu không ăn được thứ này rồi, chúng ta nhanh mở ra nếm thử đi!"
Hàn Lập mở đóng gói ra, phân cho mỗi người một ít, Cố Thiên Hành từ chối, đem phần của mình tặng cho bọn hắn.
Nhìn bọn hắn ăn ngon lành, Cố Thiên Hành tùy ý cầm bao đóng gói lên nhìn nhìn, phát hiện nhãn hiệu Sơn trại, bên trên ghi "Vệ Vụu"
Cố Thiên Hành: "..."
Lại xem ngày sản xuất, đã quá hạn gần một năm rồi!
"Đừng ăn! Cái này quá thời hạn rồi!"
Hàn Lập khoát khoát tay không sao cả, vừa tiếp tục nhét hạt điều cay vào miệng, vừa nói: "Doanh trưởng anh đừng lo lắng, chẳng phải quá thời hạn thôi sao, trước kia chúng ta ăn qua đồ ăn không phải cũng có món quá hạn sao? Dạ dày này giờ đây đã là thùng sắt rồi, chỉ là thực phẩm quá thời hạn mà thôi, chút lòng thành á!"
Lưu Nghị gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý với Hàn Lập, đừng nói quá thời hạn một năm, quá thời hạn hai năm hắn cũng ăn hết được!
Cố Thiên Hành thở dài, cuối cùng vẫn không ngăn cản, có lẽ hắn cũng hiểu vấn đề không lớn lắm.
Ngoại trừ hạt điều cay, còn có mấy bịch đồ ăn vặt khác cũng bị bọn hắn chia nhau, hơn nữa toàn bộ đều quá hạn rồi, gần nhất cũng quá hạn hơn hai tháng.
Cố Thiên Hành lo lắng suốt một ngày, cũng may trước lúc mặt trời xuống núi Ôn Dao đã trở về.
Cố Thiên Hành nhìn thấy Ôn Dao đã thay một thân quần áo sạch sẽ, toàn thân không có một chút vết thương, rốt cuộc hắn cũng yên lòng.
Hắn cố tình muốn hỏi thăm vì sao Ôn Dao về muộn mất một ngày, có phải gặp chuyện gì rồi hay không, nhưng khi nhìn đến đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Ôn Dao, Cố Thiên Hạnh còn không hỏi ra miệng.
"Dao Dao, em ăn cơm đi chưa?"
Đã đến thời gian ăn cơm tối, trước đó Ôn Dao đã để lại đầy đủ đồ ăn, nhưng bọn hắn đã có thói quen mỗi món chỉ ăn lửng dạ, bởi vậy vẫn còn không ít.
Trước đó bởi vì lo lắng cho Ôn Dao, ngày hôm nay bọn hắn cũng không ăn cơm ngon, bây giờ tự dưng bụng có chút đói.
"Chưa."
"Thế cùng một chỗ ăn đi, chúng ta cũng có không ít đồ, thịt khô cũng có, uống canh thịt a."
Trong lòng Cố Thiên Hành tính toán, tuy không biết Ôn Dao đi ra ngoài làm gì, nhưng chắc chắn ăn uống không được tốt lắm, ít nhất không có đồ ăn nóng để ăn, nấu canh thịt chắc không tệ.
Ôn - không có việc gì làm chỉ nướng đồ nướng - Dao: ...
Ôn Dao không có ý kiến gì với canh thịt, tay Ôn Dao vung lên, trên mặt đất trống xuất hiện một đống thi thể dị thú như ngọn núi nhỏ.
"Thêm đồ nướng đi."
Nghe Ôn Dao dùng giọng điệu bình thản như hôm nay thời tiết rất tốt nói ra những lời này, Cố Thiên Hành đã trầm mặc.
Chẳng lẽ đi săn dễ dàng như vậy sao?
Trước kia bọn hắn tiến vào rừng rậm cũng không phải mỗi ngày đều có thu hoạch đấy!
Những dị thú kia gặp được nguy hiểm có đôi khi chạy trốn còn nhanh hơn thỏ!
Cái này là chênh lệch thực lực?
Cố Thiên Hành bị đả kích nặng nề.
Bữa tối rất phong phú, trên đất trống đốt hai đống lửa, một bên nấu canh, một bên nướng thịt, mỗi người ăn đến nỗi hoài nghi bản thân có còn ở trong tận thế nữa hay không.
Thịt rất nhiều, nhưng đa phần đều tiến vào trong miệng của Đại Hoàng và Tiểu Tiểu, hình thể của bọn chúng lớn, khẩu vị cũng không nhỏ.
Cố Thiên Hành nói với Ôn Dao về chuyện ô tô, Ôn Dao đồng ý đi cùng bọn họ xem xem.
Theo kế hoạch sáng sớm hôm sau xuất phát đấy, không nghĩ đến vào lúc nửa đêm, ngoại trừ Ôn Dao và Cố Thiên Hành, năm người khác nửa đêm bị đau bụng, kéo suốt đến sáng!
Dưới cái nhìn của Tiểu Tiểu, chủ nhân nhà mình lợi hại nhất, nếu chủ nhân nhà mình không giải quyết được, như vậy bọn hắn có đi cũng vô dụng mà thôi, hoàn toàn là tặng đầu người.
Hơn nữa, nó căn bản không cảm giác được chủ nhân nhà mình gặp nguy hiểm, được chứ!
Thấy Tiểu Tiểu không phản ứng đến hắn, Cố Thiên Hành lại khuyên bảo một hồi lâu, đáng tiếc, Tiểu Tiểu đối với hắn rất xa cách.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, thậm chí Cố Thiên Hành còn cảm thấy ánh mắt Tiểu Tiểu nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
Cố Thiên Hành nói không đả động được Tiểu Tiểu, giá trị võ lực lại không bằng Tiểu Tiểu, hắn chỉ đành từ bỏ, về gian phòng của bọn hắn.
Tuy ở nơi này có không ít phòng, nhưng bọn hắn đã có thói quen mấy người cùng ở chung một chỗ, giữa lúc đó cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Bởi vậy bọn hắn chọn căn phòng lớn nhất, một giường duy nhất tặng cho Nguyễn Thị Ngọc, năm người khác tìm chăn bông trải ra đất nằm ngủ.
Thấy Cố Thiên Hành cau mày đi vào phòng, mấy người đã biết chuyện tiến triển không thuận lợi cho lắm.
Hàn Lập nhích sang bên cạnh chừa chỗ, đợi Cố Thiên Hành ngồi xuống, sau đó trấn an Cố Thiên Hành: "Doanh trưởng, anh đừng lo lắng, con rắn trắng kia đã không lo lắng, em nghĩ cô bé đó chắc không có chuyện gì đâu, chỉ trễ một ngày mà thôi, nói không chừng có chuyện làm chậm trễ thời gian."
"Đúng vậy, em thấy cô bé ấy lợi hại như vậy, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì." Lưu Nghị cũng ở một bên phụ họa nói.
Vẻ mặt Cố Thiên Hành ngưng trọng cũng không vì vậy giãn ra bao nhiêu: "Có lợi hại bao nhiêu cũng chỉ là cô bé mười mấy tuổi thôi! Trước tận thế cô bé như thế có lẽ còn chưa tốt nghiệp tiểu học đâu đấy."
Với tư cách người luôn dẫn đội trong hoàn cảnh phức tạp sinh sống tại biên giới Địa Khu hơn hai năm, Cố Thiên Hành luôn luôn bảo hộ người khác, lần này lại bị một cô bé bảo hộ, làm cho hắn cứ cảm thấy có chút là lạ.
Ngay từ đầu ở đây cũng có một căn cứ nhỏ, trong căn cứ ngoại trừ người Hoa quốc, cũng không ít người nước N chạy đến đây.
Cố Thiên Hành cũng không phải căn cứ trưởng, ngay lúc đó căn cứ trưởng là một gã thiếu tướng có quân hàm cao nhất trong coi biên cảnh này.
Đáng tiếc sau này bởi vì luân phiên gặp phải dị thú cùng bầy Zombie tấn công, căn cứ bị phá hư nghiêm trọng phá hư, nhân viên thương vong nghiêm trọng, tất cả mọi người mỏi mệt không chịu nổi, cuối cùng căn cứ vào một lần Zombie công thành đã rơi vào tay giặc, căn cứ trưở cùng đa phần người trong căn cứ chết trận, lúc ấy hắn mang theo một đội ngoài ra bên ngoài làm nhiệm vụ thanh lý mà tránh được một kiếp.
Hắn mang theo khoảng năm sáu mươi người sinh sống ở biên giới, sau này lục tục ngo ngoe gặp được người từ căn cứ lúc ấy trốn đến, cuối cùng có hơn một trăm người, nhưng đến bây giờ cũng chỉ còn lại sáu người bọn hắn.
"Doanh trưởng Cố, nếu anh thật sự lo lắng, nếu không anh lén lút đi ra ngoài? Bọn em có thể giúp anh phân tán sự chú ý của con rắn kia, chúng ta nhiều người như vậy, nó nhìn không hết đâu!"
Thấy Cố Thiên Hành không yên lòng, Lưu Nghị không khỏi đề nghị nói.
"Không được!" Cố Thiên Hành không chút nghĩ ngợi liền từ chối đề nghị này: "Người ta không để chúng ta đi ra ngoài là có ý tốt, lo lắng an nguy của chúng ta. Nếu anh muốn đi ra ngoài, anh sẽ tìm cách lấy được sự đồng ý của đối phương, mà không phải dùng cách này!"
"Em đồng ý với cách nói của doanh trưởng Cố, chúng ta không thể tùy tiện chà đạp lòng tốt của người ta, doanh trưởng, chúng ta đợi thêm một ngày nữa, nếu như ngày mai cô bé ấy còn chưa trở về, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp."
Cố Thiên Hành nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy.
"Được rồi, người hiền đều có trời giúp, em thấy cô bé kia chính là một người có phúc, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, ở đây em có một bao hạt điều cay, các người có muốn ăn hay không!" Hàn Lập móc ra một bao hạt điều cay trong ba lô, quơ quơ trước mặt mấy người.
Lưu Nghị mở to hai mắt hưng phấn hô lên: "Anh Hàn, anh tìm được từ nơi này hay sao? Tại sao em không phát hiện?"
Hàn Lập cười hì hì: "Trước đó chúng ta chỉ chăm chú tìm kiếm ở các nhà khác một lần, nơi này còn có nhiều chỗ chưa tìm kỹ, buổi sáng anh cũng lơ đãng phát hiện ra đấy, còn có một vài món đồ ăn vặt khác đây này, anh hoài nghi trong phòng này có trẻ con ẩn nấp đấy."
"Vậy cũng tốt, em đã rất lâu không ăn được thứ này rồi, chúng ta nhanh mở ra nếm thử đi!"
Hàn Lập mở đóng gói ra, phân cho mỗi người một ít, Cố Thiên Hành từ chối, đem phần của mình tặng cho bọn hắn.
Nhìn bọn hắn ăn ngon lành, Cố Thiên Hành tùy ý cầm bao đóng gói lên nhìn nhìn, phát hiện nhãn hiệu Sơn trại, bên trên ghi "Vệ Vụu"
Cố Thiên Hành: "..."
Lại xem ngày sản xuất, đã quá hạn gần một năm rồi!
"Đừng ăn! Cái này quá thời hạn rồi!"
Hàn Lập khoát khoát tay không sao cả, vừa tiếp tục nhét hạt điều cay vào miệng, vừa nói: "Doanh trưởng anh đừng lo lắng, chẳng phải quá thời hạn thôi sao, trước kia chúng ta ăn qua đồ ăn không phải cũng có món quá hạn sao? Dạ dày này giờ đây đã là thùng sắt rồi, chỉ là thực phẩm quá thời hạn mà thôi, chút lòng thành á!"
Lưu Nghị gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý với Hàn Lập, đừng nói quá thời hạn một năm, quá thời hạn hai năm hắn cũng ăn hết được!
Cố Thiên Hành thở dài, cuối cùng vẫn không ngăn cản, có lẽ hắn cũng hiểu vấn đề không lớn lắm.
Ngoại trừ hạt điều cay, còn có mấy bịch đồ ăn vặt khác cũng bị bọn hắn chia nhau, hơn nữa toàn bộ đều quá hạn rồi, gần nhất cũng quá hạn hơn hai tháng.
Cố Thiên Hành lo lắng suốt một ngày, cũng may trước lúc mặt trời xuống núi Ôn Dao đã trở về.
Cố Thiên Hành nhìn thấy Ôn Dao đã thay một thân quần áo sạch sẽ, toàn thân không có một chút vết thương, rốt cuộc hắn cũng yên lòng.
Hắn cố tình muốn hỏi thăm vì sao Ôn Dao về muộn mất một ngày, có phải gặp chuyện gì rồi hay không, nhưng khi nhìn đến đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Ôn Dao, Cố Thiên Hạnh còn không hỏi ra miệng.
"Dao Dao, em ăn cơm đi chưa?"
Đã đến thời gian ăn cơm tối, trước đó Ôn Dao đã để lại đầy đủ đồ ăn, nhưng bọn hắn đã có thói quen mỗi món chỉ ăn lửng dạ, bởi vậy vẫn còn không ít.
Trước đó bởi vì lo lắng cho Ôn Dao, ngày hôm nay bọn hắn cũng không ăn cơm ngon, bây giờ tự dưng bụng có chút đói.
"Chưa."
"Thế cùng một chỗ ăn đi, chúng ta cũng có không ít đồ, thịt khô cũng có, uống canh thịt a."
Trong lòng Cố Thiên Hành tính toán, tuy không biết Ôn Dao đi ra ngoài làm gì, nhưng chắc chắn ăn uống không được tốt lắm, ít nhất không có đồ ăn nóng để ăn, nấu canh thịt chắc không tệ.
Ôn - không có việc gì làm chỉ nướng đồ nướng - Dao: ...
Ôn Dao không có ý kiến gì với canh thịt, tay Ôn Dao vung lên, trên mặt đất trống xuất hiện một đống thi thể dị thú như ngọn núi nhỏ.
"Thêm đồ nướng đi."
Nghe Ôn Dao dùng giọng điệu bình thản như hôm nay thời tiết rất tốt nói ra những lời này, Cố Thiên Hành đã trầm mặc.
Chẳng lẽ đi săn dễ dàng như vậy sao?
Trước kia bọn hắn tiến vào rừng rậm cũng không phải mỗi ngày đều có thu hoạch đấy!
Những dị thú kia gặp được nguy hiểm có đôi khi chạy trốn còn nhanh hơn thỏ!
Cái này là chênh lệch thực lực?
Cố Thiên Hành bị đả kích nặng nề.
Bữa tối rất phong phú, trên đất trống đốt hai đống lửa, một bên nấu canh, một bên nướng thịt, mỗi người ăn đến nỗi hoài nghi bản thân có còn ở trong tận thế nữa hay không.
Thịt rất nhiều, nhưng đa phần đều tiến vào trong miệng của Đại Hoàng và Tiểu Tiểu, hình thể của bọn chúng lớn, khẩu vị cũng không nhỏ.
Cố Thiên Hành nói với Ôn Dao về chuyện ô tô, Ôn Dao đồng ý đi cùng bọn họ xem xem.
Theo kế hoạch sáng sớm hôm sau xuất phát đấy, không nghĩ đến vào lúc nửa đêm, ngoại trừ Ôn Dao và Cố Thiên Hành, năm người khác nửa đêm bị đau bụng, kéo suốt đến sáng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.