Chương 649: Không tên
Đông Trùng Hạ Uyển
29/11/2021
"Không phải nói dạ dày chính mình làm bằng thiết hay sao? Tôi đã nói tất cả mấy bịch đồ ăn kia đều quá hạn tốt nhất đừng ăn, cũng không phải
không có đồ ăn! Kết quả các người nhìn xem, sau này xem các người còn
dám ăn loạn nữa không, thực cho rằng bản thân bách độc bất xâm à!"
Cố Thiên Hành nhìn Hàn Lập nằm trên chăn suy yếu không thôi, hắn vừa một bên lần lượt rót nước ấm vừa tức giận mắng cả đám.
Ngày hôm qua lúc nửa đêm mấy người đột nhiên tiêu chảy, bởi vì thiết bị bơm nước toilet trong phòng sớm đã bị hư, mấy người trực tiếp đi ra ngoài giải quyết đấy, ra ra vào vào, không phải buồn nôn nôn mửa thì chính là đau bụng tiêu chảy, giằng co đến gần sáng!
Hiện tại trời sắp sáng rồi, mới từ từ ngừng lại, nhưng sắc mặt mỗi người đều xanh xao, hai chân rung lên, chỉ có thể nằm nghỉ ngơi, xem như vậy kế hoạch xuất phát hôm nay đành ngâm nước nóng rồi.
Hàn Lập cẩn thận uống vài ngụm nước ấm Cố Thiên Hành đưa đến, cảm thấy từ trong dạ dày bay lên một cỗ tình cảm ấm áp, lúc này mới nhỏ giọng phản bác: "Em cảm thấy không nhất định là do đồ ăn vặt quá hạn đâu, nói không chừng là do bọn em ăn đồ nướng quá nhiều, không tiêu hóa được."
Cũng không phải hắn không muốn nói chuyện lớn tiếng, mà căn bản không còn sức lực để lớn tiếng.
Trước kia không phải bọn hắn chưa từng ăn qua thực phẩm hết date nha, đều không có chuyện gì mà.
Bây giờ từng dây chuyền sản xuất đều sớm đã bị đình chỉ, theo thời gian trôi qua, bọn hắn muốn ăn rất nhiều thứ đều đã quá thời hạn, khi đó vì sống sót mặt không đổi sắc ăn hết, cũng không bị như hôm nay!
Cố Thiên Hành cho hắn một ánh mắt sắt như đao: "Trong bảy người ăn, chỉ có năm người các người xảy ra chuyện, các người đều đã ăn hết bịch hạt điều cay rồi mấy thứ thực phẩm quá hạn khác, không phải nguyên nhân này thì còn là gì? Hơn nữa cậu và thằng nhóc Lưu Nghị kia đều ăn nhiều nhất, bệnh trạng nghiêm trọng nhất. Lão Lâm ăn ít nhất, bệnh trạng nhẹ nhất, bây giờ ít nhất có thể đứng lên rồi, cái này còn không rõ ràng sao?! Còn cho rằng tôi hồ đồ à!"
Hàn Lập nhếch miệng, không nói chuyện. Hôm qua mới khoe khoang khoác lác, buổi tối đã bị vả mặt rồi, cái này làm cho mặt hắn đau đau nha.
Cách đó không xa mấy người khác đang nằm cũng có chút nóng mặt, mặc dù biết đồ đạc quá hạn, nhưng thật sự đã rất lâu không ăn đồ ăn vặt rồi, tự an ủi bản thân nói sẽ không có vấn đề gì đâu, kết quả thật sự đã xảy ra chuyện.
"Cũng may trên người cô bé người ta có thuốc, bằng không cho mấy người chịu tội dài dài rồi!"
Trong không gian của Ôn Dao có không ít dược phẩm, rất nhiều thuốc sở nghiên cứu mới phát minh cũng sẽ cho Ôn Dao một ít, vừa vặn có công dụng.
Lão Lâm có tính cách trầm ổn nhất, nói ít nhất xoa xoa bụng, đứng dậy nói với Cố Thiên Hành: "Doanh trưởng, hôm nay bọn họ không xuất phát được rồi, nếu không tôi và anh cùng đi tìm xe, đến lúc đó lại đến đón bọn hắn."
Mấy người kia ít nhất còn phải nghỉ ngơi hai ba ngày, bọn hắn trước tiên có thể đi tìm xe, như vậy cũng sẽ không lãng phí thời gian.
Cố Thiên Hành cảm thấy ý nghĩ này không tệ, nhưng hắn từ chối Lão Lâm đi theo cùng: "Bọn hắn không xa người được, anh ở lại đây chiếu cố bọn hắn đi."
Cố Thiên Hành nghĩ bọn họ chỉ là muốn đi tìm xe, hắn định đi tìm Ôn Dao hỏi thăm một chút, nếu như có thể, hắn muốn mượn con dị thú tên Đại Hoàng kia một chút, bảo nó mang mình đến trấn nhỏ kia, như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Đợi khi tìm được Ôn Dao nói rõ ý định của mình, Cố Thiên Hành phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình có chút quái dị.
Ôn Dao thật sự không ngờ, có người lại chủ động nói muốn ngồi trên lưng Đại Hoàng, phải biết người ngồi trên lưng Đại Hoàng chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả anh của Ôn Dao, cũng bị Đại Hoàng ghét bỏ không muốn đấy.
Tính toán ra, ngoại trừ Ôn Dao, cũng chỉ có Ngữ Điệp ngồi nhiều nhất.
Cố Thiên Hành bị Ôn Dao nhìn trong lòng có chút sợ hãi nhịn không được không tự nhiên sờ lên cổ, nghĩ thầm có phải chính mình lỗ mãng quá rồi hay không, khi không lại nói thẳng ra như vậy, có lẽ cô bé người ta không thích những người khác ngồi trên dị thú nhà mình?
Đang lúc hắn muốn nói chuyện gì đó chuyển chủ đề, liền nhìn thấy Ôn Dao nhìn về phía Đại Hoàng hơi nhếch cằm lên: "Anh đi hỏi nó đi."
Cố Thiên Hành thoáng sửng sốt, còn để chính mình đi hỏi dị thú sao?
Cố Thiên Hành mang theo một bụng đầy nghi vấn đi đến trước mặt Đại Hoàng đang nằm sấp dưới tàng cây, hắn vừa đến gần đã phát hiện ra, con dị thú này không dễ nói chuyện như con rắn trắng kia, lúc đôi đồng tử lạnh như băng nhìn mình chằm chằm, hắn cảm nhận được sự ghét bỏ vô cùng!
Đều đã đi đến trước mặt nó, cũng không thể bỏ lại một bước cuối cùng kia.
Cố Thiên Hành dò hỏi tính nói ra suy nghĩ của mình, sau đó đợi thật lâu cũng không thấy đáp lại.
Cố Thiên Hành đã không ôm hi vọng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn có chút thất vọng.
Lúc chuẩn bị quay người rời đi, liền nhìn thấy Đại Hoàng dùng đôi mắt hổ cực kỳ uy nghiêm liếc mắt nhìn hắn, sau đó chậm rì rì đứng lên, đi đến bên cạnh hắn nghe nghe.
Tuy trong ánh mắt lộ ra sự ghét bỏ, nhưng cuối cùng cao ngạo gật gật đầu, biểu thị đồng ý dẫn hắn đi trấn nhỏ.
Cố Thiên Hành mừng rỡ, đã có Đại Hoàng, chuyện liền dễ làm hơn nhiều, nói không chừng xế chiều hôm nay có thể trở về rồi!
Ôn Dao mắt thấy tất cả rốt cuộc có thể xác định, quả thật Đại Hoàng không đúng, thế mà lại đồng ý cho con người đáng ghét ngồi trên lưng quý giá của nó, đây rốt cuộc chịu phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì đây?
"Dao Dao, anh đi trước với Đại Hoàng, tìm được xe nhất định sẽ quay lại ngay, các người chờ ở chỗ này..."
Vừa mới ngồi trên lưng Đại Hoàng, Cố Thiên Hành còn chưa nói xong, Đại Hoàng đã khẽ vỗ cánh, xông thẳng lên bầu trời, làm cho Cố Thiên Hành không hề chuẩn bị thiếu chút nữa té xuống!
Tốc độ Đại Hoàng rất nhanh, Cố Thiên Hành bị gió táp thẳng vào mặt mắt mở không ra nổi, cảm giác toàn bộ da mặt bị gió thổi tạt di động sang hai bên, chà xát mặt đau nhức.
Cố Thiên Hành cúi người, đầu tựa vào bên trong bộ lông Đại Hoàng, sau đó hai tay ôm thật chặt cổ Đại Hoàng.
Hắn thấy lúc Ôn Dao ngồi trên lưng Đại Hoàng đều không có chút chuyện gì, sợi tóc cũng không loạt, còn hắn thiếu chút nữa bị gió thổi bay, chỗ nào có vấn đề vậy hả?
Đại Hoàng một lòng nghĩ nhanh chóng đưa người trên lưng qua đó căn bản cũng không quản người nọ thể nghiệm khả năng phi hành trên lưng mình thế nào, thậm chí nó bị ôm thật chặt có chút không thoải mái còn cố ý nhiều lần xoay 360 độ cực đại.
Nhìn Đại Hoàng mang theo Cố Thiên Hành bay mất, Ôn Dao để Tiểu Tiểu ở lại giữ nhà, sau đó mang theo Mạn Mạn đi đến rừng rậm gần bên này.
Đã có thời gian sung túc, Ôn Dao định tìm xem trong rừng rậm này có dị thực gì chưa từng gặp, mang theo một ít hàng mẫu về cho viện nghiên cứu, nói không chừng lại có thể tìm ra thực vật có chất chế tác thích hợp nào đó.
Toàn bộ rừng rậm nơi biên giới đều có diện tích che phủ cực lớn, bên trong có không ít thực vật Ôn Dao chưa từng gặp qua, lại càng không cần phải nói đến dị thực sau biến dị.
Trong rừng tốn hết thời gian một ngày, mặt trời sắp xuống núi, lúc này Ôn Dao mới mang theo Mạn Mạn lắc lư trở về chỗ cũ.
Lần này thu hoạch không tệ, đã tìm được không ít dị thực thú vị, còn có một chút thảo dược lớn lên gần giống loại mình muốn tìm, về phần tập tính hiệu quả không phải nhất trí, vậy phải xem số liệu sở nghiên cứu kiểm tra đo lường thí nghiệm ra rồi.
Đợi đến lúc trở về thôn nhỏ, Ôn Dao phát hiện trên mảnh đất trống đậu một chiếc xe tải màu trắng, Đại Hoàng tiếp tục nằm sấp bây cây đại thụ kia nghỉ ngơi, mà Cố Thiên Hành cùng lão Lâm cầm các loại công cụ đang tiên hành sửa xe.
Cố Thiên Hành nhìn Hàn Lập nằm trên chăn suy yếu không thôi, hắn vừa một bên lần lượt rót nước ấm vừa tức giận mắng cả đám.
Ngày hôm qua lúc nửa đêm mấy người đột nhiên tiêu chảy, bởi vì thiết bị bơm nước toilet trong phòng sớm đã bị hư, mấy người trực tiếp đi ra ngoài giải quyết đấy, ra ra vào vào, không phải buồn nôn nôn mửa thì chính là đau bụng tiêu chảy, giằng co đến gần sáng!
Hiện tại trời sắp sáng rồi, mới từ từ ngừng lại, nhưng sắc mặt mỗi người đều xanh xao, hai chân rung lên, chỉ có thể nằm nghỉ ngơi, xem như vậy kế hoạch xuất phát hôm nay đành ngâm nước nóng rồi.
Hàn Lập cẩn thận uống vài ngụm nước ấm Cố Thiên Hành đưa đến, cảm thấy từ trong dạ dày bay lên một cỗ tình cảm ấm áp, lúc này mới nhỏ giọng phản bác: "Em cảm thấy không nhất định là do đồ ăn vặt quá hạn đâu, nói không chừng là do bọn em ăn đồ nướng quá nhiều, không tiêu hóa được."
Cũng không phải hắn không muốn nói chuyện lớn tiếng, mà căn bản không còn sức lực để lớn tiếng.
Trước kia không phải bọn hắn chưa từng ăn qua thực phẩm hết date nha, đều không có chuyện gì mà.
Bây giờ từng dây chuyền sản xuất đều sớm đã bị đình chỉ, theo thời gian trôi qua, bọn hắn muốn ăn rất nhiều thứ đều đã quá thời hạn, khi đó vì sống sót mặt không đổi sắc ăn hết, cũng không bị như hôm nay!
Cố Thiên Hành cho hắn một ánh mắt sắt như đao: "Trong bảy người ăn, chỉ có năm người các người xảy ra chuyện, các người đều đã ăn hết bịch hạt điều cay rồi mấy thứ thực phẩm quá hạn khác, không phải nguyên nhân này thì còn là gì? Hơn nữa cậu và thằng nhóc Lưu Nghị kia đều ăn nhiều nhất, bệnh trạng nghiêm trọng nhất. Lão Lâm ăn ít nhất, bệnh trạng nhẹ nhất, bây giờ ít nhất có thể đứng lên rồi, cái này còn không rõ ràng sao?! Còn cho rằng tôi hồ đồ à!"
Hàn Lập nhếch miệng, không nói chuyện. Hôm qua mới khoe khoang khoác lác, buổi tối đã bị vả mặt rồi, cái này làm cho mặt hắn đau đau nha.
Cách đó không xa mấy người khác đang nằm cũng có chút nóng mặt, mặc dù biết đồ đạc quá hạn, nhưng thật sự đã rất lâu không ăn đồ ăn vặt rồi, tự an ủi bản thân nói sẽ không có vấn đề gì đâu, kết quả thật sự đã xảy ra chuyện.
"Cũng may trên người cô bé người ta có thuốc, bằng không cho mấy người chịu tội dài dài rồi!"
Trong không gian của Ôn Dao có không ít dược phẩm, rất nhiều thuốc sở nghiên cứu mới phát minh cũng sẽ cho Ôn Dao một ít, vừa vặn có công dụng.
Lão Lâm có tính cách trầm ổn nhất, nói ít nhất xoa xoa bụng, đứng dậy nói với Cố Thiên Hành: "Doanh trưởng, hôm nay bọn họ không xuất phát được rồi, nếu không tôi và anh cùng đi tìm xe, đến lúc đó lại đến đón bọn hắn."
Mấy người kia ít nhất còn phải nghỉ ngơi hai ba ngày, bọn hắn trước tiên có thể đi tìm xe, như vậy cũng sẽ không lãng phí thời gian.
Cố Thiên Hành cảm thấy ý nghĩ này không tệ, nhưng hắn từ chối Lão Lâm đi theo cùng: "Bọn hắn không xa người được, anh ở lại đây chiếu cố bọn hắn đi."
Cố Thiên Hành nghĩ bọn họ chỉ là muốn đi tìm xe, hắn định đi tìm Ôn Dao hỏi thăm một chút, nếu như có thể, hắn muốn mượn con dị thú tên Đại Hoàng kia một chút, bảo nó mang mình đến trấn nhỏ kia, như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Đợi khi tìm được Ôn Dao nói rõ ý định của mình, Cố Thiên Hành phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình có chút quái dị.
Ôn Dao thật sự không ngờ, có người lại chủ động nói muốn ngồi trên lưng Đại Hoàng, phải biết người ngồi trên lưng Đại Hoàng chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả anh của Ôn Dao, cũng bị Đại Hoàng ghét bỏ không muốn đấy.
Tính toán ra, ngoại trừ Ôn Dao, cũng chỉ có Ngữ Điệp ngồi nhiều nhất.
Cố Thiên Hành bị Ôn Dao nhìn trong lòng có chút sợ hãi nhịn không được không tự nhiên sờ lên cổ, nghĩ thầm có phải chính mình lỗ mãng quá rồi hay không, khi không lại nói thẳng ra như vậy, có lẽ cô bé người ta không thích những người khác ngồi trên dị thú nhà mình?
Đang lúc hắn muốn nói chuyện gì đó chuyển chủ đề, liền nhìn thấy Ôn Dao nhìn về phía Đại Hoàng hơi nhếch cằm lên: "Anh đi hỏi nó đi."
Cố Thiên Hành thoáng sửng sốt, còn để chính mình đi hỏi dị thú sao?
Cố Thiên Hành mang theo một bụng đầy nghi vấn đi đến trước mặt Đại Hoàng đang nằm sấp dưới tàng cây, hắn vừa đến gần đã phát hiện ra, con dị thú này không dễ nói chuyện như con rắn trắng kia, lúc đôi đồng tử lạnh như băng nhìn mình chằm chằm, hắn cảm nhận được sự ghét bỏ vô cùng!
Đều đã đi đến trước mặt nó, cũng không thể bỏ lại một bước cuối cùng kia.
Cố Thiên Hành dò hỏi tính nói ra suy nghĩ của mình, sau đó đợi thật lâu cũng không thấy đáp lại.
Cố Thiên Hành đã không ôm hi vọng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn có chút thất vọng.
Lúc chuẩn bị quay người rời đi, liền nhìn thấy Đại Hoàng dùng đôi mắt hổ cực kỳ uy nghiêm liếc mắt nhìn hắn, sau đó chậm rì rì đứng lên, đi đến bên cạnh hắn nghe nghe.
Tuy trong ánh mắt lộ ra sự ghét bỏ, nhưng cuối cùng cao ngạo gật gật đầu, biểu thị đồng ý dẫn hắn đi trấn nhỏ.
Cố Thiên Hành mừng rỡ, đã có Đại Hoàng, chuyện liền dễ làm hơn nhiều, nói không chừng xế chiều hôm nay có thể trở về rồi!
Ôn Dao mắt thấy tất cả rốt cuộc có thể xác định, quả thật Đại Hoàng không đúng, thế mà lại đồng ý cho con người đáng ghét ngồi trên lưng quý giá của nó, đây rốt cuộc chịu phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì đây?
"Dao Dao, anh đi trước với Đại Hoàng, tìm được xe nhất định sẽ quay lại ngay, các người chờ ở chỗ này..."
Vừa mới ngồi trên lưng Đại Hoàng, Cố Thiên Hành còn chưa nói xong, Đại Hoàng đã khẽ vỗ cánh, xông thẳng lên bầu trời, làm cho Cố Thiên Hành không hề chuẩn bị thiếu chút nữa té xuống!
Tốc độ Đại Hoàng rất nhanh, Cố Thiên Hành bị gió táp thẳng vào mặt mắt mở không ra nổi, cảm giác toàn bộ da mặt bị gió thổi tạt di động sang hai bên, chà xát mặt đau nhức.
Cố Thiên Hành cúi người, đầu tựa vào bên trong bộ lông Đại Hoàng, sau đó hai tay ôm thật chặt cổ Đại Hoàng.
Hắn thấy lúc Ôn Dao ngồi trên lưng Đại Hoàng đều không có chút chuyện gì, sợi tóc cũng không loạt, còn hắn thiếu chút nữa bị gió thổi bay, chỗ nào có vấn đề vậy hả?
Đại Hoàng một lòng nghĩ nhanh chóng đưa người trên lưng qua đó căn bản cũng không quản người nọ thể nghiệm khả năng phi hành trên lưng mình thế nào, thậm chí nó bị ôm thật chặt có chút không thoải mái còn cố ý nhiều lần xoay 360 độ cực đại.
Nhìn Đại Hoàng mang theo Cố Thiên Hành bay mất, Ôn Dao để Tiểu Tiểu ở lại giữ nhà, sau đó mang theo Mạn Mạn đi đến rừng rậm gần bên này.
Đã có thời gian sung túc, Ôn Dao định tìm xem trong rừng rậm này có dị thực gì chưa từng gặp, mang theo một ít hàng mẫu về cho viện nghiên cứu, nói không chừng lại có thể tìm ra thực vật có chất chế tác thích hợp nào đó.
Toàn bộ rừng rậm nơi biên giới đều có diện tích che phủ cực lớn, bên trong có không ít thực vật Ôn Dao chưa từng gặp qua, lại càng không cần phải nói đến dị thực sau biến dị.
Trong rừng tốn hết thời gian một ngày, mặt trời sắp xuống núi, lúc này Ôn Dao mới mang theo Mạn Mạn lắc lư trở về chỗ cũ.
Lần này thu hoạch không tệ, đã tìm được không ít dị thực thú vị, còn có một chút thảo dược lớn lên gần giống loại mình muốn tìm, về phần tập tính hiệu quả không phải nhất trí, vậy phải xem số liệu sở nghiên cứu kiểm tra đo lường thí nghiệm ra rồi.
Đợi đến lúc trở về thôn nhỏ, Ôn Dao phát hiện trên mảnh đất trống đậu một chiếc xe tải màu trắng, Đại Hoàng tiếp tục nằm sấp bây cây đại thụ kia nghỉ ngơi, mà Cố Thiên Hành cùng lão Lâm cầm các loại công cụ đang tiên hành sửa xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.