Chương 527: Nhà mới
Đông Trùng Hạ Uyển
22/09/2021
"Các người ngồi trực thăng tới?"
Nhìn vài binh sĩ nhảy từ trên trực thăng xuống, vẻ mặt Ôn Minh đầy kinh ngạc.
Ban đầu cậu còn nghĩ bọn hắn lái xe đến tốn bao nhiêu thời gian, không nghĩ đến bọn hắn có thể lái hai chiếc trực thăng thẳng đến đây, tốn ít thời gian hơn trước rất nhiều.
"Tư lệnh Tề đặc chuẩn đấy, nhưng cũng may không gặp nguy hiểm gì, một đường thuận lợi."
"Vậy là tốt rồi."
"Đoàn trưởng, ngài muốn chúng ta tới làm gì?"
Vài trưởng quan đều nói không rõ ràng, sau khi triệu tập mấy người bọn họ, nửa đêm liền thúc giục bọn họ nhanh chóng xuất phát, bây giờ đến chỗ mục tiêu cũng không hiểu thế nào, hoàn toàn không biết muốn làm gì.
"Ừ, cái này, chuyển lên đi."
Ôn Minh tránh người, chỉ chỉ phía sau cậu một nhà xưởng bị Tiểu Tiểu đông lạnh.
Nhìn một tòa nhà trước mắt sáng long lanh óng ánh, dưới ánh nắng ban mai phát ra ánh sáng tòa nhà băng rực rỡ chói mắt, một đám đội viên mang ánh mắt quỷ dị nhìn sang đoàn trưởng nhà mình, để bọn họ chuyển toàn bộ thứ này đi?
Thấy mười mấy người đứng bất động ở đó, Ôn Minh trừng mắt nhìn bọn họ: "Đều sửng sờ ở đó làm gì?!"
Đội viên hệ thổ dẫn đầu liếc nhìn nhau với các đội viên khác, sau đó chỉ tòa nhà băng, hỏi: "Đoàn trưởng? Anh muốn chúng tôi đào toàn bộ nền móng tòa nhà này lên à?"
"Bằng không thì sao?" Ôn Minh nghiêng qua liếc bọn họ, hỏi ngược lại.
Lần này ngoại trừ người điều khiển tổng cộng đến mười người, hệ băng và hệ thổ đều một nửa, đều là dị năng giả cấp bốn.
Binh sĩ dị năng hệ thổ phân tán xung quanh nhà xưởng, rất nhanh toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động, nhà xưởng bắt đầu từ từ đi lên, cuối cùng mang theo nền móng cùng bùn đất dày đặc lơ lững dời sang nơi cách đó một mét.
"Oanh!"
Toàn bộ nhà xưởng một lần nữa rơi xuống, cho dù bọn họ đã cố gắng rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn phát ra tiếng vang cực lớn, hơn nữa tòa nhà băng còn lung lay.
Cũng may có binh sĩ hệ băng ở một bên kịp thời gia cố, ít nhất không để khối băng chấn động bể nát rồi.
"Đoàn trưởng, làm sao bây giờ?"
Một tòa nhà to đùng như thế, làm sao chở về căn cứ đây?
Dị năng giả không gian cũng không có không gian lớn như thế mà để nha!
Vấn đề này trước đó Ôn Minh đã nghĩ qua rồi, sau khi liên hệ với bọn họ, Ôn Minh lại gọi điện thoại cho Tề Cảnh Huy, để anh hỗ trợ điều động vài chiếc phi cơ khung hạng nặng đến đây.
Bởi vì hơn nửa đêm mới liên lạc, hơn nữa những chiếc phi cơ kia cũng không ở căn cứ Hoa Nam, phải đi từ nơi khác qua... cần thêm một ít thời gian, cho nên bây giờ còn chưa đến.
"Đợi một chút, mấy người các người nhớ duy trì nhiệt độ, đừng để nó hòa tan."
Ban đêm cũng còn may, nhưng trời dần dần sáng lên, nhiệt độ cũng từ từ lên cao, cần dị năng cũng càng ngày càng nhiều.
Binh sĩ dị năng hệ băng chia làm hai tổ, thay phiên gia cố tòa nhà, phòng ngừa nó hòa tan dưới nhiệt độ.
Hơn một giờ qua đi, ba chiếc phi cơ hạng nặng cuối cùng cũng xuất hiện ở phía xa xa bầu trời.
Dùng xiềng xích cực lớn cố định xong tòa nhà băng, ba chiếc phi cơ cùng khởi động một lúc.
Các chiến sĩ dị năng hệ băng cũng đồng thời ngồi bên trong phi cơ, bọn hắn cần đi theo suốt dọc đường, duy trì nhiệt độ của tòa nhà băng.
Đại Hoàng bị yêu cầu đi theo bên cạnh phi cơ, phòng ngừa có sinh vật bay khác xảy ra ngoài ý muốn không tất yếu.
Mà Ôn Minh lập tức mang theo Ôn Dao cùng vài binh sĩ dị năng hệ thổ đã xuất phát trước, lên trực thăng hạng nhẹ tiến lên một thành phố khác phía trước.
Ôn Minh đã sớm chọn xong nhà mới cho đám giáp trùng Tinh Quang, một thành phố hoang phế loại nhỏ cách căn cứ Hoa Nam hơn tám mươi km.
Ôn Minh mang theo mấy người đến chỗ mục tiêu đã đề trước, dọn trống chung quanh, sau đó để các binh sĩ dị năng hệ thổ đào một cái hố không xê xích bao nhiêu với trước đó, đợi đến khi phi cơ hạng nặng đến đem trọn tòa nhà xưởng từ từ thả xuống nơi đó.
Đợi sau khi đã sắp xếp thỏa đáng thì cũng đã ba bốn giờ chiều rồi.
Truyện được đăng tại s3.truyenhd.com hongtrang301
Vào lúc này nhiệt độ cao, coi như buổi chiều, ánh mắt trời vẫn treo thẳng tắp trên bầu trời, tận hết sức phóng thích ra ánh nắng cùng nhiệt độ nóng bức của mình.
Hàn băng dần dần hòa tan, Ôn Dao cũng ở một bên giúp phóng nước, để độ ẩm đừng quá thấp.
Nhìn tòa nhà xưởng chậm rãi lộ ra bộ dáng vốn có, những con bọ cánh cứng bị đông lại cũng bắt đầu từ từ chuyển động, Ôn Minh để các đội viên khác rời đi trước, chính mình và ôn Dao lợi dụng cây cối che chắn trốn ở một bên quan sát phản ứng của đám giáp trùng Tinh Quang.
Đám giáp trùng Tinh Quang khôi phục lực hành động ngây ngốc cả bầy, chúng rõ ràng nhớ đang lúc buổi tối mà, vì sao thức dậy đã biến thành chạng vạng tối rồi hả?
Hơn nữa chung quanh khắp nơi ẩm ướt, đây là trời mưa rồi sao?
Nhiệt độ sào huyệt rõ ràng cũng xuống thấp rất nhiều, chuyện này đều lộ ra vẻ không đúng.
Một bộ phận bọ cánh cứng bò lên đi ra ngoài, chúng có chút lay động xúc giác trên đầu, cảm thụ được bầu không khí lạ lẫm chung quanh, cảm giác toàn bộ chung quanh đều không đúng.
Nơi này là nơi nào?
Vì sao thức dậy đã thay đổi chỗ khác rồi?!
Đã xảy ra chuyện gì?!
Ôn Minh nhìn bầy bọ cánh cứng leo ra nhà xưởng như ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi, khẽ cười nói: "Chúng đây là bị hù dọa rồi à?"
Đám bọ cánh cứng bị hoảng sợ có một phần đi thông báo cho đồng bọn, rất nhanh, càng nhiều bọ cánh cứng như thủy triều tuôn ra, chúng phân tán ra bốn phương tám hướng bò đi, dường như điều tra hoàn cảnh chung quanh.
Có hơn mười con bọ cánh cứng bò qua rất nhanh bên chân Ôn Minh bọn họ, có điều vì Ôn Dao dùng tinh thần lực ngăn trở hơi thở của bọn họ, nên bọn chúng không phát hiện ra.
Đợi qua khoảng nửa giờ, đa phần bọ cánh cứng đều đến rồi.
Chúng giống như đã điều tra rõ ràng tình huống chung quanh đây, tuy không biết vì sao thay đổi chỗ ở, cũng không biết đây là nơi nào, chúng chỉ biết một chuyện, chuyện đó chính là:
Nơi này có thiệt nhiều thiệt nhiều đồ ăn ngon đấy!
Nơi trước kia chung quanh nguyên liệu kim loại đều bị chúng gặm ăn sạch sẽ rồi, ngoại trừ giữ lại lương thực dự trữ cho đám ấu trùng, chúng không thể không đi xa hơn tìm kiếm đồ ăn.
Hiện ở chỗ này quả thật khắp nơi đều có đồ ăn, hoàn toàn không cần chạy đi xa nữa rồi!
Giáp trùng Tinh Quang cũng không có trí thông minh cao, chúng trải qua thời gian ngắn ngủi bối rối, sau đó rất nhanh đã thích ứng với hoàn cảnh cuộc sống mới, từng đám bọ cánh cứng tuôn ra sào huyệt bắt đầu tìm kiếm đồ ăn.
Xác định đám giáp trùng Tinh Quang không có động tác khác, mà thuận lợi an gia ở chỗ này, sau đó bắt đầu an tâm kiếm ăn, Ôn Minh cũng thở dài một hơi.
Bận việc lâu như vậy, nếu cuối cùng thất bại vậy thì quá thua lỗ, nhưng xem ra trí thông minh của đám bọ cánh cứng này đúng là rất thấp.
Hiện tại phải làm chính là đem hai con sinh vật biến dị ăn giáp trùng Tinh Quang đã bắt trước đó và tài liệu về sào huyệt của bọn chúng giao cho viện nghiên cứu rồi, về phần làm thế nào thu thập mỏ kim thạch khiến người ta đỏ mắt kia, Ôn Minh nghĩ vẫn nên giao cho những người khác làm thôi.
Trở lại căn cứ, Ôn Dao bắt đầu kết hoạch mang Mạn Toa đi ra ngoài, mà bên kia, An Ninh ở căn cứ Hoa Trung đang xoắn xuýt nhìn hai chiếc máy trước mặt, không biết có nên đưa tay ra hay không.
Tần Thiếu Minh đứng ở bên người cô vỗ vỗ dụng cụ bên cạnh mình, giải thích nói: "Đây là dụng cụ kiểm tra dị năng và tinh thần lực mà viện nghiên cứu dị năng mới đưa đến ngày hôm qua, chỉ là bản thí nghiệm, tạm thời chỉ có năm căn cứ lớn có, có khả năng qua một tháng nữa mới phổ biến đến từng căn cứ, đến lúc đó tất cả các dị năng giả đều phải tiến hành đăng ký một lần nữa. Ngày hôm qua em không có ở đây, hôm nay dẫn em đến kiểm tra một chút, đối với thực lực của mình cũng có xác nhận."
Nhìn vài binh sĩ nhảy từ trên trực thăng xuống, vẻ mặt Ôn Minh đầy kinh ngạc.
Ban đầu cậu còn nghĩ bọn hắn lái xe đến tốn bao nhiêu thời gian, không nghĩ đến bọn hắn có thể lái hai chiếc trực thăng thẳng đến đây, tốn ít thời gian hơn trước rất nhiều.
"Tư lệnh Tề đặc chuẩn đấy, nhưng cũng may không gặp nguy hiểm gì, một đường thuận lợi."
"Vậy là tốt rồi."
"Đoàn trưởng, ngài muốn chúng ta tới làm gì?"
Vài trưởng quan đều nói không rõ ràng, sau khi triệu tập mấy người bọn họ, nửa đêm liền thúc giục bọn họ nhanh chóng xuất phát, bây giờ đến chỗ mục tiêu cũng không hiểu thế nào, hoàn toàn không biết muốn làm gì.
"Ừ, cái này, chuyển lên đi."
Ôn Minh tránh người, chỉ chỉ phía sau cậu một nhà xưởng bị Tiểu Tiểu đông lạnh.
Nhìn một tòa nhà trước mắt sáng long lanh óng ánh, dưới ánh nắng ban mai phát ra ánh sáng tòa nhà băng rực rỡ chói mắt, một đám đội viên mang ánh mắt quỷ dị nhìn sang đoàn trưởng nhà mình, để bọn họ chuyển toàn bộ thứ này đi?
Thấy mười mấy người đứng bất động ở đó, Ôn Minh trừng mắt nhìn bọn họ: "Đều sửng sờ ở đó làm gì?!"
Đội viên hệ thổ dẫn đầu liếc nhìn nhau với các đội viên khác, sau đó chỉ tòa nhà băng, hỏi: "Đoàn trưởng? Anh muốn chúng tôi đào toàn bộ nền móng tòa nhà này lên à?"
"Bằng không thì sao?" Ôn Minh nghiêng qua liếc bọn họ, hỏi ngược lại.
Lần này ngoại trừ người điều khiển tổng cộng đến mười người, hệ băng và hệ thổ đều một nửa, đều là dị năng giả cấp bốn.
Binh sĩ dị năng hệ thổ phân tán xung quanh nhà xưởng, rất nhanh toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động, nhà xưởng bắt đầu từ từ đi lên, cuối cùng mang theo nền móng cùng bùn đất dày đặc lơ lững dời sang nơi cách đó một mét.
"Oanh!"
Toàn bộ nhà xưởng một lần nữa rơi xuống, cho dù bọn họ đã cố gắng rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn phát ra tiếng vang cực lớn, hơn nữa tòa nhà băng còn lung lay.
Cũng may có binh sĩ hệ băng ở một bên kịp thời gia cố, ít nhất không để khối băng chấn động bể nát rồi.
"Đoàn trưởng, làm sao bây giờ?"
Một tòa nhà to đùng như thế, làm sao chở về căn cứ đây?
Dị năng giả không gian cũng không có không gian lớn như thế mà để nha!
Vấn đề này trước đó Ôn Minh đã nghĩ qua rồi, sau khi liên hệ với bọn họ, Ôn Minh lại gọi điện thoại cho Tề Cảnh Huy, để anh hỗ trợ điều động vài chiếc phi cơ khung hạng nặng đến đây.
Bởi vì hơn nửa đêm mới liên lạc, hơn nữa những chiếc phi cơ kia cũng không ở căn cứ Hoa Nam, phải đi từ nơi khác qua... cần thêm một ít thời gian, cho nên bây giờ còn chưa đến.
"Đợi một chút, mấy người các người nhớ duy trì nhiệt độ, đừng để nó hòa tan."
Ban đêm cũng còn may, nhưng trời dần dần sáng lên, nhiệt độ cũng từ từ lên cao, cần dị năng cũng càng ngày càng nhiều.
Binh sĩ dị năng hệ băng chia làm hai tổ, thay phiên gia cố tòa nhà, phòng ngừa nó hòa tan dưới nhiệt độ.
Hơn một giờ qua đi, ba chiếc phi cơ hạng nặng cuối cùng cũng xuất hiện ở phía xa xa bầu trời.
Dùng xiềng xích cực lớn cố định xong tòa nhà băng, ba chiếc phi cơ cùng khởi động một lúc.
Các chiến sĩ dị năng hệ băng cũng đồng thời ngồi bên trong phi cơ, bọn hắn cần đi theo suốt dọc đường, duy trì nhiệt độ của tòa nhà băng.
Đại Hoàng bị yêu cầu đi theo bên cạnh phi cơ, phòng ngừa có sinh vật bay khác xảy ra ngoài ý muốn không tất yếu.
Mà Ôn Minh lập tức mang theo Ôn Dao cùng vài binh sĩ dị năng hệ thổ đã xuất phát trước, lên trực thăng hạng nhẹ tiến lên một thành phố khác phía trước.
Ôn Minh đã sớm chọn xong nhà mới cho đám giáp trùng Tinh Quang, một thành phố hoang phế loại nhỏ cách căn cứ Hoa Nam hơn tám mươi km.
Ôn Minh mang theo mấy người đến chỗ mục tiêu đã đề trước, dọn trống chung quanh, sau đó để các binh sĩ dị năng hệ thổ đào một cái hố không xê xích bao nhiêu với trước đó, đợi đến khi phi cơ hạng nặng đến đem trọn tòa nhà xưởng từ từ thả xuống nơi đó.
Đợi sau khi đã sắp xếp thỏa đáng thì cũng đã ba bốn giờ chiều rồi.
Truyện được đăng tại s3.truyenhd.com hongtrang301
Vào lúc này nhiệt độ cao, coi như buổi chiều, ánh mắt trời vẫn treo thẳng tắp trên bầu trời, tận hết sức phóng thích ra ánh nắng cùng nhiệt độ nóng bức của mình.
Hàn băng dần dần hòa tan, Ôn Dao cũng ở một bên giúp phóng nước, để độ ẩm đừng quá thấp.
Nhìn tòa nhà xưởng chậm rãi lộ ra bộ dáng vốn có, những con bọ cánh cứng bị đông lại cũng bắt đầu từ từ chuyển động, Ôn Minh để các đội viên khác rời đi trước, chính mình và ôn Dao lợi dụng cây cối che chắn trốn ở một bên quan sát phản ứng của đám giáp trùng Tinh Quang.
Đám giáp trùng Tinh Quang khôi phục lực hành động ngây ngốc cả bầy, chúng rõ ràng nhớ đang lúc buổi tối mà, vì sao thức dậy đã biến thành chạng vạng tối rồi hả?
Hơn nữa chung quanh khắp nơi ẩm ướt, đây là trời mưa rồi sao?
Nhiệt độ sào huyệt rõ ràng cũng xuống thấp rất nhiều, chuyện này đều lộ ra vẻ không đúng.
Một bộ phận bọ cánh cứng bò lên đi ra ngoài, chúng có chút lay động xúc giác trên đầu, cảm thụ được bầu không khí lạ lẫm chung quanh, cảm giác toàn bộ chung quanh đều không đúng.
Nơi này là nơi nào?
Vì sao thức dậy đã thay đổi chỗ khác rồi?!
Đã xảy ra chuyện gì?!
Ôn Minh nhìn bầy bọ cánh cứng leo ra nhà xưởng như ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi, khẽ cười nói: "Chúng đây là bị hù dọa rồi à?"
Đám bọ cánh cứng bị hoảng sợ có một phần đi thông báo cho đồng bọn, rất nhanh, càng nhiều bọ cánh cứng như thủy triều tuôn ra, chúng phân tán ra bốn phương tám hướng bò đi, dường như điều tra hoàn cảnh chung quanh.
Có hơn mười con bọ cánh cứng bò qua rất nhanh bên chân Ôn Minh bọn họ, có điều vì Ôn Dao dùng tinh thần lực ngăn trở hơi thở của bọn họ, nên bọn chúng không phát hiện ra.
Đợi qua khoảng nửa giờ, đa phần bọ cánh cứng đều đến rồi.
Chúng giống như đã điều tra rõ ràng tình huống chung quanh đây, tuy không biết vì sao thay đổi chỗ ở, cũng không biết đây là nơi nào, chúng chỉ biết một chuyện, chuyện đó chính là:
Nơi này có thiệt nhiều thiệt nhiều đồ ăn ngon đấy!
Nơi trước kia chung quanh nguyên liệu kim loại đều bị chúng gặm ăn sạch sẽ rồi, ngoại trừ giữ lại lương thực dự trữ cho đám ấu trùng, chúng không thể không đi xa hơn tìm kiếm đồ ăn.
Hiện ở chỗ này quả thật khắp nơi đều có đồ ăn, hoàn toàn không cần chạy đi xa nữa rồi!
Giáp trùng Tinh Quang cũng không có trí thông minh cao, chúng trải qua thời gian ngắn ngủi bối rối, sau đó rất nhanh đã thích ứng với hoàn cảnh cuộc sống mới, từng đám bọ cánh cứng tuôn ra sào huyệt bắt đầu tìm kiếm đồ ăn.
Xác định đám giáp trùng Tinh Quang không có động tác khác, mà thuận lợi an gia ở chỗ này, sau đó bắt đầu an tâm kiếm ăn, Ôn Minh cũng thở dài một hơi.
Bận việc lâu như vậy, nếu cuối cùng thất bại vậy thì quá thua lỗ, nhưng xem ra trí thông minh của đám bọ cánh cứng này đúng là rất thấp.
Hiện tại phải làm chính là đem hai con sinh vật biến dị ăn giáp trùng Tinh Quang đã bắt trước đó và tài liệu về sào huyệt của bọn chúng giao cho viện nghiên cứu rồi, về phần làm thế nào thu thập mỏ kim thạch khiến người ta đỏ mắt kia, Ôn Minh nghĩ vẫn nên giao cho những người khác làm thôi.
Trở lại căn cứ, Ôn Dao bắt đầu kết hoạch mang Mạn Toa đi ra ngoài, mà bên kia, An Ninh ở căn cứ Hoa Trung đang xoắn xuýt nhìn hai chiếc máy trước mặt, không biết có nên đưa tay ra hay không.
Tần Thiếu Minh đứng ở bên người cô vỗ vỗ dụng cụ bên cạnh mình, giải thích nói: "Đây là dụng cụ kiểm tra dị năng và tinh thần lực mà viện nghiên cứu dị năng mới đưa đến ngày hôm qua, chỉ là bản thí nghiệm, tạm thời chỉ có năm căn cứ lớn có, có khả năng qua một tháng nữa mới phổ biến đến từng căn cứ, đến lúc đó tất cả các dị năng giả đều phải tiến hành đăng ký một lần nữa. Ngày hôm qua em không có ở đây, hôm nay dẫn em đến kiểm tra một chút, đối với thực lực của mình cũng có xác nhận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.