Chương 526: Sách lược sai lầm
Đông Trùng Hạ Uyển
22/09/2021
Trong không gian cũng không có giày Ôn Minh có thể mang, có điều cũng may giày của Ôn Minh là giày quân dụng được dùng da một loại thú biến dị chế tạo thành, có tác dụng phòng lạnh nhất định, chỉ là sẽ không bị tổn thương chân do giá rét.
Ôn Minh nhảy tại chỗ vài cái, để thân thể không còn cứng ngắc nữa, sau đó đút tay vào trong túi, chép miệng với Ôn Dao, ra hiệu Ôn Dao đi vào.
Nhà xưởng bị đông lạnh vô cùng yếu ớt, Ôn Minh mở hang động ở tường ra cho lớn một chút, sau đó xoay người đi vào.
Ôn Dao nhét cho Tiểu Tiểu một khối tinh thạch, để nó chờ bên ngoài, đi theo Ôn Minh vào trong.
Bên trong nhà xưởng là một mảnh băng thiên tuyết địa, Ôn Minh mở đèn pin, cẩn thận từng li từng tí đi vào phía trong.
Bên trong nhà xưởng này vốn là nhà kho của trung thuyệŧ liệu xây dựng kim khí, lúc này đã bị đám bọ cánh cứng sửa đổi tạo thành sào huyệt thích hợp cho bọn chúng.
Bên trong nhà xưởng giao thoa đủ kiểu loại ống sắt, bốn phía còn có một phòng nhỏ hở cửa, mà ngay trung tâm nhà xưởng, có một khối vật thể bất quy tắc bị đông cứng lại.
Ôn Minh cúi đầu tìm thoáng một phát, quả nhiên trên mặt đất phát hiện không ít khoáng thạch, thậm chí có thể nói có thể thấy được bất cứ chỗ nào, có điều chúng đều bị đông lại như giáp trùng Tinh Quang rồi, sau đó bị Ôn Minh dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Ôn Minh không dám quá dùng sức, những thứ này đều là hạt vàng đấy, giẫm hư mất sẽ đau lòng lắm.
Chẳng qua nếu thật sự chăn nuôi bọn chúng.... Làm sao thu thập cũng là một vấn đề, dù sao, những con bọ cánh cứng này đối với kẻ xâm nhập vào sào huyệt của chúng cũng không khách khí đâu, cũng không thể mỗi lần đều đông cứng chúng rồi đến đào? Cái này cũng quá giày vò!
Ôn Minh nắm thật chặt áo khoác ngoài, trong lúc này độ ấm bên trong còn lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, cảm giác mặt đều muốn cương cứng lại luôn.
Vốn muốn nhấc chân dậm một cái, nhưng lại nhớ đến dưới chân đều là hạt vàng, lại đành ráng nhịn.
Hà hơi vào tay, Ôn Minh chuẩn bị đi lên phía trước, đột nhiên phía bên phải đưa qua một bàn tay nhỏ bé, trong lòng bàn tay có một khối noãn thạch giữ ấm.
Quả thật em gái chính là bảo bối!
Thật sự là muốn có cái gì thì có cái đó nha!
Ôn Minh tiếp nhận khối noãn thạch, nhẹ nhàng chuyển tinh thạch trong tay, chất lỏng trong suốt trong đó lập tức trở thành thể rắn cứng ngắc, một dòng nước ấm từ từ truyền vào cơ thể, để cho thân thể cứng ngắc từ từ bình phục không ít.
"Dao Dao, em đây đều có?"
Truyện được đăng tại s3.truyenhd.com hongtrang301
Ôn Minh kẹp đèn pin chỗ cánh tay, chà xát hai tay, lại che che mặt, sau đó lộ ra nụ cười kinh thán (kinh ngạc + thán phục) với Ôn Dao.
Ôn Dao chuyển lòng vòng khối noãn thạch trong tay, không quan tâm gật gật đầu.
Ôn Dao cũng vừa lúc lục tìm được trong không gian, cũng không biết bỏ vào từ lúc nào, dù sao cũng có một rương.
Thân thể ấm áp rồi, động tác cũng càng thêm linh hoạt, Ôn Minh một đường thuận lợi đi đến ngay trung tâm nhà xưởng, rốt cuộc cũng nhìn thấy chân diện mục vật thể bất quy tắc kia rồi.
Tuy do tầng băng nên không nhìn thấy rõ ràng, nhưng mượn ánh sáng chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong tầng băng kia là một mảnh dài rộng nhục trùng màu trắng.
"Có chút buồn nôn à."
Ôn Minh lắc đầu, may mắn chính mình đã sớm ăn cơm tối.
Những nhục trùng màu trắng kia hẳn là ấu trùng của giáp trùng Tinh Quang, chúng được an trí bên trong nơi được tạo thành như "Cung điện", an toàn mà phát triển.
Mỗi con nhục trùng cơ bản đều dài hai mươi cm, cộng thêm thân thể mập mạp, Ôn Minh cảm thấy nhìn vẻ ngoài thật sự có chút đầy mỡ buồn nôn.
Lại quan sát thêm chỗ chúng ở, dường như đều dùng các loại kim loại đã mềm hóa xây dựng thành đấy, có thể thuận tiện cho bọn chúng muốn ăn uống bất cứ lúc nào?
Dạo qua một vòng, cũng không phát hiện con nào gọi là "Trùng Vương" hoặc "Mẫu trùng", ngoại trừ mấy con bọ cánh cứng lớn lên khá lớn, trên cơ bản đều không kém nhau gì mấy.
Xem ra chúng có chút giống sinh hoạt nhân loại quần cư, cùng một chỗ nuôi dưỡng đời sau chống lại kẻ thù bên ngoài.
Muốn lấy được mỏ kim thạch bị đông cứng với nhau, Ôn Minh cũng lười một mình đi đào, chụp hết mấy bức ảnh, sau đó Ôn Minh nói với Ôn Dao ở sau lưng: "Dao Dao, chúng ta trở về đi."
Đi ra nhà xưởng, Ôn Minh đang chuẩn bị để Tiểu Tiểu cho tuyết tan, Ôn Doa đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:
"Anh, chúng sẽ không chết cóng chứ?"
Bởi vì trong nháy mắt đông cứng bọn chúng lại, cho nên sau khi tuyết tan đi còn hoạt bát, nhưng vấn đề bây giờ còn chưa đến ba giờ sáng, nhiệt độ ban đêm rất thấp, nếu như tuyết tan rồi, chúng có thể chết cóng hay không?
Nếu như tất cả đều chết, vậy không phải bọn họ bận toi công rồi hả?
"Hả..."
Ôn Minh ngớ người, cậu hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này nha!
Ôn Minh bắt đầu cẩn thận nhớ lại phần báo cáo ban ngày về giáp trùng Tinh Quang.
Bên trên nói chịu được rét lạnh chịu được nhiệt độ cao, nhưng đó là nghiên cứu báo cáo về trùng trưởng thành, ấu trùng xem ra cũng rất "yếu ớt", ai biết chúng có chịu nổi lạnh hay không?
Nếu không chịu nổi lạnh đều chết hết, cậu cũng không dám cam đoan tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu!
Ôn Minh chớp mắt mấy cái với Ôn Dao, yếu ớt nói: "Nếu không? Lại để Tiểu Tiểu tiếp tục duy trì trạng thái này? Bây giờ anh liền thông báo bọn họ chạy đến đây!"
Dù sao không phải Đại Hoàng, nếu lái xe tới, công thêm tình hình giao thông không yên ổn, tính toán thời gian, những người kia đến cũng có thể cần sáu bảy giờ, buổi sáng có lẽ có thể đến.
Sau đó lại đào toàn bộ nhà xưởng ra, có lẽ không có vấn đề?
【Chủ nhân! Ta kiên trì không lâu như vậy được đâu! 】Tiểu Tiểu vừa nghe, vội vàng bắt đầu tố khổ.
Một nhà xưởng lớn như vậy phải liên tục duy trì trạng thái đóng băng, rất tiêu hao dị năng đấy có được không?!
Còn muốn duy trì bảy giờ?
Tiểu Tiểu biểu thị có chút khó khăn.
Ôn Dao lấy ra một khối tinh thạch quơ quơ trước mặt Tiểu Tiểu, hỏi ngược lại: "Làm không được?"
Đầu Tiểu Tiểu bắt đầu lắc lư trái phải theo tinh thạch, khối tinh thạch này lại có độ tinh thạch còn cao hơn khối nó vừa ăn nhiều, Tiểu Tiểu cảm thấy nước miếng của mình đều sắp chảy xuống rồi.
Nó nhả lưỡi rắn ra, đường hoàng chính đáng nói:【Chủ nhân! Chút lòng thành, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!】
Đối với Tiểu Tiểu mà nói, không có vấn đề gì không thể dùng tinh thạch giải quyết được, nếu như không thể, vậy thì cho thêm một khối.
Ôn Minh nhảy tại chỗ vài cái, để thân thể không còn cứng ngắc nữa, sau đó đút tay vào trong túi, chép miệng với Ôn Dao, ra hiệu Ôn Dao đi vào.
Nhà xưởng bị đông lạnh vô cùng yếu ớt, Ôn Minh mở hang động ở tường ra cho lớn một chút, sau đó xoay người đi vào.
Ôn Dao nhét cho Tiểu Tiểu một khối tinh thạch, để nó chờ bên ngoài, đi theo Ôn Minh vào trong.
Bên trong nhà xưởng là một mảnh băng thiên tuyết địa, Ôn Minh mở đèn pin, cẩn thận từng li từng tí đi vào phía trong.
Bên trong nhà xưởng này vốn là nhà kho của trung thuyệŧ liệu xây dựng kim khí, lúc này đã bị đám bọ cánh cứng sửa đổi tạo thành sào huyệt thích hợp cho bọn chúng.
Bên trong nhà xưởng giao thoa đủ kiểu loại ống sắt, bốn phía còn có một phòng nhỏ hở cửa, mà ngay trung tâm nhà xưởng, có một khối vật thể bất quy tắc bị đông cứng lại.
Ôn Minh cúi đầu tìm thoáng một phát, quả nhiên trên mặt đất phát hiện không ít khoáng thạch, thậm chí có thể nói có thể thấy được bất cứ chỗ nào, có điều chúng đều bị đông lại như giáp trùng Tinh Quang rồi, sau đó bị Ôn Minh dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Ôn Minh không dám quá dùng sức, những thứ này đều là hạt vàng đấy, giẫm hư mất sẽ đau lòng lắm.
Chẳng qua nếu thật sự chăn nuôi bọn chúng.... Làm sao thu thập cũng là một vấn đề, dù sao, những con bọ cánh cứng này đối với kẻ xâm nhập vào sào huyệt của chúng cũng không khách khí đâu, cũng không thể mỗi lần đều đông cứng chúng rồi đến đào? Cái này cũng quá giày vò!
Ôn Minh nắm thật chặt áo khoác ngoài, trong lúc này độ ấm bên trong còn lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, cảm giác mặt đều muốn cương cứng lại luôn.
Vốn muốn nhấc chân dậm một cái, nhưng lại nhớ đến dưới chân đều là hạt vàng, lại đành ráng nhịn.
Hà hơi vào tay, Ôn Minh chuẩn bị đi lên phía trước, đột nhiên phía bên phải đưa qua một bàn tay nhỏ bé, trong lòng bàn tay có một khối noãn thạch giữ ấm.
Quả thật em gái chính là bảo bối!
Thật sự là muốn có cái gì thì có cái đó nha!
Ôn Minh tiếp nhận khối noãn thạch, nhẹ nhàng chuyển tinh thạch trong tay, chất lỏng trong suốt trong đó lập tức trở thành thể rắn cứng ngắc, một dòng nước ấm từ từ truyền vào cơ thể, để cho thân thể cứng ngắc từ từ bình phục không ít.
"Dao Dao, em đây đều có?"
Truyện được đăng tại s3.truyenhd.com hongtrang301
Ôn Minh kẹp đèn pin chỗ cánh tay, chà xát hai tay, lại che che mặt, sau đó lộ ra nụ cười kinh thán (kinh ngạc + thán phục) với Ôn Dao.
Ôn Dao chuyển lòng vòng khối noãn thạch trong tay, không quan tâm gật gật đầu.
Ôn Dao cũng vừa lúc lục tìm được trong không gian, cũng không biết bỏ vào từ lúc nào, dù sao cũng có một rương.
Thân thể ấm áp rồi, động tác cũng càng thêm linh hoạt, Ôn Minh một đường thuận lợi đi đến ngay trung tâm nhà xưởng, rốt cuộc cũng nhìn thấy chân diện mục vật thể bất quy tắc kia rồi.
Tuy do tầng băng nên không nhìn thấy rõ ràng, nhưng mượn ánh sáng chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong tầng băng kia là một mảnh dài rộng nhục trùng màu trắng.
"Có chút buồn nôn à."
Ôn Minh lắc đầu, may mắn chính mình đã sớm ăn cơm tối.
Những nhục trùng màu trắng kia hẳn là ấu trùng của giáp trùng Tinh Quang, chúng được an trí bên trong nơi được tạo thành như "Cung điện", an toàn mà phát triển.
Mỗi con nhục trùng cơ bản đều dài hai mươi cm, cộng thêm thân thể mập mạp, Ôn Minh cảm thấy nhìn vẻ ngoài thật sự có chút đầy mỡ buồn nôn.
Lại quan sát thêm chỗ chúng ở, dường như đều dùng các loại kim loại đã mềm hóa xây dựng thành đấy, có thể thuận tiện cho bọn chúng muốn ăn uống bất cứ lúc nào?
Dạo qua một vòng, cũng không phát hiện con nào gọi là "Trùng Vương" hoặc "Mẫu trùng", ngoại trừ mấy con bọ cánh cứng lớn lên khá lớn, trên cơ bản đều không kém nhau gì mấy.
Xem ra chúng có chút giống sinh hoạt nhân loại quần cư, cùng một chỗ nuôi dưỡng đời sau chống lại kẻ thù bên ngoài.
Muốn lấy được mỏ kim thạch bị đông cứng với nhau, Ôn Minh cũng lười một mình đi đào, chụp hết mấy bức ảnh, sau đó Ôn Minh nói với Ôn Dao ở sau lưng: "Dao Dao, chúng ta trở về đi."
Đi ra nhà xưởng, Ôn Minh đang chuẩn bị để Tiểu Tiểu cho tuyết tan, Ôn Doa đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:
"Anh, chúng sẽ không chết cóng chứ?"
Bởi vì trong nháy mắt đông cứng bọn chúng lại, cho nên sau khi tuyết tan đi còn hoạt bát, nhưng vấn đề bây giờ còn chưa đến ba giờ sáng, nhiệt độ ban đêm rất thấp, nếu như tuyết tan rồi, chúng có thể chết cóng hay không?
Nếu như tất cả đều chết, vậy không phải bọn họ bận toi công rồi hả?
"Hả..."
Ôn Minh ngớ người, cậu hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này nha!
Ôn Minh bắt đầu cẩn thận nhớ lại phần báo cáo ban ngày về giáp trùng Tinh Quang.
Bên trên nói chịu được rét lạnh chịu được nhiệt độ cao, nhưng đó là nghiên cứu báo cáo về trùng trưởng thành, ấu trùng xem ra cũng rất "yếu ớt", ai biết chúng có chịu nổi lạnh hay không?
Nếu không chịu nổi lạnh đều chết hết, cậu cũng không dám cam đoan tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu!
Ôn Minh chớp mắt mấy cái với Ôn Dao, yếu ớt nói: "Nếu không? Lại để Tiểu Tiểu tiếp tục duy trì trạng thái này? Bây giờ anh liền thông báo bọn họ chạy đến đây!"
Dù sao không phải Đại Hoàng, nếu lái xe tới, công thêm tình hình giao thông không yên ổn, tính toán thời gian, những người kia đến cũng có thể cần sáu bảy giờ, buổi sáng có lẽ có thể đến.
Sau đó lại đào toàn bộ nhà xưởng ra, có lẽ không có vấn đề?
【Chủ nhân! Ta kiên trì không lâu như vậy được đâu! 】Tiểu Tiểu vừa nghe, vội vàng bắt đầu tố khổ.
Một nhà xưởng lớn như vậy phải liên tục duy trì trạng thái đóng băng, rất tiêu hao dị năng đấy có được không?!
Còn muốn duy trì bảy giờ?
Tiểu Tiểu biểu thị có chút khó khăn.
Ôn Dao lấy ra một khối tinh thạch quơ quơ trước mặt Tiểu Tiểu, hỏi ngược lại: "Làm không được?"
Đầu Tiểu Tiểu bắt đầu lắc lư trái phải theo tinh thạch, khối tinh thạch này lại có độ tinh thạch còn cao hơn khối nó vừa ăn nhiều, Tiểu Tiểu cảm thấy nước miếng của mình đều sắp chảy xuống rồi.
Nó nhả lưỡi rắn ra, đường hoàng chính đáng nói:【Chủ nhân! Chút lòng thành, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!】
Đối với Tiểu Tiểu mà nói, không có vấn đề gì không thể dùng tinh thạch giải quyết được, nếu như không thể, vậy thì cho thêm một khối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.