Chương 681: Trở về
Đông Trùng Hạ Uyển
05/01/2022
Kiều Khải Nhạc nghĩ đúng như vậy, mấy căn cứ kia không từ chối yêu cầu
của hắn, cả đám đều đồng ý hỗ trợ tìm người Hoa quốc trong từng căn cứ,
cũng hộ tống bọn hắn đến căn cứ Ba Cương tập hợp.
Hành động kết thúc mỹ mãn, đoàn người chuẩn bị ngày hôm sau trở về.
Lúc trở về thanh thế còn lớn hơn lúc trước không ít, từng đội ngũ đều dẫn theo một đoàn người bình thường.
Kiều Khải Nhạc phái mấy người lính đi đến những căn cứ khác, hỗ trợ tìm ra căn cứ người Hoa quốc, sau đó đưa đến căn cứ Ba Cương tập hợp.
Đối với Kiều Khải Nhạc lựa chọn căn cứ của mình làm chỗ tập hợp, Ba Cương một chút cũng không tức giận, ngược lại còn vui mừng, bởi vì chuyện này không phải nói rõ đối phương tín nhiệm mình sao, hắn lại có thể nhân cơ hội tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Hoa quốc rồi.
Căn cứ Ba Cương cũng có người Hoa quốc tồn tại, thậm chí còn có vài người lăn lộn không tệ ở căn cứ.
Biết được có thể về nước, đa phần mọi người đều hưng phấn không thôi, chỉ có một số ít người không từ bỏ được cuộc sống trước mắt.
Ở căn cứ Ba Cương vài ngày, đợi đến lúc liên hệ được mấy căn cứ khác đều hỗ trợ đưa người qua, sau đó một đoàn người Kiều Khải Nhạc rốt cuộc lên đường.
Lúc bọn hắn đến chỉ có mười người, nhưng lúc trở về đại đội lại có gần năm trăm người.
Có rất ít người lăn lộn tìm được xe cho chính mình, còn lại đa phần mọi người chỉ có thể dựa vào hai chân của mình đi qua.
Cho dù là như vậy, cũng không có ai lùi bước, dù sao nơi ở có tốt cũng không phải quốc gia của mình, bây giờ có một cơ hội có thể trở về nước như vậy, không ai tự nguyện từ bỏ.
Người thân của bọn hắn đều ở trong nước, có lẽ sống chết không rõ, nhưng chỉ cần có 1% hi vọng, bọn hắn cũng không muốn từ bỏ.
Bọn hắn muốn tìm người thân của mình, cũng muốn nói cho người nhà biết, bọn hắn còn sống.
Xe bọc thép từ từ mở đường ở phía trước, đằng sau có mấy chiếc xe theo sau, ở phía sau có vài trăm người quần áo tả tơi.
Cho dù mấy ngày nay thức ăn bọn hắn nhận được đã có sự cải thiện thật lớn, nhưng thân thể cũng không thể một sớm một chiều có thể khôi phục được, đặc biệt là nhưng người đi ra từ căn cứ Ba Tắc, ngoại trừ sắc mặt hơi hồng nhuận một chút, cũng không có biến hóa gì quá lớn.
Duy nhất có một chút phiền toái chính là những người bị nghiện khá nghiêm trọng kia, cách một khoảng thời gian ngắn sẽ phát tác cơn độc nghiện.
Đặc biệt là Trương Khánh Quốc, bởi vì thời gian dài hút thuốc phiện, thời gian phát tác cơn nghiện đặc biệt ngắn, lúc ấy vừa rời khỏi căn cứ Ba Cương đã phát tác một lần.
Trạng thái phát tác lúc ấy cũng không cần nhắc lại, thậm chí bởi vì thân thể Trương Khánh Quốc không thể chịu nổi, cuối cùng không thể không nhờ Ôn Dao sử dụng tinh thần lực đem cưỡng chế làm hắn hôn mê đi.
Bởi vậy đoạn đường này đi vô cùng chậm, nhưng trên đường đi ngược lại không gặp được dị thú công kích gì, cuối cùng đi một chút ngừng ngừng một chút, hao tốn gần hai tuần lễ mới đến căn cứ biên cảnh gần nhất.
Nhìn thấy một đám người đông đen mênh mông, làm căn cứ trưởng càng hoảng sợ, thiếu chút nữa cho rằng Zombie triều đến rồi, đợi đến khi biết rõ ràng chân tướng, lập tức để người sắp xếp cho bọn hắn đi nghỉ ngơi, mời quân y cùng dị năng giả kiểm tra thân thể giúp bọn hắn.
Vào giây phút đi qua cột mốc biên giới bước lên lãnh thổ tổ quốc, đa phần mọi người dường như cách một thế hệ, thậm chí có người nghẹn ngào khóc rống. Thẳng đến tiến vào căn cứ của quốc gia mình, được sắp xếp tốt đẹp, bọn hắn mới có cảm giác chân thật, những gì đã trải qua hai năm trước như một cơn ác mộng.
Mà bây giờ, đã tỉnh mộng rồi.
Bọn hắn, về nhà.
Trước đó có một vài chiến sĩ ở lại đưa những binh sĩ tàn tật kia trở về căn cứ mới, mà Kiều Khải Nhạc dùng thiết bị liên lạc mới xây dựng xong liên lạc với Ôn Minh, lúc này báo cáo giản lược lần hành động này cho Ôn Minh, đồng thời nói đến chuyện mình mang theo vài trăm đồng bào trở về.
"Lần hành động này làm tốt lắm, các người trước cứ ở đó vài ngày, tôi sẽ phái người đến đón các người."
Từ căn cứ Ba Cương đi đến đây là do không có cách nào, xe cộ và nhiên liệu đều là tài nguyên trọng yếu, cộng thêm có hơn vài trăm người, đối phương không có khả năng cho bọn họ mượn xe.
Nhưng lúc này đã trở về tổ quốc của mình rồi, tự nhiên sẽ không để cho bọn hắn lại tiếp tục đi bộ mấy trăm km.
Không đến hai ngày, căn cứ mới phái xe tải quân dụng đến, xe tải quân dụng cũng không phải đến không đấy, trên xe chứa đầy nhóm vật tư thứ hai căn cứ mới vận chuyển cho căn cứ biên cảnh.
Vốn nhóm vật tư này còn phải đợi qua một thời gian ngắn nữa mới chở đến đây, nhưng Ôn Minh nghĩ dù sao cũng đã phải xe đến đón người, vậy thì thuận tiện chở vật tư đến luôn, không cần đi thêm một chuyện nữa.
Lại bỏ ra hai ngày thời gian phân chia cho các căn cứ gần đó, thẳng đến ngày thứ ba, xe tải quân dụng mới chở những người này tiến về căn cứ mới.
Kiểm tra sức khoẻ, đăng ký tin tức, sắp xếp chỗ ở...
Quá trình tiêu chuẩn ngay ngắn rõ ràng làm cho bọn hắn có chút giật mình, chỗ căn cứ trước đó bọn hắn ở mặc dù có lãnh đạo, nhưng rất nhiều phương diện đều vẫn còn khá hỗn loạn, rất nhiều chế độ quy định đều không có nghiêm khắc như vậy.
Chợt vừa thấy những điều này, bọn hắn thật đúng là có chút không quen.
Những người đi ra từ căn cứ Ba Tắc cố ý bị sắp xếp với nhau, đồng thời phái bác sĩ chuyên nghiệp làm kiểm tra thân thể cho bọn hắn.
Ôn Minh vào lúc nhận được tin tức, thậm chí còn tìm nhân viên chuyên nghiệp giải độc.
Nhiễm độc cũng không phải ý muốn của bọn hắn, Ôn Minh sẽ trợ giúp bọn hắn cai nghiện, nhưng cơ hội chỉ chỉ có một lần, sau khi cai nghiện tất cả đều phải dựa vào bọn hắn rồi.
Đồng thời những người muốn biết người thân của mình còn sống hay không cũng có người hỗ trợ đặc biệt đăng ký tin tức, bây giờ đa phần nhân viên còn sống sót đều thành lập thông tin cá nhân mới, chỉ cần đối phương ở căn cứ chính thức, liền có thể biết có phải người này hay không.
Người mới đến cố gắng thích ứng với hoàn cảnh mới, bọn hắn mới phát hiện, căn cứ quốc gia có đãi ngộ tốt hơn căn cứ trước kia rất nhiều, chỉ cần anh cố gắng làm việc ở căn cứ cũng sẽ không bị chết đói, hơn nữa căn cứ còn có chuyên môn cung cấp nơi huấn luyện cho người bình thường.
Đại Hoàng rốt cục muốn lên cấp, điều này làm cho Tiểu Tiểu rất không thoải mái, nó còn chưa tìm được cơ hội đánh một trận với con đại ngốc kia, đối phương lại muốn lên cấp?!
Ôn Dao không để ý sóng ngầm mãnh liệt giữa hai chiến sủng của mình, Ôn Dao trở lại căn cứ ngày hôm sau, ở văn phòng Ôn Minh đụng phải một người.
"Ơ, đây là Dao Dao à, lớn lên thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là một đứa bé ngoan rồi, ba mẹ cháu thật sự có phúc khí, sinh ra hai đứa con ưu tú như vậy."
Nhìn người đàn ông trung niên trước mắt cười tủm tỉm, có một đôi mắt hoa đào, dùng giọng điệu trưởng bối nói chuyện với mình, Ôn Dao đem ánh mắt quăng về phía anh trai của mình Ôn Minh, dường như đang hỏi:
Người này là ai? Từ đâu xuất hiện?
Ôn Minh có chút giật giật khóe miệng, dường như có chút bất đắc dĩ với người đàn ông trung niên trước mắt, cậu vẫy vẫy tay với Ôn Dao, đợi Ôn Dao đến gần mới nhét vài quả trái cây vào trong tay Ôn Dao, sau đó giới thiệu nói: "Dao Dao, đây là phó căn cứ trưởng ở căn cứ chúng tam sau này chủ quản kinh tế, dân sinh, xây dựng căn cứ đấy, em có thể gọi chú Thích."
"Đúng đúng đúng, Dao Dao, sau này cháu cứ gọi chú là chú Thích, chú và cha cháu là bạn bè cũ, lần này đặc biệt đến giúp anh cháu đấy."
Không biết có phải ảo giác của Ôn Dao hay không, Ôn Dao cảm thấy người tự xưng chú Thích này, lúc nhắc đến "cha cháu", có một loại cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Hành động kết thúc mỹ mãn, đoàn người chuẩn bị ngày hôm sau trở về.
Lúc trở về thanh thế còn lớn hơn lúc trước không ít, từng đội ngũ đều dẫn theo một đoàn người bình thường.
Kiều Khải Nhạc phái mấy người lính đi đến những căn cứ khác, hỗ trợ tìm ra căn cứ người Hoa quốc, sau đó đưa đến căn cứ Ba Cương tập hợp.
Đối với Kiều Khải Nhạc lựa chọn căn cứ của mình làm chỗ tập hợp, Ba Cương một chút cũng không tức giận, ngược lại còn vui mừng, bởi vì chuyện này không phải nói rõ đối phương tín nhiệm mình sao, hắn lại có thể nhân cơ hội tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Hoa quốc rồi.
Căn cứ Ba Cương cũng có người Hoa quốc tồn tại, thậm chí còn có vài người lăn lộn không tệ ở căn cứ.
Biết được có thể về nước, đa phần mọi người đều hưng phấn không thôi, chỉ có một số ít người không từ bỏ được cuộc sống trước mắt.
Ở căn cứ Ba Cương vài ngày, đợi đến lúc liên hệ được mấy căn cứ khác đều hỗ trợ đưa người qua, sau đó một đoàn người Kiều Khải Nhạc rốt cuộc lên đường.
Lúc bọn hắn đến chỉ có mười người, nhưng lúc trở về đại đội lại có gần năm trăm người.
Có rất ít người lăn lộn tìm được xe cho chính mình, còn lại đa phần mọi người chỉ có thể dựa vào hai chân của mình đi qua.
Cho dù là như vậy, cũng không có ai lùi bước, dù sao nơi ở có tốt cũng không phải quốc gia của mình, bây giờ có một cơ hội có thể trở về nước như vậy, không ai tự nguyện từ bỏ.
Người thân của bọn hắn đều ở trong nước, có lẽ sống chết không rõ, nhưng chỉ cần có 1% hi vọng, bọn hắn cũng không muốn từ bỏ.
Bọn hắn muốn tìm người thân của mình, cũng muốn nói cho người nhà biết, bọn hắn còn sống.
Xe bọc thép từ từ mở đường ở phía trước, đằng sau có mấy chiếc xe theo sau, ở phía sau có vài trăm người quần áo tả tơi.
Cho dù mấy ngày nay thức ăn bọn hắn nhận được đã có sự cải thiện thật lớn, nhưng thân thể cũng không thể một sớm một chiều có thể khôi phục được, đặc biệt là nhưng người đi ra từ căn cứ Ba Tắc, ngoại trừ sắc mặt hơi hồng nhuận một chút, cũng không có biến hóa gì quá lớn.
Duy nhất có một chút phiền toái chính là những người bị nghiện khá nghiêm trọng kia, cách một khoảng thời gian ngắn sẽ phát tác cơn độc nghiện.
Đặc biệt là Trương Khánh Quốc, bởi vì thời gian dài hút thuốc phiện, thời gian phát tác cơn nghiện đặc biệt ngắn, lúc ấy vừa rời khỏi căn cứ Ba Cương đã phát tác một lần.
Trạng thái phát tác lúc ấy cũng không cần nhắc lại, thậm chí bởi vì thân thể Trương Khánh Quốc không thể chịu nổi, cuối cùng không thể không nhờ Ôn Dao sử dụng tinh thần lực đem cưỡng chế làm hắn hôn mê đi.
Bởi vậy đoạn đường này đi vô cùng chậm, nhưng trên đường đi ngược lại không gặp được dị thú công kích gì, cuối cùng đi một chút ngừng ngừng một chút, hao tốn gần hai tuần lễ mới đến căn cứ biên cảnh gần nhất.
Nhìn thấy một đám người đông đen mênh mông, làm căn cứ trưởng càng hoảng sợ, thiếu chút nữa cho rằng Zombie triều đến rồi, đợi đến khi biết rõ ràng chân tướng, lập tức để người sắp xếp cho bọn hắn đi nghỉ ngơi, mời quân y cùng dị năng giả kiểm tra thân thể giúp bọn hắn.
Vào giây phút đi qua cột mốc biên giới bước lên lãnh thổ tổ quốc, đa phần mọi người dường như cách một thế hệ, thậm chí có người nghẹn ngào khóc rống. Thẳng đến tiến vào căn cứ của quốc gia mình, được sắp xếp tốt đẹp, bọn hắn mới có cảm giác chân thật, những gì đã trải qua hai năm trước như một cơn ác mộng.
Mà bây giờ, đã tỉnh mộng rồi.
Bọn hắn, về nhà.
Trước đó có một vài chiến sĩ ở lại đưa những binh sĩ tàn tật kia trở về căn cứ mới, mà Kiều Khải Nhạc dùng thiết bị liên lạc mới xây dựng xong liên lạc với Ôn Minh, lúc này báo cáo giản lược lần hành động này cho Ôn Minh, đồng thời nói đến chuyện mình mang theo vài trăm đồng bào trở về.
"Lần hành động này làm tốt lắm, các người trước cứ ở đó vài ngày, tôi sẽ phái người đến đón các người."
Từ căn cứ Ba Cương đi đến đây là do không có cách nào, xe cộ và nhiên liệu đều là tài nguyên trọng yếu, cộng thêm có hơn vài trăm người, đối phương không có khả năng cho bọn họ mượn xe.
Nhưng lúc này đã trở về tổ quốc của mình rồi, tự nhiên sẽ không để cho bọn hắn lại tiếp tục đi bộ mấy trăm km.
Không đến hai ngày, căn cứ mới phái xe tải quân dụng đến, xe tải quân dụng cũng không phải đến không đấy, trên xe chứa đầy nhóm vật tư thứ hai căn cứ mới vận chuyển cho căn cứ biên cảnh.
Vốn nhóm vật tư này còn phải đợi qua một thời gian ngắn nữa mới chở đến đây, nhưng Ôn Minh nghĩ dù sao cũng đã phải xe đến đón người, vậy thì thuận tiện chở vật tư đến luôn, không cần đi thêm một chuyện nữa.
Lại bỏ ra hai ngày thời gian phân chia cho các căn cứ gần đó, thẳng đến ngày thứ ba, xe tải quân dụng mới chở những người này tiến về căn cứ mới.
Kiểm tra sức khoẻ, đăng ký tin tức, sắp xếp chỗ ở...
Quá trình tiêu chuẩn ngay ngắn rõ ràng làm cho bọn hắn có chút giật mình, chỗ căn cứ trước đó bọn hắn ở mặc dù có lãnh đạo, nhưng rất nhiều phương diện đều vẫn còn khá hỗn loạn, rất nhiều chế độ quy định đều không có nghiêm khắc như vậy.
Chợt vừa thấy những điều này, bọn hắn thật đúng là có chút không quen.
Những người đi ra từ căn cứ Ba Tắc cố ý bị sắp xếp với nhau, đồng thời phái bác sĩ chuyên nghiệp làm kiểm tra thân thể cho bọn hắn.
Ôn Minh vào lúc nhận được tin tức, thậm chí còn tìm nhân viên chuyên nghiệp giải độc.
Nhiễm độc cũng không phải ý muốn của bọn hắn, Ôn Minh sẽ trợ giúp bọn hắn cai nghiện, nhưng cơ hội chỉ chỉ có một lần, sau khi cai nghiện tất cả đều phải dựa vào bọn hắn rồi.
Đồng thời những người muốn biết người thân của mình còn sống hay không cũng có người hỗ trợ đặc biệt đăng ký tin tức, bây giờ đa phần nhân viên còn sống sót đều thành lập thông tin cá nhân mới, chỉ cần đối phương ở căn cứ chính thức, liền có thể biết có phải người này hay không.
Người mới đến cố gắng thích ứng với hoàn cảnh mới, bọn hắn mới phát hiện, căn cứ quốc gia có đãi ngộ tốt hơn căn cứ trước kia rất nhiều, chỉ cần anh cố gắng làm việc ở căn cứ cũng sẽ không bị chết đói, hơn nữa căn cứ còn có chuyên môn cung cấp nơi huấn luyện cho người bình thường.
Đại Hoàng rốt cục muốn lên cấp, điều này làm cho Tiểu Tiểu rất không thoải mái, nó còn chưa tìm được cơ hội đánh một trận với con đại ngốc kia, đối phương lại muốn lên cấp?!
Ôn Dao không để ý sóng ngầm mãnh liệt giữa hai chiến sủng của mình, Ôn Dao trở lại căn cứ ngày hôm sau, ở văn phòng Ôn Minh đụng phải một người.
"Ơ, đây là Dao Dao à, lớn lên thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là một đứa bé ngoan rồi, ba mẹ cháu thật sự có phúc khí, sinh ra hai đứa con ưu tú như vậy."
Nhìn người đàn ông trung niên trước mắt cười tủm tỉm, có một đôi mắt hoa đào, dùng giọng điệu trưởng bối nói chuyện với mình, Ôn Dao đem ánh mắt quăng về phía anh trai của mình Ôn Minh, dường như đang hỏi:
Người này là ai? Từ đâu xuất hiện?
Ôn Minh có chút giật giật khóe miệng, dường như có chút bất đắc dĩ với người đàn ông trung niên trước mắt, cậu vẫy vẫy tay với Ôn Dao, đợi Ôn Dao đến gần mới nhét vài quả trái cây vào trong tay Ôn Dao, sau đó giới thiệu nói: "Dao Dao, đây là phó căn cứ trưởng ở căn cứ chúng tam sau này chủ quản kinh tế, dân sinh, xây dựng căn cứ đấy, em có thể gọi chú Thích."
"Đúng đúng đúng, Dao Dao, sau này cháu cứ gọi chú là chú Thích, chú và cha cháu là bạn bè cũ, lần này đặc biệt đến giúp anh cháu đấy."
Không biết có phải ảo giác của Ôn Dao hay không, Ôn Dao cảm thấy người tự xưng chú Thích này, lúc nhắc đến "cha cháu", có một loại cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.