Chương 683: Trong nhà có mỏ
Đông Trùng Hạ Uyển
05/01/2022
Sợ cái gì?
Hà Kiệt cũng không biết mình sợ cái gì, tuy Ôn Dao còn nhỏ tuổi, nhưng hắn cảm thấy khí thế đối phương rất mạnh.
Đương nhiên, nghe nói dị năng của người ta có cấp bậc vô cùng cao, có khí thế mạnh như vậy cũng có thể hiểu được, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt ngăm đen thâm thúy của Ôn Dao, hắn liền căng thẳng chân tay luống cuống, đầu óc trống rỗng, không biết mình muốn nói cái gì nữa.
Cho nên, điều này cũng không thể trách hắn!
Nếu Ôn Dao có mặt ở đây... thì biết rõ đây là vì tinh thần lực của đối phương vô cùng nhạy cảm, hơn nữa có khả năng biến thành khác thường, nếu sau này hắn may mắn... nói không chừng một ngày nào đó liền trở thành dị năng giả tinh thần lực.
"Dù sao tôi không thể ung dung trầm tĩnh như vậy trước mặt cô Ôn, sau này mọi chuyện xin nhờ cô nha, sau này thu dọn quét dọn phòng thí nghiệm tôi bao hết!"
Lý Hiểu Nam trợn trắng mắt liếc hắn, mặc kệ hắn.
Ở một bên khác, Ôn Dao quen thuộc quen nẻo đi đến phòng thí nghiệm của giáo sư Liêu, lúc vào phòng thí nghiệm đã bị đối phương kéo vào phòng làm việc của mình.
Giáo sư Liêu là một thành viên sớm nhất trong việc nghiên cứu cách điều chế thuốc, dựa trên cơ sở cách điều chế Ôn Dao cho, ông và vài giáo sư khác cùng nhau cải tiến cách điều chế, còn y theo mạch suy nghĩ này, nghiên cứu phát minh ra những loại thuốc khác, có thể nói là một nhân vật vô cùng trọng yếu.
Nghe nói Ôn Dao muốn đi theo Ôn Minh đến căn cứ mới, hơn nữa chỗ căn cứ mới này là thảm thực vật vô cùng phong phú thuộc tỉnh Vân, còn thành lập viện nghiên cứu mới ở căn cứ mới, ông lập tức xin đi theo.
Ông phí không ít công phu mới theo được nhóm binh sĩ thứ hai từ căn cứ Hoa Nam đến đây, vừa đến liền trở thành một trong những viện trưởng ở đây, chủ quản nghiên cứu phát minh chế tạo thuốc đấy.
Sự thật chứng minh quyết định của ông là đúng, nếu không có cô bé này, làm sao ông có thể phát hiện nhiều dị thực mới để nghiên cứu như vậy?
Lúc này sắc mặt giáo sư Liêu nhìn có vẻ vô cùng tiều tụy, đáy mắt có quầng thâm, trong con mắt còn có tơ máu rất nhỏ.
Nhưng ánh mắt ông cực sáng, lại phát ra một cỗ cảm xúc đầy hưng phấn, dường như phát hiện ra thứ gì khiến ông hưng phấn không thôi.
Hắn cũng không quanh co lòng vòng, dù sao đều quen như vậy rồi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Dao Dao, ngày hôm qua cháu cho ông mấy cách điều chế là từ đâu đến vậy? Người nghiên cứu ra thứ này còn ở đó không?"
"Chết rồi."
Đối với đáp án này giáo sư Liêu cũng không ngoài ý muốn, tuy ông không biết thứ này từ đâu ra, nhưng từ cây thuốc phiện phát triển biến dị mà nói... thấy thế nào cũng không phải đồ tốt.
Nhưng mọi thứ đều có tính hai mặt, cũng phải xem người dùng nó dùng như thế nào, xem như là thuốc phiện, dùng tốt cũng có thể chữa bệnh, huống chi thứ chắt lọc từ cây thuốc phiện vốn cũng là nguồn gốc của nhiều loại thuốc an thần.
"Vậy cũng đáng tiếc, người có thể nghiên cứu chế tạo ra cách điều chế này quả thật là một thiên tài, ông chỉ mới nghiên cứu một buổi tối, đã nhận được không ít linh cảm. Đáng tiếc lầm đường lạc lối, cuối cùng lại làm ra thứ hại người."
Giáo sư Liêu có chút cảm thán, chuyện như vậy cũng gặp không ít, đặc biệt là sau tận thế, bao nhiêu người có thiên phú đã mất đi phương hướng trong các hạng mục nghiên cứu của mình, lén lút tiến hành những chuyện trái quy định, trước kia còn nghe nói có một vài phòng thí nghiệm của những căn cứ khác xảy ra nhiễu loạn, cũng may phát hiện kịp thời.
Giáo sư Liêu lớn tuổi, cộng thêm mất ngủ một đêm, thật ra thân thể đã rất mệt mỏi rồi, nhưng tinh thần của ông lại rất phấn khởi, vẫn luôn lôi kéo Ôn Dao nói về ý nghĩ của ông, cuối cùng vẫn là vài học trò của ông thật sự nhìn không được nữa, cưỡng chế lôi kéo ông đi nghỉ ngơi, thuận tiện còn đi mời dị năng giả hệ thủy am hiểu điều trị đến hỗ trợ kiểm tra thân thể cho ông.
Dù sao giáo sư Liêu cũng thuộc nhân vật quốc bảo của quốc gia, không được phép có chút sơ xuất nào.
Ngược lại Ôn Dao cũng từ lần nói chuyện này nhận được không ít gợi ý, một lần nữa Ôn Dao trở lại phòng thí nghiệm của mình, bắt đầu nghiên cứu của mình.
Ôn Dao trầm mê trong thí nghiệm nửa tháng không đi ra khỏi viện nghiên cứu, có đôi khi thậm chí quên ăn cơm, vẫn là trợ lý Lý Hiểu Nam mỗi ngày nhắc nhở mới có thể lùa cơm mấy ngụm.
Đợi đến lúc Hạ Y Huyên chịu sự nhờ vả của Ôn Minh, dùng hết tất cả vốn liếng mới có thể lôi Ôn Dao ra khỏi phòng thí nghiệm, Hạ Y Huyên mới biết vì sao thằng nhóc Ôn Minh kia cần cô đến kéo người rồi.
"Dao Dao, em không sao chứ?"
Hạ Y Huyên cẩn thận quan sát Ôn Dao một phen, phát hiện em họ nhỏ thật vất vả mới có sắc mặt hồng nhuận phơn phớt nay một lần nữa khôi phục cái loại tái nhợt quanh năm không thấy ánh mặt trời rồi, hơn nữa tinh thần nhìn có vẻ không tốt lắm.
Ôn Dao từ từ lắc đầu, sau đó lấy ra một lọ thuốc khôi phục tinh thần lực rót vào miệng.
Bây giờ tâm tình Ôn Dao không tốt lắm, không chỉ vì thời gian dài sử dụng tinh thần lực cùng tập trung cao độ khiến bây giờ đầu Ôn Dao có chút trướng đau, càng quan trọng hơn là thí nghiệm không có tiến triển gì quá lớn, điều này làm Ôn Dao khó có được có chút bực bội.
Bởi vì thí nghiệm không thuận lợi, thời điểm Hạ Y Huyên đến kéo người, Ôn Dao cũng thuận thế đi theo ra ngoài, nghĩ muốn hít thở không khí một chút, thay đổi mạch suy nghĩ.
Hạ Y Huyên không biết Ôn Dao đang làm thí nghiệm gì, nhưng cô giỏi nhìn mặt nói chuyện cũng biết hình như chuyện tiến triển không được thuận lợi cho lắm, cô cũng không hỏi, trực tiếp mang theo Ôn Dao đi lên lưng thằn lằn biến dị thay cho việc đi bộ, sau đó nói rõ ý đồ đến đây.
"Dao Dao, trong căn cứ muốn phái mấy đội ngũ đi đến mỏ quặng gần căn cứ đào mỏ, em có muốn đi cùng xem không?"
Hạ Y Huyên nói mỏ quặng cũng không phải mỏ tinh thạch, mà là khoáng thạch kẽm, đồng... những khoáng thạch này cho dù trong cuộc sống hay lĩnh vực quân sự, đều chiếm cứ địa vị rất trọng yếu.
Các loại kim loại hay hợp kim trước tận thế cơ bản đều dùng gần hết rồi, thậm chí không ít thứ trong thành phố hoang phế đều bị bọn họ hủy một lần nữa tái sử dụng lần nữa, nhưng những điều này chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc, không có lợi cho sự phát triển lâu dài.
Căn cứ Nam Bình có tài nguyên quặng mỏ vô cùng phong phú thuộc tỉnh Vân, mà chỗ này vốn có một ngọn núi khoáng sản nên thành phố được ra đời và phát triển, quả thật chính là "Trong nhà có mỏ" trong truyền thuyết!
Căn cứ chọn chỗ này, tự nhiên không có khả năng xem nhẹ những mỏ quặng kia.
Bên cạnh căn cứ Nam Bình có một ngọn núi mỏ đồng, Ôn Minh vào lúc căn cứ yên ổn không bao lâu đã bắt đầu phái người đi đào mỏ, đồng thời tu sửa lại nhà máy luyện gia công kim loại, tuyên bố nhiệm vụ đi đến cách thành phố gần đây thu thập các loại nguyên vật liệu có thể sử dụng được.
Bây giờ Thích Huân đến rồi, còn mang đến một đội nhân viên quản lý chuyên nghiệp, Ôn Minh được giải phóng khỏi các công việc vặt vãnh rườm rà, cộng thêm trật tự trong căn cứ càng ngày càng ổn định, người đến đa phần đều đã an định rồi, cho nên Ôn Minh bắt đầu sắp xếp kế hoạch cho mọi người đi đến những nơi khoáng thạch xa hơn đào mỏ rồi.
Ôn Minh chuẩn bị một vài thiết bị máy móc đào mỏ, nhưng cũng cần thêm nhân lực, tuy nhìn có vẻ vất vả, nhưng đi đào mỏ có điểm tín dụng rất cao, cho nên vẫn có không ít người báo danh đấy.
Dù sao bây giờ cương vị công tác ở căn cứ Nam Bình không nhiều lắm, rất nhiều việc phải cần có người thành thạo nghề, như loại công việc này chỉ cần dựa vào thể lực lại có điểm tín dụng nhiều, nên không ít người đồng ý đi làm.
Hạ Y Huyên nghĩ đến căn cứ không còn gì hấp dẫn để đi dạo nữa rồi, vậy thì đi ra ngoài xem sao.
Hơn nữa lại không phải đi làm nhiệm vụ gì, cũng không cần gϊếŧ Zombie đánh dị thú, coi như đi dạo chơi ngoại thành thôi, Dao Dao tùy tiện còn có thể nhìn có dị thực gì không rồi thu thập, quả thật đây là một lần hành động rất hiếm có.
Hà Kiệt cũng không biết mình sợ cái gì, tuy Ôn Dao còn nhỏ tuổi, nhưng hắn cảm thấy khí thế đối phương rất mạnh.
Đương nhiên, nghe nói dị năng của người ta có cấp bậc vô cùng cao, có khí thế mạnh như vậy cũng có thể hiểu được, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt ngăm đen thâm thúy của Ôn Dao, hắn liền căng thẳng chân tay luống cuống, đầu óc trống rỗng, không biết mình muốn nói cái gì nữa.
Cho nên, điều này cũng không thể trách hắn!
Nếu Ôn Dao có mặt ở đây... thì biết rõ đây là vì tinh thần lực của đối phương vô cùng nhạy cảm, hơn nữa có khả năng biến thành khác thường, nếu sau này hắn may mắn... nói không chừng một ngày nào đó liền trở thành dị năng giả tinh thần lực.
"Dù sao tôi không thể ung dung trầm tĩnh như vậy trước mặt cô Ôn, sau này mọi chuyện xin nhờ cô nha, sau này thu dọn quét dọn phòng thí nghiệm tôi bao hết!"
Lý Hiểu Nam trợn trắng mắt liếc hắn, mặc kệ hắn.
Ở một bên khác, Ôn Dao quen thuộc quen nẻo đi đến phòng thí nghiệm của giáo sư Liêu, lúc vào phòng thí nghiệm đã bị đối phương kéo vào phòng làm việc của mình.
Giáo sư Liêu là một thành viên sớm nhất trong việc nghiên cứu cách điều chế thuốc, dựa trên cơ sở cách điều chế Ôn Dao cho, ông và vài giáo sư khác cùng nhau cải tiến cách điều chế, còn y theo mạch suy nghĩ này, nghiên cứu phát minh ra những loại thuốc khác, có thể nói là một nhân vật vô cùng trọng yếu.
Nghe nói Ôn Dao muốn đi theo Ôn Minh đến căn cứ mới, hơn nữa chỗ căn cứ mới này là thảm thực vật vô cùng phong phú thuộc tỉnh Vân, còn thành lập viện nghiên cứu mới ở căn cứ mới, ông lập tức xin đi theo.
Ông phí không ít công phu mới theo được nhóm binh sĩ thứ hai từ căn cứ Hoa Nam đến đây, vừa đến liền trở thành một trong những viện trưởng ở đây, chủ quản nghiên cứu phát minh chế tạo thuốc đấy.
Sự thật chứng minh quyết định của ông là đúng, nếu không có cô bé này, làm sao ông có thể phát hiện nhiều dị thực mới để nghiên cứu như vậy?
Lúc này sắc mặt giáo sư Liêu nhìn có vẻ vô cùng tiều tụy, đáy mắt có quầng thâm, trong con mắt còn có tơ máu rất nhỏ.
Nhưng ánh mắt ông cực sáng, lại phát ra một cỗ cảm xúc đầy hưng phấn, dường như phát hiện ra thứ gì khiến ông hưng phấn không thôi.
Hắn cũng không quanh co lòng vòng, dù sao đều quen như vậy rồi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Dao Dao, ngày hôm qua cháu cho ông mấy cách điều chế là từ đâu đến vậy? Người nghiên cứu ra thứ này còn ở đó không?"
"Chết rồi."
Đối với đáp án này giáo sư Liêu cũng không ngoài ý muốn, tuy ông không biết thứ này từ đâu ra, nhưng từ cây thuốc phiện phát triển biến dị mà nói... thấy thế nào cũng không phải đồ tốt.
Nhưng mọi thứ đều có tính hai mặt, cũng phải xem người dùng nó dùng như thế nào, xem như là thuốc phiện, dùng tốt cũng có thể chữa bệnh, huống chi thứ chắt lọc từ cây thuốc phiện vốn cũng là nguồn gốc của nhiều loại thuốc an thần.
"Vậy cũng đáng tiếc, người có thể nghiên cứu chế tạo ra cách điều chế này quả thật là một thiên tài, ông chỉ mới nghiên cứu một buổi tối, đã nhận được không ít linh cảm. Đáng tiếc lầm đường lạc lối, cuối cùng lại làm ra thứ hại người."
Giáo sư Liêu có chút cảm thán, chuyện như vậy cũng gặp không ít, đặc biệt là sau tận thế, bao nhiêu người có thiên phú đã mất đi phương hướng trong các hạng mục nghiên cứu của mình, lén lút tiến hành những chuyện trái quy định, trước kia còn nghe nói có một vài phòng thí nghiệm của những căn cứ khác xảy ra nhiễu loạn, cũng may phát hiện kịp thời.
Giáo sư Liêu lớn tuổi, cộng thêm mất ngủ một đêm, thật ra thân thể đã rất mệt mỏi rồi, nhưng tinh thần của ông lại rất phấn khởi, vẫn luôn lôi kéo Ôn Dao nói về ý nghĩ của ông, cuối cùng vẫn là vài học trò của ông thật sự nhìn không được nữa, cưỡng chế lôi kéo ông đi nghỉ ngơi, thuận tiện còn đi mời dị năng giả hệ thủy am hiểu điều trị đến hỗ trợ kiểm tra thân thể cho ông.
Dù sao giáo sư Liêu cũng thuộc nhân vật quốc bảo của quốc gia, không được phép có chút sơ xuất nào.
Ngược lại Ôn Dao cũng từ lần nói chuyện này nhận được không ít gợi ý, một lần nữa Ôn Dao trở lại phòng thí nghiệm của mình, bắt đầu nghiên cứu của mình.
Ôn Dao trầm mê trong thí nghiệm nửa tháng không đi ra khỏi viện nghiên cứu, có đôi khi thậm chí quên ăn cơm, vẫn là trợ lý Lý Hiểu Nam mỗi ngày nhắc nhở mới có thể lùa cơm mấy ngụm.
Đợi đến lúc Hạ Y Huyên chịu sự nhờ vả của Ôn Minh, dùng hết tất cả vốn liếng mới có thể lôi Ôn Dao ra khỏi phòng thí nghiệm, Hạ Y Huyên mới biết vì sao thằng nhóc Ôn Minh kia cần cô đến kéo người rồi.
"Dao Dao, em không sao chứ?"
Hạ Y Huyên cẩn thận quan sát Ôn Dao một phen, phát hiện em họ nhỏ thật vất vả mới có sắc mặt hồng nhuận phơn phớt nay một lần nữa khôi phục cái loại tái nhợt quanh năm không thấy ánh mặt trời rồi, hơn nữa tinh thần nhìn có vẻ không tốt lắm.
Ôn Dao từ từ lắc đầu, sau đó lấy ra một lọ thuốc khôi phục tinh thần lực rót vào miệng.
Bây giờ tâm tình Ôn Dao không tốt lắm, không chỉ vì thời gian dài sử dụng tinh thần lực cùng tập trung cao độ khiến bây giờ đầu Ôn Dao có chút trướng đau, càng quan trọng hơn là thí nghiệm không có tiến triển gì quá lớn, điều này làm Ôn Dao khó có được có chút bực bội.
Bởi vì thí nghiệm không thuận lợi, thời điểm Hạ Y Huyên đến kéo người, Ôn Dao cũng thuận thế đi theo ra ngoài, nghĩ muốn hít thở không khí một chút, thay đổi mạch suy nghĩ.
Hạ Y Huyên không biết Ôn Dao đang làm thí nghiệm gì, nhưng cô giỏi nhìn mặt nói chuyện cũng biết hình như chuyện tiến triển không được thuận lợi cho lắm, cô cũng không hỏi, trực tiếp mang theo Ôn Dao đi lên lưng thằn lằn biến dị thay cho việc đi bộ, sau đó nói rõ ý đồ đến đây.
"Dao Dao, trong căn cứ muốn phái mấy đội ngũ đi đến mỏ quặng gần căn cứ đào mỏ, em có muốn đi cùng xem không?"
Hạ Y Huyên nói mỏ quặng cũng không phải mỏ tinh thạch, mà là khoáng thạch kẽm, đồng... những khoáng thạch này cho dù trong cuộc sống hay lĩnh vực quân sự, đều chiếm cứ địa vị rất trọng yếu.
Các loại kim loại hay hợp kim trước tận thế cơ bản đều dùng gần hết rồi, thậm chí không ít thứ trong thành phố hoang phế đều bị bọn họ hủy một lần nữa tái sử dụng lần nữa, nhưng những điều này chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc, không có lợi cho sự phát triển lâu dài.
Căn cứ Nam Bình có tài nguyên quặng mỏ vô cùng phong phú thuộc tỉnh Vân, mà chỗ này vốn có một ngọn núi khoáng sản nên thành phố được ra đời và phát triển, quả thật chính là "Trong nhà có mỏ" trong truyền thuyết!
Căn cứ chọn chỗ này, tự nhiên không có khả năng xem nhẹ những mỏ quặng kia.
Bên cạnh căn cứ Nam Bình có một ngọn núi mỏ đồng, Ôn Minh vào lúc căn cứ yên ổn không bao lâu đã bắt đầu phái người đi đào mỏ, đồng thời tu sửa lại nhà máy luyện gia công kim loại, tuyên bố nhiệm vụ đi đến cách thành phố gần đây thu thập các loại nguyên vật liệu có thể sử dụng được.
Bây giờ Thích Huân đến rồi, còn mang đến một đội nhân viên quản lý chuyên nghiệp, Ôn Minh được giải phóng khỏi các công việc vặt vãnh rườm rà, cộng thêm trật tự trong căn cứ càng ngày càng ổn định, người đến đa phần đều đã an định rồi, cho nên Ôn Minh bắt đầu sắp xếp kế hoạch cho mọi người đi đến những nơi khoáng thạch xa hơn đào mỏ rồi.
Ôn Minh chuẩn bị một vài thiết bị máy móc đào mỏ, nhưng cũng cần thêm nhân lực, tuy nhìn có vẻ vất vả, nhưng đi đào mỏ có điểm tín dụng rất cao, cho nên vẫn có không ít người báo danh đấy.
Dù sao bây giờ cương vị công tác ở căn cứ Nam Bình không nhiều lắm, rất nhiều việc phải cần có người thành thạo nghề, như loại công việc này chỉ cần dựa vào thể lực lại có điểm tín dụng nhiều, nên không ít người đồng ý đi làm.
Hạ Y Huyên nghĩ đến căn cứ không còn gì hấp dẫn để đi dạo nữa rồi, vậy thì đi ra ngoài xem sao.
Hơn nữa lại không phải đi làm nhiệm vụ gì, cũng không cần gϊếŧ Zombie đánh dị thú, coi như đi dạo chơi ngoại thành thôi, Dao Dao tùy tiện còn có thể nhìn có dị thực gì không rồi thu thập, quả thật đây là một lần hành động rất hiếm có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.