Mạt Thế Chung Cư Trữ Vật Tư Sinh Tồn
Chương 29:
Nam Lăng
05/10/2023
Tình huống của Nguyên Nịnh không được tốt, cô ấy bị trật khớp tay, não chấn động, bị vật sắc nhọn đâm vào eo và còn ngâm trong nước biển gần hai mươi tiếng rồi lái cano suốt chặng đường về, suýt hôn mê ngay khi bước vào khách sạn.
Nguyên Kỳ vừa mừng lại vừa sợ, cô ấy nắm chặt tay em gái và cầu xin nhân viên khách sạn cứu em ấy.
Mấy người hợp sức bế cô đến một căn phòng sạch sẽ, một nhân viên khách sạn nhanh chóng chạy đi, một lúc sau, một nam nhân trẻ tuổi cao lớn nhanh chóng đi đến.
Vưu Khê nhớ anh ấy là bác sĩ Lâm khoa ngoại trong miệng Tây Mạn, là người Kinh Quốc, anh ấy là người đã cứu nhiều bệnh nhân bị thương nặng trong khách sạn ngày hôm qua.
“Tình huống như thế nào?” Anh ấy vừa cúi người kiểm tra vừa hỏi Nguyên Kỳ gần nhất.
Sau khi phát hiện đối phương là người Kinh Quốc, Nguyên Kỳ thở phào nhẹ nhõm, có lẽ miêu tả chỗ bị thương.
Lâm Vụ vén vạt áo nhìn vết thương trên bụng Nguyên Nịnh, hai hàng lông mày nhướng lên.
Vưu Khê thấy vậy thì mở miệng hỏi: “Sao vậy, vết thương có bị nhiễm trùng không?”
Bên trong sóng thần, triệu chứng đáng sợ nhất là nhiễm trùng vết thương, gãy xương và vết thương thủng, có lẽ sẽ không chết người nhưng nếu vết thương không được xử lý kịp thời, bị nhiễm vi khuẩn trong rác rưởi dưới dòng lũ, vết thương viêm nhiễm, mưng mủ, phát sốt có thể cướp đi mạng người.
Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn cô: “Đừng lo lắng, chỉ là mất máu quá nhiều thôi, may mắn đã được xử lý khẩn cấp, không dính bụi nên không bị nhiễm trùng.”
Lâm Vụ điều chỉnh cánh tay của đối phương trở lại vị trí cũ trước, sau đó thực hiện giải phẫu đơn giản cho đối phương, Vưu Khê rời khỏi phòng, trên hành lang có người đỡ một nam nhân bị thương đi tới, vết thương ở trên đầu, cần được băng bó.
Vưu Khê đang nghĩ đối phương trông quen quen, kết quả khi đi ngang qua, đối phương đã giữ cô lại và ôm thật chặt: “Em, em không sao chứ? Thật tốt quá, em vẫn còn sống...”
Vưu Khê: ...
Được rồi, cô nhớ ra rồi, người đàn ông trước mặt này chính là Phương Tử Thần, đối tượng “yêu thầm” trong “cốt truyện” của cô.
Đối phương quá kích động, động tác quá lớn khiến hai người một trái một phải đỡ anh ta cũng loạng choạng.
Một trong số đó ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh ngạc tương tự: “Khê Khê?”
Nguyên Kỳ vừa mừng lại vừa sợ, cô ấy nắm chặt tay em gái và cầu xin nhân viên khách sạn cứu em ấy.
Mấy người hợp sức bế cô đến một căn phòng sạch sẽ, một nhân viên khách sạn nhanh chóng chạy đi, một lúc sau, một nam nhân trẻ tuổi cao lớn nhanh chóng đi đến.
Vưu Khê nhớ anh ấy là bác sĩ Lâm khoa ngoại trong miệng Tây Mạn, là người Kinh Quốc, anh ấy là người đã cứu nhiều bệnh nhân bị thương nặng trong khách sạn ngày hôm qua.
“Tình huống như thế nào?” Anh ấy vừa cúi người kiểm tra vừa hỏi Nguyên Kỳ gần nhất.
Sau khi phát hiện đối phương là người Kinh Quốc, Nguyên Kỳ thở phào nhẹ nhõm, có lẽ miêu tả chỗ bị thương.
Lâm Vụ vén vạt áo nhìn vết thương trên bụng Nguyên Nịnh, hai hàng lông mày nhướng lên.
Vưu Khê thấy vậy thì mở miệng hỏi: “Sao vậy, vết thương có bị nhiễm trùng không?”
Bên trong sóng thần, triệu chứng đáng sợ nhất là nhiễm trùng vết thương, gãy xương và vết thương thủng, có lẽ sẽ không chết người nhưng nếu vết thương không được xử lý kịp thời, bị nhiễm vi khuẩn trong rác rưởi dưới dòng lũ, vết thương viêm nhiễm, mưng mủ, phát sốt có thể cướp đi mạng người.
Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn cô: “Đừng lo lắng, chỉ là mất máu quá nhiều thôi, may mắn đã được xử lý khẩn cấp, không dính bụi nên không bị nhiễm trùng.”
Lâm Vụ điều chỉnh cánh tay của đối phương trở lại vị trí cũ trước, sau đó thực hiện giải phẫu đơn giản cho đối phương, Vưu Khê rời khỏi phòng, trên hành lang có người đỡ một nam nhân bị thương đi tới, vết thương ở trên đầu, cần được băng bó.
Vưu Khê đang nghĩ đối phương trông quen quen, kết quả khi đi ngang qua, đối phương đã giữ cô lại và ôm thật chặt: “Em, em không sao chứ? Thật tốt quá, em vẫn còn sống...”
Vưu Khê: ...
Được rồi, cô nhớ ra rồi, người đàn ông trước mặt này chính là Phương Tử Thần, đối tượng “yêu thầm” trong “cốt truyện” của cô.
Đối phương quá kích động, động tác quá lớn khiến hai người một trái một phải đỡ anh ta cũng loạng choạng.
Một trong số đó ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh ngạc tương tự: “Khê Khê?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.