Mạt Thế: Chuyện Tình Trong Tiểu Đội
Chương 43:
Dạ Tiểu Phi
26/05/2024
“ Anh Tịch, Anh đừng tức giận a.” Mạc Bạch vỗ vỗ lưng Lâm Tịch an ủi nói.
“ Ha ha ha ha! Tiểu Ngũ, đừng quên a, đến anh ba còn đau lòng.” Nói xong, Dương Hoằng vươn tay nghĩ nghĩ muốn nhân cơ hội chiếm đoạt, lại bị Lâm Tịch đánh không chút lưu tình, mu bàn tay của Dương Hoằng vẫn còn in lại dấu đỏ ửng, nhiêu đó cũng biết rằng Lâm Tịch đã dùng bao nhiều sức lực.
Mạc Thành và Ninh Kỳ Phong bất đắc dĩ nhìn nhau, bọn họ đều biết Lâm Tịch đang tức giận cái gì. Mặc dù biệt thự là cung cấp cho tiểu đội của bọn họ, nhưng lại là cho tiểu đội “ dị năng”, mà “ không có” dị năng sống ở đây như là một thứ phụ thuộc.
“ Tôi không có tức giận.” Lâm Tịch bình tĩnh nói, chỉ là vẻ mặt có chút u ám. Lúc trước, là người da trắng và người da đen, là thời kì đàn ông và phụ nữ đấu tranh, sau này lại không giống với phân biệt đối xử, nhưng lại là có tính áp đảo. Mặc dù sớm đã có ý thức, cũng đã đọc trước những cuốn tiểu thuyết về ngày mạt thế để chuẩn bị tinh thần, nhưng cô vẫn không vui khi gặp trường hợp như vậy.
“ Em có quyền lực.” Ánh mắt Mạc Thành nhìn Lâm Tịch thật sâu, để lại một câu rồi đi tìm phòng.
Tầng lầu của biệt thự, năm phòng ngủ một phòng khách, một lầu là một gian phòng khách, có hai phòng ngủ ở tầng hai, mọi người bàn bạc lầu một dùng để người gác đêm nghỉ ngơi, còn những phòng khác thì tùy tiện chọn. Đây chính là nơi đáng thương ở thời mạt thế, cho dù ở căn cứ cũng không thể hoàn toàn thả lỏng phòng bị, chỉ là thả lỏng hơn so với bên ngoài mà thôi.
Ở phía sau gần biệt thự, mấy người Lâm Tịch cũng thả lỏng không ít, không chỉ có nước nóng, lương thực do căn cứ cung cấp cũng tương đối “ xa xỉ”, dị năng hệ thủy cấp bốn làm ra nước khoáng, bốn phần mì ăn liền, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy các loại đóng hộp! Sở dĩ có bốn phần, là bởi vì Lâm Tịch làm “ người thường” là “ thứ phụ thuộc” chứ không phải “ người” cho nên không có. Cũng bởi vì căn cứ thực hiện phương pháp này, cảm xúc ban đầu là thân thiện, những người sẵn sàng thành lập một đội với người bình thường cuối cùng bọn họ sẽ bị đuổi ra khỏi đội vì không muốn chia sẻ nguồn thức ăn được cung cấp của bản thân, dần dần những biệt thự của người có dị năng đã không còn bóng dáng của người bình thường.
Nhưng mà chuyện này không có khả năng xảy ra ở tiểu đội ruột thịt, trước tiên không nói đến Lâm Tịch là dị năng hệ thủy, so với nguồn thức ăn mà căn cứ cung cấp, đồ trong không gian của Mộ Bạch không biết tốt hơn bao nhiêu, hơn nữa tình cảm được tích góp của bọn họ bao lâu, căn bản sẽ không xuất hiện vấn đề tranh đoạt.
Cho nên năm người đi ra ngoài đánh thây ma, kiếm phần thưởng, nhận được trang bị, rất phấn khởi.
Nhưng một ngày, Lâm Tịch hoàn thành nhiệm vụ trở về, sau khi sửa sang lại liền cùng với Dương Hoằng Mạc Bạch ba người họ ở phòng khách đánh bài, vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt khó coi của Ninh Kỳ Phong từ trên lầu đi xuống.
“ Làm sao thế” Lâm Tịch hỏi.
“ Mạc Thành đột phá rồi.” Rõ ràng là chuyện vui của người khác, nhưng vẻ mặt Ninh Kỳ Phong lại trầm trọng, “ Hắn không đè nén được chất độc.”
“ Ha ha ha ha! Tiểu Ngũ, đừng quên a, đến anh ba còn đau lòng.” Nói xong, Dương Hoằng vươn tay nghĩ nghĩ muốn nhân cơ hội chiếm đoạt, lại bị Lâm Tịch đánh không chút lưu tình, mu bàn tay của Dương Hoằng vẫn còn in lại dấu đỏ ửng, nhiêu đó cũng biết rằng Lâm Tịch đã dùng bao nhiều sức lực.
Mạc Thành và Ninh Kỳ Phong bất đắc dĩ nhìn nhau, bọn họ đều biết Lâm Tịch đang tức giận cái gì. Mặc dù biệt thự là cung cấp cho tiểu đội của bọn họ, nhưng lại là cho tiểu đội “ dị năng”, mà “ không có” dị năng sống ở đây như là một thứ phụ thuộc.
“ Tôi không có tức giận.” Lâm Tịch bình tĩnh nói, chỉ là vẻ mặt có chút u ám. Lúc trước, là người da trắng và người da đen, là thời kì đàn ông và phụ nữ đấu tranh, sau này lại không giống với phân biệt đối xử, nhưng lại là có tính áp đảo. Mặc dù sớm đã có ý thức, cũng đã đọc trước những cuốn tiểu thuyết về ngày mạt thế để chuẩn bị tinh thần, nhưng cô vẫn không vui khi gặp trường hợp như vậy.
“ Em có quyền lực.” Ánh mắt Mạc Thành nhìn Lâm Tịch thật sâu, để lại một câu rồi đi tìm phòng.
Tầng lầu của biệt thự, năm phòng ngủ một phòng khách, một lầu là một gian phòng khách, có hai phòng ngủ ở tầng hai, mọi người bàn bạc lầu một dùng để người gác đêm nghỉ ngơi, còn những phòng khác thì tùy tiện chọn. Đây chính là nơi đáng thương ở thời mạt thế, cho dù ở căn cứ cũng không thể hoàn toàn thả lỏng phòng bị, chỉ là thả lỏng hơn so với bên ngoài mà thôi.
Ở phía sau gần biệt thự, mấy người Lâm Tịch cũng thả lỏng không ít, không chỉ có nước nóng, lương thực do căn cứ cung cấp cũng tương đối “ xa xỉ”, dị năng hệ thủy cấp bốn làm ra nước khoáng, bốn phần mì ăn liền, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy các loại đóng hộp! Sở dĩ có bốn phần, là bởi vì Lâm Tịch làm “ người thường” là “ thứ phụ thuộc” chứ không phải “ người” cho nên không có. Cũng bởi vì căn cứ thực hiện phương pháp này, cảm xúc ban đầu là thân thiện, những người sẵn sàng thành lập một đội với người bình thường cuối cùng bọn họ sẽ bị đuổi ra khỏi đội vì không muốn chia sẻ nguồn thức ăn được cung cấp của bản thân, dần dần những biệt thự của người có dị năng đã không còn bóng dáng của người bình thường.
Nhưng mà chuyện này không có khả năng xảy ra ở tiểu đội ruột thịt, trước tiên không nói đến Lâm Tịch là dị năng hệ thủy, so với nguồn thức ăn mà căn cứ cung cấp, đồ trong không gian của Mộ Bạch không biết tốt hơn bao nhiêu, hơn nữa tình cảm được tích góp của bọn họ bao lâu, căn bản sẽ không xuất hiện vấn đề tranh đoạt.
Cho nên năm người đi ra ngoài đánh thây ma, kiếm phần thưởng, nhận được trang bị, rất phấn khởi.
Nhưng một ngày, Lâm Tịch hoàn thành nhiệm vụ trở về, sau khi sửa sang lại liền cùng với Dương Hoằng Mạc Bạch ba người họ ở phòng khách đánh bài, vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt khó coi của Ninh Kỳ Phong từ trên lầu đi xuống.
“ Làm sao thế” Lâm Tịch hỏi.
“ Mạc Thành đột phá rồi.” Rõ ràng là chuyện vui của người khác, nhưng vẻ mặt Ninh Kỳ Phong lại trầm trọng, “ Hắn không đè nén được chất độc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.