Chương 31:
Báo Chỉ Hồ Tường
19/06/2024
Gạo trong nhà đã hết, ban đầu tôi chỉ dự định xay khoảng dưới hai trăm cân để ăn suốt mùa đông. Nhưng bây giờ có thêm hai miệng nữa để nuôi, tôi phải quay lại thị trấn một lần nữa. Hơn nữa, gia vị cho món cá kho cũng đã hết, vì vậy tôi phải đi mua thêm.
Trước đây, tôi và Tiểu Hắc thường đi cùng nhau trong khi Cát Minh ở nhà canh. Nhưng bây giờ khi tình hình ở thung lũng đã bị phát hiện, các vật có giá trị được đưa trực tiếp vào đó, cứ thế hai người một chó tiêu sái đi vào thị trấn.
Nơi xay gạo đã đóng cửa, tôi đã đến gần để hỏi, và kết quả là ông chủ sống kế bên. Sau một thời gian chờ đợi, một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi bước ra.
"Xay một trăm cân, công là hai cân, cám thuộc về tôi. Nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ làm; nếu không, anh có thể ra đi." Người đàn ông này trông rõ ràng không hài lòng, nhưng bây giờ không phải là lúc để tranh cãi. Tôi gật đầu, và ông mở cửa cho chúng tôi vào.
Trong căn phòng này, bụi rất dày. Ông chủ bật động cơ diesel để tạo điện, sau đó mới mở máy xay gạo. Hôm nay, tôi có thể đã mang khoảng hai hoặc ba trăm cân. Ông chủ cũng công bằng; chỉ sau khi lấy vỏ, ông mới cân, tổng cộng là hai trăm bảy mươi cân. Ông lấy đi năm cân bốn lượng từ tôi.
Khi chúng tôi ra về, ông chủ đã không còn nhìn khó chịu như lúc đầu nữa. Ông ấy vui vẻ đóng cửa và cấn thận cẩn thận xách mấy kg gạo trắng và xách một bao trấu về nhà. Trước khi chúng tôi ra đi, ông nhắc chúng tôi phải cẩn thận vì thị trấn không bình yên lúc này.
Sau đó, chúng tôi đã đến một cửa hàng tạp hóa trong thị trấn. Hôm nay cửa hàng không mở cửa. Tôi biết gia đình này; nhà của họ, với cửa hàng ở tầng dưới và mọi người sống ở tầng trên.
"Đến mua đồ! Đến mua đồ !" Tôi vừa hét to vừa gõ cửa dưới, không lâu đã thấy bà lão từ tầng hai lòi đầu ra qua cửa sổ.
"Không bán đâu, nhà tôi từ lâu đã ngừng kinh doanh."
"Bà ơi, tôi có thể đổi hàng với bà không? Bà muốn gạo hay muốn rau, hôm nay tôi mang theo cả hai." Trước khi đi, tôi đã đi sau nhà hái một ít cà chua dưa chuột, còn lấy thêm một ít rau cải thìa non.
Một lát sau, bà lão đã xuống mở cửa, nhưng chỉ mở cửa bên trong, cửa sắt cửa ngoài vẫn đóng kín.
"Ngươi có cái gì?"
"Tôi mới xay gạo về, nhà bà cần gạo không?"
"Thứ ta cần à, vậy ngươi có thịt không?"
"Hôm nay tôi không mang theo, bà có muốn rau không?"
"Ngươi lấy ra để ta xem một chút."
Vì thế là tôi đã đưa ra những thứ tôi mang theo cho bà ấy coi.
"Ngươi muốn đổi cái gì với ta?"
"Bà có bịch gia vị cho món cá kho không?"
"Chờ một chút, ta vào tìm xem." Bà lão bước vào và lục trong hộp đồ đồng thời nói: "Lâu rồi không sử dụng, mùa đông này lạnh quá, đã lâu không ngửi thấy mùi cá. Ở, để ở đâu nhỉ? Đúng rồi, chắc chắn ở dưới cầu thang, các ngươi chờ một chút nhé..."
Sau một lúc, bà lão từ phòng trong ra, tay ôm một hộp đựng bao gia vị cho món cá kho, tôi và Cát Minh nhìn mà thèm thuồng, nhưng đồ đạc chúng tôi mang theo hôm nay không đủ.
"Đổi hai trái dưa chuột lấy một gói, bốn trái cà chua lấy một gói, cả những cây cải thìa này đều cho ta, ta cho ngươi hai gói, ta xem xét một chút, tổng cộng cho ngươi bảy gói, với một trái dưa chuột dư ra, ngươi liền tiện nghi cho cụ già này đi."
Giá bà ấy đề ra cũng khá hợp lý, tôi không có ý kiến gì, nhìn vào trong hộp còn lại khá nhiều gói, tôi hỏi khi nào bà ấy cần thêm rau, khi đó tôi sẽ đem qua. Bà ấy nói rằng sau một tuần thì mấy này đồ ăn cũng đã ăn hết, nói tôi khi đó hãy quay lại đây, tất nhiên nếu có thịt thì càng tốt. Tôi thản nhiên đồng ý, nhà chúng tôi cũng đã lâu không thưởng thức được thịt tươi rồi, tôi tính giết một con dê sau vài ngày nữa.
Trên đường trở về, tôi ghé qua nhà Đào Phương, bây giờ liên lạc không tiện lợi, tôi muốn kiểm tra xem họ còn thiếu gì, để tôi có tính toán. Vì đây là lần đầu tiên Cát Minh đi nhà Đào Phương, nên em dâu giữ chúng tôi lại không cho chúng tôi đi, bảo phải luộc hai quả trứng và bắt ăn chúng trước khi rời đi.
Ở nhà không có Đào Phương, khi em dâu đi vào bếp, mẹ tôi kéo chúng tôi đi nói chuyện, đầu tiên là hỏi về tình hình trên núi, có muốn đến ở chung trên thị trấn không, tôi từ chối. Sau đó lại hỏi Cát Minh đến từ đâu, về tình hình gia đình, Cát Minh nói rằng anh ta đến từ phía bắc, đến đây làm việc, sau đó tự kinh doanh, mới đến vùng chúng tôi cách đây không lâu, vì biết tôi nên tạm thời ở nhà tôi. Rõ ràng tiểu tử này đang nói dối.
Sau đó, mẹ tôi lại bắt đầu phàn nàn về nàng dâu, nói rằng dù nàng ấy là người có thai rồi, cũng không chịu ăn uống tốt, chỉ dựa vào ít lương thực tôi cung cấp, còn phải phân chia một phần để giúp đỡ nhà nàng, người ta thường nói con gái lấy chồng như bát bước đổ đi, chính nàng tằng tiện tiết kiệm để trợ giúp nhà nàng, nhưng không chắc nhà nàng sẽ nhớ đến điều tốt đẹp của nàng. Bà nói rằng em dâu tôi cũng có một người anh, đã lớn tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, thường thì cũng lười biếng, bây giờ chỉ dựa vào sự giúp đỡ của em gái để sống qua ngày, thật không biết nói gì về anh ta...
Trước đây, tôi và Tiểu Hắc thường đi cùng nhau trong khi Cát Minh ở nhà canh. Nhưng bây giờ khi tình hình ở thung lũng đã bị phát hiện, các vật có giá trị được đưa trực tiếp vào đó, cứ thế hai người một chó tiêu sái đi vào thị trấn.
Nơi xay gạo đã đóng cửa, tôi đã đến gần để hỏi, và kết quả là ông chủ sống kế bên. Sau một thời gian chờ đợi, một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi bước ra.
"Xay một trăm cân, công là hai cân, cám thuộc về tôi. Nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ làm; nếu không, anh có thể ra đi." Người đàn ông này trông rõ ràng không hài lòng, nhưng bây giờ không phải là lúc để tranh cãi. Tôi gật đầu, và ông mở cửa cho chúng tôi vào.
Trong căn phòng này, bụi rất dày. Ông chủ bật động cơ diesel để tạo điện, sau đó mới mở máy xay gạo. Hôm nay, tôi có thể đã mang khoảng hai hoặc ba trăm cân. Ông chủ cũng công bằng; chỉ sau khi lấy vỏ, ông mới cân, tổng cộng là hai trăm bảy mươi cân. Ông lấy đi năm cân bốn lượng từ tôi.
Khi chúng tôi ra về, ông chủ đã không còn nhìn khó chịu như lúc đầu nữa. Ông ấy vui vẻ đóng cửa và cấn thận cẩn thận xách mấy kg gạo trắng và xách một bao trấu về nhà. Trước khi chúng tôi ra đi, ông nhắc chúng tôi phải cẩn thận vì thị trấn không bình yên lúc này.
Sau đó, chúng tôi đã đến một cửa hàng tạp hóa trong thị trấn. Hôm nay cửa hàng không mở cửa. Tôi biết gia đình này; nhà của họ, với cửa hàng ở tầng dưới và mọi người sống ở tầng trên.
"Đến mua đồ! Đến mua đồ !" Tôi vừa hét to vừa gõ cửa dưới, không lâu đã thấy bà lão từ tầng hai lòi đầu ra qua cửa sổ.
"Không bán đâu, nhà tôi từ lâu đã ngừng kinh doanh."
"Bà ơi, tôi có thể đổi hàng với bà không? Bà muốn gạo hay muốn rau, hôm nay tôi mang theo cả hai." Trước khi đi, tôi đã đi sau nhà hái một ít cà chua dưa chuột, còn lấy thêm một ít rau cải thìa non.
Một lát sau, bà lão đã xuống mở cửa, nhưng chỉ mở cửa bên trong, cửa sắt cửa ngoài vẫn đóng kín.
"Ngươi có cái gì?"
"Tôi mới xay gạo về, nhà bà cần gạo không?"
"Thứ ta cần à, vậy ngươi có thịt không?"
"Hôm nay tôi không mang theo, bà có muốn rau không?"
"Ngươi lấy ra để ta xem một chút."
Vì thế là tôi đã đưa ra những thứ tôi mang theo cho bà ấy coi.
"Ngươi muốn đổi cái gì với ta?"
"Bà có bịch gia vị cho món cá kho không?"
"Chờ một chút, ta vào tìm xem." Bà lão bước vào và lục trong hộp đồ đồng thời nói: "Lâu rồi không sử dụng, mùa đông này lạnh quá, đã lâu không ngửi thấy mùi cá. Ở, để ở đâu nhỉ? Đúng rồi, chắc chắn ở dưới cầu thang, các ngươi chờ một chút nhé..."
Sau một lúc, bà lão từ phòng trong ra, tay ôm một hộp đựng bao gia vị cho món cá kho, tôi và Cát Minh nhìn mà thèm thuồng, nhưng đồ đạc chúng tôi mang theo hôm nay không đủ.
"Đổi hai trái dưa chuột lấy một gói, bốn trái cà chua lấy một gói, cả những cây cải thìa này đều cho ta, ta cho ngươi hai gói, ta xem xét một chút, tổng cộng cho ngươi bảy gói, với một trái dưa chuột dư ra, ngươi liền tiện nghi cho cụ già này đi."
Giá bà ấy đề ra cũng khá hợp lý, tôi không có ý kiến gì, nhìn vào trong hộp còn lại khá nhiều gói, tôi hỏi khi nào bà ấy cần thêm rau, khi đó tôi sẽ đem qua. Bà ấy nói rằng sau một tuần thì mấy này đồ ăn cũng đã ăn hết, nói tôi khi đó hãy quay lại đây, tất nhiên nếu có thịt thì càng tốt. Tôi thản nhiên đồng ý, nhà chúng tôi cũng đã lâu không thưởng thức được thịt tươi rồi, tôi tính giết một con dê sau vài ngày nữa.
Trên đường trở về, tôi ghé qua nhà Đào Phương, bây giờ liên lạc không tiện lợi, tôi muốn kiểm tra xem họ còn thiếu gì, để tôi có tính toán. Vì đây là lần đầu tiên Cát Minh đi nhà Đào Phương, nên em dâu giữ chúng tôi lại không cho chúng tôi đi, bảo phải luộc hai quả trứng và bắt ăn chúng trước khi rời đi.
Ở nhà không có Đào Phương, khi em dâu đi vào bếp, mẹ tôi kéo chúng tôi đi nói chuyện, đầu tiên là hỏi về tình hình trên núi, có muốn đến ở chung trên thị trấn không, tôi từ chối. Sau đó lại hỏi Cát Minh đến từ đâu, về tình hình gia đình, Cát Minh nói rằng anh ta đến từ phía bắc, đến đây làm việc, sau đó tự kinh doanh, mới đến vùng chúng tôi cách đây không lâu, vì biết tôi nên tạm thời ở nhà tôi. Rõ ràng tiểu tử này đang nói dối.
Sau đó, mẹ tôi lại bắt đầu phàn nàn về nàng dâu, nói rằng dù nàng ấy là người có thai rồi, cũng không chịu ăn uống tốt, chỉ dựa vào ít lương thực tôi cung cấp, còn phải phân chia một phần để giúp đỡ nhà nàng, người ta thường nói con gái lấy chồng như bát bước đổ đi, chính nàng tằng tiện tiết kiệm để trợ giúp nhà nàng, nhưng không chắc nhà nàng sẽ nhớ đến điều tốt đẹp của nàng. Bà nói rằng em dâu tôi cũng có một người anh, đã lớn tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, thường thì cũng lười biếng, bây giờ chỉ dựa vào sự giúp đỡ của em gái để sống qua ngày, thật không biết nói gì về anh ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.