Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại (Ntr)
Chương 19: Sao Cô Còn Chưa Đi
Tiêu Diệt Đường Quả
30/01/2023
“Sao cô còn chưa đi?”
Diệp Tịch Nhan: “… Đợi xe.”
“Ồ.” Anh đá hòn đá dưới chân, không biết nên nói gì, cào tóc hỏi: “Có muốn ăn bánh mochi không?”
Cách đó không xa có hai xe ăn vặt.
Ông chủ nhân lúc học sinh tan học, đến cổng trường bán.
Chưng chín gạo nếp cắt thành nắm đặt lên bột đậu lăn, ngọt ngọt, dinh dính.
Nam sinh chê đồ ngọt, nhưng nữ sinh trong trường rất thích, anh muốn cảm ơn cô mua áo cho anh.
Diệp Tịch Nhan không ăn món ăn ở quán ven đường.
Đúng vậy, sẽ không ăn đồ ăn làm dơ mặt trước công chúng.
Từ nhỏ mẹ cô đã quản rất nghiêm, nói con gái quan trọng nhất là thể diện, phải xinh đẹp, sạch sẽ.
Nhưng trải qua mạt thế, thịt chuột đều từng ăn, cô sớm đã không để ý chuyện này, gật đầu khẽ đáp “ừm” một tiếng.
Hứa Vong Xuyên đi tới đường cái đối diện, mua bánh trở về đưa cho cô – Diệp Tịch Nhan lấy một cái, cho vào trong miệng ăn.
Má phình to, giống y như hamster nhỏ.
Hứa Vong Xuyên cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Cô trừng anh: “Cười cái gì?”
Đúng vậy, cười cái gì?
Nam sinh mím môi, khịt mũi: “Trước đây cảm thấy cô khinh thường người khác, khiến người ta tổn thương, hiện giờ phát hiện cô cũng rất xấu xa, có chút hư hỏng.”
Thật đáng yêu.
Diệp Tịch Nhan ho khan một tiếng, lại ăn hai miếng đẩy cốc giấy cho anh tức giận nói:
“Khen hay lắm, lần sau đừng khen, tạm biệt, xe nhà em đã tới.”
Chiếc xe Mercedes đỗ ở ven đường, đèn xe lóe lên.
Cô mở cửa xe nhét ba lô vào, miệng còn dính bột đậu, lạnh nhạt đảo qua người người đàn ông, thoáng dừng lại sau đó đột nhiên trốn đi.
Hứa Vong Xuyên ngồi xổm ở ven đường, ăn bánh mochi còn thừa của cô.
Đầu lưỡi liếm lấy cốc nhựa, còn chưa đã thèm, không biết ăn vào bao nhiêu đường đỏ bột đậu yết hầu phát đau, nhưng vẫn không ngọt như miệng cô.
Mặt trời chiều ngả về tây.
Đốt đỏ bầu trời, đúng là ánh chiều tà (Tịch Nhan).
Anh nghĩ tới tên cô, nghĩ tới thất thần, lúc này trong lồng ngực thật sự trống rỗng.
Hóa ra thích một người trái tim sẽ mất một khối, làm thế nào cũng không thể lấp đầy.
…
Diệp Tịch Nhan trốn hai ngày, WC nữ cũng không dám đi, chỉ sợ Trương Hiểu Thi chặn ở bên trong hất nước lên người.
Lại muốn trêu chọc, đốt lửa với Hứa Vong Xuyên, nhưng không có thời cơ.
Cả ngày nghẹn đến mức buồn bực, rảnh rỗi sẽ đến sân thể dục chạy bộ, không ngừng nghỉ một giây.
Tiến vào tháng 5, thời tiết nóng một cách khác thường, cô mặc càng ngày càng ít.
Quần đùi, áo ba lỗ.
Mái tóc mướt mồ hôi dán sát vào gò má động lòng người, hơn nữa cái đùi trắng bóng, bộ ngực sữa rung lên, khỏi phải nói mê hoặc bao người.
Diệp Tịch Nhan: “… Đợi xe.”
“Ồ.” Anh đá hòn đá dưới chân, không biết nên nói gì, cào tóc hỏi: “Có muốn ăn bánh mochi không?”
Cách đó không xa có hai xe ăn vặt.
Ông chủ nhân lúc học sinh tan học, đến cổng trường bán.
Chưng chín gạo nếp cắt thành nắm đặt lên bột đậu lăn, ngọt ngọt, dinh dính.
Nam sinh chê đồ ngọt, nhưng nữ sinh trong trường rất thích, anh muốn cảm ơn cô mua áo cho anh.
Diệp Tịch Nhan không ăn món ăn ở quán ven đường.
Đúng vậy, sẽ không ăn đồ ăn làm dơ mặt trước công chúng.
Từ nhỏ mẹ cô đã quản rất nghiêm, nói con gái quan trọng nhất là thể diện, phải xinh đẹp, sạch sẽ.
Nhưng trải qua mạt thế, thịt chuột đều từng ăn, cô sớm đã không để ý chuyện này, gật đầu khẽ đáp “ừm” một tiếng.
Hứa Vong Xuyên đi tới đường cái đối diện, mua bánh trở về đưa cho cô – Diệp Tịch Nhan lấy một cái, cho vào trong miệng ăn.
Má phình to, giống y như hamster nhỏ.
Hứa Vong Xuyên cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Cô trừng anh: “Cười cái gì?”
Đúng vậy, cười cái gì?
Nam sinh mím môi, khịt mũi: “Trước đây cảm thấy cô khinh thường người khác, khiến người ta tổn thương, hiện giờ phát hiện cô cũng rất xấu xa, có chút hư hỏng.”
Thật đáng yêu.
Diệp Tịch Nhan ho khan một tiếng, lại ăn hai miếng đẩy cốc giấy cho anh tức giận nói:
“Khen hay lắm, lần sau đừng khen, tạm biệt, xe nhà em đã tới.”
Chiếc xe Mercedes đỗ ở ven đường, đèn xe lóe lên.
Cô mở cửa xe nhét ba lô vào, miệng còn dính bột đậu, lạnh nhạt đảo qua người người đàn ông, thoáng dừng lại sau đó đột nhiên trốn đi.
Hứa Vong Xuyên ngồi xổm ở ven đường, ăn bánh mochi còn thừa của cô.
Đầu lưỡi liếm lấy cốc nhựa, còn chưa đã thèm, không biết ăn vào bao nhiêu đường đỏ bột đậu yết hầu phát đau, nhưng vẫn không ngọt như miệng cô.
Mặt trời chiều ngả về tây.
Đốt đỏ bầu trời, đúng là ánh chiều tà (Tịch Nhan).
Anh nghĩ tới tên cô, nghĩ tới thất thần, lúc này trong lồng ngực thật sự trống rỗng.
Hóa ra thích một người trái tim sẽ mất một khối, làm thế nào cũng không thể lấp đầy.
…
Diệp Tịch Nhan trốn hai ngày, WC nữ cũng không dám đi, chỉ sợ Trương Hiểu Thi chặn ở bên trong hất nước lên người.
Lại muốn trêu chọc, đốt lửa với Hứa Vong Xuyên, nhưng không có thời cơ.
Cả ngày nghẹn đến mức buồn bực, rảnh rỗi sẽ đến sân thể dục chạy bộ, không ngừng nghỉ một giây.
Tiến vào tháng 5, thời tiết nóng một cách khác thường, cô mặc càng ngày càng ít.
Quần đùi, áo ba lỗ.
Mái tóc mướt mồ hôi dán sát vào gò má động lòng người, hơn nữa cái đùi trắng bóng, bộ ngực sữa rung lên, khỏi phải nói mê hoặc bao người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.