Mạt Thế: Hóa Ra Đây Không Phải Truyện Cán Bộ Cao Cấp
Chương 38:
Rowen
30/05/2024
Tống Nam cau mày, ngẩng đầu nhìn Vu Trường Thanh sửng sốt, nhìn anh bằng ánh mắt đe dọa, cười nhưng không cười: “Cái gì, cậu có phản đối gì không?”
Vu Trường Thanh xoa trán, vẻ mặt như đưa đám: “Không, tôi không dám.”
“Được rồi, con rể nhà họ Tống.” Lục Minh Viễn liếc nhìn Lâm Chí, trong mắt hiện lên một tia không vui, tuy nhiên lại không nói thêm gì.
Lâm Chí ở một bên đột nhiên ôm lấy eo Tống Nam, nhỏ giọng nói với cô: “Thì ra trong một buổi chiều, tôi không chỉ mất đi thân thể mà còn mất cả thân phận chưa lập gia đình.”
Tống Nam dùng cùi chỏ chọc vào eo Lâm Chí, hạ giọng, cười nói: "Được rồi, đừng có được tiện nghi lại khoe mẽ."
Tống Nam cầm lấy máy tính bảng lên và mở sơ đồ mặt bằng của viện: “Chúng ta sẽ đi lên cầu thang ở phía tây, đối diện với phòng thí nghiệm nơi Ngụy Chí đang bị nhốt.”
Sau khi cất máy tính bảng đi, Tống Nam bắt đầu kiểm tra đạn trong súng, sau khi nạp đầy băng đạn, cô đứng dậy mở cửa xe: “Thanh Tử dẫn đầu, anh Viễn đi phía sau, tôi bên trái, giáo sư Lâm bên phải.”
Vu Trường Thanh giơ súng lên, bước nhanh về phía trước.
Lục Minh Viễn đi ở phía sau, quan sát xung quanh.
Tống Nam vừa đi vừa cẩn thận cảnh giác, lúc đi tới cửa, Vu Trường Thanh nhìn về phía cửa không có song sắt, quay người nói với Tống Nam: “Chị không thể bò lên từ cửa này.”
Tống Nam nhếch môi: “Ai nói tôi phải bò từ cửa? Cậu có nhìn thấy cái cây đằng kia không?”
Bên cạnh phòng bảo vệ có một cái cây lớn, Tống Nam đi tới ôm lấy thân cây.
Tống Nam nhìn Vu Trường Thanh cười khiêu khích, sau đó xoay người leo lên cây.
Lục Minh Viễn từ phía sau nhìn Lâm Chí: “Này, con rể của Tống gia, cậu trèo cửa hay trèo cây?”
Lâm Chí nhìn ổ khóa, tìm được một đoạn dây điện, vài tiếng cạch mới mở cửa được. Anh ta mặt không biểu cảm chỉ vào đây: “Không thể đi qua cửa sao?”
“Chết tiệt, anh không hổ là giáo sư, loại việc này cũng có thể làm.” Vu Trường Thanh đứng ở trước cửa nhìn về phía cánh cửa đang xoay, sau khi nó mở ra, xoay người trượt xuống lan can cửa.
Bên phía Tống Nam cô đang đứng ở trên mái nhà của chỗ người gác cổng, ấn vào mái hiên, nhảy lên chiếc bàn gần đó, cuối cùng đáp xuống đất.
Nhìn lại cánh cửa sắt lớn đã được mở ra, cô nhếch môi: “Giáo sư Lâm, nếu anh có thể mở được cửa, sao anh không cạy mở cánh cửa của sân tập phòng cháy.”
Lâm Chí chậm rãi đi đến trước mặt Tống Nam: “Nếu cửa sân tập cứu hỏa bị mở ra, lúc đó có thể nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa, xung quanh sẽ không chỉ có một hai con tang thi.”
Tống Nam bất đắc dĩ thở dài, đi theo Vu Trường Thanh hướng về cầu thang mà tiến lên.
Không ngờ vừa bước vào tòa nhà viện nghiên cứu đã nhìn thấy hàng chục tang thi đang đi chậm rãi trong sảnh tầng một.
Tống Nam còn chưa kịp nói gì thì Vu Trường Thanh và Lục Minh Viễn đã nhanh chóng giơ súng lên, từng người một đao một súng, tất cả đều xong.
Tống Nam lần này không muốn đào tinh thạch, riêng trong đại điện đã có nhiều như vậy, cô cũng không biết toàn bộ tòa nhà có bao nhiêu. Việc chính vẫn là quan trọng hơn.
Tống Nam vừa đi được hai bước thì bất ngờ cầm súng lên bắn thêm bảy tám phát vào đầu con tang thi vừa nằm xuống.
“Chuyện gì vậy?” Vu Trường Thanh quay người lại.
Tống Nam cau mày: “Tang thi cấp một sẽ chết chỉ bằng một đòn, tang thi cấp hai thif phải bị đập vỡ đầu, vừa rồi con tang thi kia giơ cánh tay lên.”
“Nhanh như vậy đã có tang thi cấp hai rồi sao?” Vu Trường Thanh mở to hai mắt, thực lực của cậu ta cũng chỉ là cấp một.
Tống Nam nặng nề gật đầu: “Bọn chúng dựa vào việc săn lùng huyết mạch của đồng loại để thăng cấp, nên đương nhiên là thăng cấp nhanh chóng.”
Vu Trường Thanh xoa trán, vẻ mặt như đưa đám: “Không, tôi không dám.”
“Được rồi, con rể nhà họ Tống.” Lục Minh Viễn liếc nhìn Lâm Chí, trong mắt hiện lên một tia không vui, tuy nhiên lại không nói thêm gì.
Lâm Chí ở một bên đột nhiên ôm lấy eo Tống Nam, nhỏ giọng nói với cô: “Thì ra trong một buổi chiều, tôi không chỉ mất đi thân thể mà còn mất cả thân phận chưa lập gia đình.”
Tống Nam dùng cùi chỏ chọc vào eo Lâm Chí, hạ giọng, cười nói: "Được rồi, đừng có được tiện nghi lại khoe mẽ."
Tống Nam cầm lấy máy tính bảng lên và mở sơ đồ mặt bằng của viện: “Chúng ta sẽ đi lên cầu thang ở phía tây, đối diện với phòng thí nghiệm nơi Ngụy Chí đang bị nhốt.”
Sau khi cất máy tính bảng đi, Tống Nam bắt đầu kiểm tra đạn trong súng, sau khi nạp đầy băng đạn, cô đứng dậy mở cửa xe: “Thanh Tử dẫn đầu, anh Viễn đi phía sau, tôi bên trái, giáo sư Lâm bên phải.”
Vu Trường Thanh giơ súng lên, bước nhanh về phía trước.
Lục Minh Viễn đi ở phía sau, quan sát xung quanh.
Tống Nam vừa đi vừa cẩn thận cảnh giác, lúc đi tới cửa, Vu Trường Thanh nhìn về phía cửa không có song sắt, quay người nói với Tống Nam: “Chị không thể bò lên từ cửa này.”
Tống Nam nhếch môi: “Ai nói tôi phải bò từ cửa? Cậu có nhìn thấy cái cây đằng kia không?”
Bên cạnh phòng bảo vệ có một cái cây lớn, Tống Nam đi tới ôm lấy thân cây.
Tống Nam nhìn Vu Trường Thanh cười khiêu khích, sau đó xoay người leo lên cây.
Lục Minh Viễn từ phía sau nhìn Lâm Chí: “Này, con rể của Tống gia, cậu trèo cửa hay trèo cây?”
Lâm Chí nhìn ổ khóa, tìm được một đoạn dây điện, vài tiếng cạch mới mở cửa được. Anh ta mặt không biểu cảm chỉ vào đây: “Không thể đi qua cửa sao?”
“Chết tiệt, anh không hổ là giáo sư, loại việc này cũng có thể làm.” Vu Trường Thanh đứng ở trước cửa nhìn về phía cánh cửa đang xoay, sau khi nó mở ra, xoay người trượt xuống lan can cửa.
Bên phía Tống Nam cô đang đứng ở trên mái nhà của chỗ người gác cổng, ấn vào mái hiên, nhảy lên chiếc bàn gần đó, cuối cùng đáp xuống đất.
Nhìn lại cánh cửa sắt lớn đã được mở ra, cô nhếch môi: “Giáo sư Lâm, nếu anh có thể mở được cửa, sao anh không cạy mở cánh cửa của sân tập phòng cháy.”
Lâm Chí chậm rãi đi đến trước mặt Tống Nam: “Nếu cửa sân tập cứu hỏa bị mở ra, lúc đó có thể nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa, xung quanh sẽ không chỉ có một hai con tang thi.”
Tống Nam bất đắc dĩ thở dài, đi theo Vu Trường Thanh hướng về cầu thang mà tiến lên.
Không ngờ vừa bước vào tòa nhà viện nghiên cứu đã nhìn thấy hàng chục tang thi đang đi chậm rãi trong sảnh tầng một.
Tống Nam còn chưa kịp nói gì thì Vu Trường Thanh và Lục Minh Viễn đã nhanh chóng giơ súng lên, từng người một đao một súng, tất cả đều xong.
Tống Nam lần này không muốn đào tinh thạch, riêng trong đại điện đã có nhiều như vậy, cô cũng không biết toàn bộ tòa nhà có bao nhiêu. Việc chính vẫn là quan trọng hơn.
Tống Nam vừa đi được hai bước thì bất ngờ cầm súng lên bắn thêm bảy tám phát vào đầu con tang thi vừa nằm xuống.
“Chuyện gì vậy?” Vu Trường Thanh quay người lại.
Tống Nam cau mày: “Tang thi cấp một sẽ chết chỉ bằng một đòn, tang thi cấp hai thif phải bị đập vỡ đầu, vừa rồi con tang thi kia giơ cánh tay lên.”
“Nhanh như vậy đã có tang thi cấp hai rồi sao?” Vu Trường Thanh mở to hai mắt, thực lực của cậu ta cũng chỉ là cấp một.
Tống Nam nặng nề gật đầu: “Bọn chúng dựa vào việc săn lùng huyết mạch của đồng loại để thăng cấp, nên đương nhiên là thăng cấp nhanh chóng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.