Mạt Thế: Hóa Ra Đây Không Phải Truyện Cán Bộ Cao Cấp
Chương 39: Sự Tình Diễn Ra Thật Nhanh Chóng.
Rowen
30/05/2024
Vu Trường Thanh xoa xoa cánh tay: “Nghe thật đáng sợ.”
Tống Nam vỗ vỗ lưng Vu Trường Thanh: “Mau đưa Vị Chi đi đi. Chúng ta phải nhanh chóng trở về, rời khỏi nơi quỷ quái này.”
Vu Trường Thanh gật đầu, ba người đi đến cầu thang với sự cảnh giác cao độ, có lẽ là do mọi người trong viện đều sử dụng thang máy, cầu thang không có người nên bốn người chậm rãi đi lên.
Cuối cùng cũng đến được tầng ba, mở cửa phòng cháy giữa cầu thang và hành lang tầng ba. Vu Trường Thanh kéo chốt an toàn, giơ súng lên và cảnh giác nhìn về phía trước.
Tống Nam nghi ngờ nhìn xác chết của tang thi trong hành lang. Họ đều đã bị giết, vậy thì tại sao Tô Vị Chi lại gửi tín hiệu SOS? Hắn rõ ràng có thể tự mình mở ra một con đường máu mà.
Vu Trường Thanh đi tới phía trước, đi tới cửa, gõ gõ cửa kính phòng thí nghiệm.
Tống Nam nhìn thấy màn hình bên cạnh sáng lên, cô vẫy tay vào bên trong, sau đó giơ ngón tay ra hiệu số bốn.
Cửa kính lập tức mở ra, Tô Vị Chi mặc áo blouse trắng đứng ở cửa, nghiêng đầu nhìn bốn người, nghiêng người để cho bọn họ dễ dàng đi vào đi vào.
Khi cửa đóng lại, Tống Nam nghi hoặc hỏi: “Anh đã giết hết tang thi bên ngoài, anh còn muốn chúng tôi đến làm gì?”
Tô Vị Chi kích động nói: “Khi tôi gửi tin nhắn cho các người, bên ngoài đều là tang thi, nhưng sau khi hai đồng nghiệp của tôi bắt đầu hợp tác với nhau, một trong số họ trở nên rất mạnh, còn người kia thì trở nên rất nhạy bén, có thể nghe thấy tiếng súng giảm thanh bắn vào tang thi. Mọi người ở dưới bắn tang thi cô ấy đều nghe rõ. Vì vậy, chúng tôi đang nghiên cứu về dị năng kia và quên liên hệ lại với cô.”
Tống Nam nhịn không nổi cục tức liền trợn mắt, không ngờ khuôn mặt xanh xao ốm yếu thường ngày của Tô Vị Chi giờ lại đỏ bừng. Hắn có chút ngượng ngùng nắm lấy cánh tay của Tống Nam: “Nam Nam, tôi có một yêu cầu quá đáng.”
Tống Nam mơ hồ cảm thấy yêu cầu không tử tế này không mấy dễ chịu, vô thức muốn từ chối thế nhưng trước khi kịp nói.
Tô Vị Chi nói trước: "Làm tình với tôi!"
“Này, bé Tô, cậu đang mơ đấy à!” Vu Trường Thanh dùng tay túm cổ Tô Duy Chi, sau đó ấn vào tường.
Tống Nam có chút lo lắng, dù sao Tô Vị Chi từ nhỏ đã yếu ớt bệnh tật: “Thanh Tử, thả hắn đi.”
Sau khi Vu Trường Thanh buông lỏng cánh tay của cậu ta ra, Tô Vị Chi ho kịch liệt, hắn không để ý tới Vu Trường Thanh phía sau, ánh mắt cực nóng mà nhìn Tống Nam, hai tay ôm chặt cánh tay của nàng: “Tôi không muốn làm tình với bất kỳ người phụ nữ nào. Nhưng mà nếu làm tình sẽ có được dị năng thì tôi vẫn sẵn sàng chấp nhận. Tuy nhiên, người duy nhất tôi có thể chấp nhận chính là cô, cô Nam, chỉ một lần thôi.”
Tống Nam thở dài, kéo tay Tô Vị Chi đang nắm chặt trên cánh tay mình ra, chậm rãi nói: “Thanh Tử, cho anh Tô xem dị năng của cậu đi.”
Cố ý nhấn mạnh thêm cho từ dị năng, Vu Trường Thanh có chút ngượng ngùng đỏ mặt, sau đó giơ tay lên, mở ra ngón trỏ và ngón cái ra, ở giữa lóe lên một tia lửa màu vàng nhỏ.
“Chẳng lẽ, trong tay cậu ẩn chứa một ít lửa của pháp hoa từ trong đợt tết vẫn còn sót lại?” Tô Vị Chi đến gần với ngón tay của Vu Trường Thanh và cẩn thận quan sát những tia lửa nhỏ.
Tống Nam khoanh tay trước ngực: “Muốn biết cậu ta làm sao có được nó không?”
Tô Vị Chi gật đầu mạnh mẽ.
Tống Nam liền giải thích: “Trước khi thức tỉnh dị năng sẽ có trạng thái giống như dùng thuốc kích thích nên không phải cứ làm tình là sẽ đánh thức dị năng. Nhưng sau khi bước vào trạng thái động dục thì phải làm tình, lúc đó dị năng sẽ được đánh thức.
Tống Nam vỗ vỗ lưng Vu Trường Thanh: “Mau đưa Vị Chi đi đi. Chúng ta phải nhanh chóng trở về, rời khỏi nơi quỷ quái này.”
Vu Trường Thanh gật đầu, ba người đi đến cầu thang với sự cảnh giác cao độ, có lẽ là do mọi người trong viện đều sử dụng thang máy, cầu thang không có người nên bốn người chậm rãi đi lên.
Cuối cùng cũng đến được tầng ba, mở cửa phòng cháy giữa cầu thang và hành lang tầng ba. Vu Trường Thanh kéo chốt an toàn, giơ súng lên và cảnh giác nhìn về phía trước.
Tống Nam nghi ngờ nhìn xác chết của tang thi trong hành lang. Họ đều đã bị giết, vậy thì tại sao Tô Vị Chi lại gửi tín hiệu SOS? Hắn rõ ràng có thể tự mình mở ra một con đường máu mà.
Vu Trường Thanh đi tới phía trước, đi tới cửa, gõ gõ cửa kính phòng thí nghiệm.
Tống Nam nhìn thấy màn hình bên cạnh sáng lên, cô vẫy tay vào bên trong, sau đó giơ ngón tay ra hiệu số bốn.
Cửa kính lập tức mở ra, Tô Vị Chi mặc áo blouse trắng đứng ở cửa, nghiêng đầu nhìn bốn người, nghiêng người để cho bọn họ dễ dàng đi vào đi vào.
Khi cửa đóng lại, Tống Nam nghi hoặc hỏi: “Anh đã giết hết tang thi bên ngoài, anh còn muốn chúng tôi đến làm gì?”
Tô Vị Chi kích động nói: “Khi tôi gửi tin nhắn cho các người, bên ngoài đều là tang thi, nhưng sau khi hai đồng nghiệp của tôi bắt đầu hợp tác với nhau, một trong số họ trở nên rất mạnh, còn người kia thì trở nên rất nhạy bén, có thể nghe thấy tiếng súng giảm thanh bắn vào tang thi. Mọi người ở dưới bắn tang thi cô ấy đều nghe rõ. Vì vậy, chúng tôi đang nghiên cứu về dị năng kia và quên liên hệ lại với cô.”
Tống Nam nhịn không nổi cục tức liền trợn mắt, không ngờ khuôn mặt xanh xao ốm yếu thường ngày của Tô Vị Chi giờ lại đỏ bừng. Hắn có chút ngượng ngùng nắm lấy cánh tay của Tống Nam: “Nam Nam, tôi có một yêu cầu quá đáng.”
Tống Nam mơ hồ cảm thấy yêu cầu không tử tế này không mấy dễ chịu, vô thức muốn từ chối thế nhưng trước khi kịp nói.
Tô Vị Chi nói trước: "Làm tình với tôi!"
“Này, bé Tô, cậu đang mơ đấy à!” Vu Trường Thanh dùng tay túm cổ Tô Duy Chi, sau đó ấn vào tường.
Tống Nam có chút lo lắng, dù sao Tô Vị Chi từ nhỏ đã yếu ớt bệnh tật: “Thanh Tử, thả hắn đi.”
Sau khi Vu Trường Thanh buông lỏng cánh tay của cậu ta ra, Tô Vị Chi ho kịch liệt, hắn không để ý tới Vu Trường Thanh phía sau, ánh mắt cực nóng mà nhìn Tống Nam, hai tay ôm chặt cánh tay của nàng: “Tôi không muốn làm tình với bất kỳ người phụ nữ nào. Nhưng mà nếu làm tình sẽ có được dị năng thì tôi vẫn sẵn sàng chấp nhận. Tuy nhiên, người duy nhất tôi có thể chấp nhận chính là cô, cô Nam, chỉ một lần thôi.”
Tống Nam thở dài, kéo tay Tô Vị Chi đang nắm chặt trên cánh tay mình ra, chậm rãi nói: “Thanh Tử, cho anh Tô xem dị năng của cậu đi.”
Cố ý nhấn mạnh thêm cho từ dị năng, Vu Trường Thanh có chút ngượng ngùng đỏ mặt, sau đó giơ tay lên, mở ra ngón trỏ và ngón cái ra, ở giữa lóe lên một tia lửa màu vàng nhỏ.
“Chẳng lẽ, trong tay cậu ẩn chứa một ít lửa của pháp hoa từ trong đợt tết vẫn còn sót lại?” Tô Vị Chi đến gần với ngón tay của Vu Trường Thanh và cẩn thận quan sát những tia lửa nhỏ.
Tống Nam khoanh tay trước ngực: “Muốn biết cậu ta làm sao có được nó không?”
Tô Vị Chi gật đầu mạnh mẽ.
Tống Nam liền giải thích: “Trước khi thức tỉnh dị năng sẽ có trạng thái giống như dùng thuốc kích thích nên không phải cứ làm tình là sẽ đánh thức dị năng. Nhưng sau khi bước vào trạng thái động dục thì phải làm tình, lúc đó dị năng sẽ được đánh thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.