Mạt Thế: Hóa Ra Đây Không Phải Truyện Cán Bộ Cao Cấp

Chương 40:

Rowen

30/05/2024

“Vậy là Thanh Tử đã làm điều đó với cô phải không?” Tô Vị Chi nhếch lên khóe môi nhìn về phía Tống Nam.

Tống Nam gặp phải ánh mắt trêu chọc của Tô Vị Chi, mím môi, mơ hồ ừ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta nhanh về nhà thôi.”

Tô Vị Chi do dự lên tiếng: “Trước đây tôi muốn rời đi với tài liệu nghiên cứu, nhưng sau khi hai đồng nghiệp của tôi thức tỉnh dị năng, chúng tôi không còn sợ tang thi bên ngoài nữa. Ngoài việc nghiên cứu về dị năng, chúng tôi còn thu thập một số mẫu tế bào và DNA của tang thi, các mẫu vật và thiết bị thí nghiệm rất đầy đủ, tôi…”

Tống Nam thở dài, nói chuyện đã lâu như vậy, lại không thấy hai vị đồng nghiệp mà Tô Vị Chi nhắc tới đi ra ngoài, có thể thấy bọn họ đều là loại người cuồng nghiên cứu. Tựa như giống với thời điểm cô đang học lớp hai, để giúp Tô Vị Chi học cấp một đang nằm viện phụ đạo. Kết quả Tô Vị Chi đã làm hết bài tập cấp hai của mình, làm xong thì không nói, hắn thậm chí còn chế nhạo cô vì đã loại bài trẻ con này cô còn làm lâu như vậy.

“Đánh gục hắn.” Tống Nam vốn đang suy nghĩ làm sao an bài cho đồng nghiệp của Tô Vị Chi, nhưng hiện tại nhìn thấy những người đó đều mê nghiên cứu không muốn rời đi, cô cảm thấy không cần thiết phải xử lý chuyện này.

Tống Nam vừa ra lệnh, Du Trường Thanh từ phía sau kề dao đập vào cổ Tô Vị Chi, sau đó đặt hắn lên chiếc bàn ở bên cạnh.

Tống Nam quay đầu nhìn Lâm Chí: “Có thể phiền anh lấy ra một ít khẩu phần quân sự được không? Tôi sẽ đưa một ít cho đồng nghiệp của Vị Chi, hy vọng bọn họ có thể sống sót ở lại đây cho đến khi quốc gia cử người đến cứu.”

Lâm Chí giơ tay lấy ra một túi lương thực quân đội, trong đó có các loại lon, bánh quy nén các loại.

Tống Nam ôm một túi lương thực quân đội đi vào trong: “Ba người các ngươi đợi ở đây, tôi vào chào đồng nghiệp của Vị Chi rồi rời đi.”

Là đại biểu của đại điện, cô không thể để Tô Vị Chi ốm yếu và bệnh tật ở lại đây một cách tùy tiện, nếu không cô sẽ không thể giải thích với Tướng quân Tô khi gặp ông ta sau này.

Với khả năng chiến đấu của Tô Vị Chi, bất cứ ai cũng có thể kiềm chế hắn khi hắn bước vào đại viện và không cần phải lo lắng về việc hắn sẽ bỏ chạy.

Các đồng nghiệp của Tô Vị Chi đều đang tập trung vào thí nghiệm, Tống Nam nói lời cảm ơn rất nhiều, nhưng cũng không có ai để ý đến cô, cô chỉ có thể đặt khẩu phần ăn xuống rồi quay người rời đi.

Năm người trở lại xe, Tô Khả thấy có mấy người đi ra, liền mở cửa xe.



Nhìn thấy Tô Vị Chi hôn mê, cô lo lắng cau mày: “Anh ơi, anh ấy sao vậy?”

Vu Trường Thanh ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, tùy ý xua tay: “Không sao, hắn không muốn rời đi nên đánh hắn bất tỉnh rồi mang đi.”

“Anh trai, anh ấy không muốn rời đi?” Đôi mắt Tô Khả mở to đầy hoài nghi.

Tống Nam trầm mặc chờ Lục Minh Viễn lên đường, sau đó tiếp tục chỉ bảo hắn cách tránh đi tuyến đường chính, trở về đại viện.

Hai mươi phút sau, khi đến cổng đại viên, Tống Nam mở cửa xe, xuống xe, cô cầm súng, thận trọng nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía camera rồi vẫy tay. Trong khi đó, Âu Dương An rời khỏi phòng bảo vệ, đi ra và tự tay mở cửa lớn đại viện: “Mau tiến vào.”

Lục Minh Viễn lái xe vào khu nhà.

Tống Nam cùng Âu Dương An lại đóng cửa lại, Tống Nam nhìn cánh cửa trống rỗng, kỳ quái hỏi: “Tại sao nơi này không có tang thi?”

Âu Dương An mang theo súng trường: “Tôi và Vệ Tư Thịnh dẫn theo mấy người đàn ông đi dọn cửa.”

Tống Nam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn khu quân sự quen thuộc của Lục Minh Viễn và những người khác cũng bước xuống xe.

“Anh An ơi!”

“Anh Dương!”

“Anh Âu Dương.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế: Hóa Ra Đây Không Phải Truyện Cán Bộ Cao Cấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook