Mạt Thế: Hóa Ra Đây Không Phải Truyện Cán Bộ Cao Cấp
Chương 50:
Rowen
30/05/2024
Vệ Tư Thịnh quay đầu lại nói: “Như thế nào, nếu cô không có việc gì lâu thì đến tìm tôi, sao chúng ta không thử làm một chút đi? Hãy để cô trải nghiệm ý nghĩa của kinh nghiệm sa trường, một thanh niên ngốc nghếch như Vu Trường Thanh không có trải nghiệm như vậy. Còn cần phải xem để biết.”
Tống Nam thở dài: “Được rồi, chớ hà tiện, chúng ta chỉ có một tình bạn trong sáng, xin đừng làm hoen ố nó được không?”
Vệ Tư Thịnh xua xua tay ra hiệu cho Tống Nam nhanh chóng rời đi: “Được rồi, cô nên nhanh chóng rời đi, con rể nhà họ Tống của cô không phải còn đang đợi cô sao?”
Sau khi Tống Nam rời đi, Vệ Tư Thịnh nằm trên chiếc chăn bông mềm mại, lặng lẽ nhìn trần nhà trắng xóa và tự nhủ: “Mình lại cô đơn.”
Tống Nam trở về phòng, Lâm Chí là người đột nhiên xuất hiện, với tư cách là con rể nhà họ Tống, anh ta đương nhiên phải ở chung phòng với cô. Tống Nam vừa về liền chứng kiến hình ảnh Lâm Chí vừa mới tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đi ra khỏi phòng tắm.
Khi nhìn Tống Nam, đôi mắt hoa đào không đeo kính của anh ta hơi nheo lại: “À, bạn học Tống Nam.”
Tống Nam nhìn Lâm Chí như vậy, suy nghĩ một chút, nhớ tới buổi sáng rời khỏi Đại học Quốc phòng, hình như anh ta cũng vừa mới tắm xong.
“Không có nhiều nước trên du thuyền. Khi chúng tôi lên tàu, chúng tôi được thông báo phải tiết kiệm một ít nước.” Tống Nam khéo léo nhắc nhở.
Lâm Chí gật đầu, sau đó đi đến chỗ Tống Nam: “Nhưng tôi đã quen với việc tắm rửa trước khi làm tình a.”
Tống Nam trợn mắt: “Cái này.”
Cô còn chưa kịp nói tiếp thì nụ hôn tinh tế của Lâm Chí đã lướt khắp mặt cô.
Trên người anh ta thoang thoảng mùi khói thuốc súng, Tống Nam biết đây là mùi mà anh ta quanh năm ngửi thấy, có lẽ là do anh ta tiếp xúc với vũ khí quá lâu, đã ngấm vào xương.
Lúc này Tống Nam cũng không thèm từ chối, dù sao Lâm Chí cũng là muốn làm, sẽ không tiếp nhận ý kiến phản đối của cô, hơn nữa anh ta rất có năng lực, làm việc giỏi, cũng không cần phản kháng nữa.
Chiếc lưỡi dài của anh xâm nhập vào miệng cô và đan xen với chiếc lưỡi mềm mại của cô. Hôn hôn một lát, Lâm Chí đã lột sạch đồ cùng quần lót của Tống Nam.
Ngón tay móc vào quần lót của cô, kéo xuống, vết trắng đục trên quần lót rất dễ thấy, Lâm Chí liếc mắt nhìn Tống Nam cười nửa miệng: “Cô ăn một chút món dân rã à?”
Tống Nam đỏ mặt, tuy rằng hai người không phải quan hệ thủ thân như ngọc chỉ làm tình với nhau nhưng cô vẫn có chút ý tứ khi quan hệ tình dục với người đàn ông này mà bên trong lại chứa đồ vật của người đàn ông khác: “Nó đã được làm sạch bên trong.” Cô hạ giọng và nói chậm rãi.
Lâm Chí bĩu môi: “Đến đây để tôi kiểm tra.”
Ngón trỏ của anh ta mở ra khe nhỏ bên dưới, cảm thấy quả thực không có chất lỏng nào dư thừa, ngoại trừ chất lỏng trong suốt. Anh ta khẽ gật đầu: “Ăn xong còn biết lau miệng.”
Tống Nam không khỏi khép chân lại, kẹp chặt tay Lâm Chí.
“Cô tham lam quá, làm sao tôi có thể từ chối cô được? Bạn học Tống Nam.” Lâm Chí chậm rãi đến gần tai Tống Nam, liếm ốc tai cô.
Lấm Chi dùng tay còn lại kéo cổ chân Tống Nam, mở đôi chân đang khép chặt của cô ra.
Nhìn hoa huyệt bên trong lúc đóng lúc mở như thể chúng còn sống, đôi mắt anh ta lóe lên, anh ta rút ngón tay ra, dùng đầu ngón tay mân mê những nhụy hoa nhạy cảm trên đó.
Thân thể Tống Nam bên dưới run lên, giọng nói của Lâm Chí trở nên khàn khàn: “Ở đây đẹp quá, cái miệng nhỏ há ra, như muốn tôi đi vào!”
Đôi mắt của Tống Nam đã có chút lơ đãng. Đôi mắt màu hạt dẻ của cô ngập tràn nước khi nhìn Lâm Chí, cô có cảm giác khao khát.
“Muốn nó?” Lâm Chí hỏi.
Tống Nam nhẹ gật đầu.
“Vậy cô nên nói gì?” Lâm Chí rất giỏi trong việc dụ dỗ.
“Muốn anh đi vào.”
Tống Nam thở dài: “Được rồi, chớ hà tiện, chúng ta chỉ có một tình bạn trong sáng, xin đừng làm hoen ố nó được không?”
Vệ Tư Thịnh xua xua tay ra hiệu cho Tống Nam nhanh chóng rời đi: “Được rồi, cô nên nhanh chóng rời đi, con rể nhà họ Tống của cô không phải còn đang đợi cô sao?”
Sau khi Tống Nam rời đi, Vệ Tư Thịnh nằm trên chiếc chăn bông mềm mại, lặng lẽ nhìn trần nhà trắng xóa và tự nhủ: “Mình lại cô đơn.”
Tống Nam trở về phòng, Lâm Chí là người đột nhiên xuất hiện, với tư cách là con rể nhà họ Tống, anh ta đương nhiên phải ở chung phòng với cô. Tống Nam vừa về liền chứng kiến hình ảnh Lâm Chí vừa mới tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đi ra khỏi phòng tắm.
Khi nhìn Tống Nam, đôi mắt hoa đào không đeo kính của anh ta hơi nheo lại: “À, bạn học Tống Nam.”
Tống Nam nhìn Lâm Chí như vậy, suy nghĩ một chút, nhớ tới buổi sáng rời khỏi Đại học Quốc phòng, hình như anh ta cũng vừa mới tắm xong.
“Không có nhiều nước trên du thuyền. Khi chúng tôi lên tàu, chúng tôi được thông báo phải tiết kiệm một ít nước.” Tống Nam khéo léo nhắc nhở.
Lâm Chí gật đầu, sau đó đi đến chỗ Tống Nam: “Nhưng tôi đã quen với việc tắm rửa trước khi làm tình a.”
Tống Nam trợn mắt: “Cái này.”
Cô còn chưa kịp nói tiếp thì nụ hôn tinh tế của Lâm Chí đã lướt khắp mặt cô.
Trên người anh ta thoang thoảng mùi khói thuốc súng, Tống Nam biết đây là mùi mà anh ta quanh năm ngửi thấy, có lẽ là do anh ta tiếp xúc với vũ khí quá lâu, đã ngấm vào xương.
Lúc này Tống Nam cũng không thèm từ chối, dù sao Lâm Chí cũng là muốn làm, sẽ không tiếp nhận ý kiến phản đối của cô, hơn nữa anh ta rất có năng lực, làm việc giỏi, cũng không cần phản kháng nữa.
Chiếc lưỡi dài của anh xâm nhập vào miệng cô và đan xen với chiếc lưỡi mềm mại của cô. Hôn hôn một lát, Lâm Chí đã lột sạch đồ cùng quần lót của Tống Nam.
Ngón tay móc vào quần lót của cô, kéo xuống, vết trắng đục trên quần lót rất dễ thấy, Lâm Chí liếc mắt nhìn Tống Nam cười nửa miệng: “Cô ăn một chút món dân rã à?”
Tống Nam đỏ mặt, tuy rằng hai người không phải quan hệ thủ thân như ngọc chỉ làm tình với nhau nhưng cô vẫn có chút ý tứ khi quan hệ tình dục với người đàn ông này mà bên trong lại chứa đồ vật của người đàn ông khác: “Nó đã được làm sạch bên trong.” Cô hạ giọng và nói chậm rãi.
Lâm Chí bĩu môi: “Đến đây để tôi kiểm tra.”
Ngón trỏ của anh ta mở ra khe nhỏ bên dưới, cảm thấy quả thực không có chất lỏng nào dư thừa, ngoại trừ chất lỏng trong suốt. Anh ta khẽ gật đầu: “Ăn xong còn biết lau miệng.”
Tống Nam không khỏi khép chân lại, kẹp chặt tay Lâm Chí.
“Cô tham lam quá, làm sao tôi có thể từ chối cô được? Bạn học Tống Nam.” Lâm Chí chậm rãi đến gần tai Tống Nam, liếm ốc tai cô.
Lấm Chi dùng tay còn lại kéo cổ chân Tống Nam, mở đôi chân đang khép chặt của cô ra.
Nhìn hoa huyệt bên trong lúc đóng lúc mở như thể chúng còn sống, đôi mắt anh ta lóe lên, anh ta rút ngón tay ra, dùng đầu ngón tay mân mê những nhụy hoa nhạy cảm trên đó.
Thân thể Tống Nam bên dưới run lên, giọng nói của Lâm Chí trở nên khàn khàn: “Ở đây đẹp quá, cái miệng nhỏ há ra, như muốn tôi đi vào!”
Đôi mắt của Tống Nam đã có chút lơ đãng. Đôi mắt màu hạt dẻ của cô ngập tràn nước khi nhìn Lâm Chí, cô có cảm giác khao khát.
“Muốn nó?” Lâm Chí hỏi.
Tống Nam nhẹ gật đầu.
“Vậy cô nên nói gì?” Lâm Chí rất giỏi trong việc dụ dỗ.
“Muốn anh đi vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.