Mạt Thế Lâm Mãn

Chương 1:

Tây Đại Tần

11/09/2023

"Mấy xe đằng sau kia, đuổi theo nhanh lên!"

Trước căn cứ Hòa Bình, có vài chiếc xe tải cũ kỹ lái ra khỏi cổng căn cứ, chạy đi.

Lâm Mãn đeo một chiếc ba một chiếc ba lô nhỏ rách rưới, xách theo cái ấm nước lớn bằng sắt, mặc bộ quần áo đã sờn rách đầy mảnh vá, khuôn mặt bẩn thỉu hơi thô ráp, gò má hóp sâu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chiếc xe tải rời đi.

Nhìn xung quanh chỉ thấy đất đai hoang vu, cằn cỗi, hầu như đồng ruộng và cac sườn núi đều không có cây xanh nào mọc lên, chỉ có những cái bóng thưa thớt của người già và trẻ nhỏ đang cặm cụi nhổ rễ cây, đào cỏ dại để ăn chống đói.

Đầu năm mạt thế thứ 17, trên đồng ruộng, ngay cả cỏ còn không mọc nổi, người ta nói vì môi trường đã bị ô nhiễm nghiêm trọng và những loài thực vật hiện tại không thể thích nghi với môi trường mới.

Căn cứ đã cố gắng gieo trồng một số loại cây trồng, kết quả là số lượng cây trồng có thể thu hoạch được rất ít ỏi, vì vậy mặc dù mấy năm gần đây số lượng zombie càng ngày càng ít, nhưng cuộc sống của nhân loại vẫn không bớt khổ.

Nghe nói chỉ có những căn cứ lớn mới có thể phát triển những cơ sở trồng trọt khép kín và tạo ra giống cây trồng mới có thể cung cấp lương thực. Mấy chiếc xe tải vừa rời đi lúc nãy chín phần là muốn đi đến những căn cứ lớn kia.

Lâm Mãn thu hồi ánh mắt, đi vào căn cứ, thấy mọi thứ ở đây thật hỗn loạn, mọi người đều đang thu dọn đồ đạc định bụng rời khỏi nơi này. Đi bộ khoảng mười phút, cô đến một ngôi nhà gỗ.

Khu căn cứ Hoà Bình này được xây dựng sau khi mạt thế bùng nổ, bởi vì nằm trong thung lũng ngăn cách với thế nhân, nên mọi người khó có thể kiếm được những vật liệu đàng hoàng để xây dựng, một số vật liệu hiếm kiếm được từ bên ngoài cũng chỉ đủ để xây tường thành và nhà ở, tốt hơn nữa là phết một ít bùn lên gạch cho chắc chắn.

Mấy ngôi nhà ở vùng này chính là được xây như vậy, kể từ khi Lâm Mãn có ký ức thì cô đã ở đây rồi.

“Tiểu Mãn về rồi à.” Gia đình sống bên cạnh nhà Lâm Mãn có ba người, trong nhà có một bà lão cùng hai đứa cháu, một gái một trai, một người nhỏ hơn Lâm Mãn hai tuổi, người còn lại nhỏ hơn Lâm Mãn bốn tuổi. Cha mẹ hai đứa trẻ đều đã hy sinh trong đợt tang thi triều vào năm mạt thế thứ 5 năm, nhà họ được xem là “Gia đình liệt sĩ” cho nên có thể nhận được trợ cấp từ căn cứ.



Mấy năm trước tuy căn cứ khá khốn khó, nhưng vẫn đủ lương thực, nhưng mà hai năm nay, phần lớn các quản lý cấp cao của khu căn cứ đã rời đi, những gia đình ở đây đều cạp đất mà ăn nói đúng theo nghĩa đen, cái gọi là trợ cấp kia tất nhiên cũng không còn nữa. Vì vậy ba bà cháu nhà họ liền phải trải qua những tháng ngày vô cùng khó khăn.

Người vừa chào hỏi Lâm Mãn là bà cụ nhà đó, Lâm Mãn mỉm cười gọi một tiếng “bà Ngô”.

Cô nói xong liền lấy hai nắm rau dại không biết tên từ trong ba lô ra, dù sao cái này cũng có màu xanh tức là có thể ăn được: “Bà Ngô, cháu cho bà cái này.”

“Ai, sao lại như thế được! Cháu cứ giữ lấy để dành cho hai mẹ con cháu ăn đi.”

“Trong ba lô của cháu vẫn còn mà.”

Nhìn thấy nắm rau dại non xanh mơn mởn, bà Ngô không khỏi động lòng, hai đứa trẻ trong nhà bà cụ cũng đã lâu rồi chưa được ăn đồ tươi mới như vậy, hiện giờ ngày nào nhà bọn họ cũng bận bịu việc bên ngoài, thứ kiếm được không phải rễ cây hay vỏ cây thì cũng là cỏ dại, nắm rau rừng này đúng là hiếm có.

“Vậy thì cho bà xin nhận, để bà đi múc cho cháu một bát bột giun*.”

(*Giun đất là một nguồn thức ăn chăn nuôi giàu dinh dưỡng. Hàm lượng protein và các axit amin trong bột giun là tương đương với bột cá và các loại nguyên liệu giàu protein khác. Bột giun có chứa các axit béo mạch dài là loại chất béo mà nhiều loài động vật không thể tự tổng hợp được.)

Bà nội Ngô vội vào nhà, Lâm Mãn thở dài nhìn xác mấy con giun, con dế phơi khô trên kệ trong sân nhà bà.

Bà nội Ngô có kinh nghiệm vô cùng dày dặn trong việc nuôi giun đất, bà đã làm công việc này vài thập niên rồi, trước kia bà còn nuôi gà vịt, trồng nhiều loại rau dưa, đồ ăn trong vườn lúc nào cũng sung túc, bà thường bán bớt cho căn cứ hoặc là hàng xóm, và nhận lại được không ít lương thực.

Vì nhà bà cụ là “Gia đình liệt sĩ”, nên được căn cứ rất quan tâm, không có người nào dám tới ăn trộm hay cướp đoạt. Hai mẹ con Lâm Mãn cũng được hưởng lợi rất nhiều từ nhà bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Lâm Mãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook