Chương 2:
Tây Đại Tần
11/09/2023
Hiện giờ gà vịt đã không còn, rau dưa cũng trông thể trồng được nữa, thứ còn sót lại duy nhất chỉ có giun đất, trước kia bà thường phơi khô rồi xay thành bột rồi dùng làm thức ăn cho gà. Bây giờ nó lại trở thành món chính của gia đình nhà bà Ngô.
Lâm Mãn không thích ăn cái này lắm, nhưng nhớ đến năm xưa bà Ngô đã từng giúp đỡ mẹ con cô không ít lần, cô không đành lòng để ba bà cháu nhà họ phải ăn giun đất mà sống qua ngày, cho nên mỗi khi cô đào được ít rau dại hay đồ gì khác, cô đều sẽ đến nhà bà Ngô trao đổi đồ ăn.
Mặc dù hương vị không ngon nhưng bù lại nó chứa nhiều protein, cũng được coi là món ăn bổ dưỡng hiếm thấy rồi.
Lâm Mãn bưng nửa bát bột giun đi vào nhà mình, căn nhà của hai mẹ con cô chỉ tầm mười mấy mét vuông, bên trong căn nhà là một cái giường gỗ, một cái bàn, một bếp lò để nhóm lửa, còn có một số tủ kệ, ghế dựa, và dụng cụ bếp núc như chén bát, nồi niêu xoong chảo. Ánh sáng từ ô cửa sổ chiếu vào khiến căn nhà bớt tối tăm hơn, có điều là nhà họ hơi nặng mùi, đây là vì thiếu nước sạch lâu ngày nên không thể dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ. Nhà nào ở đây cũng như thế cả.
Bên cạnh cái bàn có một bóng người gầy gò, dường như đang loay hoay làm gì đó.
“Mẹ, sao mẹ lại xuống giường?” Lâm Mãn buông bát bột giun xuống.
Những ngày đầu thời mạt thế, mẹ Lâm đã phải ôm bụng bầu chạy nạn khắp nơi, sau đó lại một thân một mình mang theo bé Lâm Mãn sống những ngày tháng gian khổ, lang thang khắp các căn cứ khác nhau, cuối cùng lựa chọn định cư ở khu căn cứ Hoà Bình này.
Vì miếng ăn, bà gần như đã phải làm hết tất cả những công việc nặng nhọc của đàn ông, khiến cơ thể mình tổn thương nghiêm trọng, đau lưng tê chân lâu ngày, dần dần cơ thể bà trở nên suy nhược. Ba năm trước, bà không may bị té ngã,
sau đó liền khó có thể đi lại, cùng lắm chỉ có thể chống gậy di chuyển được một hai bước.
Thật ra trong căn cứ cũng có phòng khám bệnh, nhưng họ cũng chẳng có biện pháp nào đối với tình trạng của mẹ Lâm, chỉ có dị năng giả hệ chữa trị mới có thể chữa khỏi, nghe đồn rằng họ rất lợi hại, nhưng nhân tài quý hiếm như vậy nào sẽ xuất hiện ở một khu căn cứ nhỏ nhoi nơi thâm sơn cùng cốc này. Vì thế bà cứ như vậy mà bệnh tật nằm trên giường suốt nhiều năm trời.
Khuôn mặt bà gầy gò hơn cả Lâm Mãn, trông bà vô cùng ốm yếu do bệnh lâu năm. Bà khẽ nở nụ cười với Lâm Mãn: “Sáng nay, bà Trương tới đây đây, bà ấy cho nhà ta một vài bộ quần áo cũ, mẹ đang nghĩ xem nên sửa thành bộ quần áo mới cho con như thế nào.”
Bà Trương là vợ của phó lãnh đạo Trương Thành Đào trong căn cứ, Lâm Mãn vừa nghe liền hiểu rằng, mấy chiếc xe rời đi lúc nãy là của nhà họ Trương, vì nhà họ phải đi đường xa, có vài món đồ không thể mang theo hết được nên đành cho người khác. Lâm Mãn khẽ nhìn mấy bộ quần áo rách đến không thể nào rách nát hơn đang được đặt ở trên bàn.
Cô bỏ ba lô và ấm nước xuống: “Mẹ có thể sửa lại thành một bộ đồ mới không?”
“Được chứ, mẹ sẽ vá lại phần thân trên, sau đó bớt lấy vài miếng vải trong bộ đồ khác của con bỏ đi, mẹ sẽ may cho con hai bộ nội y thật đẹp.” Đôi tay run rẩy của mẹ Lâm cầm lấy cây kéo rồi cắt mảnh vải.
Sở dĩ tay bà run rẩy một phần là vì ngày trước bị thương, không thể dùng sức quá nhiều, phần còn lại là vì quá đói nên bị tuột huyết áp.
Lâm Mãn vội nói: “Mẹ, mẹ để đấy, để lát nữa con cắt cho, bây giờ con vào nấu đồ ăn trước đã.”
Cô lấy hết tất cả rau dại ở trong ba lô ra, số lượng cũng khá nhiều, hôm nay trời vừa tờ mờ sáng thì cô đã ra cửa ngay, leo qua một ngọn núi cô phát hiện có một vùng rau dại mọc thưa thớt, cô hái hết tất cả các loại rau dại có thể ăn được, để dành lại phần gốc và rau non, muốn để cho chúng nó tiếp tục phát triển.
Mẹ Lâm bất ngờ: “Nhiều như vậy à?”
“Dạ, đủ cho hai mẹ con mình ăn trong hai ngày.” Lâm Mãn lưu loát dọn dẹp bếp lò rồi nhóm lửa, nấu nước.
Cô lấy nước từ trong cái giếng của căn cứ, mấy năm nay giếng khoan càng ngày càng sâu, nhưng nước để cung cấp lại ngày một ít dần, dường như sắp cạn kiệt rồi. Còn nước ở trong cái ấm cô mang về kia, là lấy được trong một vũng nước nhỏ chỗ vùng mọc rau dại, Lâm Mãn phải vất vả rất lâu mới có thể đổ đầy bình, trông vẫn còn hơi vẩn đục, nhưng dùng để tắm cũng là ý kiến không tồi.
Củi lửa thì lấy từ mấy cành cây nhỏ, mấy năm gần đây cây cối không sinh trưởng nữa, mấy cây cổ thụ dùng làm củi đốt cũng chẳng còn bao nhiêu, ngay cả rễ cây cũng gần như bị những người dân đói khát đào sạch.
Lâm Mãn không thích ăn cái này lắm, nhưng nhớ đến năm xưa bà Ngô đã từng giúp đỡ mẹ con cô không ít lần, cô không đành lòng để ba bà cháu nhà họ phải ăn giun đất mà sống qua ngày, cho nên mỗi khi cô đào được ít rau dại hay đồ gì khác, cô đều sẽ đến nhà bà Ngô trao đổi đồ ăn.
Mặc dù hương vị không ngon nhưng bù lại nó chứa nhiều protein, cũng được coi là món ăn bổ dưỡng hiếm thấy rồi.
Lâm Mãn bưng nửa bát bột giun đi vào nhà mình, căn nhà của hai mẹ con cô chỉ tầm mười mấy mét vuông, bên trong căn nhà là một cái giường gỗ, một cái bàn, một bếp lò để nhóm lửa, còn có một số tủ kệ, ghế dựa, và dụng cụ bếp núc như chén bát, nồi niêu xoong chảo. Ánh sáng từ ô cửa sổ chiếu vào khiến căn nhà bớt tối tăm hơn, có điều là nhà họ hơi nặng mùi, đây là vì thiếu nước sạch lâu ngày nên không thể dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ. Nhà nào ở đây cũng như thế cả.
Bên cạnh cái bàn có một bóng người gầy gò, dường như đang loay hoay làm gì đó.
“Mẹ, sao mẹ lại xuống giường?” Lâm Mãn buông bát bột giun xuống.
Những ngày đầu thời mạt thế, mẹ Lâm đã phải ôm bụng bầu chạy nạn khắp nơi, sau đó lại một thân một mình mang theo bé Lâm Mãn sống những ngày tháng gian khổ, lang thang khắp các căn cứ khác nhau, cuối cùng lựa chọn định cư ở khu căn cứ Hoà Bình này.
Vì miếng ăn, bà gần như đã phải làm hết tất cả những công việc nặng nhọc của đàn ông, khiến cơ thể mình tổn thương nghiêm trọng, đau lưng tê chân lâu ngày, dần dần cơ thể bà trở nên suy nhược. Ba năm trước, bà không may bị té ngã,
sau đó liền khó có thể đi lại, cùng lắm chỉ có thể chống gậy di chuyển được một hai bước.
Thật ra trong căn cứ cũng có phòng khám bệnh, nhưng họ cũng chẳng có biện pháp nào đối với tình trạng của mẹ Lâm, chỉ có dị năng giả hệ chữa trị mới có thể chữa khỏi, nghe đồn rằng họ rất lợi hại, nhưng nhân tài quý hiếm như vậy nào sẽ xuất hiện ở một khu căn cứ nhỏ nhoi nơi thâm sơn cùng cốc này. Vì thế bà cứ như vậy mà bệnh tật nằm trên giường suốt nhiều năm trời.
Khuôn mặt bà gầy gò hơn cả Lâm Mãn, trông bà vô cùng ốm yếu do bệnh lâu năm. Bà khẽ nở nụ cười với Lâm Mãn: “Sáng nay, bà Trương tới đây đây, bà ấy cho nhà ta một vài bộ quần áo cũ, mẹ đang nghĩ xem nên sửa thành bộ quần áo mới cho con như thế nào.”
Bà Trương là vợ của phó lãnh đạo Trương Thành Đào trong căn cứ, Lâm Mãn vừa nghe liền hiểu rằng, mấy chiếc xe rời đi lúc nãy là của nhà họ Trương, vì nhà họ phải đi đường xa, có vài món đồ không thể mang theo hết được nên đành cho người khác. Lâm Mãn khẽ nhìn mấy bộ quần áo rách đến không thể nào rách nát hơn đang được đặt ở trên bàn.
Cô bỏ ba lô và ấm nước xuống: “Mẹ có thể sửa lại thành một bộ đồ mới không?”
“Được chứ, mẹ sẽ vá lại phần thân trên, sau đó bớt lấy vài miếng vải trong bộ đồ khác của con bỏ đi, mẹ sẽ may cho con hai bộ nội y thật đẹp.” Đôi tay run rẩy của mẹ Lâm cầm lấy cây kéo rồi cắt mảnh vải.
Sở dĩ tay bà run rẩy một phần là vì ngày trước bị thương, không thể dùng sức quá nhiều, phần còn lại là vì quá đói nên bị tuột huyết áp.
Lâm Mãn vội nói: “Mẹ, mẹ để đấy, để lát nữa con cắt cho, bây giờ con vào nấu đồ ăn trước đã.”
Cô lấy hết tất cả rau dại ở trong ba lô ra, số lượng cũng khá nhiều, hôm nay trời vừa tờ mờ sáng thì cô đã ra cửa ngay, leo qua một ngọn núi cô phát hiện có một vùng rau dại mọc thưa thớt, cô hái hết tất cả các loại rau dại có thể ăn được, để dành lại phần gốc và rau non, muốn để cho chúng nó tiếp tục phát triển.
Mẹ Lâm bất ngờ: “Nhiều như vậy à?”
“Dạ, đủ cho hai mẹ con mình ăn trong hai ngày.” Lâm Mãn lưu loát dọn dẹp bếp lò rồi nhóm lửa, nấu nước.
Cô lấy nước từ trong cái giếng của căn cứ, mấy năm nay giếng khoan càng ngày càng sâu, nhưng nước để cung cấp lại ngày một ít dần, dường như sắp cạn kiệt rồi. Còn nước ở trong cái ấm cô mang về kia, là lấy được trong một vũng nước nhỏ chỗ vùng mọc rau dại, Lâm Mãn phải vất vả rất lâu mới có thể đổ đầy bình, trông vẫn còn hơi vẩn đục, nhưng dùng để tắm cũng là ý kiến không tồi.
Củi lửa thì lấy từ mấy cành cây nhỏ, mấy năm gần đây cây cối không sinh trưởng nữa, mấy cây cổ thụ dùng làm củi đốt cũng chẳng còn bao nhiêu, ngay cả rễ cây cũng gần như bị những người dân đói khát đào sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.