Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 47:
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
01/09/2024
Chỉ là... Không biết tư thế của cô có vấn đề gì không, mà sợi dây thô ráp cứ cọ xát vào âm hộ của cô, khiến quần lót của cô bị ướt một mảng.
Cô phải tạm thời dừng lại, nằm trên sợi dây thừng thở dốc và nghỉ ngơi một lúc. Ba người tưởng cô đã kiệt sức nên cũng không thúc giục cô.
Để làm phân tán sự chú ý, Thẩm Nịnh cúi đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy khung cảnh xung quanh đã không còn bi thảm như lúc dịch bệnh xảy ra vào ngày hôm đó nữa, rốt cuộc những kẻ đáng chết đều đã chết, những kẻ trốn thoát đều đang lẩn trốn. Lúc này ở tầng dưới chỉ có mười mấy con zombie đang lang thang không mục đích. Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong số đám thây ma đó có người dì ký túc xá đã chỉ trích bọn họ trước đó.
Ánh mắt cô chợt bị thu hút bởi cửa sổ tầng hai của tòa nhà khoa học và công nghệ, bởi vì ở đó hình như có một khuôn mặt của một người đàn ông gầy gò, trên mặt đeo một cặp kính dày cộp, chắc là giảng viên hoặc là người nhà của họ. Cô vốn tưởng rằng đối phương là thây ma, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của đối phương, cô mới có thể xác định được rằng đó là một người sống.
Thẩm Nịnh vội vàng quay đầu lại nhìn Kỷ Nhiên, bởi vì dường như thây ma có màng nhĩ cực kỳ thính cho nên cô không dám nói to, chỉ có thể khoa tay múa chân ra hiệu. Nhưng Kỷ Nhiên cũng là người thông minh, hắn có thể dễ dàng hiểu được cô đang nói cái gì, hắn vội vàng nhìn qua cửa sổ hướng vừa nãy Thẩm Nịnh nhìn, quả nhiên nhìn thấy có người ở tầng hai đang đứng ở cửa sổ nhìn sang bên này.
Chờ đến lúc đến lượt Kỷ Nhiên bò qua, Chu Thu Sinh đề nghị xuống lầu đón đối phương, dù sao thì như vậy cũng sẽ có nhiều người và có nhiều sức lực hơn, nói không chừng đối phương cũng là giảng viên trong trường học.
Thẩm Nịnh và Kỷ Nhiên nhìn nhau, có một chút lưỡng lự.
Lúc này bọn họ đang ở trong phòng triển lãm chiếu hình, ngoài cửa có một đoạn hành lang dài, bọn họ đều biết tòa nhà khoa học công nghệ có cửa kính, cửa không bao giờ khóa. Nói cách khác, về cơ bản hiện tại có rất nhiều zombie ở các hành lang của mỗi lầu. Hơn nữa theo kinh nghiệm của họ, nếu như kinh động một con thây ma thôi thì chắc chắn cái đám đang điên cuồng ở ngoài kia sẽ lao tới. Rốt cuộc thì bọn họ có đáng phải mạo hiểm như vậy không?
“Vừa rồi tôi nhìn thấy trong hành lang có khoảng ba con zombie, cũng không rõ tần dưới có bao nhiêu con.” Chu Thu Sinh rút đao ra, gắt gao nắm chặt trong tay rồi nói: “Lát nữa tôi sẽ lao ra ngoài để thu hút sự chú ý của bọn chúng, các cậu ở phía sau trực tiếp xử lý, tuyệt đối không được để cho bọn chúng phát ra tiếng kêu gọi đồng bạn tới.”
Liễu Tiểu Hải ở một bên đã nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay, nóng lòng muốn thử, Kỷ Nhiên và Thẩm Nịnh ở bên này mặc dù có chút lo lắng nhưng cũng không thể không hạ quyết tâm mà đi theo hai người kia.
Chu Thu Sinh thận trọng mở cửa, quả nhiên nhìn thấy ba con zombie đang lang thang không mục đích trong hành lang, cậu ấy duỗi ngón tay ra đếm đến ba, sau đó ném ván trượt xuống đất rồi tăng tốc lao tới.
Cô phải tạm thời dừng lại, nằm trên sợi dây thừng thở dốc và nghỉ ngơi một lúc. Ba người tưởng cô đã kiệt sức nên cũng không thúc giục cô.
Để làm phân tán sự chú ý, Thẩm Nịnh cúi đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy khung cảnh xung quanh đã không còn bi thảm như lúc dịch bệnh xảy ra vào ngày hôm đó nữa, rốt cuộc những kẻ đáng chết đều đã chết, những kẻ trốn thoát đều đang lẩn trốn. Lúc này ở tầng dưới chỉ có mười mấy con zombie đang lang thang không mục đích. Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong số đám thây ma đó có người dì ký túc xá đã chỉ trích bọn họ trước đó.
Ánh mắt cô chợt bị thu hút bởi cửa sổ tầng hai của tòa nhà khoa học và công nghệ, bởi vì ở đó hình như có một khuôn mặt của một người đàn ông gầy gò, trên mặt đeo một cặp kính dày cộp, chắc là giảng viên hoặc là người nhà của họ. Cô vốn tưởng rằng đối phương là thây ma, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của đối phương, cô mới có thể xác định được rằng đó là một người sống.
Thẩm Nịnh vội vàng quay đầu lại nhìn Kỷ Nhiên, bởi vì dường như thây ma có màng nhĩ cực kỳ thính cho nên cô không dám nói to, chỉ có thể khoa tay múa chân ra hiệu. Nhưng Kỷ Nhiên cũng là người thông minh, hắn có thể dễ dàng hiểu được cô đang nói cái gì, hắn vội vàng nhìn qua cửa sổ hướng vừa nãy Thẩm Nịnh nhìn, quả nhiên nhìn thấy có người ở tầng hai đang đứng ở cửa sổ nhìn sang bên này.
Chờ đến lúc đến lượt Kỷ Nhiên bò qua, Chu Thu Sinh đề nghị xuống lầu đón đối phương, dù sao thì như vậy cũng sẽ có nhiều người và có nhiều sức lực hơn, nói không chừng đối phương cũng là giảng viên trong trường học.
Thẩm Nịnh và Kỷ Nhiên nhìn nhau, có một chút lưỡng lự.
Lúc này bọn họ đang ở trong phòng triển lãm chiếu hình, ngoài cửa có một đoạn hành lang dài, bọn họ đều biết tòa nhà khoa học công nghệ có cửa kính, cửa không bao giờ khóa. Nói cách khác, về cơ bản hiện tại có rất nhiều zombie ở các hành lang của mỗi lầu. Hơn nữa theo kinh nghiệm của họ, nếu như kinh động một con thây ma thôi thì chắc chắn cái đám đang điên cuồng ở ngoài kia sẽ lao tới. Rốt cuộc thì bọn họ có đáng phải mạo hiểm như vậy không?
“Vừa rồi tôi nhìn thấy trong hành lang có khoảng ba con zombie, cũng không rõ tần dưới có bao nhiêu con.” Chu Thu Sinh rút đao ra, gắt gao nắm chặt trong tay rồi nói: “Lát nữa tôi sẽ lao ra ngoài để thu hút sự chú ý của bọn chúng, các cậu ở phía sau trực tiếp xử lý, tuyệt đối không được để cho bọn chúng phát ra tiếng kêu gọi đồng bạn tới.”
Liễu Tiểu Hải ở một bên đã nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay, nóng lòng muốn thử, Kỷ Nhiên và Thẩm Nịnh ở bên này mặc dù có chút lo lắng nhưng cũng không thể không hạ quyết tâm mà đi theo hai người kia.
Chu Thu Sinh thận trọng mở cửa, quả nhiên nhìn thấy ba con zombie đang lang thang không mục đích trong hành lang, cậu ấy duỗi ngón tay ra đếm đến ba, sau đó ném ván trượt xuống đất rồi tăng tốc lao tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.