Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 49: Trần Như Bách
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
01/09/2024
Con thây ma trên đất chật vật đứng dậy, dù sao thì Thẩm Nịnh cũng là nữ cho nên cơ thể tương đối nhẹ, không tới 100 cân (chưa tới 50 kí), có điều là cô đang khống chế cổ của nó, cho dù nó có giãy dụa mạnh đến cỡ nào thì cũng đều không thể xoay người được, trong miệng còn bị nguyên cây lau nhà đâm thẳng vào trong cổ họng, nó càng dùng sức cắn thì càng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lúc này Kỷ Nhiên đã đến, đang định đỡ Thẩm Nịnh tránh sang một bên thì liền nhìn thấy cô dùng sức đập mạnh vào đầu của con thây ma nằm bên dưới, sau đó bẻ cánh tay của nó một cái, phát ra một tiếng “răng rắc” đến ê buốt cả răng, tiếp theo đó thì cả cơ thể của con zombie kia không còn nhúc nhích nữa, chỉ có miệng của nó thì vẫn còn đang cắn chặt cây lau nhà.
Ba nam sinh chạy tới hỗ trợ chợt sợ hãi, cả ba người đều theo bản năng cảm thấy mạch cổ mình không được thoải mái, đều không tự chủ được mà đưa tay lên sờ.
Cuối cùng Kỷ Nhiên tiến lên dứt khoát chém đứt đầu của nó, không có máu bắn ra, cái đầu kia rất nhanh liền bất động. Kỷ Nhiên không nói lời nào liền rút cây lau nhà trong miệng của thây ma đưa cho Thẩm Nịnh, nhưng trong thâm tâm của hắn lại cảm thấy bản thân mình cực kỳ may mắn khi hắn đã gây rắc rối suốt một năm qua với cô nhưng chưa từng bị cô trực tiếp tóm cổ để giải tỏa giống như con thây ma vừa rồi.
Chu Thu Sinh vội vàng gõ vào một cánh cửa theo trí nhớ của mình, cánh cửa rất nhanh đã được mở ra, đây là phòng trưng bày thiết bị, bên trong không có thây ma, bên trong không chỉ có người đàn ông mà bọn họ vừa nhìn thấy mà còn có một người phụ nữ trung niên cũng đang ở trong phòng.
“Giáo sư Lưu!” Liễu Tiểu Hải ngạc nhiên lên tiếng, cậu nhanh chóng nắm lấy tay của người đàn ông đeo kính, vẻ mặt thân thiện đến mức giống như cuộc gặp gỡ thành công vào năm đó giữa cánh quân thứ tư và cánh quân thứ hai thắng lợi gặp nhau.
Người đàn ông có chút yếu ớt hỏi: “Em biết tôi sao? Em là học sinh của tôi à?”
Liễu Tiểu Hải lắc đầu nói: “Em đến từ khoa triết học, nhưng em biết thầy, thầy là giảng viên ưu tú nhất của khoa kỹ thuật thông tin của trường, em thường xuyên đến lớp nghe thầy giảng bài.”
Lúc này Thẩm Nịnh đại khái cũng biết được người đàn ông trước mặt mình là ai, từ trước đến này Liễu Tiểu Hải đặc biệt yêu thích các thiết bị điện tử, nhưng tiếc là điểm số không cho phép cậu trúng tuyển vào khoa kỹ thuật thông tin của trường, cho nên thỉnh thoảng cậu cũng chạy tới nghe miễn phí các khóa học của thầy ấy, vị giảng viên này tên là Lưu Văn Bân, Thẩm Nịnh thường xuyên nghe Liễu Tiểu Hải nhắc về thầy ấy.
Người còn lại là nhân viên dọn dẹp tòa khu chung cư này, Phùng Nguyệt Cầm.
Hai người lấy đồ ăn trong balo ra đưa cho hai người họ, giáo sư Lưu vội vàng kéo hai người lại rồi nói: “Phòng bên cạnh còn có một người nữa.”
Bốn người sửng sốt vội vàng đến gõ cửa phòng bên cạnh, nhưng gõ hồi lâu cũng không có thấy người bên trong đi ra mở cửa, Chu Thu Sinh liền dùng kỹ năng bẻ khóa của mình, trượt trực tiếp mở khóa đi vào trong.
Đó là một phòng trà, trong góc có một người đàn ông yếu đuối ngồi co ro ở đó, Chu Thu Sinh vội vàng đi tới, cẩn thận quỳ xuống kiểm tra. Người đàn ông này có thân hình cao lớn và cơ bắp, lông mày rậm và đôi mắt to. Thẩm Nịnh và Liễu Tiểu Hải đều sửng sốt, người đó chính là chủ nhiệm khoa triết học của bọn họ, Trần Như Bách.
Lúc này Kỷ Nhiên đã đến, đang định đỡ Thẩm Nịnh tránh sang một bên thì liền nhìn thấy cô dùng sức đập mạnh vào đầu của con thây ma nằm bên dưới, sau đó bẻ cánh tay của nó một cái, phát ra một tiếng “răng rắc” đến ê buốt cả răng, tiếp theo đó thì cả cơ thể của con zombie kia không còn nhúc nhích nữa, chỉ có miệng của nó thì vẫn còn đang cắn chặt cây lau nhà.
Ba nam sinh chạy tới hỗ trợ chợt sợ hãi, cả ba người đều theo bản năng cảm thấy mạch cổ mình không được thoải mái, đều không tự chủ được mà đưa tay lên sờ.
Cuối cùng Kỷ Nhiên tiến lên dứt khoát chém đứt đầu của nó, không có máu bắn ra, cái đầu kia rất nhanh liền bất động. Kỷ Nhiên không nói lời nào liền rút cây lau nhà trong miệng của thây ma đưa cho Thẩm Nịnh, nhưng trong thâm tâm của hắn lại cảm thấy bản thân mình cực kỳ may mắn khi hắn đã gây rắc rối suốt một năm qua với cô nhưng chưa từng bị cô trực tiếp tóm cổ để giải tỏa giống như con thây ma vừa rồi.
Chu Thu Sinh vội vàng gõ vào một cánh cửa theo trí nhớ của mình, cánh cửa rất nhanh đã được mở ra, đây là phòng trưng bày thiết bị, bên trong không có thây ma, bên trong không chỉ có người đàn ông mà bọn họ vừa nhìn thấy mà còn có một người phụ nữ trung niên cũng đang ở trong phòng.
“Giáo sư Lưu!” Liễu Tiểu Hải ngạc nhiên lên tiếng, cậu nhanh chóng nắm lấy tay của người đàn ông đeo kính, vẻ mặt thân thiện đến mức giống như cuộc gặp gỡ thành công vào năm đó giữa cánh quân thứ tư và cánh quân thứ hai thắng lợi gặp nhau.
Người đàn ông có chút yếu ớt hỏi: “Em biết tôi sao? Em là học sinh của tôi à?”
Liễu Tiểu Hải lắc đầu nói: “Em đến từ khoa triết học, nhưng em biết thầy, thầy là giảng viên ưu tú nhất của khoa kỹ thuật thông tin của trường, em thường xuyên đến lớp nghe thầy giảng bài.”
Lúc này Thẩm Nịnh đại khái cũng biết được người đàn ông trước mặt mình là ai, từ trước đến này Liễu Tiểu Hải đặc biệt yêu thích các thiết bị điện tử, nhưng tiếc là điểm số không cho phép cậu trúng tuyển vào khoa kỹ thuật thông tin của trường, cho nên thỉnh thoảng cậu cũng chạy tới nghe miễn phí các khóa học của thầy ấy, vị giảng viên này tên là Lưu Văn Bân, Thẩm Nịnh thường xuyên nghe Liễu Tiểu Hải nhắc về thầy ấy.
Người còn lại là nhân viên dọn dẹp tòa khu chung cư này, Phùng Nguyệt Cầm.
Hai người lấy đồ ăn trong balo ra đưa cho hai người họ, giáo sư Lưu vội vàng kéo hai người lại rồi nói: “Phòng bên cạnh còn có một người nữa.”
Bốn người sửng sốt vội vàng đến gõ cửa phòng bên cạnh, nhưng gõ hồi lâu cũng không có thấy người bên trong đi ra mở cửa, Chu Thu Sinh liền dùng kỹ năng bẻ khóa của mình, trượt trực tiếp mở khóa đi vào trong.
Đó là một phòng trà, trong góc có một người đàn ông yếu đuối ngồi co ro ở đó, Chu Thu Sinh vội vàng đi tới, cẩn thận quỳ xuống kiểm tra. Người đàn ông này có thân hình cao lớn và cơ bắp, lông mày rậm và đôi mắt to. Thẩm Nịnh và Liễu Tiểu Hải đều sửng sốt, người đó chính là chủ nhiệm khoa triết học của bọn họ, Trần Như Bách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.