Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 106: Chương 106
Dạ Du
24/09/2016
Đoàn xe đi được hai giờ, hoàn cảnh xung quanh dần yên tĩnh, thanh sơn cao đại tú lĩnh, cổ thụ xinh đẹp, mọi thanh âm câu tịch, cái còn lại chỉ là tiếng gió thổi qua tai và tiếng ô tô chạy.
Quốc lộ quanh co khúc khuỷu, xe chạy rất nhanh, theo chung quanh ngày càng yên tĩnh,. trong xe cũng không còn tiếng cười đùa, trên mặt mỗi người đều là vẻ ngưng trọng.
“1km phía trước có một hương trấn, không phát hiện dị thường, không phát hiện sinh vật, cầu phía tây gãy, lối rẽ thứ hai đi về bên trái, từ phía nam cầu nhỏ rời đi.” Lý Nhiên vẻ mặt túc mục, bộ dáng thoạt nhìn rất thuần thục.
Lái xe là một thanh niên 24-25, tên Lý Quốc Khánh, nhìn không chớp mắt về phía trước, đối với lời nói của Lý Nhiên cũng không thấy ngoài ý muốn.
Vương Phàm và Dương Lâm bình tĩnh, vui vẻ cười nói mới vừa rồi giống như ảo giác. Không khí trong xe nặng nề, ngay cả Bạch Cảnh cũng cảm thấy áp lực.
Chỉ có Tiêu Táp mặt không đổi sắc, ánh mắt tuy rằng nhìn phía trước, lời nói ra lại không biết là đang hỏi ai: “Các ngươi phát hiện cái gì dị thường?”
Trong mắt Vương Phàm hiện lên một tia kinh ngạc, từ lúc lên xe đến giờ đây là lần đầu tiên Tiêu Táp mở miệng nói chuyện với bọn họ, mà còn vừa nói liền trúng ngay trọng điểm: “Ngươi thực sắc bén, nơi này đích xác khác thường, nửa tháng trước chúng ta có đi qua, khi đó làm cây phụ cận cũng không có thô cao như vậy, chúng nó sinh trưởng rất nhanh, nhanh đến bất khả tư nghị.”
“Mà chung quanh còn không có tang thi hoạt động, cũng không có chim thú, căn cứ tin tình báo mấy ngày nay, chúng nó giống như có tư tưởng, hoặc chính là có thủ lĩnh, mỗi một lần xuất hiện đều là tập thể hoạt động—” Dương Lâm tiếp tục bổ sung, con ngươi đen bóng trong hai mắt xuất hiện quang mang cơ trí, trầm ổn trên mặt nhìn không ra được một tia dấu vết của thanh niên nhị hóa vừa rồi.
“Ngươi nói chính là tang thi vây thành?” Tiêu Táp trầm ngâm trong chốc lát, mày nhăn chặt lại suy nghĩ sâu xa, cũng không có phát hiện sắc mặt Bạch ảnh ở bên cạnh đột nhiên trở nên khó coi, tựa hồ bị cái gì làm kinh sợ.
Dương Lâm gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng: “Ngươi nói không sai, không biết ngươi có phát hiện hay không, mấy ngày nay tới giờ, phụ cận mỗi căn cứ vô luận thế nào đều không có tung tích của bất kỳ tang thi nào, mà ngay cả đội ngũ đi ra ngoài sắn bắt cũng không đụng phải tang thi, trừ bỏ….”
Dương Lâm dừng một chút, ảm đạm rũ mi mắt xuống, kế tiếp tất cả mọi người đều hiểu được, nếu không có tin tức căn cứ bị giết truyền đến, có lẽ tất cả mọi người sẽ cho rằng thế giới này đã trở nên hài hòa.
Tiêu Táp nghĩ lại mọi thứ, ánh mắt trở nên thâm trầm, nhìn thẳng núi rừng xa xa, một lát sau mới hỏi: “Các ngươi có phát hiện thực vật biến dị hay không?”
Mấy người bên trong xe đều cả kinh, cơ hồ trăm miệng một lời kinh hô: “Biến dị thực vật?”
Tiêu Táp gật gật đầu.
Vương Phàm vội vàng hỏi: “Các ngươi biết những gì?”
Tiêu Táp cũng không dấu diếm, thản nhiên mà nói: “Ta và tiểu Cảnh lần này đi kinh đô vốn là đi cùng với quân đội, lúc đi ngang qua núi Phượng Hoàng phát hiện thực vật biến dị, cây cối núi rừng không chỉ trở nên thô to mà bắt đầu thích máu, rễ cây cành lá cũng có thể hóa thành lợi khí, khuyết điểm là không thể di động.”
Đầu óc Dương Lâm xoay chuyển điên cuồng, kim quang hiện ra trong đôi mắt lợi hại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Táp: “Chỉ sợ ngươi còn chưa nói xong? Lửa núi Phượng Hoàng có liên quan đến các ngươi?”
Tiêu Táp từ chối cho ý kiến với việc này cũng không nói tiếp, chỉ cần ngồi ở chỗ kia liền khiến người cảm giác sâu không lường được, thật giống như một ngọn núi cao làm người ta không dám nhìn thẳng lên.
Dương Lâm có chút nhụt chí, phiền táo cào cào đầu, bản chất thanh niên nhị hóa lại thể hiện ra, Vương Phàm có chút không đành lòng sợ Dương Laam cào hỏng đầu, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngươi xem thực vật bên này có gì dị thường hay không?”
Tiêu Táp liếc hắn một cái, mặt không đổi sắc mà lắc lắc đầu, không có trách nhiệm mà ném một câu: “Ta nào biết.”
Vương Phàm bị nghẹn tại cổ hìn thoáng qua Dương Lầm đang buồn phiền, đột nhiên dâng lên một loại cảm giác đồng mệnh tương liên.
Tiêu Táp xoay đầu lại mới phát hiện thần sắc Bạch cảnh có chút không đúng, hai mắt không hề có tiêu cự tựa hồ bị hãm trong một loại cảm xúc kinh hoảng tột độ.
“Làm sao vậy? Tiểu Cảnh?” Lúc này hắn nào còn cái gì là bình tĩnh, Tiêu Táp biến sắc khẩn trương đem người ôm vào ngực.
Vương Phàm và Dương Lâm nhìn nhau, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị, trước bị Tiêu Táp làm cho cứng họng, lúc này thấy hắn vốn núi thái sơn hỏng cũng không quan tâm rốt cuộc khuôn mặt cũng biến sắc, chính là hai người không cao hứng được bao lâu….
“Không có việc gì.” Bạch Cảnh lấy lại tinh thần, cường thế trấn áp bất an trong lòng, vội vàng nói: “Không thể đi huyện Vu, chính ta đi đường thường.”
Tiêu Táp nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?” Hắn tin tưởng tiểu Cảnh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm ra quyết định này.
Sắc mặt Bạch Cảnh đen sầm, lấy lại bình tĩnh mới lên tiếng: “Ta hoài nghi phía trước có tang thi cấp 5.”
Thân xe vững vàng đột nhiên chấn động, Lý Quốc Khánh trượt tay, mờ mịt luống cuống sửng sốt một chút mới lại nhanh chóng tiếp tục chạy.
“Chú ý lái xe—” Vương Phàm rống lên một tiếng, quay đầu lại sắc mặt đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, gắt gao nhìn thẳng Bạch Cảnh: “Làm sao ngươi biết?”
Bạch Cảnh liếc hắn một cái, sau đó nhìn về phía Dương Lâm, nếu không phải Dương Lâm nhắc nhở, hắn đã nhanh quên, tang thi cấp 5 có thể sinh ra trí tuệ, ban đầu còn cho rằng thời gian còn sớm, hắn và Tiêu Táp còn kịp, bọn họ đã là cường giả đứng đầu nhân loại, chỉ cần vẫn luôn đi trước, sẽ không sợ gặp bất cứ nguy hiểm gì, nhưng là ai biết…..
Đời này, tang thi tiến hóa càng nhanh, sớm hơn, dị năng giả cấp 4 hắn và Tiêu Táp còn có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng là cấp 5, nếu một cái còn tốt, nếu là mấy cái, chỉ sợ bọn họ ngay cả trốn cũng trốn không thoát, trừ phi trốn vào không gian!
Bạch Cảnh đột nhiên hối hận, làm sao lại tâm huyết dâng trào, vì tranh khẩu khí, không muốn ở căn cứ K thị thành lập thế lực của mình, nếu chỉ có mình hắn và Tiêu Táp rời đi gặp nguy hiểm có thể trốn vào không gian, cho dù hạnh trình lâu một chút, cho dù về sau đến kinh đô bị Chu gia uy hiếp nhưng ít ra các biện pháp gì đó đều có thể nghĩ ra cũng có con đường sống, chỉ cần mình còn giá trị lợi dụng, Bạch Kính Thành vô luận như thế nào cũng bảo vệ hắn.
“Đừng lo lắng, có ta ở đây.” Tiêu Táp và Bạch Cảnh tâm ý tương thông, thấy hắn tiêu cực như thế làm sao không biết hắn suy nghĩ cái gì, mềm nhẹ mà vỗ lưng Bạch Cảnh, động tác như dỗ trẻ con, đôi mắt đen như mực không thấy đáy nhưng lại ngầm mang ý ôn nhu khó hiểu làm yên lòng người: “Ta sẽ bảo vệ ngươi, tin tưởng ta, được không?”
Ánh mắt Bạch Cảnh phức tạp: “Ngươi có quyết định?”
Tiêu Táp hàm tiếu gật gật đầu, trong nháy mắt đó thần thái trên mặt hắn phi dương, đó là một loại khí thế cuồng dã, đoạt lấy—
Bạch Cảnh xững sờ trong chốc lát, si ngốc ngẩn người nhìn Tiêu Táp, hắn có bao lâu không phát hiện một mặt tùy ý không kiềm chế này của Tiêu Táp rồi. Trong lòng đột nhiên buông lỏng, lại có chút thoải mái, nhân vật như Tiêu Táp vậy, phong tư như vậy lại như thế nào chỉ có thể trốn đi, nếu thật nói vậy kia mới chân chính làm nhục y.
“Ngươi có ý kiến gì không?” Bạch Cảnh có dự cảm bất hảo.
Qủa nhiên, Tiêu Táp không chút do dự nói: “Chúng ta đi huyện Vu!”
Bạch Cảnh còn chưa kịp nói đã bị Vương Phàm cắt ngang: “Uy—ta nói hai người các ngươi, không cần coi chúng ta là người chết được không?”
Bạch Cảnh thản nhiên nhìn hắn, Tiêu Táp nháy mắt khôi phục làm mặt than, Vương Phàm chỉ thấy trên người lạnh lẽo, trong lòng đột nhiên có chút hối hận, lần này đánh cược hết thảy lựa chọn rời đi có phải là sai hay không, hắn như thế nào cảm giác giống như gặp phải hai sát tinh, kiên trì nói rằng: “Các ngươi nói tang thi cấp 5 là có ý gì? Từ chỗ nào biết, còn có vì cái gì các ngươi biết rõ mối nguy hiểm còn muốn đi huyện Vu?”
“Ys trên mặt chữ.” Cho Vương Phàm một cái xem thường, Bạch Cảnh oán hận mà trừng Tiêu Táp: “Ta cũng rất muốn biết, vì cái gì ngươi không muốn đi huyện Vu?”
Thấy người yêu nhà mình sắc mặt không tốt, Tiêu Táp vội vàng vuốt lông lấy lòng: “Nếu tiểu Cảnh không muốn đi, chúng ta đây liền ở phía trước chuyển sang đường thường, ngươi có biết, chỉ cần là ý của ngươi, ta nhất định sẽ nghe theo.”
Bạch Cảnh dịu đi, ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, trong đầu thất cong bát nhiễu, đột nhiên nổi giận: “Ngươi biết rõ đằng sau có một đàn đuôi, chúng ta đi đường thường thế nào, có năng lực đi sao?” Trước tang thi ở huyện Vu, hiện tại nhất định phải đi, cho dù đường thường, hiện nay tình thế là địch trogn tối ta ngaofi sáng, lại không thể cam đoan có tang thi xung đột chính diện hay không.
Tiêu Táp buồn cười đem Bạch Cảnh giam ở trong ngực, không chút nào để ý hiện giờ có người ngoài đang nhìn, chăm chú nhìn người yêu đang tức giận trong ngực, thực thận trọng nói: “Ta là nói thật, nếu ngươi không muốn đi, chúng ta có thể đổi đường, cái đuôi đằng sau không đủ uy hiếp, chính là, ngươi có hiểu được ý của ta đúng không? Biết ta vì cái gì mà muốn đi huyện Vu.”
Bạch Cảnh rầu rĩ gật đầu, goan ngoãn mà tùy ý Tiêu Táp ôm lấy, ngón tay thon dài nắm lấy áo trước ngực y, trầm mặc một hồi, hốc mắt đo đỏ nổi lên từng đám sương: “Chính là ta sợ hãi, ta không bao giờ muốn nhìn thấy bộ dáng cả người đều là máu của ngươi nữa, khi đó ta thật sự nghĩ ngươi sẽ chết.” Chỉ cần nhớ lại một hồi núi Phượng Hoàng, bộ dáng không rõ chuyện của Tiêu Táp, trong lòng hắn đau không thở nổi, tận đến giờ nghĩ lại vẫn sợ—
Trong lòng Tiêu Táp chấn động mạnh một cái, hắn cho tới bây giờ cũng không biết trong lòng tiểu Cảnh lại chịu thống khổ đến thế, hắn có thể tưởng tượng nếu đối tượng hôn mê là tiểu Cảnh, hắn nhất định sẽ điên mất, hai tay ôm thật chặt thân thể trong ***g ngực, trong lòng là từng trận đau lòng: “Thực xin lỗi, là ta sai, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa, chúng ta từ trấn nhỏ phía trước đi đường thường qua Thanh Đàm, sau đó từ Lương Bình lên đường cao tốc—”
“Không—-” Bạch Cảnh ngẩng đầu nhẹ nhàng cười cười, trong mắt hiện lên ti đơn giản, tiếng nói thanh thúy lữu lực: “Ta không yếu đuối như vậy, trước chính là trong lòng có chút luẩn quẩn, huyện Vu nhất định phải đi.”
Trong lòng Tiêu Táp ngũ vị tạp trần, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải, đây chính là người yêu của hắn nha! Tinh tế như vậy, yếu ớt lại kiên cường như vậy, người như vậy hắn làm sao có thể không yêu, sao có thể không trả giá hết thảy mà bảo hộ….
Người nói vô tâm người nghe lữu ý, nghe được đối thoại của bọn họ ở đây trừ Lý Nhiên ra, có thể sống đến hiện tại ai không phải là người tinh, mà ngay cả lái xe Lý Quốc Khánh cũng dựng tai lên mà lắng nghe, tang thi cấp 5 mang đến sự sợ hãi to lớn, tròng mắt Dương Lâm chuyển chuyển, duỗi đầu hỏi: “Huyện Vu đến tột cùng là có cái gì?”
Bạch Cảnh kéo kéo khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tang thi—-” Hắn cũng không có nói láo.
Tiêu Táp quay đầu, ánh mắt hiểu rõ hết thảy không chút để ý nhìn mấy người ngồi đằng sau, sau đó lại nhìn lái xe bên cạnh một cái, thực hào phóng buông mồi: “Huyện Vu có đồ vật có thể đề cao dị năng.”
Một quả bom buông xuống, không khí một trận lặng im. Qua thật lâu sau, Dương Lâm đột nhiên vỗ đùi, căm giận nói: “Lão tử liều mạng—-!”
Quốc lộ quanh co khúc khuỷu, xe chạy rất nhanh, theo chung quanh ngày càng yên tĩnh,. trong xe cũng không còn tiếng cười đùa, trên mặt mỗi người đều là vẻ ngưng trọng.
“1km phía trước có một hương trấn, không phát hiện dị thường, không phát hiện sinh vật, cầu phía tây gãy, lối rẽ thứ hai đi về bên trái, từ phía nam cầu nhỏ rời đi.” Lý Nhiên vẻ mặt túc mục, bộ dáng thoạt nhìn rất thuần thục.
Lái xe là một thanh niên 24-25, tên Lý Quốc Khánh, nhìn không chớp mắt về phía trước, đối với lời nói của Lý Nhiên cũng không thấy ngoài ý muốn.
Vương Phàm và Dương Lâm bình tĩnh, vui vẻ cười nói mới vừa rồi giống như ảo giác. Không khí trong xe nặng nề, ngay cả Bạch Cảnh cũng cảm thấy áp lực.
Chỉ có Tiêu Táp mặt không đổi sắc, ánh mắt tuy rằng nhìn phía trước, lời nói ra lại không biết là đang hỏi ai: “Các ngươi phát hiện cái gì dị thường?”
Trong mắt Vương Phàm hiện lên một tia kinh ngạc, từ lúc lên xe đến giờ đây là lần đầu tiên Tiêu Táp mở miệng nói chuyện với bọn họ, mà còn vừa nói liền trúng ngay trọng điểm: “Ngươi thực sắc bén, nơi này đích xác khác thường, nửa tháng trước chúng ta có đi qua, khi đó làm cây phụ cận cũng không có thô cao như vậy, chúng nó sinh trưởng rất nhanh, nhanh đến bất khả tư nghị.”
“Mà chung quanh còn không có tang thi hoạt động, cũng không có chim thú, căn cứ tin tình báo mấy ngày nay, chúng nó giống như có tư tưởng, hoặc chính là có thủ lĩnh, mỗi một lần xuất hiện đều là tập thể hoạt động—” Dương Lâm tiếp tục bổ sung, con ngươi đen bóng trong hai mắt xuất hiện quang mang cơ trí, trầm ổn trên mặt nhìn không ra được một tia dấu vết của thanh niên nhị hóa vừa rồi.
“Ngươi nói chính là tang thi vây thành?” Tiêu Táp trầm ngâm trong chốc lát, mày nhăn chặt lại suy nghĩ sâu xa, cũng không có phát hiện sắc mặt Bạch ảnh ở bên cạnh đột nhiên trở nên khó coi, tựa hồ bị cái gì làm kinh sợ.
Dương Lâm gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng: “Ngươi nói không sai, không biết ngươi có phát hiện hay không, mấy ngày nay tới giờ, phụ cận mỗi căn cứ vô luận thế nào đều không có tung tích của bất kỳ tang thi nào, mà ngay cả đội ngũ đi ra ngoài sắn bắt cũng không đụng phải tang thi, trừ bỏ….”
Dương Lâm dừng một chút, ảm đạm rũ mi mắt xuống, kế tiếp tất cả mọi người đều hiểu được, nếu không có tin tức căn cứ bị giết truyền đến, có lẽ tất cả mọi người sẽ cho rằng thế giới này đã trở nên hài hòa.
Tiêu Táp nghĩ lại mọi thứ, ánh mắt trở nên thâm trầm, nhìn thẳng núi rừng xa xa, một lát sau mới hỏi: “Các ngươi có phát hiện thực vật biến dị hay không?”
Mấy người bên trong xe đều cả kinh, cơ hồ trăm miệng một lời kinh hô: “Biến dị thực vật?”
Tiêu Táp gật gật đầu.
Vương Phàm vội vàng hỏi: “Các ngươi biết những gì?”
Tiêu Táp cũng không dấu diếm, thản nhiên mà nói: “Ta và tiểu Cảnh lần này đi kinh đô vốn là đi cùng với quân đội, lúc đi ngang qua núi Phượng Hoàng phát hiện thực vật biến dị, cây cối núi rừng không chỉ trở nên thô to mà bắt đầu thích máu, rễ cây cành lá cũng có thể hóa thành lợi khí, khuyết điểm là không thể di động.”
Đầu óc Dương Lâm xoay chuyển điên cuồng, kim quang hiện ra trong đôi mắt lợi hại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Táp: “Chỉ sợ ngươi còn chưa nói xong? Lửa núi Phượng Hoàng có liên quan đến các ngươi?”
Tiêu Táp từ chối cho ý kiến với việc này cũng không nói tiếp, chỉ cần ngồi ở chỗ kia liền khiến người cảm giác sâu không lường được, thật giống như một ngọn núi cao làm người ta không dám nhìn thẳng lên.
Dương Lâm có chút nhụt chí, phiền táo cào cào đầu, bản chất thanh niên nhị hóa lại thể hiện ra, Vương Phàm có chút không đành lòng sợ Dương Laam cào hỏng đầu, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngươi xem thực vật bên này có gì dị thường hay không?”
Tiêu Táp liếc hắn một cái, mặt không đổi sắc mà lắc lắc đầu, không có trách nhiệm mà ném một câu: “Ta nào biết.”
Vương Phàm bị nghẹn tại cổ hìn thoáng qua Dương Lầm đang buồn phiền, đột nhiên dâng lên một loại cảm giác đồng mệnh tương liên.
Tiêu Táp xoay đầu lại mới phát hiện thần sắc Bạch cảnh có chút không đúng, hai mắt không hề có tiêu cự tựa hồ bị hãm trong một loại cảm xúc kinh hoảng tột độ.
“Làm sao vậy? Tiểu Cảnh?” Lúc này hắn nào còn cái gì là bình tĩnh, Tiêu Táp biến sắc khẩn trương đem người ôm vào ngực.
Vương Phàm và Dương Lâm nhìn nhau, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị, trước bị Tiêu Táp làm cho cứng họng, lúc này thấy hắn vốn núi thái sơn hỏng cũng không quan tâm rốt cuộc khuôn mặt cũng biến sắc, chính là hai người không cao hứng được bao lâu….
“Không có việc gì.” Bạch Cảnh lấy lại tinh thần, cường thế trấn áp bất an trong lòng, vội vàng nói: “Không thể đi huyện Vu, chính ta đi đường thường.”
Tiêu Táp nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?” Hắn tin tưởng tiểu Cảnh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm ra quyết định này.
Sắc mặt Bạch Cảnh đen sầm, lấy lại bình tĩnh mới lên tiếng: “Ta hoài nghi phía trước có tang thi cấp 5.”
Thân xe vững vàng đột nhiên chấn động, Lý Quốc Khánh trượt tay, mờ mịt luống cuống sửng sốt một chút mới lại nhanh chóng tiếp tục chạy.
“Chú ý lái xe—” Vương Phàm rống lên một tiếng, quay đầu lại sắc mặt đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, gắt gao nhìn thẳng Bạch Cảnh: “Làm sao ngươi biết?”
Bạch Cảnh liếc hắn một cái, sau đó nhìn về phía Dương Lâm, nếu không phải Dương Lâm nhắc nhở, hắn đã nhanh quên, tang thi cấp 5 có thể sinh ra trí tuệ, ban đầu còn cho rằng thời gian còn sớm, hắn và Tiêu Táp còn kịp, bọn họ đã là cường giả đứng đầu nhân loại, chỉ cần vẫn luôn đi trước, sẽ không sợ gặp bất cứ nguy hiểm gì, nhưng là ai biết…..
Đời này, tang thi tiến hóa càng nhanh, sớm hơn, dị năng giả cấp 4 hắn và Tiêu Táp còn có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng là cấp 5, nếu một cái còn tốt, nếu là mấy cái, chỉ sợ bọn họ ngay cả trốn cũng trốn không thoát, trừ phi trốn vào không gian!
Bạch Cảnh đột nhiên hối hận, làm sao lại tâm huyết dâng trào, vì tranh khẩu khí, không muốn ở căn cứ K thị thành lập thế lực của mình, nếu chỉ có mình hắn và Tiêu Táp rời đi gặp nguy hiểm có thể trốn vào không gian, cho dù hạnh trình lâu một chút, cho dù về sau đến kinh đô bị Chu gia uy hiếp nhưng ít ra các biện pháp gì đó đều có thể nghĩ ra cũng có con đường sống, chỉ cần mình còn giá trị lợi dụng, Bạch Kính Thành vô luận như thế nào cũng bảo vệ hắn.
“Đừng lo lắng, có ta ở đây.” Tiêu Táp và Bạch Cảnh tâm ý tương thông, thấy hắn tiêu cực như thế làm sao không biết hắn suy nghĩ cái gì, mềm nhẹ mà vỗ lưng Bạch Cảnh, động tác như dỗ trẻ con, đôi mắt đen như mực không thấy đáy nhưng lại ngầm mang ý ôn nhu khó hiểu làm yên lòng người: “Ta sẽ bảo vệ ngươi, tin tưởng ta, được không?”
Ánh mắt Bạch Cảnh phức tạp: “Ngươi có quyết định?”
Tiêu Táp hàm tiếu gật gật đầu, trong nháy mắt đó thần thái trên mặt hắn phi dương, đó là một loại khí thế cuồng dã, đoạt lấy—
Bạch Cảnh xững sờ trong chốc lát, si ngốc ngẩn người nhìn Tiêu Táp, hắn có bao lâu không phát hiện một mặt tùy ý không kiềm chế này của Tiêu Táp rồi. Trong lòng đột nhiên buông lỏng, lại có chút thoải mái, nhân vật như Tiêu Táp vậy, phong tư như vậy lại như thế nào chỉ có thể trốn đi, nếu thật nói vậy kia mới chân chính làm nhục y.
“Ngươi có ý kiến gì không?” Bạch Cảnh có dự cảm bất hảo.
Qủa nhiên, Tiêu Táp không chút do dự nói: “Chúng ta đi huyện Vu!”
Bạch Cảnh còn chưa kịp nói đã bị Vương Phàm cắt ngang: “Uy—ta nói hai người các ngươi, không cần coi chúng ta là người chết được không?”
Bạch Cảnh thản nhiên nhìn hắn, Tiêu Táp nháy mắt khôi phục làm mặt than, Vương Phàm chỉ thấy trên người lạnh lẽo, trong lòng đột nhiên có chút hối hận, lần này đánh cược hết thảy lựa chọn rời đi có phải là sai hay không, hắn như thế nào cảm giác giống như gặp phải hai sát tinh, kiên trì nói rằng: “Các ngươi nói tang thi cấp 5 là có ý gì? Từ chỗ nào biết, còn có vì cái gì các ngươi biết rõ mối nguy hiểm còn muốn đi huyện Vu?”
“Ys trên mặt chữ.” Cho Vương Phàm một cái xem thường, Bạch Cảnh oán hận mà trừng Tiêu Táp: “Ta cũng rất muốn biết, vì cái gì ngươi không muốn đi huyện Vu?”
Thấy người yêu nhà mình sắc mặt không tốt, Tiêu Táp vội vàng vuốt lông lấy lòng: “Nếu tiểu Cảnh không muốn đi, chúng ta đây liền ở phía trước chuyển sang đường thường, ngươi có biết, chỉ cần là ý của ngươi, ta nhất định sẽ nghe theo.”
Bạch Cảnh dịu đi, ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, trong đầu thất cong bát nhiễu, đột nhiên nổi giận: “Ngươi biết rõ đằng sau có một đàn đuôi, chúng ta đi đường thường thế nào, có năng lực đi sao?” Trước tang thi ở huyện Vu, hiện tại nhất định phải đi, cho dù đường thường, hiện nay tình thế là địch trogn tối ta ngaofi sáng, lại không thể cam đoan có tang thi xung đột chính diện hay không.
Tiêu Táp buồn cười đem Bạch Cảnh giam ở trong ngực, không chút nào để ý hiện giờ có người ngoài đang nhìn, chăm chú nhìn người yêu đang tức giận trong ngực, thực thận trọng nói: “Ta là nói thật, nếu ngươi không muốn đi, chúng ta có thể đổi đường, cái đuôi đằng sau không đủ uy hiếp, chính là, ngươi có hiểu được ý của ta đúng không? Biết ta vì cái gì mà muốn đi huyện Vu.”
Bạch Cảnh rầu rĩ gật đầu, goan ngoãn mà tùy ý Tiêu Táp ôm lấy, ngón tay thon dài nắm lấy áo trước ngực y, trầm mặc một hồi, hốc mắt đo đỏ nổi lên từng đám sương: “Chính là ta sợ hãi, ta không bao giờ muốn nhìn thấy bộ dáng cả người đều là máu của ngươi nữa, khi đó ta thật sự nghĩ ngươi sẽ chết.” Chỉ cần nhớ lại một hồi núi Phượng Hoàng, bộ dáng không rõ chuyện của Tiêu Táp, trong lòng hắn đau không thở nổi, tận đến giờ nghĩ lại vẫn sợ—
Trong lòng Tiêu Táp chấn động mạnh một cái, hắn cho tới bây giờ cũng không biết trong lòng tiểu Cảnh lại chịu thống khổ đến thế, hắn có thể tưởng tượng nếu đối tượng hôn mê là tiểu Cảnh, hắn nhất định sẽ điên mất, hai tay ôm thật chặt thân thể trong ***g ngực, trong lòng là từng trận đau lòng: “Thực xin lỗi, là ta sai, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa, chúng ta từ trấn nhỏ phía trước đi đường thường qua Thanh Đàm, sau đó từ Lương Bình lên đường cao tốc—”
“Không—-” Bạch Cảnh ngẩng đầu nhẹ nhàng cười cười, trong mắt hiện lên ti đơn giản, tiếng nói thanh thúy lữu lực: “Ta không yếu đuối như vậy, trước chính là trong lòng có chút luẩn quẩn, huyện Vu nhất định phải đi.”
Trong lòng Tiêu Táp ngũ vị tạp trần, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải, đây chính là người yêu của hắn nha! Tinh tế như vậy, yếu ớt lại kiên cường như vậy, người như vậy hắn làm sao có thể không yêu, sao có thể không trả giá hết thảy mà bảo hộ….
Người nói vô tâm người nghe lữu ý, nghe được đối thoại của bọn họ ở đây trừ Lý Nhiên ra, có thể sống đến hiện tại ai không phải là người tinh, mà ngay cả lái xe Lý Quốc Khánh cũng dựng tai lên mà lắng nghe, tang thi cấp 5 mang đến sự sợ hãi to lớn, tròng mắt Dương Lâm chuyển chuyển, duỗi đầu hỏi: “Huyện Vu đến tột cùng là có cái gì?”
Bạch Cảnh kéo kéo khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tang thi—-” Hắn cũng không có nói láo.
Tiêu Táp quay đầu, ánh mắt hiểu rõ hết thảy không chút để ý nhìn mấy người ngồi đằng sau, sau đó lại nhìn lái xe bên cạnh một cái, thực hào phóng buông mồi: “Huyện Vu có đồ vật có thể đề cao dị năng.”
Một quả bom buông xuống, không khí một trận lặng im. Qua thật lâu sau, Dương Lâm đột nhiên vỗ đùi, căm giận nói: “Lão tử liều mạng—-!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.