Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 107: Chương 107

Dạ Du

24/09/2016

Đoàn xe tiếp tục chạy đi, rõ ràng là ban ngày nhưng đừng nói tang thi ngay cả dã thú cũng không thấy một con, toàn bộ thế giới trống trải giống như chỉ còn lại cô tịch!

Nếu quyết định đi huyện Vu, dọc theo đường đi, Bạch Cảnh bắt đầu nói tỉ mỉ đặc thù ưu nhược điểm của tang thi cấp 5, mỗi lần Vương Phàm và Dương Lâm tò mò hắn tại sao lại biết nhiều như vậy đều bị Bạch Cảnh nói một câu: “Cơ mật quốc gia.” dễ dàng cho qua. Hai người ngay cả không tin cũng không biết làm sao, chính là trong lòng lại cao hứng, lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ lần này rời đi căn cứ K thị là một quyết định không tồi.

Chạng vạng đoàn xe ngừng lại, phòng trống ven đường có rất nhiều, tất cả mọi người vội vội vàng vàng thu thập hai căn tiểu lâu hai tầng, hơn một trăm người vào ở tuy có vẻ chật chội nhưng vì an toàn, không có ai dị nghị gì, về phần bốn chiếc xe Hoàng Mậu phái ra thì ở nơi không đến mười thước bên cạnh, sau khi dàn xếp xong, liền có người tới gõ cửa.

Người tới vừa vào cửa đã bị hương khí của thực vật trong phòng hấp dẫn, ánh mắt đầy toan tính làm người ta vừa thấy liền biết là không có ý tốt. Qủa nhiên là quá kiêu ngạo sao? Chính như lời Lý Nhiên nói, hắn ngay cả khinh che dấu cũng khinh thường.

“Bạch thiếu gia đây là muốn đi nơi nào?” Hoàng Hùng bộ dáng cà phaatf cà lơ, ánh mắt ngả ngớn bồi hồi dừng ở trên người Tiêu Táp và Bạch Cảnh.

Tiêu Táp lạnh lùng nhìn hắn, mặt than không thể hiện gì, nhưng là Bạch Cảnh biết, Tiêu Táp tức giận. Trong lòng vì Hoàng Hùng mà bi ai một phen, nhíu nhíu khóe môi, cười nói: “Ngươi không biết sao? Hoàng thị trưởng không nói? Chúng ta muốn đi huyện Vu!”

“Bạch thiếu gia đừng nói mạnh miệng.” Hoàng Hùng cười lạnh, ánh mắt trở nên âm u, trong căn cứ nháo đến huyên náo, hắn như thế nào không biết nhưng hắn không tin, hắn không tin Bạch thiếu gia sẽ không tiếc mệnh.

Bạch Cảnh tiếc hận lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt khinh miệt giống như đứng ở trước mặt hắn chỉ là một con kiến: “Con đường này là đường tất phải đi đêbn huyện Vu, trong lòng ngươi cũng biết đáp án không phải sao? Nếu không sao ngươi lại phải lại đây hỏi?”

Sắc mặt Hoàng Hùng xanh mét, ánh mắt âm ngoan giống như hận không thể đem Bạch Cảnh ăn tươi nuốt sống: “Bạch thiếu gia vẫn nên suy xét kỹ thì tốt hơn.”

“Ta cũng đã sớm nói qua, hà tất phải suy xét, chẳng lẽ Hoàng thị trưởng không nói rõ ràng cho ngươi?”

Hoàng Hùng lạnh lùng mỉm cười, trong lòng biết nhiều lời vô nghĩa, Hoàng Hùng mang theo người quay đầu rời đi.

“Ngươi cần gì phải chọc hắn.” Vương Phàm lo lắng nhìn qua, dọc theo đường đi bọn họ dần quen thuộc.

Ánh mắt Bạch Cảnh đạm mạc cũng không biết đang suy nghĩ gì, Tiêu Táp khẽ vuốt mái tóc mềm của hắn, trả lời: “Phiền toái nhanh giải quyết vẫn hơn.”

Trong nháy mắt, người trong phòng tựa hồ hiểu được ý gì đó lại tựa hồ cái gì cũng không hiểu, chính là tâm vẫn treo cao giờ lại hạ xuống, ai cũng không nghĩ lúc gặp phải khốn cảnh còn có một lũ chó dữ nhìn chằm chằm bên cạnh.

“Buổi tối hôm nay tăng mạnh đề phòng, rạng sáng hai giờ rời đi.” Tiêu Táp thản nhiên phân phó, trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc còn không kịp hỏi nguyên nhân, chợt nghe Tiêu Táp nói với Bạch Cảnh:”Cho bọn hắn mượn vũ khí.”

Bạch Cảnh gật đầu, trước vốn muốn khảo nghiệm những người này một thời gian, nhưng hiện tại tình thế bất đồng, nếu thực sự gặp tang thi cấp 5, bọn họ chỉ sợ không còn mạng để sống.



Bạch Cảnh đứng lên, hắng giọng một cái, thực chăm chú nhìn đám người trước mặt: “Lần này chúng ta đi huyện Vu trong đó có nguy hiểm, nói vậy các người đều hiểu rõ, hiện nay huyện Vu đã là một tòa thành chết, ta thật cao hứng, các ngươi biết rõ nguy hiểm còn lựa chọn theo chúng ta rời đi, đừng nói ta không dám nói, nhưng ta sẽ tận lực cam đoan an toàn cho tất cả mọi người, còn nữa, ta không hy vọng trong đoàn đội chúng ta cũng không cho phép xuất hiện bất cứ phản bội nào, tất cả mọi người đều là người đã trải qua sinh tử, các ngươi phải hiểu được, giữa mạt thế không có bất luận cái gì gọi là nơi an toàn chân chính, muốn hảo hảo sống sót cũng chỉ có thể đi tới.”

Ngô Quốc An nhíu mày, trong lòng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Cảnh thiếu còn có thể phát ra ân ụy và lời tuyên ngôn như thế, sẽ rất thu phục lòng người đi, mắt nhìn Tiêu Táp lạnh lùng bên cạnh, đột nhiên cảm thấy hai người này đúng là tuyệt phối.

“Cảnh thiếu yên tâm, chúng ta nếu đã lựa chọn gia nhập đoàn đội sẽ lấy lợi ích của đoàn đội làm đầu, tất cả mọi người đều là kẻ giãy giụa trên lằn ranh sinh tử, không có ai không thống hận phản bội.”

“Cảnh thiếu đã tin tưởng chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó.”

“Hiện tại thế đạo có chỗ nào là không nguy hiểm, Cảnh thiếu yên tâm, chúng ta ai cũng hiểu được tầm quan trọng của một đoàn đội đoàn kết.”

“A! Lần này cùng Cảnh thiếu rời đi, ta chính là bỏ bất cứ giá nào, liền trông cậy vào người dẫn chúng ta tìm ra một con đường sống.”

Nghe tất cả mọi người mồm năm miệng mười, Bạch Cảnh vừa lòng cười cười, biểu tình trên mặt không tự giác trở nên nhu hòa: “Ta không thể cam đoan tất cả mọi người không có ai hy sinh, nhưng ta vẫn sẽ tận lực cố gắng giảm thiểu thương vong, có lẽ chúng ta bây giờ còn không quen, nhưng ta có thể cam đoan với các ngươi, ta nhất định sẽ dẫn dắt mọi người sống sót, không chỉ sống thực tốt còn sống đến thực kiêu nạo.”

Một trận vỗ tay kịch liệt qua đi, tất cả mọi người đều nở nụ cười. Bạch Cảnh nói lời này, bắt đầu ngh thì kích động nhân tâm, mà câu đằng sau kia khiến người không biết nên khóc hay nên cười, đại khái nhớ đến sự tích quang vinh ở căn cứ K thị của Bạch Cảnh, đó là một người kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, trên mặt mỗi người đều mang vẻ tươi cười càng có người vui đùa nói: “Chúng ta đây chờ Cảnh thiếu ngươi dẫn dắt chúng ta đi ngang.”

“Ngươi là con cua sao? Còn đi ngang.”

“Thiết! Ngươi không hiểu đi, đi ngang cũng là một loại nghệ thuật.”

“Đương nhiên, đi ngang cũng cần tiền vốn.”

Lúc này bọn họ không biết, về sau Bạch Cảnh và Tiêu Táp đích thực dẫn dắt bọn họ hoành hành vô kỵ, đứng ở đỉnh cao nhất thế giới, mỗi lần nhớ tới thời điểm này, mỗi người đều hiện vẻ mặt may mắn, lần lựa chọn này bọn họ chọn chính xác!

“Tốt, tốt!” Bạch Cảnh vỗ vỗ tay để mọi người yên tĩnh lại: “Hiện tại bắt đầu cho mượn vũ khí, mỗi người đều có, trẻ nhỏ và người già cũng không ngoại lệ, thế giới tương lai cagf nguy hiểm, không thể chờ mong người khác bảo hộ, tất cả mọi người cầm lấy vũ khí cho ta, mặc kệ là dị năng giả cũng được, người thường cũng thế, ta chỉ tn chắc rằng, đối mặt với nguy hiểm công kích mới là thủ đoạn bảo hộ tốt nhất, muốn an an ổn ổn sống sót liền lấy ra dũng khí cho ta!”

“Cảnh thiếu yên tâm, ta….ta cũng có vũ khí sao?” Lưu thẩm thần tình kích động, nói năng lộn xộn.

“Cảnh ca ca, ta cũng có thể giết quái vật sao? Ta cũng có thể trợ giúp mọi người sao?” Hiểu Hiểu chờ mong nhìn hắn, trong mắt lóe quang mang chờ mong.

Hai người này vì nguyên nhân Từ Phong coi như quen thuộc với Bạch Cảnh, nghe xong bọn họ nói, Bạch Cảnh nhu hòa cười cười, thực khẳng định gật gật đầu: “Có thể, các người có thể có vũ khí, cũng có thể giết tang thi, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, ta cho các ngươi vũ khí, không cho các ngươi đấu tranh anh dũng mà là để các ngươi có thể bảo vệ mình càng tốt hơn, như vậy, người quan tâm các ngươi mới không vì các ngươi mà phân tâm.”

“Cảnh ca ca, ta sẽ, ta biết mình bây giờ còn nhỏ không giúp được gì cho các ngươi nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chính mình, không để mọi người lo lắng, chờ ta trưởng thành, ta liền bảo hộ các ngươi.” Hiểu Hiểu kiên định gật đầu, bộ dáng nho nhỏ đáng yêu khiến lòng mọi người ở đây đều trở nên mềm mại.



Bạch Cảnh sờ sờ đầu của nàng cũng không nói thêm lời vô nghĩa, mắt nhìn vùng trống nơi góc phòng, giơ tay lên, mấy thùng vũ khí chưa mở ra xoát xoát xuất hiện trước mặt mọi người, còn một ít loại súng ống đặt rải rác xung quanh.

Người không quen hàng ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, hưng phấn bắt đầu xoa tay, đây chính là súng a….

Người biết hàng, mắt mạo tinh quang, kích động hận không thể nhảy vào, Dương Lâm chính là một trong số đó, oán hận trừng mắt nhìn Bạch Cảnh một cái, mệt hắn hôm nay còn cảm động nửa ngày, người ta thế nhưng còn tàng tư, tiếp đó đem ánh mắt hướng về phía vũ khí rải rác, cừ thật, ngay cả thứ đồ chơi này cũng có!

“Được rồi, mỗi người đều có phần, nhưng nhớ lựa sức mà chọn, ngươi không biết dùng súng đừng lấy vũ khí có tính sát thương lớn, để tránh ngộ thương,Ngô Quốc An, Dương Lâm, Vương Phàm các ngươi phụ trách cho mượn, sau khi xong đều đi nghỉ ngơi cho ta, rạng sáng hai giờ dậy xuất phát.”

Dương Lâm không thể chờ đợi được ôm lấy một khẩu súng tự động cùng một cây súng ngắm không buông tay, tới tới lui lui cẩn thận xem xét. Vương Phàm có chút bất đắc dĩ, gặp một tên nhị hóa như vậy cũng chỉ có thể nhận mệnh, trước đem thùng gỗ mở ra nhìn xem có thứ đồ chơi gì, ấn theo nhân số và năng lực cá nhân mà phân phối. Chính là vừa thấy liền vô cùng kinh ngạc, tràn đầy vũ khí và viên đạn, thế nhưng còn là loại mới nhất, lựu đạn, súng tiểu liên cái gì cần có đều có. Vương Phàm nuốt nuốt nước miếng, trong lòng nóng nảy muốn mắng người. Mẹ, Bạch thiếu gia là đánh cướp được kho súng ống đạn dược đi!

Hắn đoán không sai, Bạch Cảnh đích xác đánh cướp được kh súng ống đạn dược, Nghiêm Cương chính là có không ít thứ đáng dùng, cơ hồ đều tiện nghi cho hắn, Trương Thu Thành đạt được chính là quân đội mà hắn thì lấy được tất cả súng đạn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, rạng sáng giây lát tới, Bạch Cảnh và Tiêu Táp đều không có nghỉ ngơi, trở lại phòng liền bắt đầu ngồi tu luyện, từ khi biết tin tức tang thi cấp 5, bọn họ càng ngày càng có loại gấp cảm, cần phải nhanh tăng lên thực lực thêm một chút, nếu không thể vượt qua tang thi phía trước chờ đợi họ chỉ là kết cục bị tiêu diệt, đó cũng là lý do vì sao Bạch Cảnh thay đổi chủ ý, tính toán đi huyện Vu, có tinh hạch tang thi cấp 5, Tiêu Táp tiến giai khẳng định không có vấn đề.

Ban đêm không trung thật tối, yên lặng không có một chút tiếng động, lúc 1h30′, mọi người nhỏ giọng vô tức tập hợp trong sân. Lúc Tiêu Táp và Bạch Cảnh đến, tất cả mọi người đã chuẩn bị sắp xếp tùy thời có thể xuất phát.

“Táp ca, bên kia không thành vấn đề đi?” Ngô Quốc An nói rất nhỏ, ánh mắt đảo qua nhà mười thước vuông bên kia, sau khi đêm xuống, bên kia chính là vẫn luôn im lặng.

“Không cần để ý tới.” Tiêu Táp thản nhiên hồi đáp, thanh âm lạnh như băng không có bất cứ biến hóa gì, tựa như kết băng vậy. Hắn có một dự cảm mãnh liệt, đêm nay tuyệt đối không phải là một đêm bình tĩnh.

Ngô Quốc An không nói, nếu Táp ca bảo không cần để ý tới, vậy nhất định không quan hệ nhiều lắm, nhìn lướt qua bóng tối dưới tàng cây xa xa, rất nhanh liền không để trong lòng.

Theo một tiếng ra lệnh của Tiêu Táp, đoàn xe rất nhanh khởi hành, cái còn lại chỉ là thanh âm hùng hổ tựa như đang nói nhanh đuổi kịp, sau đs còn căm hận nói gì đó, chỉ tiếc không có ai để ý tới, Tiêu Táp tựa hồ có một loại ma lực, không tự giác khiến người tín phục, nếu hắn nói không cần để ý, như vậy cho dù rất nhanh đoàn người Hoàng Hùng liền đuổi kịp, bọn họ cũng tin tưởng Tiêu Táp đều có biện pháp đối phó.

Ô tô đi thực vững vàng, Lý Nhiên rất nhanh mở ta tinh thần lực, chính là chúng quanh trừ bỏ một mảnh hắc ám ra cũng không thấy đồ vật gì khác.

“Đi từ phía nam.” Tiêu Táp đột nhiên mở miệng, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn một mảnh đen tối phía xa xa, người trong xe trong lòng giật mình, nhanh chóng cầm lấy vũ khí, toàn bô lên tinh thần đề phòng.

súng tự động;

súng ngắm:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook