Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ
Chương 47: Cướp đoạt
Tây Á Thành Bảo
25/05/2023
Vì bảo hộ Diệp Trạch Việt, Trương Tử Thành chỉ để cho y dùng dị năng bức viên đạn trong cơ thể Trần Vĩ Lương ra, cũng không có để y giúp hắn làm khép miệng vết thương. Trương Tử Thành băng bó cho hắn một chút, hẳn là do mất máu cộng thêm mệt nhọc khiến cho hắn hôn mê, chờ hắn tỉnh lại liền không có việc gì.
Bên ngoài tuyết đã ngừng, trên mặt đất tuyết đọng cũng không nhiều, chỉ còn một tầng hơi mỏng, nhưng nhiệt độ không khí trước sau vẫn còn gần không độ.
Mọi người mặc không nhiều lắm, lúc này mới vừa thả lỏng liền cảm giác được hàn ý xâm lấn, bị đông lạnh đến run bần bật.
Diệp Cẩn cùng Trương Vân Phi từ sau bếp tìm đến mấy miếng gỗ chế làm ghế, dùng rìu chém hai nhát ném vào đống lửa.
Dàn xếp xong cho Trần Vĩ Lương, mọi người đem toàn bộ nhà bếp lục tung qua một lần, cũng tìm được không ít đồ hộp vẫn còn chưa hư hỏng. Đem hộp mở ra đặt lên bếp lửa, mọi người chắp vá ăn lung tung một chút.
Sáng sớm hôm sau, Trần Vĩ Lương tỉnh lại, nhìn thấy Đường Mặc Kỳ cùng Đường Thanh Thù thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó vội vàng mở miệng nói: "Chúng ta cần phải trở về khu an toàn, đội trưởng bị mang về rồi."
"Mang về? Ai mang về?" Đường Thanh Thù cau mày hỏi, tuy thế lực ở quân bộ của Đường gia có chút kém hơn Thẩm gia cùng Trần gia, nhưng cũng không phải tùy tùy tiện tiện mà khi dễ, huống chi Đường Kiếm Phong còn là người thừa kế của Đường gia.
"Tôi không biết, lúc ấy chúng tôi đi ngang qua nơi này, chuẩn bị qua đêm ở đây, không nghĩ tới nơi này bị người mai phục, chúng tôi không kịp đề phòng đã bị tập kích." Trong mắt Trần Vĩ Lương đều là phẫn hận.
"Vậy cậu như thế nào mà trốn thoát được?" Đường Thanh Thù hiển nhiên tràn đầy nghi hoặc, hắn rốt cuộc vẫn không nghĩ ra được là ai muốn hãm hại Đường Kiếm Phong.
"Tôi lúc ấy đang ở trong kho lạnh, muốn tìm xem có gì ăn được không, nghe được thanh âm liền lập tức đi ra ngoài, sau đó bị bọn họ bức trở lại nơi này, tôi đành phải núp vào." Ánh mắt Trần Vĩ Lương trôi đi, rõ ràng là không nói ra toàn bộ sự thật.
Nhưng Đường Mặc Kỳ vẫn lựa chọn tín nhiệm hắn, mọi người thu thập một chút liền trở lại xe.
Trần Vĩ Lương vừa lên xe liền trầm mặc, qua một lúc lâu, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn nhìn mọi người ở trên xe, sau đó cười với Đường Mặc Kỳ một chút, nói: "Đội trưởng vẫn luôn sinh hoạt cùng mọi người, vậy hẳn là mọi người nhất định biết được trên người anh ấy có bí mật."
Đường Mặc Kỳ liếc mắt một cái qua kính chiếu hậu với Diệp Cẩn, trong lòng đều là cả kinh, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, chẳng lẽ...."
"Người phục kích chúng tôi cũng biết." Trần Vĩ Lương cười khổ một chút, "Chuyện đội trưởng có dị năng tiểu đội chúng tôi ai cũng biết từ một tháng trước, nhưng mà... khẳng định có người làm lộ tin tức."
Đường Mặc Kỳ cắn răng không nói, Đường Kiếm Phong xác thực có từng nói qua với cậu chuyện sẽ để cho nhưng người tín nhiệm bên cạnh biết chuyện anh có dị năng, tiểu đội của Đường Kiếm Phong đều là chiến hữu cùng nhau vào sinh ra tử nhiều năm, hy sinh chính mình cũng không có khả năng bán đứng chiến hữu, cho nên Trần Vĩ Lương mới không thể tin được dị năng của Đường Kiếm Phong bị lộ ra ngoài.
Chờ đám Đường Mặc Kỳ trở về khu an toàn mới phát hiện không khí bên trong căn cứ hoàn toàn bất đồng.
Sau khi trải qua một loạt kiểm tra nghiêm mật, Đường Mặc Kỳ phát hiện không khí trong căn cứ đều cực kỳ quỷ dị, trên mặt mỗi người đều hiện lên một cổ kinh hỉ điên cuồng, giống như không phải đang sống trong mạt thế, mà đang cuồng hoang vui mừng.
Trương Vân Phi ngăn cản một nam nhân đang vội chạy đi, hỏi: "Cho hỏi một chút, chúng tôi mới từ bên ngoài trở về, khu an toàn có chuyện tốt gì xảy ra sao?"
Nam nhân này nhẹ nhàng nhướn lông mày, khuôn mặt mang theo chút hưng phấn nói: "Có tin tức tốt, trời cao không tuyệt đường người, nhân loại chúng ta rốt cuộc cũng tiến hóa, nghe nói đã có người thức tỉnh được dị năng, tang thi không thể uy hiếp được chúng ta nữa."
"Dị năng? Ai nói?" Đường Mặc Kỳ lập tức tiến lên hỏi, trong lòng căng thẳng, đời trước phải vào tháng mười hai mới lục tục xuất hiện dị năng giả thức tỉnh, bị đại chúng biết cũng phải qua ba tháng, một đời này sao lại biết được tin tức sớm như vậy.
Da đầu Đường Mặc Kỳ tê dại, cậu không biết con bướm như cậu tạo thành bao nhiêu cơn gió lốc.
"Nghe nói ở quân đội đã xuất hiện dị năng hệ hỏa, hai ngày trước mới đến viện nghiên cứu tiếp thu kiểm tra, kết quả nhận được là, nhân loại đã tiến hóa." Nam nhân càng nói càng kích động, giống như là chính hắn đã thức tỉnh dị năng vậy.
Đường Thanh Thù cau mày hỏi: "Có nghe nói được là ai đã thức tỉnh dị năng hay không?"
Nam nhân mờ mịt lắc đầu, nói: "Chuyện này không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói là người này tự nguyện đi kiểm tra, viện nghiên cứu nói hi vọng có thể tìm ra nguyên nhân từ hắn, trợ giúp nhân loại kích phát dị năng."
Đường Mặc Kỳ nắm chặt tay, viện nghiên cứu muốn dùng loại lý do này làm gông xiềng cho Đường gia, làm cho Đường gia vô pháp đúng lý hợp tình mà đem giao Đường Kiếm Phong ra.
Đường Mặc Kỳ nhắm mắt lại, cưỡng bách chính mình bình tĩnh, cậu muốn cứu Đường Kiếm Phong. Chuyện này khẳng định do Thẩm gia cùng Trương gia quấy phá, vậy tất nhiên sẽ phải ra tay với Thẩm gia, Trương gia cũng chỉ là một nhân vật tầm thường, không đáng để lo lắng, nhưng Thẩm gia thì lại khác.
Mọi người chuẩn bị trở về tứ hợp viện tu chỉnh, thuận tiện ngẫm lại kế hoạch để cứu Đường Kiếm Phong, chỉ là không nghĩ tới còn chưa trở về nhà, đã nhìn thấy mẹ Trương, Lâm Đạt ngăn cản lại.
Trên người Lâm Đạt mặc rất ít, một bộ áo blouse trắng bị gió lạnh thổi run bần bật, Trương Vân Phi lập tức xuống xe ôm lấy bà.
Lâm Đạt ở trong lòng ngực ông thở dài một hơi, hốc mắt đỏ bừng.
Điều Lâm Đạt nói ra lại làm bọn họ ngốc luôn, chỉ trong hai ngày bọn họ ra ngoài căn cứ, cư nhiên lại có người mạnh mẽ chiếm đoạt tứ hợp viện, đem mẹ Trương đuổi ra khỏi nhà.
Mọi người vội vàng chạy trở về, chỉ thấy trước cổng tứ hợp viện có binh lính đang đứng canh gác, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng.
Đường Mặc Kỳ hít sâu một hơi, muốn bình tĩnh lại, mà có người đã không kịp nhịn. Trương Tử Thành vác đao đi lên, hai vị binh lính liền đem súng nhắm vào đầu hắn. Diệp Cẩn nhanh tay bắt được Trương Tử Thành đang xúc động, cùng hai vị binh lính nói vài lời, lại đưa mỗi người một gói thuốc lá.
Hiện tại giá thuốc lá phi thường cao, một gói có thể đổi được lương thực cho một tuần, coi như là hàng xa xỉ. Người thường sớm đã không với tới loại này.
Thái độ của hai vị binh lính lập tức hòa hoãn, đang lúc Diệp Cẩn cùng hai vị binh lính trao đổi, một chiếc Hermes ngừng ở cửa, mẹ con Trương Tinh Nhàn cùng một vị nam nhân bước xuống xe.
"Tôi còn tưởng là ai, nguyên lai là các người, à, đúng rồi! Các người chắc vẫn còn chưa biết đi, căn tứ hợp viện này hiện đã được quân đội trưng dụng, tôi nghĩ các người vẫn nên tìm chỗ ở mới đi." Trương Tinh Nhàn mỉm cười nhìn bọn họ, giống như chỉ đang chào hỏi một chút.
Đường Mặc Kỳ cười lạnh nhìn cô, sau đó xoay người đối diện với nam nhân kia, nói: "Thẩm nhị công tử, quân đội cướp đoạt nhà của tôi, có phải hay không nên thông tri tôi một chút? Vật phẩm tư nhân của chúng tôi còn đang ở bên trong."
Thẩm Giản Lâm âm trầm nhìn thoáng qua Đường Mặc Kỳ, trước mạt thế Thẩm Giản Lâm cũng là công tử nổi danh ăn chơi trác táng ở thủ đô. Từ nhỏ đều không liên quan, nhưng mười năm sau lại đối chọi gay gắt với nhau, không nghĩ tới sau khi mạt thế đến, cừu hận của hai bên lại cư nhiên nâng cấp.
"Đường nhị công tử, chúng ta đã mấy năm không gặp, không nghĩ tới cậu lại xinh đẹp như thế này, thế nào? Cùng bổn công tử vui chơi mấy ngày, căn tứ hợp viện này vẫn là của cậu." Thẩm Giản Lâm không màng đến mẹ con Trương gia đứng một bên, trực tiếp tiến lên đùa giỡn Đường Mặc Kỳ. Trương Tinh Nhàn tức đến muốn bốc khói.
Đường Mặc Kỳ liếm liếm hàm trên, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nói: "Thẩm Giản Lâm, Đường Kiếm Phong mà thiếu mất một sợi tóc nào, tôi sẽ bâm thây vạn mảnh cậu ra."
Thẩm Giản Lâm nhìn nụ cười trên mặt Đường Mặc Kỳ, sửng sốt một chút, nghe cậu nói xong ngược lại cười ha ha lên.
Bên ngoài tuyết đã ngừng, trên mặt đất tuyết đọng cũng không nhiều, chỉ còn một tầng hơi mỏng, nhưng nhiệt độ không khí trước sau vẫn còn gần không độ.
Mọi người mặc không nhiều lắm, lúc này mới vừa thả lỏng liền cảm giác được hàn ý xâm lấn, bị đông lạnh đến run bần bật.
Diệp Cẩn cùng Trương Vân Phi từ sau bếp tìm đến mấy miếng gỗ chế làm ghế, dùng rìu chém hai nhát ném vào đống lửa.
Dàn xếp xong cho Trần Vĩ Lương, mọi người đem toàn bộ nhà bếp lục tung qua một lần, cũng tìm được không ít đồ hộp vẫn còn chưa hư hỏng. Đem hộp mở ra đặt lên bếp lửa, mọi người chắp vá ăn lung tung một chút.
Sáng sớm hôm sau, Trần Vĩ Lương tỉnh lại, nhìn thấy Đường Mặc Kỳ cùng Đường Thanh Thù thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó vội vàng mở miệng nói: "Chúng ta cần phải trở về khu an toàn, đội trưởng bị mang về rồi."
"Mang về? Ai mang về?" Đường Thanh Thù cau mày hỏi, tuy thế lực ở quân bộ của Đường gia có chút kém hơn Thẩm gia cùng Trần gia, nhưng cũng không phải tùy tùy tiện tiện mà khi dễ, huống chi Đường Kiếm Phong còn là người thừa kế của Đường gia.
"Tôi không biết, lúc ấy chúng tôi đi ngang qua nơi này, chuẩn bị qua đêm ở đây, không nghĩ tới nơi này bị người mai phục, chúng tôi không kịp đề phòng đã bị tập kích." Trong mắt Trần Vĩ Lương đều là phẫn hận.
"Vậy cậu như thế nào mà trốn thoát được?" Đường Thanh Thù hiển nhiên tràn đầy nghi hoặc, hắn rốt cuộc vẫn không nghĩ ra được là ai muốn hãm hại Đường Kiếm Phong.
"Tôi lúc ấy đang ở trong kho lạnh, muốn tìm xem có gì ăn được không, nghe được thanh âm liền lập tức đi ra ngoài, sau đó bị bọn họ bức trở lại nơi này, tôi đành phải núp vào." Ánh mắt Trần Vĩ Lương trôi đi, rõ ràng là không nói ra toàn bộ sự thật.
Nhưng Đường Mặc Kỳ vẫn lựa chọn tín nhiệm hắn, mọi người thu thập một chút liền trở lại xe.
Trần Vĩ Lương vừa lên xe liền trầm mặc, qua một lúc lâu, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn nhìn mọi người ở trên xe, sau đó cười với Đường Mặc Kỳ một chút, nói: "Đội trưởng vẫn luôn sinh hoạt cùng mọi người, vậy hẳn là mọi người nhất định biết được trên người anh ấy có bí mật."
Đường Mặc Kỳ liếc mắt một cái qua kính chiếu hậu với Diệp Cẩn, trong lòng đều là cả kinh, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, chẳng lẽ...."
"Người phục kích chúng tôi cũng biết." Trần Vĩ Lương cười khổ một chút, "Chuyện đội trưởng có dị năng tiểu đội chúng tôi ai cũng biết từ một tháng trước, nhưng mà... khẳng định có người làm lộ tin tức."
Đường Mặc Kỳ cắn răng không nói, Đường Kiếm Phong xác thực có từng nói qua với cậu chuyện sẽ để cho nhưng người tín nhiệm bên cạnh biết chuyện anh có dị năng, tiểu đội của Đường Kiếm Phong đều là chiến hữu cùng nhau vào sinh ra tử nhiều năm, hy sinh chính mình cũng không có khả năng bán đứng chiến hữu, cho nên Trần Vĩ Lương mới không thể tin được dị năng của Đường Kiếm Phong bị lộ ra ngoài.
Chờ đám Đường Mặc Kỳ trở về khu an toàn mới phát hiện không khí bên trong căn cứ hoàn toàn bất đồng.
Sau khi trải qua một loạt kiểm tra nghiêm mật, Đường Mặc Kỳ phát hiện không khí trong căn cứ đều cực kỳ quỷ dị, trên mặt mỗi người đều hiện lên một cổ kinh hỉ điên cuồng, giống như không phải đang sống trong mạt thế, mà đang cuồng hoang vui mừng.
Trương Vân Phi ngăn cản một nam nhân đang vội chạy đi, hỏi: "Cho hỏi một chút, chúng tôi mới từ bên ngoài trở về, khu an toàn có chuyện tốt gì xảy ra sao?"
Nam nhân này nhẹ nhàng nhướn lông mày, khuôn mặt mang theo chút hưng phấn nói: "Có tin tức tốt, trời cao không tuyệt đường người, nhân loại chúng ta rốt cuộc cũng tiến hóa, nghe nói đã có người thức tỉnh được dị năng, tang thi không thể uy hiếp được chúng ta nữa."
"Dị năng? Ai nói?" Đường Mặc Kỳ lập tức tiến lên hỏi, trong lòng căng thẳng, đời trước phải vào tháng mười hai mới lục tục xuất hiện dị năng giả thức tỉnh, bị đại chúng biết cũng phải qua ba tháng, một đời này sao lại biết được tin tức sớm như vậy.
Da đầu Đường Mặc Kỳ tê dại, cậu không biết con bướm như cậu tạo thành bao nhiêu cơn gió lốc.
"Nghe nói ở quân đội đã xuất hiện dị năng hệ hỏa, hai ngày trước mới đến viện nghiên cứu tiếp thu kiểm tra, kết quả nhận được là, nhân loại đã tiến hóa." Nam nhân càng nói càng kích động, giống như là chính hắn đã thức tỉnh dị năng vậy.
Đường Thanh Thù cau mày hỏi: "Có nghe nói được là ai đã thức tỉnh dị năng hay không?"
Nam nhân mờ mịt lắc đầu, nói: "Chuyện này không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói là người này tự nguyện đi kiểm tra, viện nghiên cứu nói hi vọng có thể tìm ra nguyên nhân từ hắn, trợ giúp nhân loại kích phát dị năng."
Đường Mặc Kỳ nắm chặt tay, viện nghiên cứu muốn dùng loại lý do này làm gông xiềng cho Đường gia, làm cho Đường gia vô pháp đúng lý hợp tình mà đem giao Đường Kiếm Phong ra.
Đường Mặc Kỳ nhắm mắt lại, cưỡng bách chính mình bình tĩnh, cậu muốn cứu Đường Kiếm Phong. Chuyện này khẳng định do Thẩm gia cùng Trương gia quấy phá, vậy tất nhiên sẽ phải ra tay với Thẩm gia, Trương gia cũng chỉ là một nhân vật tầm thường, không đáng để lo lắng, nhưng Thẩm gia thì lại khác.
Mọi người chuẩn bị trở về tứ hợp viện tu chỉnh, thuận tiện ngẫm lại kế hoạch để cứu Đường Kiếm Phong, chỉ là không nghĩ tới còn chưa trở về nhà, đã nhìn thấy mẹ Trương, Lâm Đạt ngăn cản lại.
Trên người Lâm Đạt mặc rất ít, một bộ áo blouse trắng bị gió lạnh thổi run bần bật, Trương Vân Phi lập tức xuống xe ôm lấy bà.
Lâm Đạt ở trong lòng ngực ông thở dài một hơi, hốc mắt đỏ bừng.
Điều Lâm Đạt nói ra lại làm bọn họ ngốc luôn, chỉ trong hai ngày bọn họ ra ngoài căn cứ, cư nhiên lại có người mạnh mẽ chiếm đoạt tứ hợp viện, đem mẹ Trương đuổi ra khỏi nhà.
Mọi người vội vàng chạy trở về, chỉ thấy trước cổng tứ hợp viện có binh lính đang đứng canh gác, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng.
Đường Mặc Kỳ hít sâu một hơi, muốn bình tĩnh lại, mà có người đã không kịp nhịn. Trương Tử Thành vác đao đi lên, hai vị binh lính liền đem súng nhắm vào đầu hắn. Diệp Cẩn nhanh tay bắt được Trương Tử Thành đang xúc động, cùng hai vị binh lính nói vài lời, lại đưa mỗi người một gói thuốc lá.
Hiện tại giá thuốc lá phi thường cao, một gói có thể đổi được lương thực cho một tuần, coi như là hàng xa xỉ. Người thường sớm đã không với tới loại này.
Thái độ của hai vị binh lính lập tức hòa hoãn, đang lúc Diệp Cẩn cùng hai vị binh lính trao đổi, một chiếc Hermes ngừng ở cửa, mẹ con Trương Tinh Nhàn cùng một vị nam nhân bước xuống xe.
"Tôi còn tưởng là ai, nguyên lai là các người, à, đúng rồi! Các người chắc vẫn còn chưa biết đi, căn tứ hợp viện này hiện đã được quân đội trưng dụng, tôi nghĩ các người vẫn nên tìm chỗ ở mới đi." Trương Tinh Nhàn mỉm cười nhìn bọn họ, giống như chỉ đang chào hỏi một chút.
Đường Mặc Kỳ cười lạnh nhìn cô, sau đó xoay người đối diện với nam nhân kia, nói: "Thẩm nhị công tử, quân đội cướp đoạt nhà của tôi, có phải hay không nên thông tri tôi một chút? Vật phẩm tư nhân của chúng tôi còn đang ở bên trong."
Thẩm Giản Lâm âm trầm nhìn thoáng qua Đường Mặc Kỳ, trước mạt thế Thẩm Giản Lâm cũng là công tử nổi danh ăn chơi trác táng ở thủ đô. Từ nhỏ đều không liên quan, nhưng mười năm sau lại đối chọi gay gắt với nhau, không nghĩ tới sau khi mạt thế đến, cừu hận của hai bên lại cư nhiên nâng cấp.
"Đường nhị công tử, chúng ta đã mấy năm không gặp, không nghĩ tới cậu lại xinh đẹp như thế này, thế nào? Cùng bổn công tử vui chơi mấy ngày, căn tứ hợp viện này vẫn là của cậu." Thẩm Giản Lâm không màng đến mẹ con Trương gia đứng một bên, trực tiếp tiến lên đùa giỡn Đường Mặc Kỳ. Trương Tinh Nhàn tức đến muốn bốc khói.
Đường Mặc Kỳ liếm liếm hàm trên, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nói: "Thẩm Giản Lâm, Đường Kiếm Phong mà thiếu mất một sợi tóc nào, tôi sẽ bâm thây vạn mảnh cậu ra."
Thẩm Giản Lâm nhìn nụ cười trên mặt Đường Mặc Kỳ, sửng sốt một chút, nghe cậu nói xong ngược lại cười ha ha lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.