Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ
Chương 46: Manh mối
Tây Á Thành Bảo
25/05/2023
Sau hừng đông, mọi người sửa sang lại một chút liền xuất phát, bên ngoài trời đang mưa, rõ ràng nhiệt độ không khí cũng thấp hơn so với ngày hôm qua, nếu quần áo đủ ấm thì chạy nhanh, còn ngược lại thì tìm một ít cửa hàng lấy một vài món quần áo.
Đường Mặc Kỳ lấy balo yểm hộ, từ trong không gian lấy ra một cái nhiệt kế, vài phút sau, nhiệt kế hiển thị mười độ. Mưa cũng từ nhỏ chuyển sang to hơn.
Bọn Đường Mặc Kỳ cơ bản đã ra khỏi thành phố, trên đường rõ ràng là trống trải hơn rất nhiều.
Trời mưa nước trút, tầm nhìn cũng hạn hẹp, tốc độ xe cũng dần chậm lại. Xe chạy trong mưa cả buổi sáng, mọi người dừng xe trước một trạm xăng dầu, chuẩn bị nghỉ ngơi chỉnh đốn lại tư trang.
Chỉ là bọn họ không ngờ tới, mới có một thời gian ngắn như vậy mà nhiệt độ không khí lại tiếp tục giảm nhanh, chỉ trong một giờ đồng hồ đã lạnh đến mức khiến họ muốn đông thành đá, khi mở miệng nói chuyện cũng phà ra sương trắng. Đường Mặc Kỳ nhìn thoáng qua nhiệt kế, cư nhiên nhiệt độ đã gần về con số không.
Ngày hôm qua ra cửa còn hơn hai mươi độ, hôm nay đã xuống gần không độ, bọn họ không có mang vật phẩm giữ ấm. Mọi người phải trốn ở trong xe bật máy sưởi lên mới đỡ hơn một chút.
Sau khi nghỉ ngơi một giờ, mọi người tiếp tục xuất phát. Không nghỉ tới chỉ nửa giờ sau, mưa to dần dần xuất hiện thêm bông tuyết, sau đó trên bầu trời toàn là tuyết lông ngỗng đang bay múa.
Vẫn may là trên mặt đất còn chưa có kết băng, nếu không bọn họ rất có khả năng là sẽ bị nhốt ở giữa đường. Tình hình giao thông không tốt, bọn họ chạy đến khi trời tối mới đến được nơi mà tín hiệu của đội ngũ Đường Kiếm Phong biến mất.
Đây là một khu công nghiệp, nằm giữa thành phố J và thủ đô, lúc này bên trong tối đen, thoạt nhìn không hề có vết chân.
Đường Thanh Thù đem phạm vi tìm tòi thu nhỏ lại còn năm trăm mét, mọi người chia thành hai tiểu đội phân ra để tìm kiếm manh mối.
Đường Mặc Kỳ cùng Trương Vân Phi, Diệp Trạch Việt còn có Đường Thanh Thù là một tổ, an tĩnh đi về phía trước.
"Từ từ!" Trương Vân Phi đột nhiên phát hiện một thi thể đã hư thối bên cạnh một tảng đá, trên thi thể đã có một tầng tuyết mỏng, nhưng thi thể vẫn phát ra mùi hôi thối.
Trương Vân Phi dùng một tay lật thi thể đó lại, một bên mặt của thi thể đó đầy vết lỗ đạn cùng máu me nhầy nhụa.
"Là vết đạn bắn!" Đường Thanh Thù cũng lập tức đi qua quan sát một chút, nói: "Nhất định là bọn họ đã tới, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, mọi người tùy thời chú ý."
Đường Mặc Kỳ gật gật đầu, tiếp tục nắm đèn pin đi tới trước, tuy rằng cậu tin tưởng bằng thực lực của Đường Kiếm Phong nhất định sẽ không xảy ra việc gì, anh ấy cũng đã thức tỉnh hỏa hệ dị năng, nhưng vẫn chưa nhìn thấy Đường Kiếm Phong an toàn, Đường Mặc Kỳ vẫn không thể yên lòng.
Bọn họ lại tìm thêm nữa giờ, trừ bỏ lại tìm thấy thêm vài thi thể tang thi bị giết chết, đừng nói là người, ngay cả tang thi còn sống cũng đều không có.
Ngay lúc bọn Đường Mặc Kỳ bó tay không có biện pháp, đột nhiên nghe được phương hướng nhóm Diệp Cẩn truyền đến tiếng súng.
"Ca ca!" Diệp Trạch Việt sợ hãi kêu một tiếng, lập tức chạy tới chỗ đó, những người còn lại cũng theo lại.
Mà tình huống của ba người Diệp Cẩn lại không tốt lắm, vốn dĩ bọn họ đã đem nơi này xem xét một lần, cũng không có phát hiện manh mối gì, khi bọn họ chuẩn bị trở về, đột nhiên có một bóng hình ở đằng trước lóe qua.
Ba người lập tức đuổi theo, chỉ là không nghĩ tới la người không thấy đâu, chính bọn họ lại rơi vào một cái bẫy. Đây là một ngõ nhỏ, đầu bên kia của ngõ nhỏ là một bức tường. Ngay khi bọn họ vừa tiến vào ngõ nhỏ, đầu ngõ có một cánh cửa sắt đột nhiên đóng lại, mà ở một cánh cửa khác bên trong ngõ lại mở ra, mấy chục con tang thi gào rống mà thoát ra ngoài.
Diệp Cẩn cùng Hứa Sĩ Thanh dùng súng tấn công, sau khi hết đạn lại lấy đao cùng rìu ra, lúc ba người Diệp Cẩn đang chém giết mệt mỏi thì nhóm người Đường Mặc Kỳ đúng lúc chạy tới. Xiềng xích chỗ cửa sắt bị Đường Mặc Kỳ dùng rìu chém đứt, có nhóm Đường Mặc Kỳ đến, áp lực của bọn Diệp Cẩn cũng giảm đi, rốt cuộc cũng có thể thở dốc một hơi.
Chờ sau khi bọn họ đem tang thi toàn bộ giết chết, bên trong khu công nghiệp lại lần nữa lâm vào sự an tĩnh hắc ám một cách quỷ dị.
Tuyết vẫn còn đang rơi, mặt đất dần dần cũng bị tuyết bao trùm.
Mọi người ra khỏi hẻm nhỏ, quả nhiên Diệp Cẩn phát hiện một dấu giày không phải của bọn họ. Mọi người lần theo dấu giày truy qua.
Khi bọn họ đuổi tới nhà ăn của khu công nghiệp, phát hiện dấu giày biến mất. Mọi người đề phòng đi vào nhà ăn, phát hiện toàn bộ bên trong đều một mảnh hỗn độn, đầy đất đều là mảnh vỡ của cửa kính và bàn ghế ngã, liếc mắt nhìn xung quanh, hoàn toàn không có phát hiện nơi nào có thể giấu người.
Diệp Cẩn chỉ chỉ về hướng đằng sau bếp, mọi người hiểu rõ gật đầu, lẳng lặng đi qua.
Diệp Cẩn cẩn thận mà đẩy cửa kính ra, sau cánh cửa chính là đường đi, qua một khúc cua có thể nhìn được toàn bộ căn bếp. Diệp Cẩn dẫn đầu ghìm sung vọt vào, Đường Mặc Kỳ theo sát phía sau.
Cậu quét mắt nhìn xung quanh một cái, không phát hiện một bóng người, những người khác cũng dần dần vào hết. Diệp Cẩn nháy mắt ra dấu cho mọi người, duỗi tay chỉ chỉ về cánh cửa kho lạnh đang đóng lại.
Đường Mặc Kỳ cau mày nhìn nhìn, loại kho lạnh này chỉ ở bên ngoài mới có thể mở ra hoặc khóa lại, người trốn ở bên trong cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
Quả nhiên Hứa Sĩ Thanh tiến lên, đề phòng mở ra cánh cửa kho lạnh, cửa liền thuận lợi mở ra.
Nhưng chỉ mở ra một lối nhỏ liền dừng, mở tiếp cũng không được, hiển nhiên là đã có thứ gì chặn phía sau cửa.
Nửa giờ sau, mọi người từ bỏ ý định mở kho hàng, bên trong kho lạnh vẫn không một chút động tĩnh như cũ. Đường Mặc Kỳ rốt cuộc cũng không nhịn được, đập một phát lên cánh cửa, lớn tiếng nói vào bên trong: "Người ở bên trong, ngoan ngoãn ra đây, chúng tôi sẽ không thương tổn ai cả, chúng tôi lại đây để tìm người."
Một lúc sau bên trong mới phát ra âm thanh rào rạt, ngay sau đó có một thanh âm nghẹn ngào của một người đàn ông: "Tìm ai?"
Đường Mặc Kỳ cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, nhưng lúc này cậu cũng không nghĩ nhiều, lập tức đáp: "Một đội ngũ quân nhân, ba ngày trước đi qua đây."
Mọi người đợi nửa ngày, bên trong mới truyền ra thanh âm, "Cậu là Đường Mặc Kỳ?"
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau một chút, cửa khi lạnh đột nhiên mở ra, một nam nhân trẻ tuổi đứng phía sau cánh cửa, trên người mặc đồ tác chiến, hai mắt người này nóng rực mà nhìn Đường Mặc Kỳ.
Đường Mặc Kỳ tập trung nhìn lại, lập tức nhận ra đối phương, Trần Vĩ Lương. Một đời trước vẫn luôn đi theo Đường Kiếm Phong, sau lại vì bảo hộ bọn họ mà hy sinh.
"Anh tôi đâu? Bọn người Đường Kiếm Phong như thế nào lại chỉ còn một mình anh?" Đường Mặc Kỳ bắt lấy cánh tay hắn, vội vàng dò hỏi.
Trần Vĩ Lương lập tức hít một ngụm khí, sắc mặt thoáng cái tái nhợt, mồ hôi lạnh thoát ra từ trên trán. Lúc này Đường Mặc Kỳ mới phát hiện cảm xúc ấm áp trên tay, vừa thu tay liền thấy máu đỏ tươi. Mà Trần Vĩ Lương cũng không chống đỡ nỗi nửa, hai mắt nhắm lại ngã lên mặt đất. Diệp Cẩn cùng Đường Mặc Kỳ đỡ lấy hắn.
Diệp Trạch Việt thấy hắn bị thương, lập tức tiến lên cùng Trương Tử Thành xem xét tình huống. Trương Tử Thành dùng dao cắt mở quần áo trên cánh tay Trần Vĩ Lương, quả nhiên bên trong toàn dấu vết cột dây, nhưng có khả năng đã làm vết thương nứt ra, máu tươi đang chảy ròng ròng.
Trương Tử Thành đem dây cột cởi bỏ, Đường Mặc Kỳ nhìn thấy miệng vết thương thì trong lòng cả kinh, cư nhiên là vết đạn. Rốt cuộc đội ngũ của Đường Kiếm Phong đã gặp phải chuyện gì?
Đường Mặc Kỳ lấy balo yểm hộ, từ trong không gian lấy ra một cái nhiệt kế, vài phút sau, nhiệt kế hiển thị mười độ. Mưa cũng từ nhỏ chuyển sang to hơn.
Bọn Đường Mặc Kỳ cơ bản đã ra khỏi thành phố, trên đường rõ ràng là trống trải hơn rất nhiều.
Trời mưa nước trút, tầm nhìn cũng hạn hẹp, tốc độ xe cũng dần chậm lại. Xe chạy trong mưa cả buổi sáng, mọi người dừng xe trước một trạm xăng dầu, chuẩn bị nghỉ ngơi chỉnh đốn lại tư trang.
Chỉ là bọn họ không ngờ tới, mới có một thời gian ngắn như vậy mà nhiệt độ không khí lại tiếp tục giảm nhanh, chỉ trong một giờ đồng hồ đã lạnh đến mức khiến họ muốn đông thành đá, khi mở miệng nói chuyện cũng phà ra sương trắng. Đường Mặc Kỳ nhìn thoáng qua nhiệt kế, cư nhiên nhiệt độ đã gần về con số không.
Ngày hôm qua ra cửa còn hơn hai mươi độ, hôm nay đã xuống gần không độ, bọn họ không có mang vật phẩm giữ ấm. Mọi người phải trốn ở trong xe bật máy sưởi lên mới đỡ hơn một chút.
Sau khi nghỉ ngơi một giờ, mọi người tiếp tục xuất phát. Không nghỉ tới chỉ nửa giờ sau, mưa to dần dần xuất hiện thêm bông tuyết, sau đó trên bầu trời toàn là tuyết lông ngỗng đang bay múa.
Vẫn may là trên mặt đất còn chưa có kết băng, nếu không bọn họ rất có khả năng là sẽ bị nhốt ở giữa đường. Tình hình giao thông không tốt, bọn họ chạy đến khi trời tối mới đến được nơi mà tín hiệu của đội ngũ Đường Kiếm Phong biến mất.
Đây là một khu công nghiệp, nằm giữa thành phố J và thủ đô, lúc này bên trong tối đen, thoạt nhìn không hề có vết chân.
Đường Thanh Thù đem phạm vi tìm tòi thu nhỏ lại còn năm trăm mét, mọi người chia thành hai tiểu đội phân ra để tìm kiếm manh mối.
Đường Mặc Kỳ cùng Trương Vân Phi, Diệp Trạch Việt còn có Đường Thanh Thù là một tổ, an tĩnh đi về phía trước.
"Từ từ!" Trương Vân Phi đột nhiên phát hiện một thi thể đã hư thối bên cạnh một tảng đá, trên thi thể đã có một tầng tuyết mỏng, nhưng thi thể vẫn phát ra mùi hôi thối.
Trương Vân Phi dùng một tay lật thi thể đó lại, một bên mặt của thi thể đó đầy vết lỗ đạn cùng máu me nhầy nhụa.
"Là vết đạn bắn!" Đường Thanh Thù cũng lập tức đi qua quan sát một chút, nói: "Nhất định là bọn họ đã tới, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, mọi người tùy thời chú ý."
Đường Mặc Kỳ gật gật đầu, tiếp tục nắm đèn pin đi tới trước, tuy rằng cậu tin tưởng bằng thực lực của Đường Kiếm Phong nhất định sẽ không xảy ra việc gì, anh ấy cũng đã thức tỉnh hỏa hệ dị năng, nhưng vẫn chưa nhìn thấy Đường Kiếm Phong an toàn, Đường Mặc Kỳ vẫn không thể yên lòng.
Bọn họ lại tìm thêm nữa giờ, trừ bỏ lại tìm thấy thêm vài thi thể tang thi bị giết chết, đừng nói là người, ngay cả tang thi còn sống cũng đều không có.
Ngay lúc bọn Đường Mặc Kỳ bó tay không có biện pháp, đột nhiên nghe được phương hướng nhóm Diệp Cẩn truyền đến tiếng súng.
"Ca ca!" Diệp Trạch Việt sợ hãi kêu một tiếng, lập tức chạy tới chỗ đó, những người còn lại cũng theo lại.
Mà tình huống của ba người Diệp Cẩn lại không tốt lắm, vốn dĩ bọn họ đã đem nơi này xem xét một lần, cũng không có phát hiện manh mối gì, khi bọn họ chuẩn bị trở về, đột nhiên có một bóng hình ở đằng trước lóe qua.
Ba người lập tức đuổi theo, chỉ là không nghĩ tới la người không thấy đâu, chính bọn họ lại rơi vào một cái bẫy. Đây là một ngõ nhỏ, đầu bên kia của ngõ nhỏ là một bức tường. Ngay khi bọn họ vừa tiến vào ngõ nhỏ, đầu ngõ có một cánh cửa sắt đột nhiên đóng lại, mà ở một cánh cửa khác bên trong ngõ lại mở ra, mấy chục con tang thi gào rống mà thoát ra ngoài.
Diệp Cẩn cùng Hứa Sĩ Thanh dùng súng tấn công, sau khi hết đạn lại lấy đao cùng rìu ra, lúc ba người Diệp Cẩn đang chém giết mệt mỏi thì nhóm người Đường Mặc Kỳ đúng lúc chạy tới. Xiềng xích chỗ cửa sắt bị Đường Mặc Kỳ dùng rìu chém đứt, có nhóm Đường Mặc Kỳ đến, áp lực của bọn Diệp Cẩn cũng giảm đi, rốt cuộc cũng có thể thở dốc một hơi.
Chờ sau khi bọn họ đem tang thi toàn bộ giết chết, bên trong khu công nghiệp lại lần nữa lâm vào sự an tĩnh hắc ám một cách quỷ dị.
Tuyết vẫn còn đang rơi, mặt đất dần dần cũng bị tuyết bao trùm.
Mọi người ra khỏi hẻm nhỏ, quả nhiên Diệp Cẩn phát hiện một dấu giày không phải của bọn họ. Mọi người lần theo dấu giày truy qua.
Khi bọn họ đuổi tới nhà ăn của khu công nghiệp, phát hiện dấu giày biến mất. Mọi người đề phòng đi vào nhà ăn, phát hiện toàn bộ bên trong đều một mảnh hỗn độn, đầy đất đều là mảnh vỡ của cửa kính và bàn ghế ngã, liếc mắt nhìn xung quanh, hoàn toàn không có phát hiện nơi nào có thể giấu người.
Diệp Cẩn chỉ chỉ về hướng đằng sau bếp, mọi người hiểu rõ gật đầu, lẳng lặng đi qua.
Diệp Cẩn cẩn thận mà đẩy cửa kính ra, sau cánh cửa chính là đường đi, qua một khúc cua có thể nhìn được toàn bộ căn bếp. Diệp Cẩn dẫn đầu ghìm sung vọt vào, Đường Mặc Kỳ theo sát phía sau.
Cậu quét mắt nhìn xung quanh một cái, không phát hiện một bóng người, những người khác cũng dần dần vào hết. Diệp Cẩn nháy mắt ra dấu cho mọi người, duỗi tay chỉ chỉ về cánh cửa kho lạnh đang đóng lại.
Đường Mặc Kỳ cau mày nhìn nhìn, loại kho lạnh này chỉ ở bên ngoài mới có thể mở ra hoặc khóa lại, người trốn ở bên trong cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
Quả nhiên Hứa Sĩ Thanh tiến lên, đề phòng mở ra cánh cửa kho lạnh, cửa liền thuận lợi mở ra.
Nhưng chỉ mở ra một lối nhỏ liền dừng, mở tiếp cũng không được, hiển nhiên là đã có thứ gì chặn phía sau cửa.
Nửa giờ sau, mọi người từ bỏ ý định mở kho hàng, bên trong kho lạnh vẫn không một chút động tĩnh như cũ. Đường Mặc Kỳ rốt cuộc cũng không nhịn được, đập một phát lên cánh cửa, lớn tiếng nói vào bên trong: "Người ở bên trong, ngoan ngoãn ra đây, chúng tôi sẽ không thương tổn ai cả, chúng tôi lại đây để tìm người."
Một lúc sau bên trong mới phát ra âm thanh rào rạt, ngay sau đó có một thanh âm nghẹn ngào của một người đàn ông: "Tìm ai?"
Đường Mặc Kỳ cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, nhưng lúc này cậu cũng không nghĩ nhiều, lập tức đáp: "Một đội ngũ quân nhân, ba ngày trước đi qua đây."
Mọi người đợi nửa ngày, bên trong mới truyền ra thanh âm, "Cậu là Đường Mặc Kỳ?"
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau một chút, cửa khi lạnh đột nhiên mở ra, một nam nhân trẻ tuổi đứng phía sau cánh cửa, trên người mặc đồ tác chiến, hai mắt người này nóng rực mà nhìn Đường Mặc Kỳ.
Đường Mặc Kỳ tập trung nhìn lại, lập tức nhận ra đối phương, Trần Vĩ Lương. Một đời trước vẫn luôn đi theo Đường Kiếm Phong, sau lại vì bảo hộ bọn họ mà hy sinh.
"Anh tôi đâu? Bọn người Đường Kiếm Phong như thế nào lại chỉ còn một mình anh?" Đường Mặc Kỳ bắt lấy cánh tay hắn, vội vàng dò hỏi.
Trần Vĩ Lương lập tức hít một ngụm khí, sắc mặt thoáng cái tái nhợt, mồ hôi lạnh thoát ra từ trên trán. Lúc này Đường Mặc Kỳ mới phát hiện cảm xúc ấm áp trên tay, vừa thu tay liền thấy máu đỏ tươi. Mà Trần Vĩ Lương cũng không chống đỡ nỗi nửa, hai mắt nhắm lại ngã lên mặt đất. Diệp Cẩn cùng Đường Mặc Kỳ đỡ lấy hắn.
Diệp Trạch Việt thấy hắn bị thương, lập tức tiến lên cùng Trương Tử Thành xem xét tình huống. Trương Tử Thành dùng dao cắt mở quần áo trên cánh tay Trần Vĩ Lương, quả nhiên bên trong toàn dấu vết cột dây, nhưng có khả năng đã làm vết thương nứt ra, máu tươi đang chảy ròng ròng.
Trương Tử Thành đem dây cột cởi bỏ, Đường Mặc Kỳ nhìn thấy miệng vết thương thì trong lòng cả kinh, cư nhiên là vết đạn. Rốt cuộc đội ngũ của Đường Kiếm Phong đã gặp phải chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.