Mạt Thế Trọng Sinh: Trở Về Bên Anh
Chương 33:
Thỏ Lười
06/05/2024
Trong lòng các thuộc hạ gợn sóng nhưng ngoài mặt vẫn đưang nghiêm chỉnh cầm súng đứng canh.
Thời Mộng nhìn căn biệt thự trắng theo phong cách Âu cổ trước mặt, dù không to như mấy tòa vĩ đại trên ti vi nhưng bên trên vẫn đầy đủ xa hoa. Mỗi tội khi tận thế đến, vùng núi này gặp sạt lở nghiêm trọng, phá hủy hết nhà dân mạn sườn núi và dưới chân núi. Nơi này tuy địa thế cao không gặp lũ lụt do mưa bão nhưng lại dễ sạt lở, nếu không phải vì điều này thì kiếp trước cô đã ở yên tại nơi này rồi, còn phải vội vàng chuyển qua ở chung cư 40 tầng làm gì nữa
Còn tại sao tên Hoắc Hành kia lại cố chấp bắt nhốt cô trong căn phòng tối kia ? Bên trên xa hoa cho ở, bên dưới tối tăm lại bắt nhốt cô lại ?
Thời Mộng thật muốn quay ra chửi tên đàn ông chó má kia cho hả giận nhưng nghĩ tới sắp tới mình mua vật tư đều sử dụng tiền của anh thì lại ngậm miệng lại.
Thời Mộng thở dài cảm thấy tiếc tiền cho nội thất nơi này, xa hoa đẹp đẽ rồi cũng nằm bẩn dưới đất bùn mà thôi.
"Đi thôi" Hoắc Hành đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt tiếc hận kia của cô thì buồn cười.
"Anh giao bán căn biệt thự này đi để lấy tiền về cho em được không?" Thời Mộng tiến đến bên cạnh anh, giơ tay ra nắm lấy cổ tay to lớn cuồn cuộn cơ bắp mà một vòng bàn tay cô không thể ôm trọn lấy được.
"Được" Hoắc Hành sủng nịnh đáp ứng.
Chỉ trừ tự do ra, còn lại cô muốn gì anh đều cho cô hết.
Thời Mộng thấy anh đáp ứng thì vui vẻ, ngâm nga bài hát ngồi vào trong xe ô tô.
Háo hức lên kế hoạch trong đầu cần mua những vật tư gì.
Bên cạnh cô có máy ATM sài tiền không bao giờ hết, lo sợ gì cơ chứ.
Đừng tưởng cô không biết anh sát nhập công ty cô và anh lại làm một, tiền trong tay cô khéo còn không bằng 1 phần góc nhỏ số tài sản của anh.
Hừ hừ!!
Nghĩ đến công sức kiếp trước mình bận bù đầu làm việc ở công ty, vừa giúp công ty sắp thoát khỏi khủng hoảng thì nhảy từ đâu ra tên Hoắc Hành này.
Thời Mộng nhìn căn biệt thự trắng theo phong cách Âu cổ trước mặt, dù không to như mấy tòa vĩ đại trên ti vi nhưng bên trên vẫn đầy đủ xa hoa. Mỗi tội khi tận thế đến, vùng núi này gặp sạt lở nghiêm trọng, phá hủy hết nhà dân mạn sườn núi và dưới chân núi. Nơi này tuy địa thế cao không gặp lũ lụt do mưa bão nhưng lại dễ sạt lở, nếu không phải vì điều này thì kiếp trước cô đã ở yên tại nơi này rồi, còn phải vội vàng chuyển qua ở chung cư 40 tầng làm gì nữa
Còn tại sao tên Hoắc Hành kia lại cố chấp bắt nhốt cô trong căn phòng tối kia ? Bên trên xa hoa cho ở, bên dưới tối tăm lại bắt nhốt cô lại ?
Thời Mộng thật muốn quay ra chửi tên đàn ông chó má kia cho hả giận nhưng nghĩ tới sắp tới mình mua vật tư đều sử dụng tiền của anh thì lại ngậm miệng lại.
Thời Mộng thở dài cảm thấy tiếc tiền cho nội thất nơi này, xa hoa đẹp đẽ rồi cũng nằm bẩn dưới đất bùn mà thôi.
"Đi thôi" Hoắc Hành đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt tiếc hận kia của cô thì buồn cười.
"Anh giao bán căn biệt thự này đi để lấy tiền về cho em được không?" Thời Mộng tiến đến bên cạnh anh, giơ tay ra nắm lấy cổ tay to lớn cuồn cuộn cơ bắp mà một vòng bàn tay cô không thể ôm trọn lấy được.
"Được" Hoắc Hành sủng nịnh đáp ứng.
Chỉ trừ tự do ra, còn lại cô muốn gì anh đều cho cô hết.
Thời Mộng thấy anh đáp ứng thì vui vẻ, ngâm nga bài hát ngồi vào trong xe ô tô.
Háo hức lên kế hoạch trong đầu cần mua những vật tư gì.
Bên cạnh cô có máy ATM sài tiền không bao giờ hết, lo sợ gì cơ chứ.
Đừng tưởng cô không biết anh sát nhập công ty cô và anh lại làm một, tiền trong tay cô khéo còn không bằng 1 phần góc nhỏ số tài sản của anh.
Hừ hừ!!
Nghĩ đến công sức kiếp trước mình bận bù đầu làm việc ở công ty, vừa giúp công ty sắp thoát khỏi khủng hoảng thì nhảy từ đâu ra tên Hoắc Hành này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.