Mạt Thế Trọng Sinh: Trở Về Bên Anh
Chương 34:
Thỏ Lười
06/05/2024
Nhìn ai kia bước vào trong xe, Thời Mộng lại cảm thấy tức khi nhìn thấy bản mặt của ai kia, cô quay phắt lại ngắm nhìn cảnh vật qua cửa sổ xe.
Để lại cho Hoắc Hành chiếc gáy mà không hiểu mô tê gì cả
Hoắc Hành: "???"
Hoắc Hành thầm nghĩ vừa giây trước còn vui vẻ sao giây sau đã tức giận rồi ? Phụ nữ thật khó hiểu.
Nhưng nghĩ là như vậy, anh vẫn bế thốc cô lên để cô ngồi lên đùi anh.
Đến khi cô ngồi gọn trong lòng anh, Hoắc Hành mới vui vẻ thỏa mãn.
Bản thân chôn vui đầu vào gáy mặc kệ cô vặn vẹo trong lòng, hít lấy mùi hương hoa trên cơ thể cô.
Cỗ xung nhiệt lại dần dồn về phía bên dưới theo từng cử chỉ vặn vẹo phản kháng của cô.
"Nếu em muốn chơi xe chấn, anh cũng không ngại đâu" Hoắc Hành bình thản nói.
Vừa nói xong người trong lòng cứng đờ lại, không dám nhúc nhích nữa vì cô cảm nhận cây gây đằng sau đang chọn vào lưng mình.
Hu hu !! QAQ.
Thời Mộng quyết tâm chuyển dời suy nghĩ từ thứ đang chọc sau lưng mình sang chuyện mua sắm vật tư.
Đầu tiên quan trọng nhất là thực phẩm.
Gạo hay các loại ngũ cốc trong tương lai là đơn vị tiền tệ để trao đổi trong các căn cứ.
Nơi họ đang đến là chợ bán sỉ chuyên cung cấp cho các nhà hàng nhà máy, với thân phận của Hoắc Hành, cho dù cô mua hết cả cái khu chợ này, không bên nào có thể tra ra được.
Nếu họ tra ra được thì mấy cái thân phận xã hội đen của anh đã bị lộ ra từ bao đời, giờ có khi đang ôm song sắt kia kìa.
Gạo phải mua nhiều nhất, lương thực phụ như ngô, khoai,.... rau xanh, hoa quả,.... thậm chí còn phải mua thêm hạt giống nữa.
Thừa còn hơn không, biết đâu mai sau tận thế qua, đất nước kiến thiết cần số lượng hạt giống để trồng trọt lại, đến lúc này chả phải hạt giống đã úng nước do lũ lụt rồi hay sao.
Thịt gà, thịt heo, thịt dê, thịt bò,... đều phải chế biến sơ chế sẵn, không gian của cô không thể trồng trọt hay nuôi động vật được nên chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nuôi vật chết.
Được ưu thế vô tận nhưng lại hạn chế khả năng nuôi trồng. Chẹp!! Thời Mộng, mày càng ngày càng tham.
Để lại cho Hoắc Hành chiếc gáy mà không hiểu mô tê gì cả
Hoắc Hành: "???"
Hoắc Hành thầm nghĩ vừa giây trước còn vui vẻ sao giây sau đã tức giận rồi ? Phụ nữ thật khó hiểu.
Nhưng nghĩ là như vậy, anh vẫn bế thốc cô lên để cô ngồi lên đùi anh.
Đến khi cô ngồi gọn trong lòng anh, Hoắc Hành mới vui vẻ thỏa mãn.
Bản thân chôn vui đầu vào gáy mặc kệ cô vặn vẹo trong lòng, hít lấy mùi hương hoa trên cơ thể cô.
Cỗ xung nhiệt lại dần dồn về phía bên dưới theo từng cử chỉ vặn vẹo phản kháng của cô.
"Nếu em muốn chơi xe chấn, anh cũng không ngại đâu" Hoắc Hành bình thản nói.
Vừa nói xong người trong lòng cứng đờ lại, không dám nhúc nhích nữa vì cô cảm nhận cây gây đằng sau đang chọn vào lưng mình.
Hu hu !! QAQ.
Thời Mộng quyết tâm chuyển dời suy nghĩ từ thứ đang chọc sau lưng mình sang chuyện mua sắm vật tư.
Đầu tiên quan trọng nhất là thực phẩm.
Gạo hay các loại ngũ cốc trong tương lai là đơn vị tiền tệ để trao đổi trong các căn cứ.
Nơi họ đang đến là chợ bán sỉ chuyên cung cấp cho các nhà hàng nhà máy, với thân phận của Hoắc Hành, cho dù cô mua hết cả cái khu chợ này, không bên nào có thể tra ra được.
Nếu họ tra ra được thì mấy cái thân phận xã hội đen của anh đã bị lộ ra từ bao đời, giờ có khi đang ôm song sắt kia kìa.
Gạo phải mua nhiều nhất, lương thực phụ như ngô, khoai,.... rau xanh, hoa quả,.... thậm chí còn phải mua thêm hạt giống nữa.
Thừa còn hơn không, biết đâu mai sau tận thế qua, đất nước kiến thiết cần số lượng hạt giống để trồng trọt lại, đến lúc này chả phải hạt giống đã úng nước do lũ lụt rồi hay sao.
Thịt gà, thịt heo, thịt dê, thịt bò,... đều phải chế biến sơ chế sẵn, không gian của cô không thể trồng trọt hay nuôi động vật được nên chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nuôi vật chết.
Được ưu thế vô tận nhưng lại hạn chế khả năng nuôi trồng. Chẹp!! Thời Mộng, mày càng ngày càng tham.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.