Mạt Thế Trọng Sinh: Trở Về Bên Anh
Chương 46:
Thỏ Lười
06/05/2024
Trương gia ít nhiều cũng là gia tộc giàu có lâu đời, dù không thể giàu có sánh bằng gia tộc lớn Thời - Lương nhưng lại đào tạo được Trương Mẫn tài hoa được mệnh danh là danh viện số một giới thượng lưu.
Đây mới đúng là con dâu Lương gia cần.
"Anh đừng lo~ đợi một thời gian nữa, chúng ta ra nước ngoài chữa trị là khỏe lại mà" Trương Mẫn tiến đến dịu dàng an ủi anh, bàn tay phải vuốt ve gò má gầy gò đi nhiều của Trương Viễn.
"Ừ, có em bên cạnh thật tốt" Lương Dịch xoay người ôm Trương Mẫn vào lòng.
Anh không biết đôi bàn tay đằng sau lưng mình đang nắm chặt lại, móng tay dài đâm sâu hằn vào lòng tàn tay. Đôi mắt phẫn hận không cam lòng hiện lên trong mắt Trương Mẫn.
Cô mang thai rồi!! Tại sao cô lại mang thai cơ chứ!! Rốt cuộc cha đứa bé là ai!!
Nếu để mọi người biết cô mang thai dã chủng không biết ba mình là ai này thì Trương gia sẽ lựa chọn từ bỏ đứa con gái này.
Trương gia không thiếu cháu gái, bồi dưỡng như một món hàng để bán làm vợ cho các gia tộc giới thương lưu khác, họ bồi dưỡng được một Trương Mẫn thì sẽ bồi dưỡng được một Trương Xảo, Trương Diệu thứ hai.
Vốn dĩ cô muốn phá đứa bé đi nhưng đi khám, bác sĩ bảo khám đi phần chăm cao sau này cô không thể có con nữa, thậm chí có khả năng phải cắt cổ tử cung.
Chết tiệt!! Tại sao mọi thứ lại không theo kế hoạch cơ chứ!!
Còn Thời Mộng nữa, cô ta biến đi đâu rồi? Người dường như mất hút khỏi thế gian.
Cô ta cử người đi tìm kiếm mà không hề có tung tích gì.
Cô muốn cô ta phải chứng kiến cảnh cô cướp hết đi mọi thứ, muốn ngắm nhìn vị công chúa cao cao tại thượng kia quỳ rạp xuống tuyệt vọng cầu xin.
Thời gia sụp đổ, Lương Dịch là của cô, vị trí phu nhân Lương gia cũng thuộc về cô.
Nhưng Trương Mẫn không cam lòng. Đứa bé phá hủy mọi kế hoạch của cô gây dựng bấy lâu nay. Lương Dịch không khác gì tên phế nhân, Lương gia lâm vào khủng hoảng ốc còn không mang nổi mình ốc. Cô không muốn cả đời mình gắn liên với một Lương gia nghèo đói, một Lương Dịch không thể hoàn thành chức năng của một người đàn ông.
Đây mới đúng là con dâu Lương gia cần.
"Anh đừng lo~ đợi một thời gian nữa, chúng ta ra nước ngoài chữa trị là khỏe lại mà" Trương Mẫn tiến đến dịu dàng an ủi anh, bàn tay phải vuốt ve gò má gầy gò đi nhiều của Trương Viễn.
"Ừ, có em bên cạnh thật tốt" Lương Dịch xoay người ôm Trương Mẫn vào lòng.
Anh không biết đôi bàn tay đằng sau lưng mình đang nắm chặt lại, móng tay dài đâm sâu hằn vào lòng tàn tay. Đôi mắt phẫn hận không cam lòng hiện lên trong mắt Trương Mẫn.
Cô mang thai rồi!! Tại sao cô lại mang thai cơ chứ!! Rốt cuộc cha đứa bé là ai!!
Nếu để mọi người biết cô mang thai dã chủng không biết ba mình là ai này thì Trương gia sẽ lựa chọn từ bỏ đứa con gái này.
Trương gia không thiếu cháu gái, bồi dưỡng như một món hàng để bán làm vợ cho các gia tộc giới thương lưu khác, họ bồi dưỡng được một Trương Mẫn thì sẽ bồi dưỡng được một Trương Xảo, Trương Diệu thứ hai.
Vốn dĩ cô muốn phá đứa bé đi nhưng đi khám, bác sĩ bảo khám đi phần chăm cao sau này cô không thể có con nữa, thậm chí có khả năng phải cắt cổ tử cung.
Chết tiệt!! Tại sao mọi thứ lại không theo kế hoạch cơ chứ!!
Còn Thời Mộng nữa, cô ta biến đi đâu rồi? Người dường như mất hút khỏi thế gian.
Cô ta cử người đi tìm kiếm mà không hề có tung tích gì.
Cô muốn cô ta phải chứng kiến cảnh cô cướp hết đi mọi thứ, muốn ngắm nhìn vị công chúa cao cao tại thượng kia quỳ rạp xuống tuyệt vọng cầu xin.
Thời gia sụp đổ, Lương Dịch là của cô, vị trí phu nhân Lương gia cũng thuộc về cô.
Nhưng Trương Mẫn không cam lòng. Đứa bé phá hủy mọi kế hoạch của cô gây dựng bấy lâu nay. Lương Dịch không khác gì tên phế nhân, Lương gia lâm vào khủng hoảng ốc còn không mang nổi mình ốc. Cô không muốn cả đời mình gắn liên với một Lương gia nghèo đói, một Lương Dịch không thể hoàn thành chức năng của một người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.