Mạt Thế Trọng Sinh: Trở Về Bên Anh
Chương 47:
Thỏ Lười
06/05/2024
Vì cái gì Thời Mộng được nhận mọi sự yêu thích cơ chứ!! Từ bé cô ta được bố mẹ yêu thương, tương lai được thừa kế Thời gia giàu có cả đời không kết hôn không vẫn đề gì còn cô phải chết chìm trong những lễ nghi quy tắc để chấp nhận số phận bị bán đi làm vợ người khác như một món hàng đem lại lợi ích cho nhà ngoại.
Thời Mộng trưởng thành vẫn thuần khiết thanh cao như nàng công chúa, vẻ đẹp của cô ta khiến cô ghen tị đến phát điên lên.
Đứng cạnh cô ta, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Thời Mộng, cô ở bên chỉ làm phông nền cho Thời Mộng nổi bật mà thôi.
Cô nhất định phải khiến Lương Dịch tin cô đang mang thai máu mủ Lương gia. Cô không tin mọi công sức cho đến ngày hôm nay của mình lại đổ bể được.
(Mình đang nhìn theo vế của Trương Mẫn cô là chỉ Trương Mẫn và cô ta chỉ Thời Mộng)
------------------------
"Hoắc Hành, đừng..ưm" Mọi tiếng động của Thời Mộng đều được Hoắc Hành nuốt vào bởi nụ hôn.
Sáng sớm là thời điểm dương khí đàn ông sôi trào nhất.
Người mình yêu nằm trong vòng tay mình, mặc váy ngủ trễ xuống hở một bên ngực, thử hỏi tên đàn ông nào chịu được.
Hoắc Hành không chút do dự quay người đè Thời Mộng xuống dưới thân.
Bàn tay mặc cô kháng ngự mà xé nát váy ngủ thành từng mảnh, nhào lên xoa bóp bộ ngực căng tròn kia, ngón tay cào cào đầu nhũ hoa khiến cô cong eo đem ngực tiến đến sát miệng anh.
Miếng ăn đến miệng tại sao lại từ chối chứ, Hoắc Hành ngậm lấy đầu nhũ hoa, mút như một đứa đứa trẻ.
"Ah..không được... rõ ràng..đã bảo nay đi..." Thời Mộng vặn vẹo rên rỉ, tay ra sức vỗ vào lưng ai kia.
Rõ ràng đã hứa với người ta dẫn người ta đi chợ mua thêm vật tư.
Lão đại bang phái nào cũng dễ dàng thất hứa như vậy sao?
"Chiều rồi đi" Hoắc Hành ngược đầu lên nói, đôi tay tách hai chân cô vòng qua eo mình. Vòng hông chậm rãi ma sát côn thịt với hoa huyệt.
Thấy hoa huyệt đủ ướt, Hoắc Hành mới đâm vào bên trong.
"Ah"
"Hah"
Tiếng rên thỏa mãn của cả hai vang lên, của anh thì quá to làm cô căng trướng, cũng cô thì quá hẹp bám chặt lấy anh.
Thời Mộng trưởng thành vẫn thuần khiết thanh cao như nàng công chúa, vẻ đẹp của cô ta khiến cô ghen tị đến phát điên lên.
Đứng cạnh cô ta, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Thời Mộng, cô ở bên chỉ làm phông nền cho Thời Mộng nổi bật mà thôi.
Cô nhất định phải khiến Lương Dịch tin cô đang mang thai máu mủ Lương gia. Cô không tin mọi công sức cho đến ngày hôm nay của mình lại đổ bể được.
(Mình đang nhìn theo vế của Trương Mẫn cô là chỉ Trương Mẫn và cô ta chỉ Thời Mộng)
------------------------
"Hoắc Hành, đừng..ưm" Mọi tiếng động của Thời Mộng đều được Hoắc Hành nuốt vào bởi nụ hôn.
Sáng sớm là thời điểm dương khí đàn ông sôi trào nhất.
Người mình yêu nằm trong vòng tay mình, mặc váy ngủ trễ xuống hở một bên ngực, thử hỏi tên đàn ông nào chịu được.
Hoắc Hành không chút do dự quay người đè Thời Mộng xuống dưới thân.
Bàn tay mặc cô kháng ngự mà xé nát váy ngủ thành từng mảnh, nhào lên xoa bóp bộ ngực căng tròn kia, ngón tay cào cào đầu nhũ hoa khiến cô cong eo đem ngực tiến đến sát miệng anh.
Miếng ăn đến miệng tại sao lại từ chối chứ, Hoắc Hành ngậm lấy đầu nhũ hoa, mút như một đứa đứa trẻ.
"Ah..không được... rõ ràng..đã bảo nay đi..." Thời Mộng vặn vẹo rên rỉ, tay ra sức vỗ vào lưng ai kia.
Rõ ràng đã hứa với người ta dẫn người ta đi chợ mua thêm vật tư.
Lão đại bang phái nào cũng dễ dàng thất hứa như vậy sao?
"Chiều rồi đi" Hoắc Hành ngược đầu lên nói, đôi tay tách hai chân cô vòng qua eo mình. Vòng hông chậm rãi ma sát côn thịt với hoa huyệt.
Thấy hoa huyệt đủ ướt, Hoắc Hành mới đâm vào bên trong.
"Ah"
"Hah"
Tiếng rên thỏa mãn của cả hai vang lên, của anh thì quá to làm cô căng trướng, cũng cô thì quá hẹp bám chặt lấy anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.