Chương 33:
Thị Kim
30/01/2024
Màng nhĩ của Giang Lục Đinh bị chấn động, ong hết cả tai, vội vàng đưa điện thoại ra xa rồi cười nói: "Ôi trời, anh Thẩm đó là người phong lưu phóng khoáng, giàu nứt đố đổ vách, cho dù người nhà thúc giục kết hôn cũng không đến mức bụng đói vơ quàng mà vừa mắt với mình đâu."
Cố Miểu nổi giận đùng đùng: "Được, cậu vừa ngốc vừa xấu, trên đời này không có ai thích cậu đâu."
"Ai nói vậy, mình tài hoa xuất chúng, lại có vẻ đẹp nội tại."
"Thế mà cậu còn tự ti cái quái gì?"
"Dù sao thì mình và anh ấy chênh lệch quá lớn, không hợp đâu, thật đấy."
Cố Miểu tức phát điên, buột miệng nói: "Người hợp với cậu nhất là Phó Minh Tông đúng không?"
Bất ngờ nghe thấy cái tên này, trái tim Giang Lục Đinh như bị người ta nhéo một cái, nỗi đau đớn ẩn sâu khiến đáy lòng run rẩy này thoáng cái đã men theo mạch máu chảy đi khắp cơ thể, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Sau một hồi ngẩn người, cô thẳng thừng phủ nhận: "Không phải."
"Vậy cậu nói cho mình biết, rốt cuộc giữa cậu và Phó Minh Tông đã xảy ra chuyện gì? Cậu yêu thầm anh ấy nhiều năm như thế, khó khăn lắm mới được ở bên nhau, tại sao tự nhiên lại chia tay?"
Mỗi một câu nói của Cố Miểu đều giống như nhát búa, từng câu từng chữ gõ vào trái tim yếu ớt của Giang Lục Đinh khiến cô đau đớn. Thầm thương trộm nhớ mấy năm trời, cuối cùng cũng nên duyên thành đôi, thế nhưng chớp mắt một cái đã tan thành mây khói. Cô không nói cho bất cứ người nào biết ngọn nguồn câu chuyện, kể cả Cố Miểu.
Trong lòng Giang Lục Đinh là muôn sóng cuộn trào, nhưng ngoài miệng lại cười hì hì nói: "Yêu thầm là mù quáng mà, đến lúc thật sự ở bên nhau mới biết hai người không hợp."
"Nói bậy. Hai năm trước, lúc cậu nằm viện, mình đến thăm cậu. Mình nhớ rất rõ ràng, lúc ấy cậu đã nói đời người ngắn ngủi, chẳng ai biết khi nào tai họa sẽ ập đến rồi không may về chầu ông vải, thế nên người sống trên đời phải dũng cảm một chút, muốn ăn thì ăn, muốn theo đuổi thì theo đuổi, đừng để đến tận lúc chết vẫn phải ôm tiếc nuối. Khi đó trên đầu cậu vẫn quấn gạc trắng, mắt sưng vù một cục, nhưng vẫn sốt sắng gọi điện thoại cho Phó Minh Tông để tỏ tình với anh ấy."
Nhắc tới chuyện cũ, Giang Lục Đinh như nuốt phải bát phở chua cay, buồn đến mức lục phủ ngũ tạng đều co rúm lại thành một cục, nhưng ngoài miệng vẫn thản nhiên cười ha hả: "Lần đó là do mình vừa đi dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan, bị kích thích nên mới nhất thời xúc động tỏ tình với anh ấy, sau đó nhận ra hai người không hợp nhau nên chia tay."
Cố Miểu hừ nói: "Cậu định lừa trẻ con đấy à? Cậu và anh ấy chia tay là vì Lan Châu đúng không?"
Giang Lục Đinh lắc đầu, trả lời rất quả quyết: "Không phải."
Cố Miểu tức giận nói: "Tại sao cậu không chịu nói cho mình biết sự thật, có phải cậu sợ mình nói với Phó Minh Tông không?"
"Làm gì có sự thật nào mà mình không chịu nói cho cậu biết, chỉ là sau khi có được rồi lại cảm thấy cũng chỉ đến thế mà thôi, vì thế nên mới chia tay."
Cố Miểu nổi giận đùng đùng: "Được, cậu vừa ngốc vừa xấu, trên đời này không có ai thích cậu đâu."
"Ai nói vậy, mình tài hoa xuất chúng, lại có vẻ đẹp nội tại."
"Thế mà cậu còn tự ti cái quái gì?"
"Dù sao thì mình và anh ấy chênh lệch quá lớn, không hợp đâu, thật đấy."
Cố Miểu tức phát điên, buột miệng nói: "Người hợp với cậu nhất là Phó Minh Tông đúng không?"
Bất ngờ nghe thấy cái tên này, trái tim Giang Lục Đinh như bị người ta nhéo một cái, nỗi đau đớn ẩn sâu khiến đáy lòng run rẩy này thoáng cái đã men theo mạch máu chảy đi khắp cơ thể, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Sau một hồi ngẩn người, cô thẳng thừng phủ nhận: "Không phải."
"Vậy cậu nói cho mình biết, rốt cuộc giữa cậu và Phó Minh Tông đã xảy ra chuyện gì? Cậu yêu thầm anh ấy nhiều năm như thế, khó khăn lắm mới được ở bên nhau, tại sao tự nhiên lại chia tay?"
Mỗi một câu nói của Cố Miểu đều giống như nhát búa, từng câu từng chữ gõ vào trái tim yếu ớt của Giang Lục Đinh khiến cô đau đớn. Thầm thương trộm nhớ mấy năm trời, cuối cùng cũng nên duyên thành đôi, thế nhưng chớp mắt một cái đã tan thành mây khói. Cô không nói cho bất cứ người nào biết ngọn nguồn câu chuyện, kể cả Cố Miểu.
Trong lòng Giang Lục Đinh là muôn sóng cuộn trào, nhưng ngoài miệng lại cười hì hì nói: "Yêu thầm là mù quáng mà, đến lúc thật sự ở bên nhau mới biết hai người không hợp."
"Nói bậy. Hai năm trước, lúc cậu nằm viện, mình đến thăm cậu. Mình nhớ rất rõ ràng, lúc ấy cậu đã nói đời người ngắn ngủi, chẳng ai biết khi nào tai họa sẽ ập đến rồi không may về chầu ông vải, thế nên người sống trên đời phải dũng cảm một chút, muốn ăn thì ăn, muốn theo đuổi thì theo đuổi, đừng để đến tận lúc chết vẫn phải ôm tiếc nuối. Khi đó trên đầu cậu vẫn quấn gạc trắng, mắt sưng vù một cục, nhưng vẫn sốt sắng gọi điện thoại cho Phó Minh Tông để tỏ tình với anh ấy."
Nhắc tới chuyện cũ, Giang Lục Đinh như nuốt phải bát phở chua cay, buồn đến mức lục phủ ngũ tạng đều co rúm lại thành một cục, nhưng ngoài miệng vẫn thản nhiên cười ha hả: "Lần đó là do mình vừa đi dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan, bị kích thích nên mới nhất thời xúc động tỏ tình với anh ấy, sau đó nhận ra hai người không hợp nhau nên chia tay."
Cố Miểu hừ nói: "Cậu định lừa trẻ con đấy à? Cậu và anh ấy chia tay là vì Lan Châu đúng không?"
Giang Lục Đinh lắc đầu, trả lời rất quả quyết: "Không phải."
Cố Miểu tức giận nói: "Tại sao cậu không chịu nói cho mình biết sự thật, có phải cậu sợ mình nói với Phó Minh Tông không?"
"Làm gì có sự thật nào mà mình không chịu nói cho cậu biết, chỉ là sau khi có được rồi lại cảm thấy cũng chỉ đến thế mà thôi, vì thế nên mới chia tay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.